Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 3: Không thoát được



Edit: Dli - MF21

🌷🌷🌷

_______

Cố Đường dồn tất sức lực mà bật khóc.

Khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng cả lên.

Nhưng không phải do mệt mà là do hưng phấn!

Đời trước từ khi bắt đầu có ý thức cậu đã phải nằm trên giường bệnh chờ chết, sức khoẻ của người bình thường đối với cậu là một điều xa xỉ.

Bây giờ thì không như vậy nữa!

Vừa mới tăng 20 điểm giá trị sinh mệnh còn thêm cả cây phô mai Cố Lân cho cậu ăn lúc nãy nữa, Cố Đường cảm thấy thể trạng của mình tốt chưa từng có. Nếu mà chân không ngắn thì một hơi chạy 3000m cũng không thành vấn đề.

Thân thể trẻ con này không thể nào chạy bộ được nhưng dùng sức lực chạy 3000m để mà khóc thì vẫn là có thể.

Làm động tĩnh thật lớn!

"Đốt cháy" nơi này!*

*ý bé nó là kiểu làm nóng sân khấu đồ đó.

Không tin là bảo mẫu vẫn dám trộm con, hừ hừ!!

Vương Tố Nga quả thật bị đứng hình.

Bà thế nào cũng không ngờ đứa trẻ mà bà mua về cổ họng chưa từng phát ra nổi một tiếng thế mà khóc long trời lở đất đến thế. Chấn động đến mức khiến đầu óc bà ong ong, trong nhất thời không biết là nên ôm Cố tiểu thiếu gia đi trước hay là bịt miệng Cố Đường lại trước.

So với bảo mẫu thì Cố Khải Niên cách cậu gần nhất, cũng là người chịu sát thương lớn nhất.

"...."

Cố Khải Niên hai đời rồi chưa từng nghe qua động tĩnh nào lớn đến vậy.

Bé sữa nhỏ ở trong lòng hắn cực kỳ ra sức khóc.

Bạo vũ lê hoa, sóng to gió lớn.

Có chút cảm giác muốn mặc kệ sống chết của cậu.

Tất cả những thù oán cả đời trước đều theo tiếng khóc rung trời này tan thành mây khói.

Giờ khắc này Cố tiểu thiếu gia chỉ cảm thấy "hoa mắt, chóng mặt, đau đầu, ù tai, suy giảm trí nhớ"*, thầm nghĩ: Quá khứ đều có thể xí xoá hết, chỉ cần cậu không khóc nữa thì phàm là những thứ hắn có đều có thể cho ____ dùng để cái bịt miệng nhỏ oang oang kia lại!

Còn khóc nữa thì mạng cũng cho cậu luôn...

Phòng bên cạnh.

Cố Lân đang dựa trên lan can nghe điện thoại của bà Tô.

"Con nói con... Cả năm cũng không đến thăm mẹ, nghỉ rồi đến chỗ anh con làm gì?"

"Bên đó đúng là nhà chính Cố gia nhưng ba con cũng không còn nữa, thân phận của chúng ta như nào con đều phải rõ trong lòng, anh con không nói, chúng ta lại ăn vạ ở đó thì ra thể thống gì nữa? Giữ khoảng cách với bên đó một chút, xa thơm gần thối con hiểu không?"

Bà Tô lải nhải nói nửa ngày, Cố Lân thỉnh thoảng "Dạ" một hai tiếng, nghe thấy lời này thì hỏi ngược lại: "Đây là lý do mẹ không ở nhà mà lại ra khách sạn ở phòng tổng thống hả?"

"Không phải đâu!"

Bà Tô vừa uống một ngụm trà vừa làm bộ như sực nhớ ra gì đó: "À, không phải con đi xem em bé đó chứ?"

"Không phải đâu!"

Cố Lân vẫn luôn giữ sắc mặt nhàn nhạt thì bị chọc trúng tim đen, đột nhiên cao giọng: "Con có thích trẻ con đâu! Có, có gì đẹp chứ?!"

Tô Mai cảm thán một tiếng con trai giống mẹ, tiếp tục nói: "Ayyy, hai vợ chồng anh con vội đến mức không trở về nhà, cũng không biết em bé đã lớn như thế nào nhỉ? Trước mắt bảo bảo cũng sắp một tuổi rồi, mà đến tên cũng chưa biết..."

"Nếu ba con còn sống, cho dù ta là 'bà kế' thì chắm sóc cũng tốt hơn, giờ giao lại cho bảo mẫu có thể yên tâm bằng sao?"

Đương nhiên là không yên tâm được.

Hắn vừa nãy còn thấy em bé bò trên mặt đất đó!

Cố Lân nghe lời mẹ nói lại nghĩ đến hình ảnh đứa bé bò ra cửa mà không khỏi lo lắng.

Cúp điện thoại, hắn vừa định về phòng thì một tiếng khóc nỉ non theo gió mà đến.

Theo lý thuyết, biệt thự Cố gia cách âm cực kỳ tốt nhưng vừa vặn cách ban công phòng Cố Lân không xa chính là cửa sổ phòng em bé.

Lực xuyên thấu của tiếng khóc rất mạnh, cách xa như vậy còn có thể nghe ra bên trong đó chứa đầy uỷ khuất cùng lên án.

Cố Lân cả người chấn động: "Sao lại thế này?"

______

Nửa phút sau.

Cố Lân một chân đá văng cửa phòng.

Quả nhiên!

Hắn biết ngay cháu trai nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu của hắn sẽ không vô duyên vô cớ khóc lớn tiếng như vậy!

Chỉ thấy bảo mẫu trong tay ôm một con gấu bông nhỏ còn cháu trai nhỏ nhà hắn đang gắt gao ôm chân nó, liều mạng ôm lấy cùng bảo mẫu "kéo co" tranh giành gấu bông.

May mà gấu bông không phải mặc quần chứ không thể nào cũng bị cháu trai nhỏ của hắn túm tụt mất!

Cố Khải Niên đang phải chịu sức kéo lớn: "..."

Quần thì không tụt được nhưng mà chân thì sắp đứt rồi.

"Oa oa oa -- a..."

Vừa thấy chú nhỏ Cố gia xuất hiện, Cố Đường nín khóc trong nháy mắt, một giây sau từ gào khóc thảm thiết chuyển thành thút tha thút thít, nức nở mà khóc.

Khuôn mặt nhỏ vì khóc thít thít trở nên hồng hồng, trên lông mi còn đọng lại nước mắt muốn rơi mà chưa rơi, lại thêm tiếng khụt khịt lúc có lúc không càng khiến người đau lòng.

Cố Lân xem đến trái tim co thắt lại, xông lên trước bế đứa trẻ lên.

Một tay đỡ dưới mông, một tay đỡ sau gáy, chính là động tác ôm trẻ chuẩn như trong sách giáo khoa*, rõ ràng là luyện qua chuyên môn rồi.

*tui hong bíc tui miêu tả vậy có chuẩn sgk không nhma tui hay bế cháu tui kiểu vậy á.

Cố Đường bình yên úp mặt lên vai đối phương, còn không quên quay đầu lại nháy mắt một cái với Cố tiểu thiếu gia.

Cố Khải Niên chúng kiến toàn bộ quá trình diễn kịch của bé sữa nhỏ: "...."

"Tại sao lại đoạt đồ chơi của bé?" Cố Lân một bên dỗ Cố Đường, một bên tức giận mắng bảo mẫu.

Cố nhị thiếu gia tuy rằng vẫn còn là một thiếu niên choai choai thôi nhưng thân hình cũng gần 1m8, trên người lại mang khí chất lạnh lùng của người Cố gia, ánh mắt nhìn từ trên cao xuống khiến người khác rất có cảm giác áp bức.

Vương Tố Nga đối mặt với chất vấn khẩn trương chỉ có thể ậm ừ, nhưng bà rất có tâm cơ mà đem đầu của "gấu bông nhỏ" ấn xuống.

Cố Khải Niên cật lực ngẩng cổ nhưng trên đầu hắn còn có bàn tay lớn của bảo mẫu, bị bà bà ta ấn đến không nâng nổi đầu.

"Không..."

Giọng sữa nho nhỏ phát ra từ bên cạnh.

Cố Khải Niên trên mặt vẫn còn in dấu răng của đối phương, đương nhiên biết âm thanh nhỏ lọt gió này là từ bé sữa nhỏ phát ra, này răng cửa còn chưa có mọc hết đâu.

Bé sữa nhỏ chưa mọc hết răng cửa đưa tay ra kéo mũ hắn.

Mũ chùm của gấu bông nhỏ bị kéo xuống.

Lộ ra đôi mặt sắc bén của Cố tiểu thiếu gia.

Này không phải đồ chơi?!!

Cố Lân thấy mũ chùm rơi xuống mới phát hiện bảo mẫu ôm không phải là gấu bông mà là một đứa trẻ mặc bodysuit!

Anh chưa kịp hỏi "Sao lại có hai đứa trẻ" thì đã thấy rõ khuôn mặt của "gấu bông nhỏ".

Cố Lân đứng hình___

Đứa trẻ này dung mạo, màu da, thậm chí khí chất đều cùng một kiểu với đời đời Cố gia nhà bọn họ, Cố Lân dù không biết anh cả lúc nhỏ trông như thế nào nhưng ít nhất anh cũng biết soi gương hằng ngày.

Không nói đến cái khác, vừa đi lên anh liền thấy đứa trẻ này so với anh khi còn nhỏ như đúc ra từ một khuôn, ít nhất phải giống nhau đến tám chín phần.

Hiển nhiên, "gấu bông nhỏ" này mới là cháu trai ruột của anh.

Kia...

Đứa trẻ trong lòng ngực anh là ai???

"Đây, đây là con của tôi!"

Vương Tố Nga thấy tình huống không ổn, sợ mình bị bại lộ kế hoạch trộm con, lập tức buông Cố tiểu thiếu gia ra, quay ra muốn ôm lấy Cố Đường.

"Tôi hàng ngày chăm sóc tiểu thiếu gia, không có thời gian rảnh lo cho con của mình nên mới trộm mang nó đến để nó chơi với tiểu thiếu gia, về sau không dám nữa, xin ngài đừng nói cho tiên sinh..."

Suy cho cùng, Cố Lân chẳng qua cũng chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi, chỉ cần bà sống chết nói đứa trẻ này là con của bà thì Cố nhị thiếu gia sẽ chẳng làm gì được bà, cùng lắm chỉ là răn dạy vài câu mà thôi.

Đứa trẻ ốm yếu như thế bỗng nhiên có thể khóc lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ là thân thể có chuyển biến tốt? Đợi bà ta trở về xem lại xem sao...

Cố Lân quả thật có chút chần chờ.

Thấy bảo mẫu muốn đem đứa trẻ trong lòng ôm đi, anh rụt rụt ngón tay, không định thả ra.

Nhưng có thể làm gì bây giờ?

Đây là con của người ta mà...

"Chú..."

Đứa trẻ bỗng nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, miệng nhỏ cố mở, chậm rì rì nói ra hai chữ: "chú, nhỏ..."

Cố Lân đồng tử co lại: "Cái gì?"

Cố Đường có hơi sốt ruột, cái hệ thống ngôn ngữ trẻ con kia xem ra là hoàn toàn phỏng theo quá trình phát triển của trẻ nhỏ, đối với từ ngữ mới phải thích ứng trước một chút mới có thể thuận lợi nói ra.

Thật vất vả mới tìm đúng âm tiết.

Hai tay nhỏ của Cố Đường túm chặt lấy vạt áo phía trước của Cố nhị thiếu gia, dùng sức nói: "chú nhỏ, cứu cứu____"

Tuy rằng đứa trẻ này không phải cháu ruột của anh nhưng mà nó gọi anh là chú nhỏ!

Cố Lân đầu óc nóng lên, ôm chặt Cố Đường, né tránh cánh tay bảo mẫu: "Đứa nhỏ này cũng không cho mang đi!"

Vương Tố Nga không ngờ Cố nhị thiếu lâm thời thay đổi, trong lòng lộp bộp một chút, hoảng loạn nói: "Nhưng nó là con của tôi..."

"Con ruột? Tôi thấy không giống chút nào!"

Đứa trẻ trong lòng ngực này đáng yêu như vậy, khuôn mặt không có nửa điểm giống bảo mẫu.

Cố Lân ánh mắt sắc bén, gắt gao ôm đứa nhỏ, mảy may không cho: "Đứa trẻ này cùng lắm là một tuổi quay đầu, nếu thế thì một năm rưỡi trước đến đây chăm sóc chị dâu tôi lúc đó bà cũng có thai, mà suốt khi đó chưa thấy bà xin nghỉ bao giờ, vậy xin hỏi bà sinh đứa trẻ này lúc nào?"

"Này..."

Vương Tố Nga há miệng thở dốc, nhất thời nghẹn lời.

Cố Lân không hề do dự trực tiếp nhấn chuông gọi quản gia lên: "Bói ra ma quét nhà ra rác, liên hệ cho anh tôi báo nguy, gọi bác sĩ tới kiểm tra thân thể cho hai đứa nhỏ"

Vương Tố Nga vẻ mặt trắng bệch, giật mình ngồi sụp xuống đất.

Cố Lân cúi đầu xoa xoa đầu đứa nhỏ trong ngực: "Đừng sợ, chú nhỏ sẽ không để người khác mang con đi"

Cố Đường cho Cố nhị thiếu một like.

Không hổ là người Cố gia, suy nghĩ rất rõ ràng.

Chú nhỏ ngầu ghê!

Cố Khải Niên nhìn bé sữa nhỏ dựng ngón cái với Cố Lân, khẽ nhíu mày.

Mỗi cái này mà cũng khen?

Đúng là vua nịnh nọt...

Ở trong lòng xì một tiếng, Cố tiểu thiếu gia nhắm mắt lại, lười xem.

Đêm tối, 9 giờ.

Cố trạch ba tầng trên dưới sáng trưng.

Hai đứa trẻ là người bị hại ngồi trên ghế sô pha ở lầu một... lấy lời khai.

Lúc đầu cảnh sát tới phá án cũng không trông cậy gì vào đứa trẻ như này có thể cung cấp tin tức hữu hiệu gì, bình thường đều là trực tiếp bỏ qua không hỏi nhưng đứa nhỏ mặt với mắt đều tròn xoe kia lại rất chắc chắn mà nói nhỏ____

"Mua em bé, trộm trẻ con, xấu xa, hư lắm!"

Tuy là lời ngây thơ của trẻ con chưa chắc đã tin được nhưng mà tính chỉ hướng trong lời nói của đứa trẻ này quá mạnh.

Cảnh sát dựa theo dòng suy nghĩ này tiến hành điều tra, bảo mẫu cũng không thể giải thích lai lịch của đứa trẻ này. Đồng thời pháp y giám định phát hiện trong người của đứa trẻ mặc đồ con gấu kia có một lượng nhỏ thuốc tê, bảo mẫu là đối tượng tình nghi lớn nhất.

Vương Tố Nga phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Nhưng chuyện này cũng cho thấy Cố trạch có tai hoạ ngầm nghiêm trọng như thế nào.

Bởi vì tiểu thiếu gia mắc bệnh tự kỷ nên từ trước đến nay đều do một mình bảo mẫu chăm sóc, khu vực phòng em bé không cho phép những người giúp việc khác lại gần, cứ như thế, không ai biết tiểu thiếu gia trông như thế nào, nếu lần này đứa nhỏ bị đổi thì hẳn là cũng chẳng ai hay biết gì.

Thấy Vương Tố Nga bị bắt đi, quản gia lau mồ hôi trên đầu: "May mà hôm nay nhị thiếu trở về!"

"Phải là may mà có đứa nhỏ này"

Cố Lân vừa nói chuyện điện thoại với anh cả xong, tâm tình tốt ngồi trên sô pha, thuận tay xoa xoa đầu đứa nhỏ.

Ở trong điện thoại, anh nhận được sự cảm tạ cùng khen ngợi của Cố gia gia chủ.

Không những thế mà anh cả còn trịnh trọng mời bà Tô dọn về nhà chính, hy vọng mẹ có thể hỗ trợ chăm sóc bảo bảo.

Cố Lân biết, Tô mai vì thân phận mẹ kế mà tự ti nửa đời, rất lo sợ bị con riêng chán ghét, ba anh vừa mất, anh cả cái gì cũng chưa nói nhưng bà Tô đã chủ động dọn ra ngoài.

Nhưng rõ ràng có tiền mua nhà, ở khách sạn làm gì? Không phải là vẫn muốn về nhà sao, chỉ là thiếu một cái lý do thôi.

Hiện tại anh cả đưa ra lời mời bà Tô về nhà, bà vui vẻ đáp ứng.

Người một nhà lại có thể ở bên nhau.

Chỉ là đứa nhỏ này...

Cố Lân hơi cong môi, phá lệ thương tiếc mà vuốt ve đầu nhỏ.

Đồn công không tra được tin tức của đứa nhỏ này, đại khái trước tiên sẽ đưa vào viện phúc lợi.

Cố Lân tìm lý do, nói mình không thể xác định đâu là cháu trai nhỏ của mình, yêu cầu chờ xét nghiệm DNA, như vậy mới tạm thời giữ lại được.

Cũng không biết anh cả sẽ xử lý đứa nhỏ này như nào...

Cố Đường được xoa đầu vô cùng thoải mái.

Có phải chú nhỏ Cố gia đã học riêng một khoá mát xa cho trẻ nhỏ không vậy? Cũng thành thạo quá đi!

Cố Đường sướng đến nheo mắt, nằm thành một cục trên ghế sô pha, mí mắt cũng bắt đấu đánh nhau cả rồi.

Khóc lớn tiếng như vậy quá tiêu hao thể lực.

Cậu còn cố gượng cung cấp manh mối cho chú cảnh sát, đến lúc này đã mệt không mở nổi mắt.

Cố Đường chịu không nổi nữa, cái đầu đang được mát xa cũng gục xuống nhưng hai tay nhỏ không quên ôm chặt lấy chân của tiểu thiếu gia như là sợ hắn lại bị bắt mất.

Cố Khải Niên nhăn mày duỗi duỗi chân, lại đưa tay ra gỡ vẫn không lôi được tay của em bé ra.

Đứa trẻ này ném không được, phiền ghê.

Lăn lộn nửa ngày, tiểu thiếu gia cũng mệt mỏi, nhìn chằm chằm "trang sức" trên chân mình trong chốc lát, nhắm mắt lại, trực tiếp nằm xuống.

Thôi vậy, cứ ngủ như này đi.

_______

Tác giả có lời muốn nói:

_Lúc nhỏ_

Cố thiếu gia: không ném được, phiền ghê.

_Lớn lên_

Cố thiếu gia: Vợ ơi ôm ôm!

_____

Chủ nhà cũng có lời muốn nói:

Mình sẽ chỉ cố định danh xưng của Cố Đường là "cậu" thôi ạ, vì truyện chủ thụ. Còn những người khác mình sẽ thay đổi theo hoàn cảnh nha.

Ví dụ như bình thường danh xưng của Cố Khải Niên và Cố Lân khi ở một mình đều sẽ là "hắn" nhưng mà khi cả hai cùng xuất hiện thì Cố Khải Niên sẽ là "hắn" còn Cố Lân sẽ là "anh".

Kiểu kiểu vậy đó mọi người.