Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 174



Mặc dù vào lúc này trong lòng tôi cảm thấy một nỗi bất lực chưa từng có, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân và khiến cho mình trông thật bình tĩnh nhất có thể.

Tôi đã hiểu rõ những gì Lý Tân Nhị muốn bày tỏ là gì rồi.

Tuy nhiên, tôi không thể để lộ ra bất cứ tâm tư gì trước mặt cô ấy, lúc này tôi mới hiểu rõ ràng rằng Lý Tân Nhị không hề đơn giản, từ ngày tôi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên, cô ấy đã thăm dò tôi rồi.

Lý Tân Nhị thấy tôi chết lặng nhìn cô ấy thì hơi bất ngờ: “Chị Dao, chị đừng nói với tôi là chị cảm thấy chuyện này hết sức bình thường nha.”

Tôi nhấp một ngụm cà phê, nhưng lại rất đắng nên hơi buồn nôn, tôi đặt ly xuống: “Thật ra không phải tôi cảm thấy bình thường mà vì tôi không thể lý giải được cuộc sống của mấy người. Giống như tôi từ nhỏ đã ăn ở những quán ăn ven đường nên cảm thấy mùi vị của những món ăn vặt đó rất ngon, cho nên không thể hiểu được cuộc sống của những người nhà giàu. Vì vậy cô nói ràng buộc là gì tôi không hiểu lắm.”

Giọng điệu của tôi đều đều, thờ ơ và tỏ vẻ không hiểu rồi tiếp tục nói: “Đương nhiên tôi cũng là thương nhân, cũng dùng thủ đoạn để kinh doanh nhưng tôi sẽ không tính kế người nhà của mình, cũng sẽ không ép buộc người khác, lại càng sẽ không làm khó người nhà của mình.”

Lời nói của tôi rất đường hoàng, cũng có ý tứ như thảo phạt trong đó.

Lý Tân Nhị kinh ngạc nhìn tôi, có vẻ như không thể bình tĩnh được.

“Tại sao phải trói buộc chứ? Chẳng phải hai người yêu nhau có thể kết hôn à? Dù sao cũng không có quan hệ huyết thống gì mà!” Tôi nhìn thẳng vào Lý Tân Nhị, lời nói của tôi cũng là một loại thăm dò và khiêu khích.

Cô ấy đến để tuyên thệ chủ quyền với tôi, để kiểm tra xem có bất kỳ điểm giao cắt nào giữa tôi và Bùi Thiên Vũ hay không, cô ấy muốn chơi một trò chơi ai vào trước người đó làm chủ.

Những lời này của tôi cũng là để hỏi cô ấy, nếu anh yêu Lý Tân Nhị thì cứ thế mà cưới cô ấy luôn, tại sao lại trói buộc chứ?

Đúng là không hợp lý!

“Ôi! Đừng nói chuyện này nữa! Nói chuyện trật đường ray rồi.” Lý Tân Nhị cười nói: “Anh Thiên Vũ ấy à, đang nhớ nhung tình cũ. Chị có biết tại sao ngay từ đầu tôi lại hứng thú với chị như thế không?”

Tôi giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn cô ấy và khẽ nói ừm.

“Chị trông rất giống một người phụ nữ mà anh Thiên Vũ đã từng yêu sâu đậm. Vào ngày lần đầu tiên nhìn thấy chị, tôi đã giật mình, còn tưởng rằng chính người phụ nữ đó đến Giang Thành để phát triển!” Lý Tân Nhị cười, có vẻ hả hê khi thấy người khác gặp nạn.

“Người phụ nữ mà anh ấy yêu sâu đậm ư?” Tôi vẫn không dằn lòng được mà thản nhiên lặp lại một câu.

“Đúng vậy, là loại tình cảm khắc cốt ghi tâm.” Lý Tân Nhị nói: “Mặc dù chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi đã thích anh Thiên Vũ từ khi còn nhỏ, nhưng trong sáu năm anh ấy mất tích kia, anh ấy... Ôi, thôi bỏ đi! Không nói nữa, không nói nữa!”

Cô ấy định nói rồi lại thôi, cái kiểu nhử mồi rồi lại bỏ xuống như thế thật khiến người ta muốn ngừng mà không được.

“Dù sao thì anh Thiên Vũ cũng là người có bí mật riêng, trong lòng anh ấy vẫn luôn nhớ nhung người phụ nữ đó. Anh ấy vẫn luôn tìm kiếm cô ta, cho nên đây cũng là lý do khiến tôi do dự. Có điều cho dù chúng tôi là ai thì cũng không thể trốn thoát khỏi sự sắp xếp của dòng họ.” Lý Tân Nhị lại tuyên thệ chủ quyền.

Trái tim tôi cứ run lên, tôi không biết có nên tin những lời của Lý Tân Nhị hay không, nhưng tôi phải thừa nhận rằng những lời nói của cô ấy khiến tôi rất đau khổ, tôi không muốn trở thành một món hàng để thay thế cho bất kỳ ai.

Nhưng tôi đã yêu anh mất rồi, tôi không thể chấp nhận được việc mình chỉ là kẻ thay thế.

“Sao anh ấy lại mất tích trong sáu năm thế?” Tôi rất muốn biết, đây là khái niệm gì, tôi không thể tưởng tượng được anh và hai từ mất tích lại có quan hệ với nhau.

“Không ai biết!” Lý Tân Nhị trả lời rất ngắn gọn, không biết là cô ấy cố tình che giấu hay không biết thật.

Bầu không khí chợt trở nên xa lạ, cô ấy nhìn tôi với động cơ thầm kín, rõ ràng cô ấy đang nhìn tôi và mỉm cười, nhưng trong đáy mắt không hề có ý cười.

Tôi xoa xoa mặt, cười với vẻ áy náy và cố ý nói: “Không được rồi! Cô đã làm cho tôi buồn ngủ rồi, tôi phải về nhà ngủ bù đây, hôm nay không thể ở cùng cô được rồi.”

Khi đầu óc không còn linh hoạt, tôi phải thừa nhận rằng mình thật sự lực bất tòng tâm để chơi đấu trí với cô ấy tại đây.

“Được rồi! Vậy chị hãy về nghỉ ngơi đi! Sắc mặt của chị thật sự không được tốt lắm!” Mặc dù lời nói của cô ấy nghe bình thường, nhưng dù thế nào tôi cũng vẫn nghe như đang chơi chữ vậy.

Khi cô ấy theo tôi ra ngoài lại nói thêm một câu: “Nếu mẹ tôi nhìn thấy chị thì sẽ giật mình cho xem!”

Lời nói của cô ấy làm tôi ngạc nhiên: “Tôi làm gì có cơ hội được gặp bà ta chứ.”

“Nhất định sẽ được! Đừng quên, cô là khách hàng của Bác Duệ Thiên Vũ! Còn có khuôn mặt như vậy nữa!” Lý Tân Nhị nói xong, cô ấy nhìn tôi đầy ẩn ý: “Có lẽ sẽ có kỳ tích xảy ra!”

Tôi không nói tiếp mà chỉ vẫy tay chào cô ấy ở cửa rồi lên xe của mình, nhưng những lời nói của cô ấy khiến tôi thấy bất an.