Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 150



Tôi đối mặt với tiếng gào rít của họ mà hề không sợ hãi, vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

“Các vị, mọi người hợp tác với Tân Hạo Đình đều có hợp đồng rõ ràng. Thanh toán từng đợt như thế nào, nghĩa vụ mà hai bên phải thực hiện ra sao, tất cả đều rõ ràng, chẳng lẽ mọi người cho rằng chúng chỉ là một tờ giấy vụn sao? Sau khi hoàn thành hợp đồng, việc thanh toán cho số hàng đã giải quyết xong, nếu còn khất nợ thì mọi người chỉ có thể tìm Tân Hạo Đình giải quyết. Chẳng lẽ Tân Hạo Đình không thanh toán tiền cho mọi người à?”

“Vẫn còn rất nhiều nợ chưa kết toán!” Có người kêu gào.

“Nợ chưa kết toán? Mấy người vẫn còn mặt dày thừa nhận đó là nợ chưa kết toán à, đến đòi tôi số nợ này hay là đến xin cơm tôi đây? Hay là mấy người cho rằng tôi là phụ nữ nên dễ bắt nạt chăng? Với bộ mặt này của mấy người mà cũng đòi làm ăn trên thương trường à?”

Giọng điệu của tôi rất mạnh, tôi đưa tay về phía Hồ Nguyệt, cô ấy đưa cho tôi một xấp tài liệu, tôi đập mạnh lên bàn hội nghị một cái rầm khiến chúng trượt đi rất xa.

“Mấy người còn cho rằng tất cả những chuyện mình làm đều không có sơ hở đúng không? Mấy người có muốn tôi tung ra chuyện trong thời gian mấy người ký hợp đồng với Tân Hạo Đình đã làm những hàng kém chất lượng, những công trình lừa đảo này nọ, hay là muốn tôi mời các ban ngành có liên quan đến điều tra hay không? Hay là mời những chủ doanh nghiệp này đến cũng được, tôi có một bản danh sách dài dằng dặc đây.”

Tôi cười nhạo đầy khinh thường: “Có lẽ mấy người cũng đã nghe danh tiếng của tôi, tôi thích nhất là lên toà, đã thế lại còn mời một vị luật sư cãi trăm trận trăm thắng đến nữa. Nếu mấy người không ngại đấu với tôi thì nhất định tôi sẽ cho mấy người một cách giải thích. Nếu mấy người thắng thì Lăng Hoa Dao tôi sẽ thanh toán tiền cho mấy người, không thiếu một xu.”

Trong một lúc, phòng họp lặng ngắt như tờ, tôi xoay người định bỏ đi: “Nếu không có ý kiến gì khác thì xin mời ra khỏi công ty của tôi. Luật sư Khâu, xin hãy huỷ bỏ hợp đồng với tất cả những người có mặt ở đây trong ngày hôm nay, họ không đáng được hợp tác với Lăng Hoa Dao tôi.”

“Từ từ đã chủ tịch Lăng, ý của cô là cuộc họp hôm nay...” Tiêu Vĩ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, giống như có vẻ không cam lòng.

“Đúng vậy, chính quản lý Tiêu đã nói với chúng tôi là hôm nay sẽ thanh toán tiền…”

Tôi dừng bước, chậm rãi quay người lại: “Quản lý Tiêu?”

“Đúng, anh ta đã hứa hẹn là hôm nay cô sẽ thanh toán tất cả các khoản nợ cuối cùng, đó là nghĩa vụ của Đỉnh Hâm.”

“Vậy sao? Quản lý Tiêu nói à?” Tôi nhìn đám người đang thất vọng cố gắng giãy dụa lần cuối này mà hỏi: “Công ty của tôi vẫn chưa đến lượt người ngoài quyết định thay đâu.”

Tôi bước trở lại trước bàn hội nghị, nhìn thẳng vào Tiêu Vĩ bằng ánh mắt lạnh như băng: “Quản lý Tiêu đã thực hiện mệnh lệnh của ai mà dám nói chắc chắn là hôm nay tôi sẽ thanh toán nợ thế?”

“Chủ tịch Lăng…” Tiêu Vĩ bối rối, ánh mắt né tránh: “Tôi… đương nhiên là làm theo mệnh lệnh của cô rồi.”

“Lệnh của tôi? Tôi đã nói sẽ tiếp quản các khoản nợ rối tinh rối mù của Tân Hạo Đình lúc nào nhỉ?” Tôi không hề khoan nhượng: “Anh đang làm việc cho ai, nhận tiền lương của ai thế?”

“Tôi...” Tiêu Vĩ quắc mắt nhìn tôi, hơi lúng túng, sắc mặt biến hóa khó lường: “Ý cô là gì? Tôi đã làm việc không biết mệt mỏi là vì ai chứ? Mấy ngày nay tôi đi sớm về khuya giúp cô chia sẻ ưu phiền, tại sao lại còn trách móc tôi như thế? Ý gì chứ hả?”

“Xem ra thật đúng là ấm ức cho anh rồi, đi sớm về khuya, chia sẻ ưu phiền!” Tôi lặp lại mấy câu nói của Tiêu Vĩ: “Vốn dĩ tôi định để lại cho anh chút sĩ diện, xem ra tôi phải cho mọi người biết nỗi vất vả khó khăn của anh rồi.”

Tôi lạnh lùng gọi: “Hồ Nguyệt!”

Hồ Nguyệt lập tức lấy điện thoại di động của tôi kết nối với máy tính, mở nút ghi âm, khuếch đại âm thanh lên.

Ngay lúc ấy, giọng nói chuyện của Tiêu Vĩ và Tân Hiểu Lan vang vọng cả phòng họp.

Tiêu Vĩ đứng phắt dậy, đôi mắt càng ngày càng nhắm chặt, cuối cùng suy sụp ngồi phịch xuống ghế.

“Tiêu Vĩ, anh nói anh cần một cái bệ phóng để anh trổ tài, tôi cho anh, thế mà anh lại vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, cấu kết người ngoài cắn ân nhân của mình. Người như anh sao có tiền đồ chứ? Anh đã quấy rồi trật tự công việc bình thường của tôi hơn nửa tháng qua, chứng cứ này trong tay cũng đủ để cho anh một bài học rồi. Trước khi tôi hối hận, anh hãy đưa những kẻ này cút khỏi công ty tôi ngay.”

Tôi nhìn Tiêu Vĩ bằng ánh mắt thù địch, sắc mặt anh ta nhợt nhạt, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, cúi đầu đứng dậy, không nói lời nào, bước nhanh ra khỏi phòng họp. Những người khác nhìn thấy Tiêu Vĩ đã bỏ đi thì cũng mặt mày xám xịt vội vàng cuốn gói theo anh ta rời khỏi Đỉnh Hâm.

Tất cả nhân viên của Đỉnh Hâm đều hoan hô, trong lòng sung sướng như đã được khơi thông.

Nhưng tôi không hề thoải mái chút nào, tôi nhờ anh Cửu gọi tất cả nhân viên đến phòng họp.