Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 418: Thật ra một mình em cũng không ngủ được



"Chuyện này là chuyện riêng của em, anh sẽ không quản." Phó Đình Viễn trả lại Du Ân những gì cô mới nói không thiếu một chữ, khiến Du Ân không khỏi nhìn anh một cái.

Cô cảm thấy lời này của anh mang chút hờn dỗi, lại nghe Phó Đình Viễn còn nói: "Nhưng để công bằng, anh cũng muốn đưa ra một yêu cầu với em."

"Yêu cầu gì?" Du Ân mờ mịt, cô và Tô Ngưng chụp ảnh, anh đưa ra yêu cầu làm gì?

Không đợi Du Ân tỉnh táo lại, Phó Đình Viễn đã đưa ra yêu cầu của anh: "Sau này chờ quan hệ của chúng ta ổn định, em cũng phải chụp ảnh với anh, đăng lên tạp chí."

Không có khả năng cô chỉ chụp cùng Tô Ngưng hơn nữa còn công khai mà anh thì không có đãi ngộ này.

Du Ân "..."

Anh đang nói linh tinh gì vậy?

Cô và Tô Ngưng chụp anh mà anh cũng muốn ghen à?

Phó Đình Viễn nói tiếp: "Hoặc là ngày sau chúng ta chọn một bức ảnh cưới đăng lên cũng được."

Nói đến đây, anh không nhịn được tiến lên một bước ôm người vào lòng, thấp giọng hứa hẹn: "Lần trước chúng ta không có nghi thức gì, ngày sau nhất định phải bổ sung lại, ảnh cưới cũng phải chụp."

Du Ân thì thào: "Ảnh cưới chúng ta có thể chụp, nhưng anh chắc chắn tạp chí người ta muốn đăng sao?"

Du Ân cũng từng nhìn thấy ảnh các đôi tình nhân trên trang bìa tạp chí, nhưng ảnh cưới thì hình như không có nhiều.

Phó Đình Viễn tự tin nói: "Ảnh cưới của Phó Đình Viễn anh, bọn họ cầu còn không được. Hoặc là lúc chụp ảnh cưới chúng ta chụp một bộ khác, đến lúc đó lại đăng lên tạp chí."

Du Ân xem như đã hiểu, anh muốn đòi đãi ngộ giống Tô Ngưng, hai người bọn họ chụp ảnh chung, anh cũng muốn được đăng lên tạp chí.

Biết mình phản đối cũng không có kết quả, vì thế cô nói: "Tùy anh."

Lúc này tâm tình Phó Đình Viễn mới tốt hơn chút.

Lần này Tử Dạ thật đúng là tự tìm đường chết cho cô ta, không ai đồng tình với cô ta, càng không có ai giúp cô ta, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự trừng phạt của pháp luật.

Phó Đình Viễn và Du Ân cũng không để ý đến chuyện này nữa, giao toàn bộ cho cảnh sát và luật sư.

Phó Đình Viễn và Phó thị là khách VIP của đoàn đội luật sư Giang Kính Hàn, tuy chuyện của Tử Dạ không đáng để đại boss như Giang Kính Hàn tự thân ra trận, nhưng chuyện có liên quan đến Du Ân, Giang Kính Hàn cảm thấy anh ta tự ra mặt sẽ hay hơn.

Dù sao say này Du Ân cũng sẽ là bà Phó, nên xây dựng tốt quan hệ đúng không?

Căn cứ theo kinh nghiệm tình trường nhiều năm của mình, hiện tại Giang Kính Hàn đã khắc sâu cảm nhận, nếu Phó Đình Viễn không thể sống thiếu Du Ân, vậy thì anh ta xây dựng tốt quan hệ với Du Ân sẽ hữu dụng hơn xây dựng tốt quan hệ với Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn có trâu bò, có ngang ngược đến đâu, còn không phải vẫn nghe lời Du Ân đấy sao?

Cho nên Giang Kính Hàn chủ động làm luật sư bên này cho Du Ân, mà Giang Kính Hàn vừa ra trận, Tử Dạ bên kia làm gì có quả ngọt để ăn?

Nghe nói luật sư bên này của Du Ân là Giang Kính Hàn, không có luật sư nào dám tùy tiện biện hộ cho Tử Dạ nữa.

Mấy ngày nay Du Ân bận như con quay, vốn dĩ cô muốn tham gia huấn luyện biên kịch trẻ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Diệp Văn còn bảo cô chuẩn bị một bài phát biểu, nói đến lúc đó có lẽ sẽ dùng đến.

Hiện giờ còn phải chụp tạp chí với Tô Ngưng, một đống việc cần hoàn thành.

Sau khi quyết định thời gian chụp ảnh, Tô Ngưng dặn dò Du Ân: "Mấy ngày tới đừng có thức đêm, nên ăn đồ ăn loãng, duy trì làn da tươi tắn, như vậy đến lúc lên ảnh mới có thể đẹp."

Tô Ngưng có kinh nghiệm trong phương diện quay chụp cho nên người mới như Du Ân nghiêm túc tiếp thu: "Được."

Cũng bởi chuyện này mà đêm đến, lúc Phó Đình Viễn ôm người vào lòng muốn làm chút gì đó đã bị từ chối: "Đừng đừng, mấy ngày nay em không thể thức đêm, không thể mệt mỏi quá độ."

Mỗi lần anh đều lăn qua lăn lại giày vò cô đến nửa đêm, thật sự rất mệt.

Phó Đình Viễn khó hiểu: "Nghĩa là sao?"

Du Ân nói chi tiết: "Không phải mấy ngày tới em cần chụp tạp chí sao? Tô Ngưng nói không thể thức đêm không thể mệt nhọc, nếu không trạng thái sẽ rất kém."

Phó Đình Viễn: "..."

Sớm biết thế đã không cho cô chụp tạp chí gì đó rồi!

Anh đâu nghĩ tới, chụp cái tạp chí rách nát cũng có thể chôn vùi cuộc sống sinh hoạt vợ chồng của anh.

Bởi vì sắp phải chia xa hơn nửa tháng, cho nên anh muốn mấy ngày nay thân thiết nhiều hơn, vì chuyện này mà mỗi ngày tan làm đều về nhà sớm, kết quả...

"Đây là lần đầu tiên em chụp tạp chí, nhất định phải có được trạng thái tốt nhất, nếu không lúc lên ảnh khó coi, mọi người sẽ mắng chết em." Du Ân nói xong thì đẩy anh ra, còn quấn chăn lăn đến mé giường, giống như sợ anh sẽ làm gì với cô không bằng.

Phó Đình Viễn tức giận, Du Ân còn nói một câu: "Nếu anh cảm thấy chúng ta ngủ chung hơi dày vò, không bằng mấy ngày nay chúng ta chia giường ngủ đi? Anh đến phòng cho khách? Hoặc em đi cũng được?"

"Em nghĩ cũng đừng nghĩ!" Phó Đình Viễn nghẹn hồi lâu mới thốt ra một câu, anh bị chọc tức sắp không nói nên lời rồi.

Phó Đình Viễn xoay người một lần nữa ôm người vào ngực, cắn răng nhỏ giọng hỏi: "Em có biết mình sắp phải đến Bắc Kinh học tập nửa tháng không?"

Du Ân gật đầu: "Biết mà."

Phó Đình Viễn lên án: "Cho nên mấy ngày nay chẳng phải chúng ta nên tận tình tận hứng một chút sao?"

Du Ân cắn môi nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng đẩy anh ra, rời khỏi phòng ngủ chính.

Thuận tiện ném cho anh một câu: "Em cho rằng mấy ngày nay chúng ta vẫn nên tách ra thì hơn."

Du Ân coi như đã nhìn thấu, Phó Đình Viễn hoàn toàn không có ý định dừng lại, để có thể bảo toàn trạng thái lên ảnh tốt nhất, cô chỉ có thể mặc kệ anh.

Chờ đến lúc Phó Đình Viễn tỉnh táo lại chạy tới phòng cho khách, người bên trong đã khóa trái cửa phòng.

Phó Đình Viễn chống nạnh đi qua đi lại trước cửa phòng vài vòng, bình ổn lại tâm tình của mình.

Chờ mọi thứ quay về bình thường, lúc này anh mới bình tĩnh gõ cửa: "Anh xin lỗi, anh sai rồi."

Những lời này hiện tại với anh mà nói tựa như cơm bữa, há miệng liền nói.

Trong phòng không có động tĩnh gì, nhưng Phó Đình Viễn vẫn nói: "Anh thề, trước khi em quay xong sẽ không làm gì, nhưng chúng ta không thể chia giường ngủ."

"Nhất định phải chia giường ngủ, anh mauvề đi." Du Ân sẽ không tin mấy lời anh nói.

Từ trước đến nay người không hay cáu kỉnh như cô hiếm khi ngang ngạnh một lần thành thử Phó Đình Viễn ở bên ngoài ngước mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng đành phải căm giận trở về phòng ngủ chính.

Anh lăn qua lộn lại trên giường một hồi lâu vẫn không ngủ được, quyết định xoay người đi đến cửa phòng cho khách.

Quả nhiên con người không nên sống an nhàn sung sướng quá lâu, mấy ngày nay anh và Du Ân cùng giường chung gối như keo sơn, hiện tại anh hoàn toàn không thích ứng được cảm giác trong ngực trống trơn.

Anh bình tĩnh giơ tay gõ cửa: "Chỉ cần em đồng ý sau khi quay xong bù lại cho anh, mấy ngày tới anh đảm bảo sẽ không làm cái gì."

Du Ân ở bên trong hừ một tiếng: "Em sẽ không tin anh đâu."

Phó Đình Viễn bất đắc dĩ nói: "Anh thật sự có thể làm được, em mở cửa đi, một mình anh không ngủ được."

Sau một lúc lâu, bên trong cánh cửa cuối cùng cũng có động tĩnh.

Là tiếng của Du Ân sát ngay ván cửa: "Phó Đình Viễn, anh nói được thì phải làm được!"

"Được." Phó Đình Viễn không hề do dự, lúc này cửa phòng đóng chặt này mới được mở ra.

Trong lòng Phó Đình Viễn vẫn còn có chút căm tức, kết quả một giây sau một thân hình mềm mại nhào vào trong lòng anh, cô gái có chút xấu hổ ghé đến bên tai anh nói: "Thật ra, một mình em cũng không ngủ được..."

Căm tức gì đó trong lòng Phó Đình Viễn bỗng chốc hóa thành hư không, anh bế người lên, đi thẳng đến phòng ngủ chính, ôm cô chìm vào giấc ngủ.