Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 419: Thăm ban



Bởi vì Du Ân sắp phải đi học kín, cho nên nhiệm vụ quay chụp nhất định phải hoàn thành trước khi cô đến Bắc Kinh, chính vì vậy thời gian có hơi gấp.

Cuối cùng thời gian quay chụp được định vào một ngày trước khi Du Ân đến Bắc Kinh, trong mấy ngày trước đó, mỗi đêm đãi ngộ của Phó Đình Viễn đều không khác gì hòa thượng, cho nên ngày đưa Du Ân đến địa điểm quay chụp, anh hung dữ trừng Tô Ngưng vài lần, Tô Ngưng chẳng hiểu ra làm sao.

Tô Ngưng ghé vào bên tai Du Ân nhỏ giọng hỏi: "Phó Đình Viễn sao lại có vẻ dục cầu bất mãn vậy?"

Du Ân nhỏ giọng nói với cô ấy chuyện mấy ngày nay ở chung cùng Phó Đình Viễn, Tô Ngưng bỗng cười đến ngã trái ngã phải, tiếng cười lanh lảnh rất có lực xuyên thấu.

Du Ân đau đầu vỗ trán, cũng may Phó Đình Viễn đưa cô đến nơi đã chạy mất tăm, bằng không để anh biết Tô Ngưng vui sướng khi người gặp họa như vậy, còn không thẹn quá hóa giận.

Hẹn mời mấy người Du Ân chụp ảnh tạp chí có mấy nhà, cuối cùng Tô Ngưng và Trần San Ni chọn một nhà tên tạp chí thời trang “Thượng Tú”, thứ nhất,“Thượng Tú” là tạp chí thời trang đứng đầu trong nước, tuy chỉ mới xuất hiện không lâu, nhưng mấy năm gần đây đã tạo ra áp không nhỏ cho mấy nhà tạp chí lâu đời, nghiễm nhiên trở thành nhân vật đi đầu trong lĩnh lực tạp chí thời trang, rất được thế hệ trẻ yêu thích.

Thứ hai, Tô Ngưng nói thích giám đốc thời trang của “Thượng Tú”, Du Ân đã có từng nghe nói về vị giám đốc này, là một nữ ma đầu thời trang vừa sắc bén lại táo bạo, khó trách Tô Ngưng sẽ thích.

Đương nhiên, Tô Ngưng nói quan trọng nhất là nhiếp ảnh gia và stylist của“Thượng Tú” đều là những nhân vật hàng đầu trong giới, đủ để thấy được thành ý của“Thượng Tú”.

Những chuyện này Du Ân đều nghe không hiểu, cho nên tất cả giao hết cho Tô Ngưng và Trần San Ni.

Chỉ có điều Du Ân không nghĩ tới chụp tạp chí lại phiền phức như vậy, sáng sớm cô và Tô Ngưng đã tới phim trường, sau đó là quá trình tạo hình dài dằng dặc.

Một tiếng trôi qua, Du Ân nghẹo cả cổ.

Tô Ngưng ngồi bên đã nhận ra trạng thái uể oải của cô, chủ động nói: "Trang điểm xong là ổn rồi, tiếp theo sẽ làm tóc."

Du Ân vừa nghe còn phải làm tóc, trong lòng quả thực muốn tan vỡ.

Tô Ngưng cười thở dài một tiếng: "Đây là một ngày của nữ minh tinh."

Du Ân cảm khái: "Làm minh tinh thật sự không dễ dàng."

Khó khăn lắm mới chờ đến lúc trang điểm và làm tóc xong, đến lúc chụp ảnh vì phối hợp với nhiếp ảnh gia, Du Ân bày đủ các tư thế, cảm giác cả người đều vặn vẹo không chịu được.

Du Ân nghĩ thầm, tư thế của mình không được tự nhiên như vậy, lúc lên hình chắc chắn sẽ rất khó coi.

Không nghĩ tới sau khi chụp mấy tấm nhiếp ảnh gia lại khen Du Ân rất ăn ảnh, còn nói Du Ân có cốt cách hoàn mỹ, Du Ân nghe mình được khen lại tự tin hơn mấy phần, quá trình sau đó vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Thời điểm kết thúc bộ đồ thứ nhất đã là giữa trưa, Phó Đình Viễn gọi điện thoại cho Du Ân: "Chụp xong chưa? Anh đến đón em nhé?"

"Chỉ vừa chụp xong bộ đầu tiên thôi." Du Ân có lòng mà không có sức dựa vào trên ghế, để mặc stylist tạo hình trang điểm lại cho phù hợp với bộ trang phục tiếp theo.

"Mới chụp xong bộ thứ nhất ư?" Phó Đình Viễn có chút sụp đổ, nếu anh nhớ không nhầm, hình như Du Ân có nói với anh phải chụp bốn bộ.

Cho nên, dựa theo tiến độ này, có phải anh sẽ phải chờ đến nửa đêm cô mới có thể kết thúc công việc không?

Mà buổi sáng ngày mai cô phải lập tức lên máy bay đến Bắc Kinh rồi….

"Sao chụp lâu vậy?" Phó Đình Viễn bắt đầu cáu kỉnh, trước kia anh từng chụp trang bìa tạp chí, nhưng đối với đàn ông thì rất đơn giản.

Trang điểm, kiểu tóc, quần áo đều không có gì dày vò, hơn nữa cũng không có chuyên gia trang điểm nào dám dày vò anh, anh lại chụp phong cách thành thục ổn trọng, chỉ đứng một lát đã chụp xong rồi, anh còn tưởng Du Ân chụp ảnh cũng sẽ nhanh chóng như vậy.

"Em cũng không biết, Tô Ngưng nói đây là tiến độ bình thường."

Thậm chí Tô Ngưng còn nói đây đã xem như nhanh rồi, bởi vì nhiếp ảnh gia kia rất biết chụp, chất lượng ảnh cao.

Phó Đình Viễn nhíu mày: "Bảo Tô Ngưng giục bọn họ tăng tốc lên, em đã đồng ý với anh chụp xong sẽ…"

"Ờ... Không nói nữa nhé, em phải trang điểm rồi." Du Ân đúng lúc cúp điện thoại.

Cô biết Phó Đình Viễn muốn nói gì, nhưng bên cạnh cô hiện tại liền là chuyên gia trang điểm, lỡ bị nghe được thì cô thật sự sẽ phải tìm khe đất mà chui vào mất.

Phó thị.

Phó Đình Viên bị cúp điện thoại, nhất thời không có tâm trạng làm gì.

Anh muốn ghé qua thăm, thuận tiện giục giám đốc gì kia của“Thượng Tú”, có thể chụp nhanh lên được không?

Biết anh muốn đi xem xét, Chu Nam nhắc nhở: "Sếp Phó, đến đócó phải nên mang theo chút đồ ăn thức uống gì không?"

"Cậu đi chuẩn bị đi." Trước kia Phó Đình Viễn cũng từng đến thăm quan rất nhiều đoàn làm phim, biết mang gì đó đến tốt hơn là đi tay không.

Chẳng qua những việc vặt này đều là Chu Nam làm, anh không có khái niệm gì, ngay cả trước kia cái gọi là thăm Thẩm Dao, anh cũng hoàn toàn không biết Chu Nam mua những gì, tóm lại cứ đến đoàn làm phim, một xe đồ gì đó đều mang đi phân phát.

Mà lần này sở dĩ Chu Nam chủ động nói đến chuyện này, còn không phải bởi vì tính đặc thù của Du Ân sao.

Boss của bọn họ muốn đi thăm bà chủ tương lai, thuận tiện show ân ái, anh ta cần nhắc nhở ông chủ chu đáo chút: "Cô Du thích ăn thức ăn của nhà hàng nào ạ? Hoặc là cà phê hay bánh ngọt nào đó?"

Phó Đình Viễn nghĩ ngợi nói: "Cứ đặt đồ ăn ở nhà hàng của Dịch Thận Chi đi, đặt nhiều chút, cà phê và bánh ngọt cũng đặt."

Du Ân không có quá nhiều yêu cầu đối với đồ ăn, cho nên Phó Đình Viễn dứt khoát chọn nhà hàng tốt nhất Giang Thành, thuận tiện để đám nhân viên đi theo cô cũng được ăn no.

Có điều anh cũng không quên dặn dò Chu Nam: "Đúng rồi, đặt một phần cà phê nhiều đường làm riêng cho tôi."

"Vâng." Chu Nam nhận lệnh rời đi.

Vừa giàu có lại biết sở thích của bà chủ tương lai, anh ta thích.

Bởi vì ông chủ đã nghĩ thông suốt, con đường theo đuổi vợ sẽ không quá dài, người làm nhân viên như bọn họ cũng sẽ không còn gian nan nữa.

Chờ Phó Đình Viễn đến chỗ đám Du Ân chụp ảnh, lúc anh bảo lái xe mang đồ ăn thức uống mình mua đến, nhân viên công tác đều sợ ngây người.

Bọn họ có thấy người đến mang cơm giúp bọn họ, nhưng chưa thấy qua ai mang đồ ăn từ nhà hàng đắt đỏ nhất Giang Thành đến, hơn nữa còn toàn những món nổi tiếng.

May mà vì tiến độ hôm nay nên bọn họ còn chưa ăn cơm, bằng không bọn họ sẽ không được thỏa mãn thưởng thức đồ ăn ngon rồi.

Đương nhiên bọn họ cũng biết, bọn họ là theo chân Du Ân mới có lộc ăn này.

Trái lại bọn họ có nghe nói Phó Đình Viễn nhớ mãi không quên người vợ trước Du Ân này, nhưng không nghĩ tới có thể vung một khoản lớn như thế.

"Sếp Phó, quả nhiên là người giàu có." Bọn họ đang cảm khái thì nghe được có người nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.

Người kia là Tô Ngưng, Tô Ngưng trước nay nói chuyện trước mặt Phó Đình Viễn chẳng bao giờ kiêng kỵ.

Phó Đình Viễn liếc Tô Ngưng một cái, giơ tay không e dè gì mà xoa vai Du Ân cười nói: "Nghe nói mọi người còn chưa ăn cơm, tôi cố ý đến mời mọi người một bữa, mong mọi người quan tâm Du Ân nhiều hơn."

Du Ân chưa từng công khai ân ái với Phó Đình Viễn trước mặt nhiều người như vậy, trong lúc bất chợt trên mặt có chút hồng hồng.

Cô vội kéo anh đến một góc nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

"Em nói xem?" Phó Đình Viễn hỏi lại cô một câu.

Trong mắt Du Ân đều là vẻ khó hiểu "Em đâu biết?"

Phó Đình Viễn hừ một tiếng.

Hiện tại hình như không phải anh không nghĩ thông, ngược lại là cô mới đúng.

Vì sao anh lại đến đây?

Đương nhiên là bởi vì nhớ cô rồi.