Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 152



Anh ta gọi cho tôi bảo thứ sáu có thể quay về Giang Thành, tính ra lần này anh ta đi hơn hai mươi ngày, mà chỉ gọi cho tôi có hai ba cuộc.

Trong điện thoại anh ta nói với tôi rằng lần này anh ta thu hoạch khá bội thu, điều này đã khiến tảng đá trong lòng tôi được thả lỏng, tôi liền thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì Bùi Thiên Vũ chỉ cho tôi thời hạn hơn một tuần, anh yêu cầu tôi không được phụ sự kỳ vọng của mọi người và phải giữ khoảng cách.

Từ khi Bùi Thiên Vũ đi Hồng Kông cho đến buổi tối họp báo, chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa, sau đó anh quay về, cũng không gọi một cuộc, tất nhiên là vì tôi không tiện quấy rầy anh nên không chủ động gọi cho anh.

Buổi sáng tôi đi gặp một khách hàng rồi quay về công ty đã sắp tới buổi trưa rồi, tôi vừa đi tới tòa nhà Cẩm Huy thì nhìn thấy Lý Tân Nhị đang đi ra từ bên trong.

Vừa nhìn thấy tôi cô ấy đã vui mừng khôn xiết: “Chủ tịch Lăng, cô về rồi à? Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau.”

Tôi vừa nghe cô ấy thì biết cô ấy tới đây để tìm tôi nên rất bất ngờ: “... Cô tới để tìm tôi à?”

“Cũng không hẳn, tôi là đi tới Thời Đại E, đúng lúc vào thời gian này nên định đi tìm cô để cùng đi ăn trưa, tôi vốn định tạo bất ngờ cho cô, nên mới đột ngột tập kích. Ai ngờ cô lại không có ở đây. Thế là kế hoạch của tôi trở nên công cốc.” Cô ấy chán nản, cười rất dịu dàng nói.

“Thật trùng hợp! Tôi cũng đang định dẫn cô đi ăn mấy món bình dân, lần trước tôi đã muốn dẫn cô đi rồi, nhưng tiếc rằng cô không có ở đó.” Dứt lời, tôi liền ra hiệu với Lý Tân Nhị, bảo cô ấy ngồi lên xe của tôi.

Tôi chở cô ấy tới tiệm giò heo, lần trước Đào Bích Hồng đã dẫn tôi tới tiệm này ăn, mặc dù bị mấy người Tiêu Vĩ quấy rối, nhưng không thể không nói, hương vị của tiệm này khiến tôi nhớ mãi không quên.

Quả nhiên cô ấy cũng rất thích, bảo là hiếm khi được ăn món ngon thế này, cô ấy rất tự nhiên kể rằng từ nhỏ cô ấy đã sống ở Úc, mặc dù trong nhà cũng có đầu bếp Trung Quốc, nhưng lại rất ít khi được ăn món Trung.

Có thể tưởng tượng được, gia đình của cô ấy rất giàu có, là cô chủ nhà giàu danh xứng với thực.

“Vậy sau này tôi sẽ dẫn cô đi nếm thử nhiều món ăn bình dân ở Giang Thành hơn, với mức giá phải chăng.” Tôi cười nói: “Chỉ cần cô không chê giá rẻ là được. Ở đây có rất nhiều cửa tiệm nhỏ như thế này, nhưng mùi vị cực kỳ ngon.”

“Sao có thể chứ, vậy tôi phải cảm ơn chủ tịch Lăng rồi.” Đặc điểm lớn nhất của Lý Tân Nhị khi đi cùng tôi là thích ngắm nhìn gương mặt của tôi.

“Nếu cô không ngại thì có thể gọi tôi là chị Dao, mọi người đều gọi tôi như vậy.” Tôi rất tùy ý nói với cô ấy: “Cô Lý, tôi... luôn có ảo giác, cảm thấy hình như trước đây cô đã quen biết tôi rồi thì phải?”

Mắt Lý Tân Nhị nhất thời thu nhỏ: “Đâu có, chỉ là chị rất giống một người.”

“Thế à? Giống đến mức nào?” Tôi rất tò mò hỏi, đáy lòng tôi luôn cảm thấy Lý Tân Nhị thân thiết với tôi là có mục đích.

“Là rất giống, anh Thiên Vũ chưa từng nói với chị à?” Lý Tân Nhị như hờ hững hỏi.

“Không có, anh ấy cũng quen à?” Trong lòng tôi căng thẳng nên truy hỏi.

“Chắc là anh ấy có quen.” Lý Tân Nhị như lảng tránh vấn đề, câu trả lời của cô ấy rất mâu thuẫn, không hề logic.

“Chị hiểu anh Thiên Vũ được bao nhiêu?” Cô ấy di chuyển đề tài.

Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy, rồi chắc như đinh đóng cột nói: “Về cơ bản thì tôi không hiểu, bởi vì thời gian chúng tôi quen nhau rất ngắn.”

Cô ấy gật đầu lia lịa, không hề che giấu ý cười của mình: “Thảo nào chị nói anh ấy là trợ lý...”

Tôi cũng cười lúng túng: “Đúng vậy, tôi luôn cho rằng anh ấy là trợ lý của tổng giám đốc Triệu. Tất nhiên không chỉ có mình tôi cho là thế.”

“Chuyện này cũng không thể trách mọi người được, Bác Duệ Thiên Vũ...” Cô ấy muốn nói lại thôi: “Một lời khó mà nói hết! Bởi vì nội bộ chuyện này quá phức tạp, có rất nhiều điều cấm kỵ, nên bên ngoài hoàn toàn không thể tưởng tượng được, hơn nữa toàn bộ gia tộc...”

Cô ấy liếc nhìn tôi rồi nhướng mày, nhún vai, không nói tiếp nữa.

“Chẳng lẽ chị chưa từng nghĩ tới cái tên Bác Duệ Thiên Vũ này à? Tại sao sau chữ Bác Duệ lại thêm hai chữ Thiên Vũ?” Lý Tân Nhị nhìn tôi rồi chỉ nói đến đây.

Bùi – Thiên Vũ!

Tôi nhất thời vỡ lẽ, đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới Thiên Vũ trong Bác Duệ Thiên Vũ chứ? Xem ra tôi không phải là con ngốc bình thường.

Lý Tân Nhị thấy tôi sửng sốt thì mỉm cười nói: “Cũng khó trách người ngoài như chị, ngay cả tôi cũng không thể nào hiểu được.”

“Tại sao chứ?” Tôi nhìn Lý Tân Nhị, hình như cô ấy cố ý nói như thế, tôi không kiềm nén được cơn tò mò: “Cô là em họ của anh ấy tại sao lại không hiểu cơ chứ?”

“Anh ấy nói với chị như thế à?” Lý Tân Nhị nhìn tôi rất thắc mắc hỏi.