Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 175



Xem ra trước đây tôi đã đánh giá thấp Lý Tân Nhị và cho rằng cô ấy là người vô tư.

Người của Bác Duệ Thiên Vũ đúng thật là ẩn giấu tài năng, mỗi một người tôi quen biết đều y như vậy.

Loại cảm giác khó hiểu này là nguồn sức mạnh để thôi thúc tôi, rõ ràng tôi đã cảm nhận rõ nhưng lại có một cảm giác không thể thoát được.

Tôi lái xe đi trong tình trạng hốt hoảng, tôi tự nhéo chân mình để bản thân tỉnh táo hơn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================

Về đến nhà, Điềm Điềm vừa được mẹ tôi đón về. Thấy tôi bước bào nhà, con bé reo lên: “Mẹ, hôm nay mẹ về sớm quá! Mẹ ơi, cậu mua cho con một con búp bê mới này.”

“Cậu?” Tôi hơi khó hiểu.

Lúc này, Trương Kính Tùng từ phòng bếp đeo tạp dề bước tới, nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp: “Buổi chiều anh đi ngân hàng, vừa thấy bác gái đi đón Điềm Điềm nên đưa bác ấy đi đến nhà trẻ luôn.”

Mẹ tôi cũng từ trong bếp đi ra và tươi cười nói: “Còn đưa mẹ và Điềm Điềm đến trung tâm thương mại Lotte! Sẵn tiện đi chợ luôn!”

Mẹ tôi báo cáo với tôi với một đôi mắt rạng rỡ, tôi biết trong lòng bà rất thích Trương Kính Tùng.

“Anh thấy em đã rời khỏi công ty lâu rồi, sao giờ mới về thế?” Trương Kính Tùng nhìn tôi hỏi.

“Đừng nhắc tới, em đã sắp đến nhà trẻ rồi lại bị cô chủ quyền quý của Bác Duệ Thiên Vũ bắt cóc đi mất.” Tôi mệt mỏi nói.

Điềm Điềm cầm một con búp bê mới đưa cho tôi xem. Đó là một con búp bê Barbie mới, rất đẹp. Tôi cũng có một con búp bê Barbie do Trương Kính Tùng tặng, nhưng sau khi rời ghế nhà trường thì biến đi đâu mất tiêu rồi.

Tôi nhìn Trương Kính Tùng đang mặc tạp dề thì hơi lúng túng và liếc nhìn mẹ tôi: “Mẹ, sao mẹ lại để anh Kính Tùng xuống bếp nấu ăn thế?”

Tôi đưa tay kéo tạp dề của anh ta: “Để em làm cho.”

“Em khỏi làm đi, hãy lên lầu chợp mắt một lúc, khi nào anh nấu xong sẽ gọi. Anh nấu cơm ngon lắm đấy, hãy để anh thể hiện tài năng của mình nào.” Trương Kính Tùng hơi tránh ra, nói với tôi: “Nhìn em mệt mỏi lắm, trong khoảng thời gian này thật sự rất mệt, hãy ngủ một giấc đi.”

“Cậu ơi, cháu đi ngủ với mẹ, còn có cục cưng này nữa.” Điềm Điềm nũng nịu nói với Trương Kính Tùng, thật là đáng yêu.

Tôi thật sự không còn ý thức rõ được nữa, đầu đau như búa bổ, rất nhiều hình ảnh đang quay trong đó và tay chân tôi cứ mềm nhũn ra.

Mẹ nhìn thấy tôi bơ phờ như vậy bèn nói: “Vậy thì con ngủ đi! Khi nào nấu xong mẹ sẽ gọi.”

Tôi cũng không cố chấp nữa, nếu cứ cố chịu thì sẽ lăn đùng ra xỉu mất.

Tôi không ngờ giấc ngủ này không phải là chợp mắt mà tôi ngủ đến tận tám giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Tôi vươn vai nằm dài trong chăn một cách lười biếng, giấc ngủ này thật sự rất thoải mái đến mức tôi không muốn thức dậy.

Nhìn ánh sáng lọt qua rèm cửa, trời vẫn còn rất sáng, tôi hơi khó hiểu, tại sao trời vẫn chưa tối? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?

Lại nằm nướng một lúc, tôi nghĩ thầm bữa ăn này là bữa tiệc thịnh soạn đến cỡ nào mà vẫn chưa xong thế? Tôi đã đói bụng sôi ùng ục rồi đây.

Tôi xoay người tìm điện thoại thì hóa ra đã tắt, tôi tiện tay mở máy thì tiếng tinh tinh vang lên liên tục, tôi nhấc máy lên nhìn thì đã là tám giờ hai mươi lăm phút.  Tôi giật nảy mình, cái quái gì vậy? Cái gì mà tám giờ hai mươi lăm phút?

Tôi bật người ngồi dậy, xem kỹ ngày tháng, hóa ra là ngày mười sáu.

Ôi trời ơi!

Tôi hất chăn vội vàng bước xuống giường, lao vào nhà vệ sinh rồi rửa mặt thật nhanh và tự hỏi mình đã ngủ bao lâu rồi? Đây là lần đầu tiên tôi ngủ ngon như vậy kể từ khi tôi phát hiện ra rằng Tân Hạo Đình đang lừa tôi. Tôi thử tính toán, mình đã ngủ suốt mười bảy tiếng.

Tôi đi vội xuống dưới nhà, hình như mẹ đã đưa Điềm Điềm đi học, yên ắng quá.

Bố tôi đang ngồi đọc báo trong phòng khách, tôi gọi ông và chạy thẳng vào phòng bếp, thức ăn trên bàn đã được hâm nóng để dành cho tôi.

Tôi thực sự rất đói nên ăn ngấu ăn nghiến bữa ăn của mình. Bố chậm rãi bước đến và ngồi đối diện với tôi, không hiểu sao tôi thấy hơi chột dạ.

“Bố!” Tôi vừa ăn vừa gọi.

“Sao lại đói đến mức này hả?” Ông ân cần nhìn tôi, dịu dàng chậm rãi nói.

Thực ra trong lòng tôi cũng biết rõ buổi trưa ngày hôm qua tôi chỉ ăn vội một bát mì, làm sao có thể không đói được chứ.

Tôi biết bố qua đây ngồi là có điều gì đó muốn nói nên hơi hồi hộp chờ ông lên tiếng.