Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 173



Nghe cách nói này, có vẻ như ý của Lý Tân Nhị là tình trạng hỗn loạn ở Bác Duệ Thiên Vũ vẫn chưa kết thúc, tôi cực kỳ tò mò, họ đang đấu tranh nội bộ chuyện gì nhỉ?

Đèn xanh bật sáng, tôi lái xe băng qua ngã tư và hỏi Lý Tân Nhị: “Ý cô là gì, tôi sắp về đến nhà rồi!”

“Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì chị có thể đi ra ngoài quán ngồi được không? Thật sự ở nơi này tôi chẳng có ai là bạn cả, gần đây tôi gặp nhiều chuyện phiền phức lắm, tôi cũng mệt mỏi quá.” Mới nghe qua thì thấy hình như tâm trạng của Lý Tân Nhị không được tốt lắm.

“Vậy thì đợi tôi ở tiệm Starbucks đối diện công ty đi!” Tôi nói với cô ấy, sau đó liếc nhìn trường mẫu giáo trước mặt rồi đổi hướng quay trở lại công ty.

Tôi đến cửa tiệm Starbucks và nhìn xung quanh nhưng không thấy Lý Tân Nhị đâu, ngay khi tôi định gọi điện thoại hỏi thì cô ấy bước vào với nụ cười trên môi, vẫn rất thanh tú và xinh đẹp như thế.

Trong tay còn cầm một cái túi giấy nhỏ, đặt trước mặt tôi: “Tặng chị nè.”

“Cái gì vậy?” Tôi nghi ngờ nhìn Lý Tân Nhị và liếc nhìn cái túi giấy.

“Mẫu mới nhất của YSL! Vừa mới mua được đấy, tặng chị.” Cô ấy nói đầy tự hào.

Tôi biết thỏi son này rất đắt tiền: “Tôi hiếm khi trang điểm lắm! Cô vẫn nên giữ lại cho mình dùng đi.”

“Là tôi cố ý đặt cho chị đấy.” Cô ấy liếc nhìn tôi: “Chị khách sáo với tôi làm gì chứ? Chị mời tôi đi ăn được mà lại không cho tôi tặng món quà nhỏ được à? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi chỉ dùng thương hiệu này nên đã lấy cho chị hai cây.”

“Cám ơn!” Tôi đưa tay nhận lấy, không từ chối nữa.

Lý Tân Nhị ngồi xuống, chợt nhìn tôi rồi hỏi đầy khoa trương: “Tối hôm qua chị ngủ không ngon à? Sao hai mắt thâm quầng thế?”

Tôi dụi mắt cười gượng gạo: “Ừ! Tối hôm qua không được nghỉ ngơi nhiều, đi uống rượu với mấy người bạn nên về hơi trễ. Có nghiêm trọng lắm không?”

“Còn không nghiêm trọng à?” Cô ấy có vẻ rất lo lắng: “Thức khuya là điều tối kỵ nhất với con gái! Làn da lão hóa rất nhanh đấy!”

Tôi thờ ơ nói: “Tôi đã là mẹ rồi, không quá coi trọng vẻ bề ngoài như vậy đâu.”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng khi nhìn thấy cô ấy xinh đẹp thì lại xấu hổ với chính mình, Y Mộc cũng đã nhiều lần nhắc nhở tôi chuyện này, bảo tôi phải biết tự chăm sóc bản thân.

Chúng tôi gọi món rồi nói chuyện vớ vẩn, cuối cùng cô ấy lại nói tới chuyện nhà.

“Thật là nhớ ánh nắng ở Australia quá!” Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, ngả người vào sô pha: “Không biết khi nào mới về được đây!”

“Sao vậy?”

“Chị đã bao giờ trải qua chuyện bản thân không thể làm chủ chưa?” Cô ấy ngồi thẳng dậy và nhìn tôi: “Hiện tại tôi đang trải qua cảm giác này! Chị nghĩ tôi đến đây là do tự nguyện ư?”

“Ai dám bắt buộc cô chứ?” Tôi cười nửa miệng nhấp một ngụm cà phê, hôm nay cà phê hơi đắng.

“Ai dám ư?” Cô ấy lắc đầu tỏ vẻ bất lực: “Chắc chắn chị chưa bao giờ trải qua cảm giác vừa bất đắc dĩ lại bất lực như vậy rồi. Anh Thiên Vũ còn vậy, huống chi là tôi.”

“Tại sao cô lại nói như vậy?” Tôi dò hỏi, có thể nghe thấy hàm ý trong lời nói của cô ấy.

Đôi khi, tôi luôn cảm thấy rằng cô ấy đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cũng không biết là tôi đang thử cô ấy hay là cô ấy đang khiêu khích sự tò mò của tôi nữa.

Tôi lại nói thêm một câu: “Bác Duệ Thiên Vũ của mấy người hiển hách như vậy, công việc kinh doanh trải khắp toàn cầu, thực lực tài chính hẳn là vô cùng hùng hậu, sao lại bất lực chứ? Đâu giống như mấy công ty nhỏ của chúng tôi, phải cầu xin từ trên xuống dưới.”

Tôi không còn nhìn cô ấy bằng ánh mắt tò mò như ban nãy nữa, như thể nó không liên quan gì đến mình.

Đôi mắt cô ấy cứ dán chặt vào mặt tôi, như thể đang thăm dò xem điều tôi nói có đúng không.

“Có lẽ chị đã nghĩ quá đơn giản rồi, trong tập đoàn tài chính, tôi và anh Thiên Vũ đều làm những chuyện mà bản thân không thể làm chủ. Có rất nhiều điều mà chúng tôi nói đều không được tính, đặc biệt là trong hôn nhân, chúng tôi không thể tự mình quyết định!” Cô ấy nói với vẻ rất am hiểu: “Cứ nghĩ đến chuyện hiện giờ hai người chúng tôi bị cột lại với nhau là biết tất cả mọi chuyện đều do họ quyết định.”

Tôi giật mình nhìn cô ấy.

Lý Tân Nhị thích thú trước vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, một đôi mắt đen tối mờ mịt nhìn thẳng vào mặt tôi, nhìn như nghịch ngợm: “Sao hả? Chị không ngờ à? Dòng họ chúng tôi là như vậy đấy, vì nước phù sa không dành cho người ngoài nên vẫn luôn dùng cách thức như vậy để cột chặt tài sản không cho chảy ra ngoài. Chị nghĩ rằng mẹ tôi sẽ dễ dàng giao quyền lực của Bác Duệ Thiên Vũ ra hay sao?”

Tim tôi đập loạn xạ, hơi không hiểu ý của Lý Tân Nhị cho lắm, chính xác là tôi sợ rằng mình đã hiểu sai ý của cô ấy.

“Cô… ý cô là cô và anh Bùi bị buộc ở bên nhau? Có hôn ước à?” Tôi cảm thấy tay cầm ly cà phê của mình hơi run nên nhanh chóng đặt ly xuống.

Cô ấy nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến mà chỉ cười cười: “Chuyện này không còn là bí mật của dòng họ chúng tôi nữa. Tôi nghĩ năm đó khi mẹ nhận nuôi tôi là đã có mục đích rồi.”

Rõ ràng là cô ấy cười rất rạng rỡ và luôn dán chặt mắt vào mặt tôi, có vẻ như cô ấy đang cố tình cho tôi biết điều này.