Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 113



Tôi thấy cô ta ngồi lên xe của tôi thì biết cô ta chẳng có ý tốt gì.

Chắc chắn ban đầu bọn họ đều chen vào biệt thự là mang theo ý đồ xấu, lần này cô ta chủ động ngồi lên xe của tôi, nhất định là muốn khiêu khích tôi.

Tôi cũng không phản đối, thấy cô ta đã ngồi lên rồi thì khởi động xe.

Cô ta nhìn tôi nói: “Lăng Hoa Dao, sao nào? Chị rất khó chịu đúng không?”

“Cô nghĩ sao? Không giấu gì cô, vừa nhìn thấy cô tôi đã buồn nôn rồi, buồn nôn đến phát khiếp!” Tôi hờ hững nói.

“Vậy là hai chúng ta giống nhau rồi, tôi cũng cảm thấy như thế.” Cô ta hung ác nham hiểm nhìn về phía tôi: “Tốt nhất là chị nên ngoan ngoãn dọn ra khỏi biệt thự, bằng không chị hãy tự gánh lấy hậu quả.”

“Vậy thì cô đừng có mơ nữa, hậu quả ư? Cô đã quên mất hậu quả của Tân Kiến Phong rồi à? Tất nhiên tôi cũng không ngại tống thêm hai ba người nữa vào tù, nếu cô muốn thì lúc nào cô cũng có thể vào đó tìm bố nuôi của cô, đừng quên chứng cứ vẫn đang nằm trong tay của tôi.” Tôi chẳng thèm liếc nhìn cô ta, nhưng giọng điệu lại không cho phép người khác nghi ngờ.

“Lăng Hoa Dao, chị đừng được voi đòi tiên.” Rõ ràng cô ta đã bị tôi chọc giận nên nhất thời mất bình tĩnh, hơi lớn tiếng nói.

“Người được voi đòi tiên là mấy người, cả nhà cô chạy tới nhà của tôi kêu gào, cô tưởng tôi thật sự sợ cô à?” Tôi nhìn về phía cô ta nói: “Cô chính là sản phẩm không được công khai ra bên ngoài thì lấy đâu ra tự tin vậy? Trong lòng cô còn không hiểu rõ bản thân cô là hạng người gì à? Nếu cô dám giở trò quỷ với tôi thì tôi sẽ khiến cô và Tân Hạo Đình cùng xuống địa ngục. Nếu cô không tin thì cứ thử xem.”

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Mới có mấy ngày mà cô đã thật sự xem mình là người thượng đẳng rồi à? Cô xứng ở trong biệt thự sao?”

“Lăng Hoa Dao... chị đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì chị đừng trách tôi không nhắc nhở chị. Người già yếu bệnh tật bên cạnh chị còn cần tôi ra tay ư?” Thái độ của cô ta rất hung tàn.

Tim tôi bỗng căng thẳng, quả thật bên cạnh tôi có người già và trẻ nhỏ, hơn nữa bọn họ đều là người thân nhất của tôi, là điểm yếu của tôi.

Hai tên súc sinh này thật sự có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm.

“Tân Hiểu Lan, cô có tin không cần cô ra tay thì tôi cũng có thể lấy mạng cô không. Vì người thân của tôi, tôi cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào.”

Dứt lời, tôi khóa cửa xe lại rồi đột ngột tăng tốc, cô ta chẳng kịp phòng bị ngã người ra sau rồi hét toáng lên: “... Á... Lăng Hoa Dao, cô muốn làm gì?”

Một tay cô ta nắm lấy tay cầm trên nóc xe, lo sợ nhìn tôi, còn tay kia theo bản năng bảo vệ bụng mình.

Tôi cười khẩy mấy tiếng: “Đây là do cô tự tìm tới của, cô thật sự cho rằng bà đây là quả hồng mềm à, cô có tin tôi có thể khiến cô không thể bước xuống chiếc xe này không.”

“Chị điên rồi... chị chị chị, chị chạy chậm lại cho tôi...” Cô ta sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này tôi đang phóng xe chạy như bay trên đường quanh thành phố, còn không ngừng đánh võng, cô ta hoảng loạn lục tìm điện thoại của mình.

Đợi đến khi cô ta cầm điện thoại lên, tôi đã nhanh tay lẹ mắt giật lấy, rồi hạ kính xe xuống tiện tay ném ra ngoài.

Hành động điên cuồng của tôi thật sự đã dọa sợ cô ta, cô ta hét toáng lên gọi tên Tân Hạo Đình, còn không quên uy hiếp tôi: “Lăng... Lăng Hoa Dao, nếu tôi có mệnh hệ gì, Tân Hạo Đình sẽ không bỏ qua cho chị. Chị... á...”

“Ha! Tôi bảo đảm, trước khi hai người dám động vào người thân của tôi, tôi nhất định sẽ khiến đứa con hoang của cô không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Cô cảm thấy Tân Hạo Đình sẽ vì lợi ích cá nhân mà ly hôn với tôi sao? Cô muốn tôi ly hôn để nhường vị trí cho cô đúng không?”

Tôi vừa lái xe vừa nhìn cô ta hỏi: “Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết, bởi vì biểu hiện hôm nay của cô nên tôi đã thay đổi ý định, tôi sẽ không ly hôn nữa, để cô xem Tân Hạo Đình muốn ở bên tôi hay ở bên cô. Tôi chẳng để tâm đến vỏ xe phòng hờ như cô đâu.”

“Nhưng Tân Hiểu Lan, tôi muốn nói rõ cho cô biết, cô chẳng có phần thắng đâu, cô còn không hiểu rõ người nhà họ Tân à? Bọn họ yêu tiền, thấy tiền sáng mắt đến cỡ nào, chẳng phải đây là bệnh chung của mấy người à?”

“Nếu tôi nắm được toàn bộ mạch máu kinh tế, cho dù tôi bảo người nhà họ Tân các cô quỳ trước mặt tôi mỗi ngày thì bọn họ cũng sẽ vui vẻ làm theo, cô lớn lên ở nhà họ Tân nên đừng nói với tôi rằng tôi đã nói sai.”

“À đúng rồi, có lẽ cô vẫn chưa biết đúng không? Hôm trước mẹ nuôi cô còn quỳ xuống cầu xin tôi đừng ly hôn với anh ta, bảo con đàn bà đê tiện như cô hèn hạ giống hệt mẹ cô.”

Tôi chưa từng đóng vai nhân vật hung ác, nhưng bây giờ nhìn thấy Tân Hiểu Lan tức đến nổ phổi nhưng lại không có sức lực để phản bác, tôi lại sảng khoái từ đầu đến chân.

Cuối cùng tôi vẫn thâm trầm nói với Tân Hiểu Lan rằng: “Tôi nói cho cô biết Tân Hiểu Lan, tôi là người có thù tất báo nên tốt nhất là cô đừng dồn ép tôi.”

“Lăng Hoa Dao... chị, chị là đồ đê tiện!” Sắc mặt cô ta đã sợ đến mức trắng bệch.

Hai người đã tới cổng “Đại thế giới”, Tân Hiểu Lan bước xuống xe với đôi chân run rẩy, thậm chí Tân Hạo Đình hỏi cô ta làm sao vậy, nhưng cô ta lại liếc nhìn tôi rồi sợ hãi lắc đầu.

Bình luận nổi bật

Tổng số 2 câu trả lời



Đỗ Thảo Nguyên

mấy hôm nay tức giùm n9,giờ mới thấy chút hả hê.Mà tác giả ơi hành cái gia đình kinh tởm kia như v nhiều lên,vẫn ch đủ đâu





4

22/02

Kim Oanh Lâm

hhhj