Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 117



Tôi nhìn Bùi Thiên Vũ, lo lắng nói: “Anh ta chỉ là một kẻ xấu xa, anh cẩn thận bị anh ta cắn ngược lại đó!”

“Em nghĩ nhiều rồi!” Nói rồi, anh ra hiệu bảo tôi quay về.

Hai chúng tôi cùng nhau trở lại trước cửa phòng cấp cứu, mẹ tôi hỏi: “Cái thằng súc sinh kia đâu?”

“Anh ta đi rồi mẹ ạ!” Tôi nhẹ nhàng nói.

Đèn trong phòng cấp cứu sáng gần hai tiếng đồng hồ, sau đó cuối cùng nó cũng tắt, một bác sĩ bước ra và nói với chúng tôi: “Ông cụ đã qua cơn nguy kịch, may mà được cấp cứu kịp thời, nhưng người nhà vẫn phải tránh đừng để tâm trạng ông cụ bị kích động.”

Tảng đá đè nặng trong lòng chúng tôi cuối cùng cũng coi như được hạ xuống.

Nhưng Bùi Thiên Vũ trao đổi với vị bác sĩ đó vài câu, sau đó dặn dò tôi: “Hãy phong tỏa tin tức, đừng để người bên ngoài biết tin này, cứ nói ông ấy liên tục hôn mê chưa tỉnh.”

Sau đó, anh lại sắp xếp một phòng bệnh đặc biệt, để mẹ tôi cũng ở lại đây, vừa tiện chăm sóc cho bố tôi, vừa có thể đánh lừa người bên ngoài là bố tôi vẫn chưa tỉnh, không cho người nhà họ Tân đến thăm.

Bố tôi được đưa về phòng bệnh, ông đang phải đeo mặt nạ thở oxi, sắc mặt xanh xao, trạng thái tinh thần khá tệ.

Lúc nhìn thấy tôi, nước mắt ông chảy xuống, khóe miệng cũng không ngừng run rẩy.

Tôi vội vàng nắm lấy tay bố, nói: “Bố! Bố đừng kích động, con rất ổn, bố đừng tức giận, chỉ cần bố vẫn khỏe mạnh, vẫn còn cơ hội để con hiếu kính với bố thì đó mới là hạnh phúc của con. Con đã nghĩ thông từ lâu rồi, con gái bố sẽ không bị anh ta ức hiếp đâu. Bố yên tâm đi.”

Bố tôi khẽ gật đầu, yếu ớt nói với tôi: “Ly hôn với nó đi.”

Cả đêm hôm đó tôi không dám rời khỏi phòng bệnh.

Tôi cứ ở bên cạnh bố đến tận trưa hôm sau mới quay về biệt thự. Gia đình ba người đó vẫn ở biệt thự, bình thản ăn trưa. Thấy tôi quay về, Tân Hạo Đình liền đứng dậy, đen mặt lại chặn không cho tôi lên lầu.

Anh ta không hỏi về tình trạng của bố tôi, cũng không hỏi tại sao con gái không về mà chỉ thẳng vào mặt tôi, mắng: “Lăng Hoa Dao, đồ đàn bà đê tiện, cô dám lăng nhăng bên ngoài còn bảo tên đàn ông đó đánh tôi, cô cũng đê tiện và hèn hạ thật, tôi không ngờ cô lại dám làm thế.”

“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Cô đúng là loại phụ nữ cay độc, đã lăng nhăng lại còn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tân chúng tôi, cô mới là người vô liêm sỉ nhất đấy!” Vương Huệ Hoa cũng chỉ vào mặt tôi mắng mỏ: “Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào cay độc như cô! Chẳng khác nào đám phụ nữ đê tiện ở ngoài kia! Hừ!”

Tôi hừ lạnh, đáp: “Đúng là đã khiến các người nhận ra quá muộn, nếu không các người cũng không dám đoàn kết lại ức hiếp tôi. Tân Hạo Đình, nếu bố tôi mãi vẫn không tỉnh lại thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Đôi đồng tử của anh ta thắt lại, ngẩn người ra, lẩm bẩm một câu: “Vẫn chưa tỉnh lại ư?”

“Nói nhiều lời thừa thãi như vậy làm gì, ông ta có tỉnh lại hay không không liên quan gì đến chúng tôi, đó là chuyện của cô! Nếu cô muốn dừng lại thì giao sổ đỏ nhà ra đấy, nếu không... chúng tôi sẽ tiếp tục lấn tới đấy!” Tân Hiểu Lan khoanh tay bước ra nói.

Tôi chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, đi thẳng lên lầu, trên lầu quả nhiên có dấu tích bị lục lọi, xem ra bọn họ đang tìm sổ đỏ.

Tân Hạo Đình đi theo tôi lên đó, anh ta vẫn không buông tha cho tôi, vẫn tiếp tục lải nhải: “Cô đừng tưởng là có tên họ Bùi kia chống lưng cho mình là cô có thể ngang ngược với tôi. Lăng Hoa Dao, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu.”

“Được! Vậy anh cứ tiếp tục đi. Tôi lại muốn xem xem anh có thể làm được trò trống gì.” Tôi vừa thu dọn quần áo cho mẹ vừa tìm một vài đồ dùng hàng ngày.

“Tân Hạo Đình, tôi khuyên anh tiết chế lại một chút. Chúng ta chia tay trong hòa bình, nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy, người mất thể diện vẫn là anh thôi.”

Tân Hạo Đình tức đến nỗi mặt mũi trở nên xám xanh.

“Trong lòng anh biết rõ, tôi không phải là quả hồng mềm mặc anh muốn bóp nắn thế nào cũng được. Đừng tưởng tôi không biết anh đã ngấm ngầm làm mấy những chuyện bẩn thỉu gì, chuyển tài sản, lập tài khoản giả, mở công ty con, để lại một lớp vỏ công ty rỗng tuếch cho tôi... Anh thật sự nghĩ tôi có thể ngốc nghếch đến nỗi bị anh lừa còn giúp anh đếm tiền ư?”

Khuôn mặt của Tân Hạo Đình càng trở nên dữ tợn hơn khi nghe tôi nói vậy.

“Những chuyện anh làm thật sự có thể viết được thành sách rồi đấy, anh còn có mặt mũi nói tôi lừa gạt tài sản của anh sao? Xin hỏi, tài sản của anh là của ai? Đừng quên, trước mắt trên hộ khẩu vẫn ghi tôi là vợ anh nhé. Bây giờ tôi đã biết rõ anh là loại người chỉ biết ôm lợi về mình, từ nay chúng ta hãy đường ai nấy đi đi, nếu không tôi sẽ đấu với anh đến cùng đấy.”

Những lời tôi nói lập tức khiến Tân Hạo Đình nổi trận lôi đình. Anh ta bất ngờ lao đến, dùng hai bàn tay to lớn bóp lấy cổ tôi, hai mắt anh ta đỏ au, trợn trừng lên nhìn tôi: “Lăng Hoa Dao... cô có tin là hôm nay tôi sẽ bóp chết cô không?”

Nói rồi, anh ta lại dùng sức bóp mạnh cổ tôi hơn.