Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 151



Tôi nhân lúc hăng hái mở cuộc họp với toàn bộ nhân viên Đỉnh Hâm, cuối cùng coi như trò khôi hài này cũng được đè xuống.

Còn bên Tân Hạo Đình, tôi chắc chắn bây giờ anh ta cũng đang sứt đầu mẻ trán, nên nhất thời sẽ không để tâm đến tôi.

Vì lý do an toàn, tôi đã gọi cho Đào Bích Hồng, nhờ cô ta giúp tôi thăm dò tình hình bên Hằng Viễn. Có những chuyện không thể không đề phòng, tôi lo trước tính sau, nhất định phải nâng cao ý thức về mối nguy, như vậy có gặp phải chuyện gì đi chăng nữa cũng tiện cứu lấy bản thân.

Tôi phát hiện ra Đào Bích Hồng thật sự là một thám tử giỏi, suy bụng ta ra bụng người, thái độ mà cô ta đối với tôi đã chứng tỏ tôi không nhìn lầm.

Nhưng tôi vẫn chưa vượt qua hố sâu trong lòng, mà rất rối bời, chưa thể hoàn hồn lại từ cơn khiếp sợ tối qua. Cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười chẳng hề giấu giếm trên mặt Hồ Nguyệt, là tôi lại cảm thấy nặng trĩu một cách vô hình.

Buổi chiều, tôi đã gọi cho Y Mộc từ rất sớm, hỏi cô ấy mấy giờ có thể tan làm, cô ấy vừa nghe tôi hỏi vậy liền biết tôi có chuyện, nên không nói hai lời đồng ý ngay.

Chúng tôi tan làm nhưng không đi tới nhà hàng, bởi vì tôi đã mua rượu và đồ nướng, nên hẹn cô ấy tới đê sông, sau khi cô ấy tới nơi thì hưng phấn hét lớn: “Hoa Dao, nơi này rất tuyệt, thật sự quá tuyệt luôn đấy! Tớ không biết vẫn còn nơi yên tĩnh thế này để đi đấy.”

Hét xong cô ấy còn chê chưa đủ ghiền, nên dứt khoát quay về xe thay quần dài, rồi ngồi khoanh chân trên đê sông, sau đó chúng tôi bắt đầu uống rượu. Thật ra Y Mộc là ai chứ, đương nhiên cô ấy hiểu rõ tâm tư của tôi nhất.

Cô ấy hỏi thẳng tôi về chuyện của Bùi Thiên Vũ, thấy tôi im lặng, cô ấy ăn ngay nói thật: “Tớ thấy không ổn, hai người cách nhau quá xa, một người trên trời không thể với tới, một người dưới đất chẳng ai biết tên. Cho dù cậu cố gắng, nhưng chắc chắn sẽ rất mệt. Hoa Dao, cậu lấy cái gì để sánh vai cùng anh ta?”

Quan điểm này luôn vắt ngang trong tim tôi, nhưng một khi bị người thứ ba chứng thực thì tôi lại cảm thấy cực kỳ uể oải.

Tôi không phủ nhận anh quá chói mắt, giống như vì sao trên bầu trời, nhìn thì rất gần nhưng lại không thể với tới.

Sự thật đã thật sự xảy ra rồi.

Lúc ngà ngà say, Y Mộc bỗng hỏi tôi: “Cậu có biết tại sao Trương Kính Tùng lại về nước không?”

Tôi khó hiểu nhìn cô ấy: “Tại sao thế?”

“Là vì cậu đấy.” Cô ấy tức giận nói.

“Sao lại vì tớ chứ? Cậu đừng ăn nói lung tung được không? Tớ không gánh nổi ân tình đâu. Cậu đừng có chuyện gì cũng đẩy lên người tớ. Bây giờ tớ đã đủ mẻ trán về chuyện tòa án rồi.” Tôi lườm Y Mộc, lo lắng nói: “Tớ nói cho cậu biết, bây giờ rơm rạ đều có thể đè chết tớ đấy.”

“Lăng Hoa Dao, cậu để tâm một tý đi. Tớ thấy tên khốn kia đã chỉnh cậu đến phát ngốc rồi, người trong cuộc thì u mê nhưng người bên ngoài lại sáng suốt, tớ luôn nhắc nhở cậu, đừng quá dựa dẫm vào tên Tân Hạo Đình đó, nhưng cậu có nghe tớ không?” Dứt lời, Y Mộc liền uống một ngụm rượu lớn, sặc đến mức ho khan.

Tôi nhìn tòa nhà mờ ảo ở bên kia bờ, không thể phủ nhận, lúc đó tôi luôn cảm thấy Y Mộc khác người, luôn cho rằng phụ nữ độc thân là người nhỏ nhen, thảo nào mãi không tìm thấy người mà cô ấy cần.

Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh ngộ, tự đáy lòng tôi cảm thán phụ nữ độc thân sống nhỏ nhen, sáng suốt, hiện thực.

Y Mộc thấy tôi im lặng nên cũng nhìn về phía tòa nhà chọc trời san sát nhau: “Thật ra cậu luôn là bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, nhưng tiếc rằng cậu đã bị tấm mỡ lợn làm cho tâm trí mê muội, nên anh ta mới ra nước ngoài.” Y Mộc hơi bất bình thay cho Trương Kính Tùng.

“Cậu còn bảo tớ điều tra anh ta, nếu để lão Trương biết chuyện này, e rằng sẽ nôn ra cả túi mật mất. Đường tình duyên của anh ta thật bấp bênh, lúc nào cũng âm thầm dâng hiến, trong khi người ta đã yêu một tên khốn rồi. Không dễ gì mới nhìn thấy cậu hoàn toàn tỉnh ngộ, thế mà nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, cậu nói thử xem sao số anh ta lại khổ như thế?”

Giọng nói của cô ấy hơi ai oán: “Tớ nói này, cậu có thể liếc nhìn người bên cạnh cậu được không? Xem thử người luôn lặng lẽ đứng bên cậu là ai? Mặc dù người ta không bộc lộ tài năng nhưng người ta thực dụng. Hàng thật giá thật.”

Đầu tôi hơi choáng váng, nên dứt khoát nằm xuống bờ đê dài.

“Cảm xúc mãnh liệt bắn tứ tung khiến lòng người say đắm, sắp lạnh rồi!” Cô ấy cũng nằm xuống cạnh tôi.

Tôi nhìn bầu trời đầy sao, rồi không ngừng than thở, quả thật là anh xa đến mức không thể với tới.

Chúng tôi uống đến khi không phân biệt được phương hướng mới bắt taxi về nhà.

Đêm nay là tôi say chứ không phải là ngủ.

Cùng ở một trạng thái, nhưng hình thức thì khác, tôi không muốn tỉnh táo vì tôi phải đối mặt với quá nhiều chuyện.

Cũng may, Trương Kính Tùng đã mang tới một tin tức tốt.