Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 162: Đã là người của nhà họ Diệp



“Du Ân.” Phó Đình Viễn quỳ xuống trước mặt Du Ân, trên gương mặt người đàn ông điển trai tràn đầy hối hận: “Tôi không phủ nhận trước đây tôi đã nói lời khốn nạn như vậy.”

"Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ em, cũng thấy được điểm tốt của em, nên tôi đã thay đổi những thành kiến về em lúc trước.”

"Tôi đã phạm phải sai lầm nên tôi thừa nhận, nhưng em cũng phải cho tôi một cơ hội để sám hối chứ?"

"Mà sự sám hối của tôi chính là bắt đầu che chở chăm sóc cho em thật tốt, nhưng bây giờ em lại một gậy đánh chết tôi, mặc kệ tôi, thậm chí còn không cho tôi cơ hội để biểu hiện mình."

Nhất là ban nãy, không ngờ cô lại đóng cửa không cho anh vào.

Anh ở ngoài cửa hoàn toàn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Anh cũng cảm nhận rất rõ rằng cô đã không cần mình nữa, nói thật, trong lòng anh đã tuyệt vọng rồi.

Du Ân vốn đang khóc, nhưng sau khi nghe anh nói thế thì cô nhất thời lau nước mắt, rồi nhìn thẳng vào mắt anh, chế giễu: "Phó Đình Viễn, anh vẫn ích kỷ như vậy, anh chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, chứ chưa bao giờ đứng trên lập trường của người khác."

Phó Đình Viễn không ngờ tấm lòng chân thành của mình lại bị cô đổi thành mình thật ích kỷ.

Du Ân như nhìn thấu suy nghĩ của anh nên dời mắt đi chỗ khác nói: "Bây giờ tôi đang là bạn gái của Chung Văn Thành, nhưng anh lại bảo tôi cho anh cơ hội để anh đối xử tốt với tôi?"

"Anh xem tôi là cái gì? Anh làm vậy là đặt tôi vào trong tình cảnh bắt cá hai tay. Anh đang che chở chăm sóc cho tôi, hay đang định hủy hoại tôi?"

Phó Đình Viễn bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng.

Anh quên mất chuyện bây giờ cô đang là bạn gái của Chung Văn Thành, anh cũng không biết mình bị gì nữa, anh đã tự nhủ rằng mình phải chấp nhận sự thật này, nhưng trong đầu anh chưa bao giờ coi bọn họ là tình nhân.

Anh không biết là do mình bài xích sự thật này theo bản năng, hay là vì giữa cô và Chung Văn Thành hoàn toàn không giống một đôi tình nhân.

Không giống như một đôi tình nhân.

Lúc suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Phó Đình Viễn liền đứng thẳng người, đồng thời ôm Du Ân cùng đứng dậy khỏi sàn nhà, rồi dứt khoát đẩy cô dựa vào vách tường ở phía sau.

Phó Đình Viễn vươn tay vuốt cằm cô, rồi nhìn không chớp mắt cô hỏi: "Em và Chung Văn Thành ở bên nhau là thật hay giả vậy?"

Du Ân nhất thời hóa đá tại cỗ, không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi ra một câu sắc bén như vậy.

Hình như cô không hề để lộ ra sơ hở...

Phó Đình Viễn thấy dáng vẻ này của cô thì giọng điệu hơi sốt sắng: "Em nói đi!"

Du Ân hoàn hồn, hốt hoảng nhìn đi chỗ khác nói: "Đương nhiên là thật rồi, chuyện này còn có thể là giả ư?"

Thái độ này của cô đã kích thích mạnh mẽ Phó Đình Viễn, trực giác của anh mách bảo cho anh biết cô đang nói dối.

Nhưng cô luôn miệng khẳng định cô ở bên Chung Văn Thành là thật, Phó Đình Viễn vừa tức vừa đau xót, nên cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô.

Cảm giác mềm mại giữa môi và răng đã mất từ lâu này đã khơi dậy toàn bộ dục vọng trong lòng Phó Đình Viễn.

Anh ôm mặt cô, rồi phớt lờ sự phản kháng của cô mà hôn cô đến mức muốn ngừng cũng chẳng được.

Du Ân bất ngờ bị Phó Đình Viễn hôn, mới đầu cô còn ngây ngốc, cô đâu thể ngờ rằng Phó Đình Viễn lại đột ngột phát điên rồi làm ra chuyện cầm thú như vậy với cô.

Sau khi cô hoàn hồn lại thì phản ứng đầu tiên của cô là cắn anh thật mạnh, dưới cơn đau Phó Đình Viễn đã hơi buông cô ra.

Nhưng người vẫn ôm chặt cô đến mức hơi thở mờ ám giữa hai người hòa quyện vào nhau.

Du Ân vùng vẫy không thoát ra được, đành phải mắng anh một trận: "Phó Đình Viễn, anh là tên khốn!"

Lúc này Phó Đình Viễn như bị trúng độc, cho dù bị cô mắng vẫn bóp cằm cô, rồi ấn ngón tay cái lên môi của cô, bất chấp tất cả truy hỏi: "Em và Chung Văn Thành đã từng hôn nhau chưa?"

Thấy Du Ân không nói gì, anh lại sáp tới cắn mạnh lên môi cô rồi tiếp tục truy hỏi: "Hai người có làm thế này không?"

Du Ân bị anh ép đến mức phát khóc, hoàn toàn không nói nên lời.

Ánh sáng trong mắt Phó Đình Viễn ngày càng ảm đạm, anh ghé vào tai cô nói: "Du Ân, em đừng ép tôi, tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì."

Nói xong, anh lại ấn cô vào tường rồi hôn cô lần nữa.

Cô đừng nên kích thích anh, cũng đừng nên chọc giận anh nữa, bằng không chuyện anh muốn làm không chỉ là hôn cô như thế này.

Du Ân tức đến mức giơ tay đánh, véo, cào cấu anh.

Rõ ràng anh đang bắt nạt, chiếm tiện nghi của cô mà còn uy hiếp cô nữa.

Không biết hai người đã quấn lấy nhau bao lâu, mà Du Ân chỉ biết quần áo trên người cô đều rối tung lên, nếu không phải điện thoại cô bỗng đổ chuông thì cô không biết Phó Đình Viễn còn muốn làm gì cô nữa.

Ánh mắt Phó Đình Viễn thâm trầm, hơi thở dồn dập, nghiến răng nói: "Du Ân, tốt nhất là em đừng để cho tôi biết em và Chung Văn Thành đang ở bên nhau là lừa gạt tôi, bằng không tôi sẽ cho em thấy tôi tính sổ với hai người như thế nào!"

Du Ân vừa sợ vừa giận, bỗng đẩy anh ra, rồi chạy tới cầm điện thoại của mình lên lao vào phòng ngủ, sau đó khóa trái cửa lại.

Là Diệp Văn gọi tới, Du Ân phớt lờ Phó Đình Viễn đang ở bên ngoài, cô hít sâu mấy lần để bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó vội vàng nghe máy.

Trong điện thoại Diệp Văn ân cần hỏi han Du Ân: "Mấy người nhà họ Phó đã rời đi chưa?"

Diệp Văn ghét bỏ vợ chồng Phó Giang nên gọi thẳng là họ Phó luôn, thậm chí còn chẳng muốn cho bọn họ một cái xưng hô.

Du Ân thành thật trả lời: "Dạ, sau khi chú cúp điện thoại thì bọn họ cũng đi luôn. Hình như bọn họ cũng biết bọn họ không thể chọc nổi nhà họ Diệp."

Mặc dù trước khi rời đi Đổng Văn Huệ đã điên cuồng bôi nhọ cô một trận, nhưng đó là biểu hiện Đổng Văn Huệ đang tức đến nổ phổi.

Vì biết mình không thể chọc nổi nhà họ Diệp, biết mình không thể chống lại nhà họ Diệp, nên bà ta mới tức đến nổ phổi, thẹn quá hóa giận.

“Vậy thì tốt.” Diệp Văn lại nói: “Lúc nãy chú cũng đã nhờ người khác để ý chuyện cháu kiện Phó Thiến Thiến rồi, chắc chắn bọn họ không thể giở trò gì được.”

Du Ân khẽ cảm ơn, Diệp Văn nói: "Chuyện này có gì đâu mà phải cảm ơn. Cháu vốn là người chiếm được lý lẽ, nên tà không bao giờ thắng chính.”

Diệp Văn nói tiếp: "Chú vốn có ấn tượng rất tốt về Phó Đình Viễn, nhưng không ngờ cậu ta lại có một cô em gái xấu xa và một cặp bố mẹ nhân phẩm tồi tệ như vậy. Bây giờ xem ra cậu ta cũng chẳng khá hơn là bao!"

"Nếu cậu ta là người tốt thì tại sao cháu lại ly hôn với cậu ta cơ chứ?"

Diệp Văn mà ghét ai là ghét cả tông chi họ hàng, ngay cả Phó Đình Viễn cũng trở nên chán ghét.

Du Ân mở miệng định nói giúp điều gì đó cho Phó Đình Viễn, nhưng nhớ lại hành vi lỗ mãng của anh đối với mình ban nãy, nên cuối cùng không nói một câu nào thay anh.

Cô cứ để anh bị Diệp Văn ghét bỏ là được, anh không biết xấu hổ như vậy, tốt nhất là để mọi người đều ghét bỏ anh!

Trên thực tế, nhân phẩm của Phó Đình Viễn cũng không đến nỗi tệ.

Lúc trước anh đối xử không tốt với cô chẳng qua là vì anh không yêu cô mà thôi.

Còn bây giờ chí ít là anh vẫn phân biệt được đúng sai, có đường giới hạn và nhân tính chứ không giống như Phó Giang và Đổng Văn Huệ.

Nhắc đến Phó Đình Viễn, Diệp Văn lại hỏi: "Đúng rồi, người cháu muốn kiện là em gái cậu ta, vậy thái độ cậu ta thế nào?"

Lần này Du Ân đã trả lời thành thật: "Anh ấy ủng hộ cháu đi theo con đường hợp pháp..."

“Ha ha, cậu ta đúng là vì đại nghĩa không quản người thân.” Diệp Văn tức giận nói.

Trở lại chuyện chính, Diệp Văn rất cảm khái nói: "Thật ra chú rất vui khi cháu có thể đồng ý làm con gái nuôi của chú, chú còn tưởng lời đề nghị của chú quá đường đột, nhưng lúc cháu đồng ý, chú cũng không biết mình bị gì nữa, mà chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn."

"Du Ân, sau này cháu chính là người của nhà họ Diệp chúng ta."

Câu nói cuối cùng của Diệp Văn đã khiến Du Ân không cầm được nước mắt.