Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 118



Hô hấp của tôi càng lúc càng trở nên khó nhọc, cảm giác ngộp thở càng lúc càng nặng nề khiến tôi gắng sức mở to mắt. Ý niệm sinh tồn khiến hai tay tôi khua loạn lên, cào vào bàn tay to lớn đang bóp cổ tôi của Tân Hạo Đình.

Tình yêu ngày xưa đã không còn, Tân Hạo Đình trước mặt tôi là một con ác quỷ muốn bóp chết tôi bất cứ lúc nào.

Hai mắt tôi hoa lên, khuôn mặt gớm ghiếc của Tân Hạo Đình càng lúc càng trở nên mơ hồ, ngay lúc tôi sắp bất tỉnh, tôi bị anh ta ném ra ngoài như một cái giẻ lau, người tôi đập mạnh vào bức tường ở hành lang, cơn đau và sự ngột ngạt khiến tôi ngất đi trong giây lát.

Tôi vừa thở hổn hển vừa ôm chặt cổ mình, luồng không khí trong lành tràn vào phổi khiến tôi ho dữ dội, tôi như một con cá vàng sắp chết, há to miệng hít thở rồi run rẩy co người lại.

Trên hành lang, Vương Huệ Hoa và Tân Hiểu Lan lạnh lùng bàng quan trước bộ dạng nhếch nhác, thảm hại của tôi. Tôi phải có lời khen cho sự lạnh nhạt, thờ ơ của bọn họ.

Tân Hiểu Lan tỏ vẻ đắc ý và tán thưởng: “Lăng Hoa Dao, lần này cuối cùng cô cũng biết thế nào là báo ứng rồi chứ? Hahaha! Anh trai, đáng lẽ anh nên ra uy từ lâu, cô ta đáng bị đánh.”

Tân Hạo Đình được khen ngợi vì sự “dũng mãnh” của mình, dường như anh ta đã quên mất hình ảnh thảm hại của mình lúc ở bệnh viện tối qua.

“Rốt cuộc cô có lấy ra không?” Tân Hạo Đình gầm lên, anh ta điên cuồng như con thú hoan: “Tôi vốn tưởng rằng cô vẫn còn có chút tác dụng, có thể lợi dụng Bùi Thiên Vũ lấy được dự án. Nhưng không ngờ, cô cũng là loại đàn bà đê tiện, chẳng có một chút giá trị nào hết. Cô nghĩ Bùi Thiên Vũ sẽ coi trọng cô ư?”

“Cuối cùng anh cũng nói ra những lời thật lòng rồi. Đồ tiểu nhân bỉ ổi!” Tôi trừng mắt nhìn anh ra, tỏ vẻ khinh bỉ.

“Nói, quan hệ của các người đã đến mức nào rồi? Có phải là cô đã lên giường với anh ta một cách uổng phí rồi không? Ngay cả một bản hợp đồng cũng không lấy về được, còn có mặt mũi diễu võ giương oai với tôi hả? Hôm nay cô nhất định phải nôn ra cho tôi những gì cô đã nuốt!”

Anh ra nói xong lại đạp mạnh lên người tôi hai cái, cơn đau xuyên thấu khiến cả thể xác và tinh thần tôi như lìa ra, tôi thở mạnh vì đau, hai mắt cũng mờ đi.

Ngay sau đó, Tân Hạo Đình nhanh chóng cúi người xuống, vươn tay túm lấy tóc tôi kéo cả người tôi lên khiến da đầu tôi rất đau nhức: “Cô dám giở trò với tôi à? Bao nhiêu năm nay, không phải tôi vẫn đối xử tốt với cô sao? Ha! Cô dám ngang ngược với tôi, dám có suy nghĩ động vào tài sản của tôi à? Lăng Hoa Dao... không phải cô rất yêu tôi sao? Tại sao cô lại thay lòng đổi dạ rồi?”

Miệng anh ta liên tục thốt ra những lời mắng chửi, trong tiếng mắng chửi đó còn xen lẫn với tiếng cười khinh bỉ của Tân Hiểu Lan: “Lăng Hoa Dao, thế nào? Bây giờ cô đã có thể biết rồi chứ? Cô còn đắc ý nữa không? Còn ngạo mạn nữa không? Còn đóng kịch với tôi nữa không?”

Tân Hiểu Lan tuôn ra một tràng những lời chất vấn.

Nói rồi, cô ta mượn lực Tân Hạo Đình đang túm tóc tôi, giáng cho tôi hai cái tát thật mạnh.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhìn Tân Hạo Đình nói: “Anh không phải là đàn ông, tôi khinh thường anh! Nếu hôm nay anh không giết chết tôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào mới là tán gia bại sản!”

Đáp lại lời tôi là một cú đạp, tôi lập tức rên lên một tiếng.

Vương Huệ Hoa chỉ đứng đó nhìn con trai và con gái mình bạo hành tôi một cách thô bạo.

Đúng lúc này, ở lối lên của cầu thang trong hành lang, Y Mộc gầm lên: “Tân Hạo Đình, tôi liều mạng với anh, sao anh dám ra tay tàn nhẫn với cô ấy như vậy?”

Y Mộc đã chạy lên lầu tự lúc nào, trong tay còn cầm một con dao làm bếp vung vung vẩy vẩy. Cô ấy chạy như điên tới, bất cần vung dao lên khiến Tân Hiểu Lan sợ hãi ôm đầu bỏ chạy.

Tân Hạo Đình cũng thả bàn tay đang túm tóc tôi né tránh, Vương Huệ Hoa sợ đến mức vội tránh đi, run rẩy lùi về phía sau.

Tôi lại bị ném xuống đất, cảm giác người mình đã không còn đau đớn nữa.

“Cút... Cút đi hết cho tôi.” Y Mộc gào lên, cầm con dao chỉ vào mặt Tân Hạo Đình, mắng: “Tân Hạo Đình, anh cứ chờ đấy.”

Nói rồi, cô ấy cầm điện thoại báo cảnh sát. Tôi nằm trên đất thở hổn hển, Y Mộc đỡ tôi dậy ôm tôi vào lòng, tôi lắc đầu mỉm cười với cô ấy, nói: “Cảm ơn cậu, cậu đến rất đúng lúc.”

Y Mộc òa khóc: “Tớ lo lắng một mình cậu quay về bọn họ sẽ làm khó cậu! Lũ người độc ác!”

Tôi hít một hơi, dùng hết sức lực trên người nói với Y Mộc: “Đừng khóc... vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, cậu hãy giúp tớ tìm phóng viên đến đây! Ngay bây giờ.”