Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 161: Tôi biết em không phải là hạng người đó



Tất nhiên Phó Giang và Đổng Văn Huệ cũng cảm nhận được cơn phẫn nộ của Diệp Văn, hai người liếc nhìn nhau rồi ai cũng ngẩn người, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Bọn họ không ngờ Du Ân lại trở thành con gái nuôi của Diệp Văn, nói thật, bọn họ không đắc tội nổi với nhà họ Diệp ở Thủ đô.

Đổng Văn Huệ luôn xem thường xuất thân của Du Ân, nên bà ta đã quen cao cao tại thượng trước mặt Du Ân rồi, bây giờ đột nhiên bị Du Ân xoay chuyển đè bẹp như vậy, thì tức đến mức váng đầu hoa mắt lần nữa.

Nhất là khi nghĩ tới có lẽ con gái cưng Phó Thiến Thiến của mình sẽ thật sự bị pháp luật trừng trị, bà ta lại càng tuyệt vọng hơn.

Du Ân phớt lờ vẻ mặt của Phó Giang và Đổng Văn Huệ, mà nghẹn ngào nói với Diệp Văn qua điện thoại: “Thầy Diệp, có câu nói này của chú là đủ rồi. Cháu sẽ giải quyết chuyện ở trước mặt này.”

Diệp Văn lại căn dặn cô mấy câu mới cúp máy.

Sau đó Du Ân đi ra mở cửa, để Phó Đình Viễn ở ngoài cửa đi vào.

Cô đã dùng mối quan hệ của mình và Diệp Văn để khiến Phó Giang và Đổng Văn Huệ khiếp sợ, nên Phó Đình Viễn có đi vào cũng vô ích.

Cô không cần anh ra mặt vì cô về chuyện dính dáng đến người nhà của anh, bởi vì điều đó đã sớm không còn ý nghĩa gì nữa.

Phó Đình Viễn nổi giận đùng đùng đi vào, điều đầu tiên anh làm là nhìn chằm chằm vào Du Ân, để xem cô có bị đối xử ác ý hay không. Nhưng Du Ân đã dời mắt đi chỗ khác, rồi lùi về sau một bước để né tránh tầm mắt của anh.

“Phó Đình Viễn, đây đúng là đứa con gái ngoan mà con yêu đấy!” Đổng Văn Huệ bỗng nói một câu quái gở.

Phó Đình Viễn cau mày nhìn Đổng Văn Huệ, chỉ thấy Đổng Văn Huệ chế giễu: “Con vẫn chưa biết ư? Bây giờ cô ta ghê gớm lắm, đã trở thành con gái nuôi của Diệp Văn rồi.”

Phó Đình Viễn ngạc nhiên nhìn Du Ân, cô đã trở thành con gái nuôi của Diệp Văn rồi ư?

Chuyện xảy ra hồi nào vậy? Tại sao anh không hề hay biết chuyện gì thế?

Nhưng Du Ân tiếp tục né tránh ánh mắt của anh, cũng không giải thích một câu với anh.

Đổng Văn Huệ bỗng nói lớn lên, nghe có vẻ vừa chanh chua vừa ác độc: “Ôi chao, làm con gái nuôi cơ đấy, nghe có vẻ không phải là từ hay ho gì, tôi thấy là do sức khỏe của vợ Diệp Văn không tốt, không thể thỏa mãn hầu hạ ông ta, nên cô mới bò lên giường của ông ta đúng không?”

Du Ân đâu thể ngờ rằng Đổng Văn Huệ lại suy nghĩ bậy bạ bẩn thỉu như vậy, cô nhất thời tức đến mức mặt mày tái mét, cả người run rẩy.

Phó Đình Viễn càng nổi trận lôi đình hơn, nếu hôm nay người bôi nhọ Du Ân ở trước mặt anh không phải là mẹ ruột của anh thì anh đã sớm tát bà ta một cái, rồi dạy cho bà ta một bài học rồi.

Phó Đình Viễn nghiến răng nhìn chằm chằm Đổng Văn Huệ, từng câu từng chữ mang theo sự lạnh lẽo cảnh cáo: “Mẹ, một khi mẹ ra khỏi cánh cửa này thì nên quản cho tốt cái miệng của mình. Nếu con nghe thấy bất kỳ chữ nào khó nghe ở bên ngoài thì mẹ tự gánh lấy mọi hậu quả đi.”

Trên người Phó Đình Viễn có sự uy nghiêm và ác liệt được tích lũy khi ngồi trên vị trí cao trong nhiều năm qua, cho nên vào lúc này, ngay cả ba mẹ anh cũng bị anh làm cho sợ hãi mà run rẩy.

Đổng Văn Huệ hoàn hồn lại rồi hai mắt đỏ hoe nói: “Phó Đình Viễn, mẹ là mẹ của con, bây giờ con định vì người phụ nữ không biết xấu hổ này mà chống lại cả nhà chúng ta sao?”

Nghe thấy Du Ân bị Đổng Văn Huệ mắng là người phụ nữ không biết xấu hổ, Phó Đình Viễn liền giơ tay kéo Du Ân ra sau lưng để che chở cho cô, bởi vì sắc mặt cô thật sự trắng bệch một cách đáng sợ.

Phó Đình Viễn cũng không biết rốt cuộc mình đang gặp phải chuyện gì nữa? Rõ ràng là người bên cạnh thân thiết với anh nhất, nhưng ai cũng liều lĩnh tổn thương Du Ân. Trước đây là Phó Thiến Thiến, sau đó là mẹ anh, bây giờ ngay cả ba anh cũng chen chân vào.

Phó Đình Viễn đứng trước mặt Đổng Văn Huệ, lạnh lùng nói: “Cả nhà mà mẹ nói là chỉ mẹ, ba và Phó Thiến Thiến đúng không?"

Đổng Văn Huệ không phủ nhận, Phó Đình Viễn lại lạnh lùng nói tiếp: "Nhưng ông nội lại đứng về phía của con."

Quyền uy của ông cụ thừa sức để chống lại hai vợ chồng Phó Giang và Đổng Văn Huệ.

Đổng Văn Huệ bị câu nói của Phó Đình Viễn làm cho nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời, bởi vì nếu nói kỹ ra thì toàn bộ quyền lợi của nhà họ Phó đều nằm trong tay của Phó Đình Viễn và ông cụ.

Còn bà ta và Phó Giang thì hoàn toàn không có thực quyền.

Cái gọi là hiệp hội từ thiện hay giám đốc gì đó chỉ là cái tên mỹ miều mà thôi.

Phó Đình Viễn nói tiếp: "Công lý đúng sai là nằm ở trong tim mỗi người. Chỉ cần mẹ, ba và Phó Thiến Thiến làm ra mọi chuyện bằng thái độ tích cực và thân thiện, thì con tin rằng Du Ân sẽ không gây khó dễ cho ba người."

Cô ấm áp tốt bụng như vậy, chỉ cần cô nhìn thấy chút lòng thành sẽ biến chuyện to thành chuyện nhỏ.

Nhưng tiếc rằng mặc kệ là Thẩm Dao hay Phó Thiến Thiến đều không muốn thật lòng xin lỗi cô, hay nói cách khác, bọn họ chưa bao giờ đặt Du Ân vào mắt.

Nghĩ đến đây, tim Phó Đình Viễn đau nhói như bị kim đâm.

Đều tại anh, đều tại anh không yêu thương cưng chiều cô, nên mới để cô bị coi thường như vậy.

Nếu anh nâng niu cô trong lòng bàn tay, e rằng Phó Thiến Thiến chỉ có thể nhìn vào sắc mặt của cô mà làm việc.

“Con...” Trong lời nói của Phó Đình Viễn đều là điểm tốt của Du Ân, điều này đã khiến Đổng Văn Huệ tức đến mức bắt đầu gào khóc.

“Được rồi, chúng ta về nhà trước đã.” Phó Giang kéo Đổng Văn Huệ đang không ngừng gào khóc, ngăn không cho bà ta ầm ĩ thêm nữa.

Nói thật, Phó Giang cũng rất đau đầu về độ ầm ĩ của Đổng Văn Huệ, nếu không phải Đổng Văn Huệ cứ ầm ĩ mãi chuyện ông ta ngoại tình năm đó, thì cũng không xảy ra chuyện lớn như vậy...

Đổng Văn Huệ vừa khóc vừa bị Phó Giang kéo ra ngoài, Phó Đình Viễn lập tức đóng cửa nhà Du Ân lại, cách tấm cửa, anh vẫn có thể nghe thấy Đổng Văn Huệ đang vừa khóc vừa mắng Phó Giang: "Đàn ông nhà họ Phó các ông đều không phải là người tốt đẹp.”

Phó Đình Viễn chẳng muốn để tâm đến người mẹ điên cuồng này, mà anh cũng không có tâm trạng để bận tâm.

Bởi vì Du Ân đã buồn bã ôm lấy mình, rồi từ từ dọc theo vách tường ngồi xổm xuống, cô vùi mình vào trong đầu gối, Phó Đình Viễn không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng từ đôi vai run rẩy của cô có thể nhìn ra cô đang khóc.

Phó Đình Viễn siết chặt nắm đấm, anh dùng cách này để kiềm nén nỗi khó chịu vô tận ở trong lòng.

Anh rũ mắt nhìn người đang ngồi xổm dưới sàn, rồi trịnh trọng nói từng câu từng chữ: "Tôi biết em không phải hạng người như thế."

Anh tin cô, tin cô và Diệp Văn chỉ đơn giản là quan hệ giữa ba nuôi và con gái nuôi, mặc dù anh không biết tại sao bọn họ lại có quan hệ này.

Du Ân từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: "Tôi không phải là hạng người gì cơ?"

Bởi vì sắc mặt tái nhợt, lúc này dáng vẻ của cô càng hiện lên vẻ lạnh lẽo, ngay cả giọng nói của cô cũng mang theo ý lạnh: “Chẳng phải trước đây anh luôn cho rằng tôi là hạng người vô liêm sỉ tham lam phú quý hay sao?"

Trong ba năm ở bên anh, Phó Đình Viễn đã nhiều lần dùng chuyện cô nhân lúc anh uống say mà trèo lên giường của anh hồi trước để sỉ nhục cô.

Cô đã thử giải thích vô số lần rằng mình là bị ba con Du Thế Quần tính kế, nhưng anh chưa bao giờ nghe lọt.

Anh khẳng định rằng cô là hạng người không biết xấu hổ, nhưng bây giờ anh lại nói, anh tin cô không phải hạng người đó.

Anh không cảm thấy mỉa mai à?

Dứt lời, Du Ân liền chảy nước mắt, cô không biết mình là bị Đổng Văn Huệ hay là lời nói mâu thuẫn trước sau của Phó Đình Viễn chọc tức nữa.

Suy nghĩ bẩn thỉu của Đổng Văn Huệ khiến Du Ân cảm thấy buồn nôn.

Đổng Văn Huệ chửi bới cô thế nào cũng được, nhưng tại sao bà ta lại nói ra những lời đó về Diệp Văn? Chắc chắn Đổng Văn Huệ biết mấy năm nay Diệp Văn có danh tiếng thế nào ở trong giới mà.