Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 420: Chờ anh, cũng chờ tương lai



Có điều hiện tại xung quanh có rất nhiều người, Phó Đình Viễn không tiện nói gì thêm với Du Ân: "Ăn cơm trước, lát nữa lại nói với em sau."

Du Ân thấy vẻ mặt anh rất đứng đắn, cho rằng anh tìm cô có việc thật, cho nên cũng không hỏi nhiều, nghĩ bụng lát ăn cơm xong lại hỏi, cô thật sự rất đói bụng.

Phó Đình Viễn cầm đồ ăn của anh và Du Ân đến phòng hóa trang, vốn dĩ Tô Ngưng cũng có thể đi, nhưng cô ấy thức thời theo mọi người ăn ở bên ngoài.

Vì thế trong phòng hóa trang chỉ còn mình Phó Đình Viễn và Du Ân, Phó Đình Viễn cầm ly cà phê trong tay đưa cho Du Ân: "Cho em này, anh bảo bọn họ bỏ thêm chút đường nữa."

"Cảm ơn." Du Ân nhận lấy.

Cà phê cô quả thật không thích uống quá đắng.

Hai người yên tĩnh hòa hợp ăn xong cơm trưa, Du Ân được ăn no cuối cùng cũng có cảm giác sống lại rồi.

"Anh tìm em có chuyện gì?" Cô nhìn Phó Đình Viễn hỏi.

Phó Đình Viễn hơi nhíu mày: "Em tiến lên trước một chút, anh nói cho em biết."

Du Ân không hoài nghi gì nghiêng người về phía anh, kết quả Phó Đình Viễn trực tiếp hôn lên môi cô.

Du Ân xấu hổ giận dữ che miệng trừng anh, Phó Đình Viễn duỗi tay dài, dứt khoát kéo người đến ôm ngồi trên chân.

Du Ân muốn sụp đổ rồi: “Anh nhanh thả em xuống, lỡ có người tiến vào thấy được thì sao!"

Chuyện ngồi trên đùi Phó Đình Viễn, còn là ở bên ngoài, đối với Du Ân mà nói vẫn là lần đầu tiên, cô cực kỳ bối rối.

"Thấy thì có sao? Có đôi tình nhân nào ở bên nhau mà không làm việc này?" Phó Đình Viễn trái lại vô cùng bình tĩnh.

Anh nói xong, tăng sức trên tay, ôm người vào trong lòng tiếp tục hôn.

"Không phải em hỏi anh tìm em có việc gì sao?"

"Đây chính là việc."

Lúc Phó Đình Viễn nói hai câu này bên tai Du Ân, đến suy nghĩ muốn cào nát mặt anh cô cũng có rồi.

Chờ Phó Đình Viễn hôn xong, việc đầu tiên Du Ân làm chính là nhảy xuống khỏi người anh.

Du Ân soi gương cô nhất thời buồn bực lên án: "Anh lau hết son môi của em rồi!"

Vừa rồi lúc ăn cơm cô còn chú ý đủ chuyện, kết quả uổng phí công sức, chỉ một nụ hôn của Phó Đình Viễn đã khiến cô kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ.

Có điều lên án thì lên án, Du Ân vẫn đưa khăn giấy cho Phó Đình Viễn.

Anh quệt hết son môi của cô, anh cũng không khá hơn chút nào, nói chung cũng không thể để anh ra ngoài thế này, đó chẳng phải thông báo cho tất cả mọi người biết bọn họ đã làm gì bên trong sao.

Phó Đình Viễn tao nhã lau son dính trên môi: "Lau hết rồi thì lát tô lại."

Du Ân tức giận trừng anh: "Anh nhanh đi đi, tiến độ chụp ảnh của bọn em rất gấp."

Phó Đình Viễn đứng dậy, chuyện này thì anh vẫn rõ, hiện tại anh ở đây trì hoãn bao nhiêu thời gian, buổi tối cô lại về muộn bấy nhiêu thời gian.

Nếu người đã gặp, cơm cũng ăn rồi, quan hệ đã giúp cô làm tốt, quan trọng nhất là đã được hôn, anh cũng nên đi thôi.

Vì thế, Sếp Phó thế tới rào rạt, lại thừa dịp mọi người đang ăn cơm mà lặng lẽ không một tiếng động rời đi.

Một chốc sau Tô Ngưng cơm nước xong vào phòng hóa trang, đi đến trêu ghẹo Du Ân: "Sếp Phó hiện tại cũng biết lãng mạn rồi, nào là đưa cơm đưa cà phê, có vẻ con đường này anh ấy đi càng ngày càng thuận lợi."

Du Ân có chút buồn rầu: "Tớ sắp xấu hổ muốn chết đây, anh ấy bỗng nhiên chạy tới, tất cả mọi người đều thấy được."

Tô Ngưng cười nói: "Yên tâm, vừa rồi ở bên ngoài tớ đã đánh tiếng giúp cậu, bảo bọn họ tạm thời đừng đồn ra ngoài."

Tô Ngưng còn không biết trong lòng Du Ân nghĩ gì sao?

Làm bạn thân, cô ấy nhiên phải giúp Du Ân giải quyết tốt công tác hậu quả.

Tô Ngưng còn rất cảm khái nói: "Nhưng tớ thấy rất vui, hiện tại trong lòng anh ấy thật sự có cậu, người sáng suốt cũng nhìn ra được."

"Ừ." Du Ân nhẹ nhàng gật đầu: "Thật ra lâu nay tớ vẫn chưa chính thức đồng ý với anh ấy, tạm thời chỉ đảm bảo duy trì quan hệ thể xác, là vì tớ vẫn sợ."

"Tớ sợ giữ bọn tớ vẫn là tớ thương anh ấy nhiều hơn, sợ tình cảm của anh ấy đối với tớ chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng hiện tại tớ đã có thể xác nhận, tình yêu của anh ấy đối với tớ, tuyệt đối không kém hơn tớ đối với anh ấy." Du Ân nói đến đây, ánh mắt lấp lánh.

Đó là hạnh phúc và vui vẻ khi cuối cùng cũng chờ được một tình yêu lưỡng tình tương duyệt, Tô Ngưng bị sự vui vẻ của cô ảnh hưởng, không nhịn được tiến lên ôm cô: "Bạn yêu, chúc cậu, tình yêu và sự nghiệp đều vẹn toàn."

Du Ân cười phủ nhận lời của cô ấy: "Không đúng, là tình yêu, tình bạn cùng sự nghiệp còn cả tình thân, đều vẹn toàn.”

Tình bạn giữa cô và Tô Ngưng, cũng là món quà đời này của cô, còn cả tình thân của Diệp Văn và người nhà họ Diệp dành cho cô.

Tô Ngưng có lối suy nghĩ rất khác người, bỗng nhiên nói: "Nói nghe coi, đến lúc các cậu kết hôn, có phải cậu nên mời tớ làm phù dâu không?”

Du Ân "..."

Tô Ngưng chuyển đề tài không khỏi nhanh quá rồi đó?

Có điều Du Ân cũng thừa nhận, đề tài này của Tô Ngưng hình như vô cùng thiết thực, bởi vì Phó Đình Viễn không chỉ một lần nói với cô lần này bọn họ nhất định phải làm hôn lễ long trọng, có hôn lễ thì cũng phải có phù dâu.

"Được." Du Ân không hề do dự mà đồng ý.

Thời niên thiếu bọn họ đã từng trốn ở trong chăn vô số lần tán gẫu về đề tài này, tương lai bất kể là ai kết hôn, đều phải làm phù dâu cho người còn lại.

Chỉ là không nghĩ tới nhoáng cái đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Du Ân và Phó Đình Viễn kết hôn, ngay cả hôn lễ cũng không có, mà Tô Ngưng vẫn chưa đợi được người đàn ông khiến cô ấy cam tâm tình nguyện mặc váy cưới.

Kết thúc cơm trưa, buổi chiều bọn họ bận rộn để theo kịp tiến độ quay chụp, trong lúc đó còn xen lẫn một cuộc phỏng vấn về tình bạn của Du Ân và Tô Ngưng cùng với phỏng vấn riêng của hai người, chờ đến lúc đó sẽ đăng cả lên tạp chí.

Lúc MC hỏi Du Ân, chủ yếu là lấy phương diện sự nghiệp làm chủ: "Sau bộ phim này của thầy Diệp, cô có dự án gì mới không?"

Du Ân nghiêm túc đáp: "Sau khi kết thúc bộ phim này, tôi tạm thời chưa có ý định biên kịch cho bộ nào khác, tôi muốn dành ra một khoảng thời gian chuyên tâm viết kịch bản."

Tô Ngưng ngồi ở bên cạnh Du Ân cùng với MC và nhân viên tại hiện trường đều vô cùng kinh ngạc.

MC hỏi tiếp: "Xin hỏi kịch bản mới của cô thuộc loại hình gì? Cô lấy ý tưởng từ đâu?"

Du Ân cười khẽ nhìn về phía Tô Ngưng bên cạnh: "Kịch bản này vốn dành tặng Tô Ngưng."

Đừng nói là MC, ngay đến đương sự Tô Ngưng cũng phải kinh ngạc che miệng.

Du Ân nở nụ cười: "Trước kia không phải đã từng đồng ý với cậu rồi sao?"

"Tên tớ cũng nghĩ xong rồi, là “Chờ anh, cũng chờ tương lai”." Du Ân cũng không nói cụ thể muốn viết cốt truyện gì về Tô Ngưng, bởi vì cô vẫn chưa chắc chắn về Tô Ngưng và đoàn đội của cô ấy có bằng lòng công khai về câu chuyện tình yêu của Tô Ngưng hay không.

Có điều, dù sao cũng đều là sự thật, đến lúc đó cô nói 80% là cô tưởng tượng, chỉ vì muốn tặng cho Tô Ngưng một món quà, cho nên mới lấy Tô Ngưng làm nhân vật trung tâm là được.

Kịch bản mà, thật thật giả giả, độc giả có ai phân biệt được?

Chỉ cần Chu Trường Ninh nhìn thấy là được, nhìn thấy những năm qua Tô Ngưng vẫn luôn chờ đợi tình yêu của anh ấy.

Nếu không làm sao cô có thể đặt tên là “Chờ anh, cũng chờ tương lai” được.

Bởi vì, anh ấy chính là tương lai của Tô Ngưng.