Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 422: Du Ân mớ ngủ



"Ảnh cưới ư?" Nhiếp ảnh gia sửng sốt: "Cô muốn kết hôn sao? Tại sao không có tin tức gì thế? Đối phương là ai?"

Tô Ngưng là ngôi sao nữ hot nhất hiện nay, nếu cô ấy sắp kết hôn hay yêu đương thì không thể nào báo chí không có tin đồn.

Tô Ngưng khoát khoát tay: "Tôi chưa có bạn trai thì cưới xin gì chưa? Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ là hẹn trước thôi."

Nhiếp ảnh gia rất bất đắc dĩ: "Được rồi. Tôi còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ nhận được tin tức đầu tiên về một quả dưa siêu khủng trong làng giải trí chứ."

Tô Ngưng vỗ vai nhiếp ảnh gia: "Bình tĩnh."

Sau đó, cô ấy nói lời tạm biệt với những người khác và rời đi cùng Trần San Ny.

Nhiếp ảnh gia không biết rằng một ngày không lâu sau đó, anh ta thực sự được Tô Ngưng gọi đến để chụp ảnh cưới.

Nhiếp ảnh gia không chỉ không biết, chính bản thân Tô Ngưng cũng không nghĩ sẽ có một ngày như vậy.

Phó Đình Viễn chở Du Ân về nhà, nhưng Du Ân quá mệt và buồn ngủ nên ngủ thiếp đi trên đường, sau khi về đến nhà, Phó Đình Viễn không còn cách nào khác đành phải ôm cô vào nhà.

Không chỉ vậy, còn giúp cô tẩy trang, tắm và sấy tóc.

Khi đặt cô xuống giường, anh cũng đã kiệt sức luôn rồi.

Anh nào biết rằng việc tẩy trang của một người phụ nữ sẽ rắc rối như vậy chứ, nếu không phải Du Ân đã hướng dẫn anh trong lúc mơ mơ màng màng, anh cũng sẽ không biết cách tẩy trang cho cô.

Anh vốn đích thân đến trường quay để thúc giục họ nhanh chóng hoàn thành cảnh quay để về nhà sớm và tận hưởng đãi ngộ chỉ thuộc về mình, nhưng Du Ân đã ngủ quên giữa đường về nhà.

Cô mệt mỏi như vậy, Phó Đình Viễn cũng đau lòng cho cô, không muốn giày vò cô, nên chỉ cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô một cái, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Từ phòng tắm đi ra, Phó Đình Viễn nghĩ rằng ngủ suốt một đêm dài như vậy sẽ rất khổ sở, vì vậy anh đến thư phòng một lúc để giải quyết công việc.

Trở lại phòng ngủ, vừa vặn bật đèn ngủ bên giường, giơ tay cởi cúc áo ngủ, anh liền nhìn thấy Du Ân nằm trên giường đột nhiên ngẩn người ngồi dậy, ôm lấy chăn bông.

Phó Đình Viễn nghĩ rằng cô đang mơ ngủ, vì vậy anh đã dừng công việc đang làm và đứng đó để không làm phiền cô.

Nào ngờ, cô dùng đôi mắt ngái ngủ khó hiểu hỏi anh: "Sao anh lại bối rối?"

Phó Đình Viễn "..."

Ý gì đây?

Anh chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, cũng không biết phải giải quyết nó như thế nào.

Ngay khi anh đang ngẩn ngơ, cô lại ngước khuôn mặt xinh đẹp lên và mỉm cười, nói với giọng điệu mê trai: "Phó Đình Viễn, động tác cởi cúc áo của anh thật đẹp trai."

Miệng của Phó Đình Viễn khô khốc vô cớ, anh đã bị những lời của cô chọc cho phát hỏa, có phải mấy ngày nay anh đã kìm nén quá nhiều không?

Nghĩ đến đây, anh cũng hạ quyết tâm, hạ thấp giọng nhìn cô chằm chằm, hỏi: "Vậy anh tiếp tục nhé?"

Người trên giường gật đầu: "Ừm, nhanh lên, em muốn xem."

Phó Đình Viễn đột nhiên cảm thấy tay mình run lên khi cởi cúc áo, ai có thể chịu được chứ?

Chờ anh ném chiếc áo pyjama sang một bên, người trên giường đưa tay lên mặt, trưng ra bộ dạng chảy nước miếng: "Oa, dáng người của anh đẹp quá."

Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy Du Ân say rượu, nhưng dáng vẻ mớ ngủ này quá... táo bạo rồi đó, cô sẽ không bao giờ nói những lời như vậy hoặc làm những biểu hiện như thế trong những lúc bình thường.

Tuy nhiên, Phó Đình Viễn không ngờ rằng tiếp theo cô sẽ có một hành động táo bạo hơn.

Cô dứt khoát ngồi chồm hổm trên giường, vòng tay qua eo anh lẩm bẩm: “Trái táo của anh gợi cảm quá, em có thể cắn một miếng được không?”

Phó Đình Viễn sắp phát điên rồi, bị cô chọc cho phát điên.

Một bàn tay mạnh mẽ ôm eo cô, khàn giọng nói: "Có thể."

Du Ân nghiêng đầu và cắn một miếng, tất nhiên, lực rất nhẹ, nhưng vì lực nhẹ như vậy, máu của Phó Đình Viễn như dồn lên đỉnh đầu.

Anh nhất thời mất khống chế, ôm eo cô đẩy ngã xuống giường lớn.

Căn phòng đầy quyến rũ.

Sáng hôm sau, Du Ân thức dậy với cơ thể đau nhức.

Cô rất quen thuộc với cảm giác này, nhưng cô nhớ rõ cô đã ngủ quên trên xe, vì vậy không thể làm gì với Phó Đình Viễn, phải không?

Ngay lúc cô đang đưa tay xoa xoa trán cố nhớ lại chuyện tối qua thì người đàn ông bên cạnh cũng tỉnh giấc, anh vòng tay ôm lấy cô nói: “Chào buổi sáng.”

Du Ân quay lại nhìn anh, ngay lập tức bắt gặp vết đỏ tươi trên cổ người đàn ông, trông giống như hai dấu răng.

Du Ân đột nhiên cảm thấy toàn thân không được tốt lắm: "Phó Đình Viễn, anh…”

Cô đã ở bên Phó Đình Viễn lâu như vậy, lúc ở trên giường cũng chưa bao giờ cắn quả táo Adam của anh, nhưng bây giờ...

Phản ứng đầu tiên của Du Ân là không biết đồ gái điếm nào ở bên ngoài đã cắn anh, nhưng anh vẫn ôm cô vào lòng mà ngủ, quầng mắt cô đột nhiên đỏ lên.

Cô có thể chấp nhận việc Phó Đình Viễn không còn yêu cô nữa, nhưng cô không thể chấp nhận việc anh một chân đạp hai thuyền.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Đình Viễn lúng túng.

Đêm qua cô cuồng nhiệt như vậy, quan hệ giữa bọn họ nồng nhiệt dây dưa như thế, tại sao khi tỉnh lại cô lại khóc?

Du Ân tức giận đẩy anh ra: "Anh còn có gan hỏi tôi có chuyện gì sao?"

Phó Đình Viễn càng bối rối hơn, Du Ân chỉ vào quả táo Adam của anh và tố cáo: "Cổ của anh bị sao vậy? Người phụ nữ nào ở bên ngoài đã cắn anh hả?"

Phó Đình Viễn tức giận cười với cô: "Người phụ nữ nào ở bên ngoài ư?"

Anh cò có người phụ nữ khác à?

Tại sao anh không biết thế?

“Chẳng lẽ không phải sao?” Giọng nói của Du Ân hơi run rẩy: “Em, em không có khả năng làm ra hành vi lỗ mãng như vậy được!”

Đột nhiên, Phó Đình Viễn cuối cùng cũng hiểu tại sao cô lại tức giận.

Hóa ra cô cho rằng dấu răng trên quả táo Adam của anh là do người khác cắn.

Nói thật, nếu không trải qua chuyện tối hôm qua, anh cũng không nghĩ cô lại làm ra chuyện như vậy.

Nhưng sự thật đã thắng hùng biện, vì vậy anh đã kể cho cô nguyên văn những gì cô đã làm tối qua, đặc biệt là nguồn gốc của dấu răng trên quả táo Adam của anh. Sau khi nghe điều này, khuôn mặt của Du Ân đỏ còn hơn trái táo.

Hóa ra yêu nữ mạnh bạo không kiêng nể gì trong miệng cô lại chính là cô!

Cô kéo chăn lên che mặt, giọng nói từ dưới chăn truyền ra: “Không thể nào!”

"Nhất định là anh lừa em!"

"Em không thể làm chuyện như thế!"

Du Ân không thừa nhận điều đó.

Phó Đình Viễn lôi cô ra khỏi chăn và nở nụ cười nham hiểm: "Nếu không thì em lại cắn anh một cái đi? So sánh xem cái hai giống hay khác nhau."

Du Ân vùng vẫy: "Không."

Phó Đình Viễn thấp giọng cười nói: "Không dám so sánh, vậy thì chính là thừa nhận rồi."

Du Ân xấu hổ trượt vào trong lòng anh, chuyện gì đã xảy ra với cô tối qua vậy chứ? Mớ ngủ mà cũng làm ra loại chuyện này sao!

Và điều xấu hổ nhất là cô còn tố cáo anh có người phụ nữ khác bên ngoài.

Để xoa dịu sự bối rối và xấu hổ của cô, Phó Đình Viễn ôm cô thật chặt và nhẹ nhàng an ủi cô: "Du Ân, không có gì phải xấu hổ cả, anh rất thích."

"Anh thích em như vậy ở trước mặt anh."

Trong chuyện này, đàn ông có xu hướng thích người phụ nữ mình yêu càng chủ động, khiêu khích càng tốt.

Chỉ là tính cách của cô bình thường quá dè dặt, anh cũng không có đãi ngộ như vậy.

Du Ân thậm chí còn lúng túng hơn, vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong cánh tay anh, không chịu đứng dậy.

“Không phải em còn phải lên máy bay đi Bắc Kinh sao?” Phó Đình Viễn nhắc nhở, lúc này Du Ân vội vàng ngồi dậy.

“Em đi tắm rửa đi, anh làm điểm tâm, ăn xong anh đưa em ra sân bay.” Phó Đình Viễn nói như vậy, nhưng hai tay lại ôm eo cô, rất không nỡ tách ra.

Vì sao yêu lại khó khăn như vậy chứ, không phải xa cách thì cũng là có chuyện bất ngờ xảy ra.