Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 421: Mời nhiệt tình



Tô Ngưng sững sờ nhìn Du Ân, quầng mắt cô ấy đột nhiên đỏ lên.

Mặc dù Du Ân không nói nhiều về những gì sẽ viết trước mặt mọi người, nhưng cô ấy biết rất rõ điều đó.

Trước đây, cô ấy luôn nói đùa với Du Ân rằng cô ấy muốn Du Ân viết cuốn sách dựa trên trải nghiệm cảm xúc của mình, và Du Ân cũng đồng ý, tuy nhiên, cuộc sống riêng của Du Ân những năm này không hề dễ dàng nên cũng chưa thấy cô có hành động gì.

Không ngờ bây giờ Du Ân đã thực sự viết, hơn nữa “Chờ anh, cũng chờ cả tương lai”, cái tên hay đến phát khóc.

Nó đâm mạnh vào trái tim cô ấy, Tô Ngưng không thể kìm nén được nữa, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô ấy.

Người dẫn chương trình và nhân viên ở bên cạnh vội vàng đưa khăn giấy cho Tô Ngưng, Tô Ngưng cũng cố gắng kìm nước mắt, nhưng không biết vì sao lại không kiềm chế được.

Tô Ngưng không ngừng khóc khiến người dẫn chương trình và nhân viên tại hiện trường giật mình hoảng sợ.

Dù sao thì mọi người đều biết những lời táo bạo mà Tô Ngưng từng thốt ra, trong lúc cô ấy bị bôi đen nghiêm trọng nhất, cô ấy đã thốt ra những lời độc ác, trong vòng giải trí này, muốn làm cô ấy khóc là điều không thể, cô ấy thà chảy máu còn hơn.

Để không ảnh hưởng đến buổi phỏng vấn, Tô Ngưng đứng dậy rời khỏi hiện trường trước: "Xin lỗi, tôi sẽ bình tĩnh lại, các bạn cứ tiếp tục đi."

Khi cô ấy nói xong, liền cùng với Trần San Ny rời khỏi trường quay trước.

Người dẫn chương trình vừa hâm mộ vừa cảm động nói: "Đây là tình bạn cổ tích gì vậy chứ, tại sao tôi lại không có một người bạn như vậy chứ?"

Tô Ngưng đứng ra bảo vệ Du Ân và đá bay những kẻ âm mưu gây rối, trong khi Du Ân viết câu chuyện cho riêng cô ấy.

Kết thúc cuộc phỏng vấn, tâm trạng của Tô Ngưng đã gần như hồi phục.

Cô ấy tức giận buộc tội Du Ân: "Bất ngờ của cậu đã ảnh hưởng đến tớ quá nhiều đấy. Cả đời này tớ chưa bao giờ khóc nhiều như vậy đâu."

Du Ân trêu cô ấy: "Đến khi Chu Trường Ninh trở về với cậu, nhất định cậu sẽ khóc thảm hơn đấy."

"Tớ sẽ không khóc, tớ phải cười thật to." Tô Ngưng hừ một tiếng: "Chỉ cần anh ấy dám trở về."

Du Ân nở nụ cười.

Việc quay chụp kéo dài đến buổi tối, Phó Đình Viễn đã gọi điện vô số lần vào buổi chiều, nhưng Du Ân cứ trả lời là vẫn chưa kết thúc.

Cuối cùng, Phó Đình Viễn không thể bình tĩnh được nữa nên đã đến trường quay và trực tiếp xem cảnh quay.

Anh còn nói: "Nếu như em sợ tốc độ quá nhanh thì hiệu quả không tốt, lo lắng ảnh hưởng doanh thu, anh có thể mua hết tạp chí luôn."

Dư Ân: "..."

Nhiếp ảnh gia: "..."

Và tất cả các nhân viên có mặt: "..."

Mặc dù Phó Đình Viễn đã nói như vậy, họ không còn lo lắng về doanh số bán hàng nữa, nhưng đây không phải là kết quả họ muốn, họ muốn bán chạy vì trang bìa đẹp và câu chuyện tình bạn được viết giữa hai người.

Tuy nhiên, bởi vì có Phó Đình Viễn tọa trấn, thời gian kết thúc công việc cuối cùng đã được rút ngắn từ 10 giờ tối theo kế hoạch ban đầu lên 8 giờ tối.

Chờ đến khi kết thúc, toàn thân Du Ân đều trở nên rã rời, đôi chân vì giày cao gót mà sắp chuột rút luôn rồi, được bọc trong chiếc áo khoác của Phó Đình Viễn, cô phàn nàn một cách yếu ớt với Tô Ngưng, "Công việc của một ngôi sao nữ thực sự không phải cho con người làm mà."

"Đúng vậy, người khác chỉ nhìn thấy vẻ hào nhoáng bên ngoài của chúng tớ, không ai biết phía sau chúng tớ đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở." Tô Ngưng coi như có thể nhịn được, dù sao cô ấy cũng đã quen với loại cường độ làm việc này.

Khi mọi người đang nói lời tạm biệt bên ngoài trường quay, nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh cho Du Ân và Tô Ngưng hôm nay đã chủ động đưa cho Du Ân một tấm danh thiếp và cười nói: "Cô Du, hôm nay rất vui được làm việc cùng cô. Đây là danh thiếp của tôi, tôi thực sự muốn hẹn cô chụp một tập ảnh chân dung theo phong cách dân tộc…”

Nhiếp ảnh gia chưa kịp nói xong thì đã nhận được cái nhìn lạnh lùng từ Phó Đình Viễn.

Ảnh phong cách dân tộc ư?

Còn muốn cô bị giày vò mệt mỏi thế này ư?

Mơ đi!

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc để cô ra mắt, chứ đừng nói đến việc để cô chịu một chút đau khổ.

Nhiếp ảnh gia đương nhiên biết Phó Đình Viễn lườm anh ta như một lời cảnh cáo, nhưng anh ta vẫn nghiến răng tiếp tục mời Du Ân: "Là như thế này. Tôi thấy khí chất của cô rất thích hợp để chụp những thứ theo phong cách Trung Quốc của chúng ta. Xin hãy tin tưởng tầm nhìn của tôi, ảnh chụp ra nhất định sẽ khiến mọi người há hốc mồm kinh ngạc đấy.”

Làm nhiếp ảnh gia nhiều năm như vậy, anh ta đương nhiên đã quen với việc nhìn thấy đủ loại khuôn mặt, hơn nữa anh ta cũng biết khí chất xương xẩu của Du Ân rất hiếm có, nếu có thể mời cô chụp ảnh nhóm, nhất định sẽ cho ra những bức ảnh tuyệt vời trong vòng giải trí này.

Du Ân không nhận thấy sự không hài lòng của Phó Đình Viễn, bởi vì cô quá ngạc nhiên.

Cô lễ phép cầm lấy danh thiếp của nhiếp ảnh gia, không thể tin mà hỏi: "Anh muốn hẹn tôi chụp ảnh ư?"

Du Ân biết rằng cô khá ưa nhìn, bởi vì có vô số người viết thư tình cho cô và theo đuổi cô khi cô còn đang học, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ được một nhiếp ảnh gia mời chụp ảnh.

Tô Ngưng ở bên cạnh chậc chậc vài tiếng, nói: "Anh ấy là một nhiếp ảnh gia giỏi, nhưng bình thường anh ấy không dễ dàng chủ động mời người khác đâu, người khác còn xếp hàng dài tìm anh ấy chụp ảnh đấy."

Trước khi Du Ân có thể trả lời bất cứ điều gì, Phó Đình Viễn đang ôm cô vào lòng, đã nói với cô bằng một giọng lạnh lùng: "Em còn muốn trải qua một ngày đầy khổ sở như hôm nay nữa à?"

Thật ra thì lúc đầu Du Ân cũng không thật sự muốn chụp, cô không có hứng thú lắm với kiểu công khai này, lần này cô đồng ý, tất cả đều là vì Tô Ngưng.

Lời nói của Phó Đình Viễn khiến cô nhớ lại chuyện hôm nay, vì vậy cô lập tức nói lời xin lỗi với nhiếp ảnh gia: "Thật sự xin lỗi, tôi rất vinh dự khi nhận được lời mời của anh, tốt hơn là tôi không nên chụp đây, công việc khác tôi đủ bận rồi."

Nhiếp ảnh gia đương nhiên không bỏ cuộc: "Cô chỉ cần chừa ra một ngày như thế này là đủ rồi, tôi cam đoan cô sẽ không mệt mỏi như ngày hôm nay đâu, hôm nay là hai người chụp, để cho ăn khớp thì đương nhiên sẽ phải giày vò hơn một chút.”

Phó Đình Viễn khịt mũi: "Đã nói là không chụp, anh làm sao vậy?"

Nhiếp ảnh gia còn muốn nói thêm gì đó, Tô Ngưng ở bên cạnh kéo áo anh ta và lắc đầu.

Tô Ngưng biết rất rõ, chỉ cần có Phó Đình Viễn ở bên cạnh, anh ta sẽ không thể nói chuyện với Du Ân được, vì vậy nhiếp ảnh gia không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

Phó Đình Viễn ôm Du Ân và quay người rời đi, sau khi đi được vài bước, dường như chân Du Ân đau không chịu nổi, Phó Đình Viễn dứt khoát cúi xuống ôm lấy cô, cho đến khi đi đến xe mới thả người xuống.

Tô Ngưng nói với nhiếp ảnh gia: "Anh có thấy chủ tịch Phó yêu cô ấy nhiều như thế nào không, anh ấy ghen ghê lắm, làm sao anh ấy có thể để vẻ đẹp của Du Ân được nhiều người nhìn thấy rồi thèm muốn cô ấy chứ?"

Nhiếp ảnh gia đột nhiên nói: "Thì ra là thế."

Từ góc độ nghệ thuật, anh ta cảm thấy rằng vẻ đẹp cổ điển và duyên dáng của Du Ân nên được mọi người trên khắp thế giới nhìn thấy, nhưng theo quan điểm của Phó Đình Viễn, anh thực sự muốn che giấu một vẻ đẹp như vậy.

Tô Ngưng lại nói: "Sau này tôi sẽ giúp anh thuyết phục cô ấy."

Nhiếp ảnh gia vui mừng khôn xiết: "Cô cũng muốn cô ấy chụp sao?"

Tô Ngưng hừ một tiếng: "Nói nhảm, cô ấy đẹp như vậy, tại sao phải che giấu chứ?"

"Hơn nữa, để mọi người nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy sẽ khiến Phó Đình Viễn cảm thấy nguy hiểm hơn, để anh ấy càng trân trọng cô ấy hơn!" Tô Ngưng hoàn toàn nghĩ cho Du Ân, mặc dù Phó Đình Viễn hiện tại đã rất trân trọng Du Ân.

“Thật tốt quá!” Nhiếp ảnh gia vô cùng cảm kích: “Sau này nếu cô cần chụp ảnh đẹp, tôi nhất định sẽ có mặt.”

Tô Ngưng cười nói: "Vậy tôi có thể đặt lịch chụp ảnh cưới trước được không?"