Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 202



Tôi nhìn về phía anh, anh cực kỳ gấp gáp giải thích: “Anh không yên tâm để em đi một mình, nên anh sẽ đưa em đi đón con gái. Sau đó anh sẽ chơi với con gái một lúc, rồi ra ngoài quay về.”

Tôi không nói gì, mà chỉ cắn răng đứng dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nên cả người không khỏi run rẩy. Tôi tìm một bộ đồ để thay, rồi được anh che chở đi xuống lầu ngồi vào xe của anh, sau đó chúng tôi tới nhà Y Mộc để đón con gái về nhà.

Lúc Y Mộc nhìn thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt tôi, với sự hiểu biết của cô ấy về tôi thì không khó để nhìn ra đã xảy ra chuyện gì. Vì ở trước mặt trẻ nhỏ nên cô ấy muốn nói lại thôi, tôi gượng cười nắm tay con gái, rồi nói với Y Mộc: “Khi nào tớ rảnh tớ sẽ nói.”

Cô ấy gật đầu, rồi ra hiệu gọi điện thoại.

Tôi gật đầu, rồi vừa trêu Điềm Điềm vừa đi xuống lầu.

Thật ra Điềm Điềm đã chơi đến mệt rồi, nên tôi mới bế con bé chưa bao lâu thì con bé đã ngủ thiếp đi. Lúc xuống xe, Bùi Thiên Vũ nhận lấy con bé, rồi bế lên lầu, quay về phòng của cô bé. Sau đó anh ôm hôn tôi nói: “Em đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.”

Dứt lời, anh không hề do dự mà nhanh chóng đi xuống lầu, rồi biến mất trong màn đêm.

Còn tôi ngồi thẫn thờ trước giường con gái, rồi ngắm gương mặt đang ngủ say sưa của con bé. Không ngờ ở trong mơ con bé cũng mỉm cười, tiếng cười dễ nghe đến mức khiến trái tim tôi say mê.

Tôi khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của con bé, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay của con bé, thế là tôi quay đầu hít sâu một hơi, rồi lau nước mắt.

Sau này, mẹ con chúng ta vẫn phải nương tựa vào nhau đi trên một quãng đường rất dài.

Tôi đứng dậy tắt bóng đèn lớn đi, rồi bật bóng đèn nhỏ lên, lặng lẽ rời khỏi phòng của Điềm Điềm. Bây giờ tôi mới phát hiện ra, không biết tôi đã làm rơi túi xách ở đâu rồi, cũng chẳng thể nào tìm thấy điện thoại.

Tôi dứt khoát ngồi xuống sofa, ôm đầu của mình.

Quả nhiên chẳng mấy chốc Bùi Thiên Vũ đã quay trở lại, trong tay còn cầm túi xách của tôi.

Anh nhìn thấy tôi ngồi cô đơn trên sofa thì đi tới, rồi vươn tay ôm tôi vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng tôi nói: “Anh xin lỗi, là lỗi của anh.”

“Không liên quan gì đến anh, anh đã làm quá nhiều chuyện vì em rồi, cảm ơn anh.” Giọng điệu của tôi rất mệt mỏi: “Sao anh lại biết anh ta dẫn em đi thế?”

Dù gì tôi cũng bị Tân Hạo Đình bắt đi từ giữa đường.

“Anh bảo Lộc Minh... À! Cậu ta là trợ lý của anh, đưa Lý Tân Nhị về nhà trước. Nhưng lúc cậu ta đi ra ngoài thì cũng nhìn thấy Tân Hạo Đình đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài. Đúng lúc đó em vừa ngồi lên xe taxi, Tân Hạo Đình vội vàng chạy về phía xe của mình, rồi đuổi theo phương hướng của em. Anh ta sợ sẽ xảy ra chuyện gì nên vừa đuổi theo vừa gọi điện cho anh, vừa hay lúc đó anh cũng đang đi ra ngoài.” Anh kể lại sơ lược.

“Anh ta thật sự đã chụp được ảnh của chúng ta sao?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.” Bùi Thiên Vũ gật đầu đáp: “Là do anh quá sơ ý. Lúc anh buông em ra thì phát hiện ra điểm bất thường của anh ta, nên đã bảo Lộc Minh đi lấy điện thoại của anh ta, rồi xóa bức ảnh trong điện thoại của anh ta đi.”

Tôi yếu ớt nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi, tôi có thể trách anh ư? Nếu không có anh âm thầm giải quyết mọi chuyện, thì tôi cũng không biết hôm nay mình sẽ có kết cục gì nữa.

Còn có trận đại nạn vào tối nay nữa, nếu anh tới trễ mấy phút thì tôi đã rơi vào miệng cọp rồi.

Anh ở lại đây với tôi một đêm, có lẽ là vì tôi bị dọa sợ đến mệt, nên nửa đêm phát sốt. Anh định đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi lắc đầu, rồi cắn răng ngồi dậy, tìm hai viên thuốc hạ sốt để uống.

Sáng hôm sau, đợi đến khi tôi tỉnh dậy thì tôi đã hạ sốt rồi. Ủ𝓃g hộ chí𝓃h chủ vào 𝓃ga𝘺 _ 𝐓r𝑼𝓶𝘁r𝘶𝘺ệ𝓃.𝘝N _

Nhưng Bùi Thiên Vũ đã rời đi rồi, hơn nữa anh cũng đã mua bữa sáng cho mẹ con tôi, đồ vẫn còn nóng, xem ra anh chỉ mới rời đi thôi.

Điềm Điềm nói cháo sáng nay rất ngon, thế là tôi liếc nhìn bảng giá của bát cháo đó, rồi thầm tặc lưỡi, không ngờ lại là cháo của Ngự Thiện Phòng. Bữa sáng ở đó đắt có tiếng, thảo nảo con bé lại bảo rất ngon.

Tôi chuẩn bị cho con bé xong, không ngờ lại nhìn thấy xe của mình đã được lái về, lúc này đang đậu ở bên ngoài, tôi cũng không biết trong đêm hôm qua, anh đã làm những gì nữa.

Nhưng cảnh tượng mấy người Tần Hiểu Lan tới ầm ĩ mà tôi dự đoán lại không hề xảy ra. Điều này đã khiến tôi hơi bất ngờ, tối qua tôi đã liếc nhìn Tân Hạo Đình, có lẽ anh ta bị đánh không hề nhẹ.

Theo lý mà nói, người bị thương trong căn nhà mà chúng tôi ở lúc trước, thì không lý nào Tân Hiểu Lan lại không đoán ra chuyện này có liên quan đến tôi.

Nhưng cô ta lại không xuất hiện, xem ra chắc chắn trong chuyện này có vấn đề.