Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 153



Tôi ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy, trong lòng bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Cô ấy vươn tay rút một chiếc khăn ướt, vừa lau tay mình vừa liếc nhìn tôi, rồi cười đến mức gương mặt nhỏ rất có sức cuốn hút: “Anh ấy cứ thích nói rằng tôi là em họ của anh ấy.”

“Không phải à?” Tôi truy hỏi, trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu khi Bùi Thiên Vũ đang lừa dối tôi.

“Cứ cho là thế đi! Nhưng tôi là con gái nuôi của mẹ tôi.” Lý Tân Nhị hờ hững nói, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy ý cười.

Không hiểu sao tim tôi lại đập thình thịch, rồi cảm thấy bất lực, lại là em gái không có quan hệ máu mủ. Tại sao tôi không thể vượt qua cái hố ‘em gái’ này thế?

Tôi không tiếp lời, mà cứ nhìn cô ấy, đợi cô ấy nói tiếp.

Nhưng tâm trạng tôi hơi chán nản, có lẽ tôi đã nhiều lời rồi, nói nhiều ắt sẽ lỡ lời, tôi nói như thế, tất nhiên cô ấy sẽ cho rằng tôi và Bùi Thiên Vũ thân đến mức anh có thể nói cho tôi biết, cô ấy là em họ của anh.

“Mẹ tôi là cô của anh Bùi Thiên Vũ, là người phụ nữ rất mạnh mẽ, cũng là người quản lý tiền nhiệm của Bác Duệ Thiên Vũ.” Lý Tân Nhị lau rất tỉ mỉ mười ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của mình.

Không thể không thừa nhận, cô ấy là người con gái cực kỳ khéo léo, ngay cả móng tay cũng làm rất kỹ lưỡng, lấp lánh lóe sáng, gần như không có chỗ nào tỳ vết.

“Tiền nhiệm ư?” Tôi lắp bắp hỏi.

“Ừm! Trước đây toàn bộ tài sản tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ đều do mẹ tôi quản lý, lần này... mới hoàn toàn trao trả cho anh Thiên Vũ.”

Đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển trong mối quan hệ này, chẳng phải rối ren đổi chủ đã xảy ra rất lâu rồi sao? Vậy chẳng lẽ là rối ren giữa Bùi Thiên Vũ và cô của anh?

Vậy lần này, tại sao bà ta lại trả về tay của Bùi Thiên Vũ? Bên trong lại có bao nhiêu chuyện mà ít người biết đến? Rồi điều kiện gì có thể khiến tiền nhiệm buông tay?

“Tại sao lại nói là trao trả?” Tôi khó hiểu nhìn về phía Lý Tân Nhị.

“Bởi vì Bác Duệ Thiên Vũ là của cậu tôi, cũng chính là bố của anh Thiên Vũ. À, bố mẹ của anh Thiên Vũ đã qua đời rồi, là gặp tai nạn trên máy bay, lúc đó anh ấy còn rất nhỏ.” Lý Tân Nhị đột ngột ngừng chủ đề: “Đây là điều cấm kỵ của anh ấy nên chúng ta không nên nói nữa sẽ tốt hơn.”

Tim tôi nhất thời treo lơ lửng, tôi cũng không tiện truy hỏi tình huống này nữa, nhất là khi Lý Tân Nhị đã nói đây là điều cấm kỵ của Bùi Thiên Vũ.

Sau đó cô ấy di chuyển đề tài, mãi đến khi điện thoại cô ấy đổ chuông, cô ấy khẽ nói cho tôi biết, là Bùi Thiên Vũ gọi tới, rồi cô ấy đứng dậy nghe điện thoại, sau đó cô ấy quay về kết thúc bữa ăn trưa này, bảo là có việc gấp phải quay về.

Chúng tôi cùng quay về tòa nhà Cẩm Huy, rồi cô ấy lái xe của mình rời đi, trông rất gấp gáp.

Mặc dù Lý Tân Nhị ngập ngừng chỉ nói đôi chút về câu chuyện phía sau của Bác Duệ Thiên Vũ, nhưng lượng thông tin lại rất lớn. Gia tộc này thật sự rất thần bí, đáy lòng tôi cảm thấy, chắc chắn bên trong ẩn giấu rất nhiều bí mật mà ít người biết đến.

Tiền nhiệm, đổi chủ, con nuôi, bố mẹ cùng qua đời, tai nạn máy bay, anh còn rất nhỏ, cấm kỵ...

Phía sau mấy từ then chốt này đều ẩn giấu hai chữ “bí mật”.

Tôi khẳng định, ngoài những thứ này ra, chắc chắn vẫn còn rất nhiều điều mà tôi chưa biết, Bác Duệ Thiên Vũ này thật sự là một vòng xoáy khổng lồ.

Tôi quay về văn phòng, anh Cửu mỉm cười đi vào văn phòng của tôi: “Chủ tịch Lăng, lần này giám đốc Trương thật sự đã giải quyết được vấn đề lớn rồi, tôi mới thống kê lại, hầu như vật liệu dùng trong công trình giai đoạn trước đều đã được giải quyết.”

“Quá tốt rồi!” Tôi nhất thời vui vẻ, bất kể thế nào thì tôi cũng đã hoàn thành yêu cầu của Bùi Thiên Vũ, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của tôi cũng được thả lỏng.

“Nhưng chủ tịch Lăng, nói thật, trong nhà cung ứng lúc trước vẫn có mấy nhà khá tốt. Ví dụ như sàn nhà An Tường, nhà này rất giữ chữ tín, chất lượng thì càng tốt hơn, lần này cũng không thông đồng làm bậy với Tân Hạo Đình. Cô xem... Liệu có thể cân nhắc lời khẩn cầu hợp tác của bọn họ hay không?”

Tôi liếc nhìn anh Cửu: “Anh đã quên chuyện của Tiêu Vĩ rồi à? Tôi sợ sẽ để lại hậu hoạn.”

“Tôi đã sắp xếp ra mấy nhà, cũng đánh dấu rõ ràng cho cô rồi, khi nào cô rảnh thì có thể xem thử. Tôi luôn cảm thấy, chất lượng mấy nhà này rất ổn định, nếu bỏ đi sẽ rất đáng tiếc... Cô cứ quyết định là được.” Dứt lời, anh Cửu đưa bảng biểu trong tay cho tôi: “Vậy tôi đi làm việc trước.’

Tôi nhìn bảng biểu trong tay, rồi nhìn ra anh Cửu thật sự rất dụng tâm, đánh dấu rất rõ ràng, tôi ngẫm nghĩ định nghiên cứu cùng Trương Kính Tùng rồi hẵng định đoạt.

Con người là thế, một khi thần kinh được thả lỏng sẽ nghĩ lung tung, tôi lại nhớ tới lời nói của Lý Tân Nhị, cô ấy nói là đến trao trả lại, chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.

Đúng lúc này, điện thoại ở bên cạnh bỗng đổ chuông, tôi tiện tay cầm lên xem rồi tim bỗng thắt lại, không ngờ lại là Bùi Thiên Vũ.