Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 112



Tôi bị câu hỏi vô cớ của anh làm cho đầu óc choáng váng, ngơ ngác nhìn về phía anh.

“Chẳng phải em nói hôm nay sẽ mở phiên tòa à? Tại sao hôm nay lại không có phiên tòa của tụi em? Tại sao em lại hủy bỏ?” Anh nhìn tôi bằng vẻ mặt không cảm xúc, nhưng giọng điệu hơi cứng rắn, trông có vẻ rất không vui, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm gương mặt tôi.

Tôi nhìn về phía anh, chẳng lẽ anh đã đi tới tòa án sao? Không ai biết chuyện của chúng tôi tạm thời hoãn lại, vậy tại sao anh lại biết, chỉ có một lời giải thích duy nhất là anh đã đi tới tòa án.

“Vì lý do đặc biệt nên tạm thời hoãn lại.” Tôi đưa ra lời giải thích.

“Em lại do dự hay là vì những lý do chết tiệt kia?” Anh nhìn về phía tôi, ánh mắt thâm trầm, gương mặt ngày càng nghiêm nghị: “Em thật giỏi nhẫn nhục chịu đựng, những chuyện xấu kia vẫn chưa đủ khiến em ghét cay ghét đắng à?

So với vẻ giận dữ của anh thì tôi bình tĩnh hơn rất nhiều, tôi vươn tay cầm ly nước chanh lên uống ừng ực mấy hớp, hơi nản chí nói: “Có lẽ tôi không thể ly hôn trong khoảng thời gian này.”

“Tại sao?” Ánh mắt anh nhất thời khóa chặt gương mặt tôi.

“Vì tôi không thể làm gì được anh ta, anh ta đã dùng bố mẹ tôi để uy hiếp tôi.” Tôi yếu ớt nói một câu: “Mọi chuyện đâu dễ dàng như tôi mong muốn, tôi đã đánh giá thấp độ vô liêm sỉ của Tân Hạo Đình rồi.”

“Em định miễn cưỡng nhân nhượng cả đời, để anh ta dắt mũi em đi à?” Anh nhìn tôi hùng hổ dọa người nói.

“Vậy tôi có thể làm gì được đây, bố tôi bị nhồi máu não mới xuất viện chưa được bao lâu, tôi không thể mạo hiểm như vậy được, tôi thà nhẫn nhục chịu đựng để bố tôi sống tốt còn hơn.” Tôi hơi giận dữ nói, nhớ lại mấy người nhà họ Tân đi qua đi lại trước mặt tôi, tôi lại nổi nóng.

Nhất thời cả hai chúng tôi đều giữ im lặng.

Một lúc sau, tôi mới ngước mắt lên nhìn anh: “Anh về hồi nào thế?”

“Tối qua.” Anh hờ hững đáp, sau đó nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, ánh mắt đó khiến tôi sợ hãi.

Nhân viên phục vụ bưng trà sữa mà anh đã gọi cho tôi lên, anh vươn tay đẩy tới trước mặt tôi rồi hỏi: “Em muốn giải quyết thế cục khốn đốn ở trước mắt không?”

“Chỉ cần không uy hiếp đến an nguy của bố mẹ tôi là được.” Đây là giới hạn cuối cùng của tôi, tôi biết nếu anh có thể hỏi như vậy thì chắc chắn đã nghĩ ra cách, không biết tại sao tôi chẳng hề đề phòng anh, thậm chí còn vô cớ tin tưởng anh.

“Em cứ để tôi sắp xếp.” Anh khẽ nói một câu: “Đợi tôi sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ nói cho em biết. Em cứ phối hợp cho tốt là được.”

“Cảm ơn anh!”

Đợi tôi ra khỏi tiệm cà phê đã đèn đuốc sáng choang, anh đứng ở cửa căn dặn tôi mấy câu rồi chúng tôi tự ngồi lên xe của mình rời đi. Không biết tại sao tôi luôn cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không gấp gáp quay về, bởi vì ba người trong nhà kia khiến tôi cảm thấy áp lực và buồn bực một cách vô hình, tôi đang cân nhắc lợi và hại để nghĩ ra cách giải quyết cục diện trước mắt.

Bây giờ tôi hoàn toàn rơi vào thế bị động, có quá nhiều nhân tố không thể xác định được, còn bọn họ như quả bom hẹn giờ, khiến tôi lúc nào cũng kinh hồn bạt vía.

Tôi cố ý đi vòng trên con đường đông nghẹt xe cộ, để tiêu tan nỗi bực dọc trong lòng.

Dù gì trong nhà cũng có nỗi bận tâm của tôi nên tôi không thể để bọn họ quá làm càn được.

Hôm sau.

Tôi nhận được điện thoại của Bùi Thiên Vũ, anh bảo tôi dẫn bố mẹ và con tới thế giới băng tuyết dạo chơi, hơn nữa nhất định phải tham dự hoạt động nhận thưởng. Tôi biết có lẽ đây là sự sắp xếp của anh. .

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Ăn sáng xong, tôi lặng lẽ sắp xếp cho bố mẹ, nói tôi sẽ dẫn bọn họ ra ngoài dạo chơi, ban đầu cả hai người đều không muốn đi, nhưng tôi vừa nói Điềm Điềm đã đòi đi thế giới băng tuyết từ rất lâu rồi, nhưng mãi không có thời gian đi cùng cô bé, lúc này hai người mới vui vẻ đồng ý.

Không ngờ Tân Hạo Đình cũng cực kỳ phấn khích phụ họa, nói sẽ đưa chúng tôi đi, rõ ràng anh ta không cho chúng tôi bất kỳ cơ hội nào để ở riêng với nhau. Tôi cũng không từ chối, vì tôi cũng không muốn bọn họ ở một mình trong nhà của tôi.

Mấy ngày nay Y Mộc đã để lại xe cho tôi để tôi thuận tiện đi ra ngoài.

Tân Hiểu Lan đưa mấy người già lên xe của Tân Hạo Đình, nhưng lại cười đùa cợt nhả ngồi lên xe của tôi.