Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 106: Ngoại Truyên 8 - End



5 năm sau.

Vào một buổi tối tại sân bay quốc tế ở thành phố kế bên .

Là sân bay lớn nhất ở thành phố kế bên , số lượng người ra vào cũng không ít , nhưng giống như lúc này vừa mới rạng sáng mà trong ngoài sân bay đã có rất đông người chen chút nhau , rất ồn ào náo nhiệt .

Người ta nhìn thấy  có không ít các cô gái trẻ tuổi , tay cầm băng rôn biểu ngữ và đèn màu cầm tay , bộ dáng còn rất hưng phấn ríu rít , có không ít còn cầm theo máy chụp ảnh chuyên dụng và microphone , nhìn thì cũng đủ hiểu đây là tình huống gì .

Chắc là lại có siêu sao tới .

Đã thấy nhiều rồi nên cũng không trách.

Có hành khách xuống máy bay vội vã , vội vàng lấy hành lý rồi nhìn về phía đám đông , người không phải có việc bận rời đi trước thì sẽ lưu lại , thuận miệng trò chuyện với nhau vài câu.

“Hôm nay lại là ai tới vậy? Khung cảnh này lớn như vậy .” Có nhiều khách nhàn rỗi không có chuyện gì lại tràn ngập lòng hiếu kỳ hỏi cô gái trẻ bên cạnh .

Cô gái này đang cúi đầu nhắn tin , nghe thấy câu hỏi này liền mở to hai mắt ra mà nhìn , không thể tưởng tượng mà nhìn về hành khách kế bên : “Anh không biết? Hôm nay là ngày ảnh hậu Ôn Nhuyễn trở về đó!”

“Ôn Nhuyễn?”

Người khách này sửng sốt, nửa ngày sau mới lúng túng nói: “Chính là Ôn ảnh hậu năm trước giành được giải Tam Kim ? Không phải cô ấy ra nước ngoài phát triển cả năm nay rồi sao? Tôi còn tưởng cô ấy còn muốn ở lại Hollywood thêm mấy năm nữa chứ .”

“Nữ thần đã có gia đình và con cái , làm sao ở lại bên Hollywood được ? Hơn nữa danh tiếng và giải thưởng của nữ thân ở bên nước ngoại cũng không có ít .” Cô gái nhỏ này dĩ nhiên là fans trung thành của Ôn Nhuyễn , vừa nói liền không dừng được, “Nữ thần là diễn viên nữ gốc Hoa đầu tiên tham gia đóng phim Hollywood đó !”

“Mấy bộ phim điện ảnh lúc trước đạt được doanh thu phòng vé rất cao , danh tiếng trong giới cũng tốt vô cùng , nghe nói có mấy cái học viện điện ảnh còn muốn mời nữ thần đi trường học trợ giảng!”

Người hành khách thở dài: “Cô ấy cũng thật lợi hại.”

Cô gái nhỏ : “Dĩ nhiên rồi!”

Nữ thần của bọn họ đương nhiên phải lợi hại ! Từ khi xuất đạo, chương trình ra mắt đầu tiên là tham gia tổng nghệ gom về cho nữ thần được vô số fans  , 5 năm qua có vô số chương trình tổng nghệ giống như vậy nhưng chưa ai vượt qua được nữ thần !

Về sau tham gia bộ phim truyền hình của đạo diễn Hướng An , tuy rằng chỉ là một vai nữ tam , nhưng vẻ đẹp xuất sắc , diễn xuất tinh vi , nên trực tiệp đoạt tới tay giải nữ phụ xuất sắc nhất của giải Bạch Ngọc Lan năm đó .

Mấy năm nay ——

Ôn Nhuyễn mấy năm nay ở trong giới giải trí này nhận được không ít giải thưởng nữ chính xuất sắc , phàm là bộ phim truyền hinh nào mà có cô tham gia đều đạt ratting rất cao .

Về sau.

Ôn Nhuyễn lại tiến quân vào phim điện ảnh , là diễn viên chính của mấy bộ phim điện ảnh đều đạt được doanh thu phòng vé đứng nhất.

Hiện tại, Ôn Nhuyễn lại đạt được thành tựu như vậy tại Hollywood , có thể nói là thứ mà nhiều người cả đời không thể nhận được , Ôn Nhuyễn đều có tất cả .

“Tôi còn nhớ rõ cô ấy tuổi cũng không lớn , sao lại kết hôn sinh con rồi ?” Người hành khách này hiển nhiên cũng không biết nhiều về Ôn Nhuyễn “Không phải trong giới này nữ minh tinh đều kết hôn rất trễ sao ? Cũng không chồng cô ấy là ai?”

Cô gái nhỏ vừa rồi thần thái còn đang hào hứng bừng bừng , nghe thấy câu hỏi này thì đột nhiên dừng lại .

Cô ấy trề môi, mặt mày bí xị , “Lười nói đến tên đó !”

“Vì sao a?” Người hành khách kỳ quái hỏi , “Chẳng lẽ anh ta không xứng với Ôn ảnh hậu sao?”

“... ... Cũng không phải.”

Người giàu nhất thành phố kế bên , tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị , liên tục xuất hiện trên trang phú hào Forbes của Châu Á với xếp hạng đều đứng đầu  , diện mạo...... Cũng không tồi, không, không phải không tồi, khuôn mặt đó, dáng người đó, nếu mà debut vào giới giải trí, đoán chừng sẽ đè bẹp những tiểu thịt tươi là chuyện nhỏ .

Nhưng ——

Chủ yếu là quá khó chịu!

Nghĩ đến ba năm trước đây, nữ thần vừa mới quay xong phim truyền hình của đạo diễn Hướng An , bọn họ còn đang mong chờ nữ thần sẽ không ngừng cố gắng, trở thành nữ hậu trên TV , không nghĩ tới nữ thần vậy mà lại kết hôn sinh con, mà đối tượng lại là tên chồng trước nữa!

Lúc biết tin này , fans hâm mộ bọn họ cứ tưởng là đang nằm mơ .

Nhưng ngày đầu tiên sau khi nữ thần sinh con thì cũng là ngày nữ thần nhận được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất , công ty của nữ thần đã phát Weibo chứng thực tin tức này .

Lúc ấy không biết có bao nhiêu chị em thoát fans.

Còn có người chỉ trích nữ thần mắt mù, một hai phải nhai lại cỏ củ .

Tuy rằng......
Mấy năm nay nữ thần trải qua rất khá, gia đình hòa thuận, sự nghiệp thành công, nhưng mà .....là một tiểu mê muội của nữ thần , cô gái nhỏ này chỉ cần nghĩ tới Lâm Thanh Hàn là cảm thấy một vạn lần khó chịu , bất quá đối với mấy tên đàn ông khác cũng vậy , nữ thần quá tốt , tốt đến mức làm cho một tiểu mê muội như cô gái nhỏ này cảm thấy không có bất kì một ai trên thế giới này xứng đôi được với nữ thần .

“A a a, nữ thần tới nữ thần tớiiiii!”

Đột nhiên xuất hiện một trận xôn xao, vừa rồi đám đông còn đang đứng tụ tập với nhau đột nhiên chạy tập thể về một hướng , bất quá bọn họ rất có trật tự , chạy đến nơi thì rất hiểu chuyện mà chia ra hai bên , sẽ không chen chúc ảnh hưởng tới người khác di chuyển .

Đèn ở sân bay sáng rực .

Ôn Nhuyễn mà mọi người tha thiết chờ đợi rốt cuộc cũng xuất hiện .

Ôn Nhuyễn mặc đồ rất bình thường , T-shirt màu trắng , quần jean , giày thể thao , mắt kính râm , đôi môi anh đào dường như hơi cong lên , mũi cao thẳng , làn da trắng sáng , khí sắc rất tốt , cô đi từ xa bước tới , bên cạnh là cô trợ lý  .

Có lẽ là bị trận tiếp đón này dọa sợ .

Bước chân Ôn Nhuyễn tạm dừng lại, sau đó là một tiếng rồi lại một tiếng “Nữ thần” vang lên rung trời, Ôn Nhuyễn tháo kính râm , lộ ra khuôn mặt vốn có .

Nhan sắc thần tiên gì vậy nè?

Tinh xảo đến nổi không có từ gì để diễn tả nổi , so với mấy năm trước khi Ôn Nhuyễn vừa mới tiến vào giới giải trí , thì hiện tại nhan sắc của Ôn Nhuyễn không hề bị thời gian làm cho tàn phai , ngược lại thì như thời gian lắng đọng làm cho cô càng thêm mê người , mỗi một cái giơ tay nhấc chân làm cho người khác như si như say .

Ôn Nhuyễn cứ như vậy mà nhìn mọi người, đôi mắt cong cong, khóe miệng tươi cười.

Có fans nhìn thấy Ôn Nhuyễn, kích động đến nhịn không được mà bật khóc, có người thì cao giọng nức nở nói: “Nữ thần, chị còn đi nữa không ?” Tuy rằng ở trong nước thì không có khả năng giờ giờ khắc khắc mà nhìn thấy nữ thần , nhưng nếu ở nước ngoài thì càm thêm không có hy vọng .

Việc này hiển nhiên là nghi vấn chung của mọi người , vừa dứt lời , sân bay vừa rồi còn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại .

Ôn Nhuyễn giống như là đang sửng sốt, sau đó cười rồi lắc đầu, nhìn về người fans vừa hỏi, giọng nói ôn nhu, “Không đi nữa.”

“Vậy... nữ thần về sau sẽ làm gì ? Tiếp tục đóng phim điện ảnh , phim truyền hình , hay là ... ...” Vị fans này nhấp nhấp môi, giọng nói cũng từ từ nhỏ dần , “Quay về bên gia đình .”

Vấn đề này so với vấn đề trước đó còn sắc bén hơn.

Tim mọi người như thắt lại , sợ Ôn Nhuyễn nói ra sẽ về chăm sóc gia đình , dù sao thì trong cái nghành diễn xuất này nữ thần đều đã có tất cả mọi thành tựu .

Nụ cười trên mặt Ôn Nhuyễn làm cho người khác như được tắm gió xuân , mặc dù đối mặt với vấn đề như vậy , giọng nói của cô vẫn rất ôn nhu “Tôi sẽ vẫn còn tham gia đóng phim truyền hình và điện ảnh , nếu có cơ hội tôi cũng muốn thử làm đạo diễn .”

“Nhưng mà——”

“Về sau tôi hẳn là sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình .”

“5 năm qua , chông tôi cũng đã cho tôi đủ thời gian và không gian , anh ấy cho tôi theo đuổi thứ mà tôi mong muốn , một mình anh ấy chăm sóc giáo dục con , nên về sau tôi muốn cùng anh ấy chăm sóc thật tốt cho gia đình của chúng tôi .”

Các fan nghe được câu trả lời , cũng không biết nên vui hay không vui .

Là người yêu mến Ôn Nhuyễn , bọn họ đương nhiên hy vọng sự nghiệp và gia đình của nữ thần đều hạnh phúc , nhưng mà làm một fans chân chính, bọn họ càng hy vong có thể giờ giờ khắc khắc mà nhìn thấy tác phẩm của cô  .

Ôn Nhuyễn nhìn thấy vẻ suy sụp và bi thương trên mặt mọi người , cười một cái rồi nói: “Tôi kỳ thật cũng không phải một nghệ sĩ  đủ tư cách , tôi quá tùy hứng, luôn là muốn làm  gì thì liền làm cái đó, rất nhiều người đều cảm thấy tôi không tốt với fans, trong lúc sự nghiệp đang đi lên thì lại lựa chọn kết hôn sinh con , sau đó lại đi nhiều nơi như vậy, hoàn toàn không suy xét đến cảm thụ của các bạn .”

“Nhưng mong các bạn tin tưởng tôi, đối với tôi mà nói thì các bạn cũng quan trọng như gia đình của tôi vậy .”

“Mấy năm nay......”

“Tôi vô cùng , vô cùng cảm ơn các bạn đã sát cánh cùng tôi .”

Ôn Nhuyễn nói xong thì đột nhiên hướng về mọi người cúi chào, giống như năm đó khi sự nghiệp của cô vừa lên , nữa đêm ở sân bay cũng cúi chào các fans của cô như vậy.

Các fan nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy, làm sao còn oán hận cho được ? Tất cả đều đầy nước mắt , khóc đến nghẹn ngào .

Bất quá khóc do nguyên nhân kích động thì lại càng nhiều hơn.

Cho dù là ai nếu được thần tượng của mình nhớ đến mình thì cũng không có cách nào kiềm chế được sự kích động .

Thời gian có chút trể, Tiểu Mạch ở một bên nhẹ giọng nói: “Chị Nhuyễn Nhuyễn , Lâm tổng cùng Mộc Mộc đang chờ chị ở bên ngoài .”

Ôn Nhuyễn gật đầu, cô phất tay vơi fans hai bên , giọng điệu ôn hòa “Về nhà sớm một chút , về sau không cần phải đến đón như vậy , đừng để cho mình mệt mỏi .” Ôn Nhuyễn nói xong, ở dưới cái nhìn chăm chú của fans mà bước đi ra bên ngoài .

Fans của Ôn Nhuyễn đều biết tính của cô , tuy rằng rất luyến tiếc nhưng vẫn nhường ra đủ không gian , sau đó nhắm mắt đi theo phía sau , không ai làm cho cô phải khó xử .

Mà ở bên ngoài sân bay , có một chiếc xe màu đen điệu thấp  dừng ở bên đường , một người đàn ông mặc quần kaki màu xám , hai tay đút vào trong túi quần , hình như nghe được động tĩnh gì đó , anh ta ngẩng đầu lên .

Đôi mắt người đàn ông này rất sắc bén , môi mỏng , gương mặt anh tuấn ở trong bóng đêm thêm một phần lạnh buốt , giống nư đóa hoa trên núi tuyết ngàn năm.

Cho đến khi khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Nhuyễn .

Thoáng lướt qua như núi tuyết tan rã , sông băng tan chảy , cả người anh trở nên rất ôn hoa , đôi mắt cong lên , môi hơi nhếch , anh cứ như vậy mà đứng đó nhìn về người phụ nữ xinh đẹp đang đi tới càng ngày càng gần , sau đó người phụ nữ này chạy về phía anh ta , anh giang hai tay ra ôm lấy cô vào lòng ngực mình  .

Thịch thịch thịch ——

Tim đập vang lên.

Ôn Nhuyễn chủ động duỗi tay ôm lấy Lâm Thanh Hàn, đã qua nửa năm chưa được gặp nhau , tuy rằng mỗi ngày đều trò chuyện qua video , nhưng mà có tác dụng gì ? không gặp được nhau, không ôm nước nhau .

Chỉ có thể giải toa nổi khổ tương tư mà thôi .

Hiện tại thì không giống như vậy nữa , cô có thể ôm anh , có thể ngửi được mùi hương quen thuộc , có thể nghe thấy tiếng tim đập , thậm chí chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể chạm vào được bờ môi của anh .

Nhưng cô cái gì cũng không làm .

Chỉ như vậy mà an an tĩnh tĩnh ôm lấy anh , lẳng lặng nghe nhịp đập con tim anh , sau đó dùng giọng nói nghẹn ngào chứa muôn vàn cảm xúc mà nói “Em đã trở về.”

Lâm Thanh Hàn ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô , nghe được giọng nói quen thuộc , mặt mày càng lúc càng ôn nhu , ngày thường Lâm Thanh Hàn là một người rất biết kiềm chế , nhưng lúc này lại bất chấp còn rất nhiều người ở phía xa , thậm chí còn có không ít carmera đang quay bọn họ .

Lâm Thanh Hàn cúi đầu, như một tín đồ thành kính mà hôn lên đỉnh đầu Ôn Nhuyễn , mang theo sự thỏa mãn cực độ , khàn giọng mà nói “Hoan nghênh em về nhà.”

Ôn Nhuyễn tuy rằng sắp 30, mấy năm nay cũng trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng tận trong đáy lòng của cô vẫn là một người rất dễ thẹn thùng , nghĩ đến phía sau vang lên từng đợt tiếng hét chói tai , Ôn Nhuyễn vẫn nhịn không được mà đỏ mặt , tuy rằng không nỡ nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đẩy Lâm Thanh Hàn ra.

“Mộc Mộc đâu anh?”

Cái thắng nhóc này không phải trước kia nhìn thấy cô về , tuyệt đối sẽ không để cô được sống yên ổn hay sao , hom nay sao lại an tĩnh như vậy ? Không thấy đâu cả .

“Con chờ không được nên ngủ rồi , anh đặt nó ở trong ghế sau  .” Lâm Thanh Hàn nói.

Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua ghế sau, quả nhiên nhìn thấy một thắng nhóc , trên người có đắp thảm lông , khuôn mặt rất tinh xảo , ngủ cũng rất thoải mái , hoàn toàn không bị âm thanh bên ngoài ảnh hưởng , thậm chí còn thoải mái mà trở mình .

Là bảo bối mà cô mười tháng mang thai mà sinh ra , mấy năm nay ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều .

Trong long Ôn Nhuyễn không chỉ cần phải xin lỗi với Lâm Thanh Hàn , mà đối với đứa con này cũng phải xin lỗi , lúc này cô đã nước mắt lưng tròng , nếu không phải ở phía sau còn có không ít fans , đoán chừng cô sẽ lập tức mở cửa xe ra mà hôn lên gương mặt của Mộc Mộc rồi .

Miễn cưỡng kiềm chế lại kịch động trong lòng , Ôn Nhuyễn nắm tay Lâm Thanh Hàn , xoay người hướng về đám đông đứng cách đó không xa mà vẫy tay “ Về nhà sớm một chút .”

Các fan lập tức trả lời: “Nữ thần trên đường cẩn thận!”

Ôn Nhuyễn cười một cái, vừa muốn kéo Lâm Thanh Hàn lên xe, phía sau đột nhiên truyền thanh âm, “Lâm Thanh Hàn anh liệu mà chăm sóc nữ thần cho tốt , bằng không chúng tôi tuyệt đối sẽ không gọi anh là anh rể đâu !”

Câu nói này vốn dĩ chỉ có một người nói , không nghĩ tới sau đó có rất nhiều người đều nói giống y như vậy .

Ôn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ mà dừng bước chân, mấy năm nay, gia đình và sự nghiệp có đều có, fan cũng càng ngày càng nhiều, có không ít người vẫn có thành kiến đối với Lâm Thanh Hàn , cô đang muốn đáp lại, liền nhìn thấy người đàn ông đứng kế bên cười xoay người lại .

Lâm Thanh Hàn hiện giờ cũng đã hơn 30 tuổi.

Là một người đàn ông thành công ,  anh cũng không có dính một chút tật xấu nào của tuổi này nên có , vẫn giống như trước kia , dáng người cao thẳng , dung nhan anh tuấn , anh nắm tay Ôn Nhuyễn , đối mặt hơn ngàn fans cũng vẫn nhẹ nhàng như ngọc mà cười nói : “Các bạn yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho vợ tôi .”

Nói xong.

Lâm Thanh Hàn hướng về mọi người mà vẫy tay , sau đó mở cửa ghế sau ra cho Ôn Nhuyễn , anh biết Ôn Nhuyễn là tâm can bảo bối của anh nhưng anh càng hy vọng cô có thể cùng đứa con bao bối ở bên nhau  .

Trên đường.

Bạn nhỏ Lâm Mộc Mộc quả nhiên tỉnh dậy.

Bé mở to mắt, dưới ánh mắt còn chưa tỉnh ngủ của mình mà nhìn Ôn Nhuyễn , hàng mi như búp bê tây dương khẽ run , sau khi xác định Ôn Nhuyễn là chân thật , thân thể nhỏ bé kích động mà nhảy bổ vào lòng ngực Ôn Nhuyễn ,nói : “Mami!”

“Bảo bối tỉnh rồi ?” Ôn Nhuyễn đem bé con ôm vào trong lòng ngực , hôn lên trán một cái.

“Dạ dạ!”

Lâm Mộc Mộc gật đầu, nắm tay Ôn Nhuyễn không chịu bỏ ra , giống như một chú cún con mà cọ cọ làm nũng , cái miệng nhỏ thì gọi liên tục : “Mami mami, bảo bảo nhớ mami muốn chết !”

Vành mắt Ôn Nhuyễn ửng hồng, cảm xúc trong lòng khó nói nên lời “Mami cũng rất nhớ bảo bảo .”

“ Ba ba cũng nhớ mami .” Lâm Mộc Mộc cũng không quên giúp lão cha già của mình một chút , sau đó khẽ meo meo mà tới gần bên tai Ôn Nhuyễn , nhỏ giọng nói: “ mami yên tâm, ba ba rất là ngoan, mỗi buổi tối đều trở về nhà rất sớm đó nha .”

Ôn Nhuyễn nhìn bảo bảo nhà mình giảo hoạt mà nháy nháy mắt , có chút dở khóc dở cười .

Cô duỗi tay nhẹ nhàng chỉ chỉ vào trán của bảo bảo “Con á.”

Lâm Mộc Mộc không hề sợ Ôn Nhuyễn , cọ cọ làm nũng trong ngực cô , Ôn Nhuyễn vừa trò chuyện với Mộc Mộc , trong lúc bảo bảo không chú ý thì nhịn không được nhìn về phía Lâm Thanh Hàn đang lái xe , không biết có phải do tâm linh tương thông hay không mà trong khoảnh khắc Ôn Nhuyễn nhì thì Lâm Thanh Hàn cũng ngẩng đầu lên, xuyên qua kính chiếu hậu mà cười với Ôn Nhuyễn .

Lúc xe chạy về đến nhà thì trời đã khuya , bạn nhỏ Mộc Mộc trên đường đã ngủ tiếp .

Lâm Thanh Hàn ngừng xe lại, nhận lấy bạn nhỏ Mộc Mộc từ trong lòng ngực của Ôn Nhuyễn , anh thường xuyên duy trì tập luyện thể hình , hiện tại một tay ôm bạn nhỏ Mộc Mộc , một tay nắm tay Ôn Nhuyễn , một nhà ba người đi vào biệt thự , biệt thự cũng không có người giúp việc.

Mấy năm trước.

Lâm Thanh Hàn đã cho người giúp việc nghỉ việc hết , chỉ để cho dì Lý ở lại dưỡng già và chăm sóc bảo bảo  .

Lúc này thì tại biệt thự chỉ có ba người họ .

Lâm Thanh Hàn đem bạn nhỏ Mộc Mộc về phòng , rồi ngồi lại ở mép giường một lúc với Ôn Nhuyễn , sau khi xác định bạn nhỏ không thức dậy thì mới nhỏ giọng nói “Chúng ta cũng về phòng thôi.”

Ôn Nhuyễn tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn gật đầu.

Cô để Lâm Thanh Hàn tùy ý nắm tay mình rời đi, vừa về đến phòng ngủ chính, Ôn Nhuyễn đã bị tên đàn ông này đè lên tường hôn , vừa rồi ở bên ngoài còn giả dạng ôn nhu thân sĩ , giờ đây đã hoàn toàn hóa sói , muốn đem Ôn Nhuyễn ăn đến không còn một mảnh  .

Bầu không khí này làm cho Ôn Nhuyễn nhịn không được mà nhớ tới nửa năm trước ở Mỹ .

Cũng là một ngày như thế này này......

Tên đàn ông này bỏ lớp cải trang ôn nhu ở bên ngoài xong thì tùy ý mà hôn cô , mặc kệ cô khóc như thế nào , cứ lăn lộn hết lần nay đến lần khác . Bây giờ Ôn Nhuyễn cũng không hề sợ Lâm Thanh Hàn , thậm chí cô còn chủ động vòng tay qua cổ Lâm Thanh Hàn , hôn kịch liệt đáp trả .

... ....

Nửa đêm.

Cửa sổ nửa mở nửa đóng , gió thổi nhẹ nhàng vào rèm cửa bay bay , có thể nhìn thấy mấy bồn hoa sơn chi ở ban công ,hương thơm thoang thoảng bay theo cơn gió mà vào phòng , bao trùm lên hơi thở còn mang đầy vẻ ái muội .

Lâm Thanh Hàn đem Ôn Nhuyễn ôm vào trong ngực, anh giơ tay, ôn nhu  lau đi  mồ hôi trên trán cô , sau đó cúi đầu hôn lên.

“Em khát không?”

Ôn Nhuyễn lắc đầu, cô không khát, chỉ là có chút mệt, nhưng lệch múi giờ vẫn chữa sửa lại được nên Ôn Nhuyễn chỉ an tĩnh mà nằm trong lòng ngực Lâm Thanh Hàn , nghe hơi thở và nhịp đập con tim .

Lâm Thanh Hàn thấy Ôn Nhuyễn không muốn uống nước nên chỉ ôm cô mà nằm ở trên giường , hai vợ chồng đều rất hưởng thủ giờ khắc yên lặng như thế này , không biết qua bao lâu , Lâm Thanh Hàn mới nắm tay Ôn Nhuyễn  , làm như vô tình mà hỏi “Lần này trở về được bao lâu em ?”

5 năm qua.

Cơ bản phần lớn thời gian của Ôn Nhuyễn đều dành cho công việc .

Lâm Thanh Hàn chưa từng  cản trở .

Lâm Thanh Hàn rất vui khi cô đạt được những thành tựu như bây giờ , nhưng trong lòng vẫn mang một chút hy vọng , hy vọng cô có thể dành nhiều thời gian hơn cho anh .

Ôn Nhuyễn nghe thấy anh rất cẩn thẩn khi hỏi , trong lòng vừa động , lời còn chưa nói ra thì mũi lại khụt khịt trước , cô quay đầu dán sát vào Lâm Thanh Hàn “Không đi nữa.” giọng Ôn Nhuyễn hơi khàn nhưng cũng rất nhẹ nhàng .

Lâm Thanh Hàn hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay Ôn Nhuyễn , nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi : “Em , em .... em nói cái gì?”

“Em nói ——”

Ôn Nhuyễn đem môi dán sát vào bên tai Lâm Thanh Hàn , nhẹ nhàng cười nói, “Không đi nữa.”

Lúc trước cô dùng ba năm , giữ chặt lấy Lâm Thanh Hàn ở bên mình , nhưng cuối cùng là thất bại thảm hại , cái gì cũng không có.

Hiện giờ Ôn Nhuyễn dùng thời gian 5 năm để có được tất cả.

Lúc này, cô muốn dùng thời gian nhiều hơn để ở bên người mình yêu và con của mình , thời gian đã giúp cô chứng minh những lựa chọn của cô không hề sai  .

Lâm Thanh Hàn không nghĩ tới sẽ nghe được câu nói này , sau khi anh chớp mắt kinh ngạc thì dùng sức mà ôm chặt lấy Ôn Nhuyễn , như người chết đuối vớ được cọc gỗ , làm cách nào cũng không chịu tách ra , Lâm Thanh Hàn muốn nói cũng nói không nên lời , anh chỉ kích động mà ôm lấy Ôn Nhuyễn , thân mình run lên nhè nhẹ .

Đợi 5 năm.

Anh...... rốt cuộc cũng chờ được .

Ôn Nhuyễn biết nguyên nhân Lâm Thanh Hàn kích động như vậy , cô không lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lâm Thanh Hàn .

***

Sắp tới Ôn Nhuyễn không có công việc gì , trừ những buổi diễn giảng ở bên trường học ra thì toàn bộ ở nhà nghỉ ngơi . Ôn Nhuyễn vốn là nghĩ đã thật vất vả mới trở về , nên sẽ tìm nhóm người Kỷ Hề tụ tập một bữa , nhưng mà không biết mấy người bọn họ đang bận cái gì , cứ luôn không động ý .

Gần đây cũng không biết Lâm Thanh Hàn bận việc gì mà cứ luôn đi sớm về trễ .

Cho nên một tháng sau, lúc Lâm Thanh Hàn đề nghị mang theo Mộc Mộc đi nghỉ phép , Ôn Nhuyễn không nghĩ nhiều liền đáp ứng .

Bọn họ nghỉ phép tại một hòn đảo  , đây là sản nghiệp mà Lâm Thanh Hàn đã sớm mua , gần Seychelles , là một làng du lịch không lớn cũng không nhỏ , ngày thường không mở ra cho người bên ngoài , chỉ dùng để phục vụ cho một ít bạn bè thân thiết mà thôi .

Bởi vì năm trước mới tu sửa xong , cho nên đây là lần đầu tiên Ôn Nhuyễn bước lên hòn đảo này .

Vừa đến nơi, Ôn Nhuyễn thấy không ít người quen, Kỷ Hề, Lý Kiều, Hạ U, Trịnh phù, Chúc Nguyệt, Nacy, còn có Hứa Chấp, Trịnh Tư, Kỷ Duyên, ngay cả ông nội và dì Lý , đều là bạn bè và trưởng bối đã nhìn cô từ nhỏ lớn lên , bọn họ đều cười khanh khách mà nhìn Ôn Nhuyễn.

Ôn Nhuyễn ngốc trệ.

Đây là tình huống gì?

Ôn Nhuyễn quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Hàn, còn chưa kịp nói , liền nghe thấy giọng nói ôn nhu của Lâm Thanh Hàn : “Anh còn thiếu em một hôn lễ long trọng .”

Ôn Nhuyễn ngẩn ra, nửa ngày còn chưa kịp hoàn hồn .

Hôn lễ......

Lần đầu tiên kết hôn cùng Lâm Thanh Hàn , cũng có tổ chức hôn lễ , chỉ là lúc đó Lâm thị chưa vượt qua được nguy cơ , ông nội lại đang bệnh nặng , cho nên chỉ cử hành hôn lễ đơn giản , còn lần thứ hai ... ... Lúc ấy cô đang mang thai, lại đang đóng phim, làm sao có thời gian mà tổ chức ?

Mấy năm nay cô và Lâm Thanh Hàn như hai vợ chồng già , cũng đã sớm không mơ đến chuyện hôn lễ , không nghỉ tới người đàn ông này lại cho cô một kinh hỉ như vậy .

Bạn nhỏ Lâm Mộc Mộc không chê chuyện lớn mà vỗ tay thật to : “Bảo bảo muốn hôn lễ, bảo bảo muốn hôn lễ, bảo bảo muốn nhìn thấy mami mặc váy cưới .”

Kỷ Hề cũng cười mà đi tới, nắm tay Ôn Nhuyễn , “Được rồi, cô dâu xinh đẹp của chúng ta mau đi chuẩn bị thôi , cậu không biết đâu , chúng tớ đã chuẩn bị rất lâu đấy .”

Ôn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một đám người vay quanh .

Trên đường.

Ôn Nhuyễn thấy được sân khấu do bọn người Kỷ Hề bố trí.

Một giàn hoa hồng trắng hình vờm , hai bên con đường là từng khóm từng khóm hoa hồng , kéo dái không dứt cho đến mép biển , giống như không có điểm cuối .

“Lúc Lâm Thanh Hàn tìm bọn tớ, bọn tớ cũng chưa có nghĩ đến việc này , bất quá tên đàn ông chó này cũng có tâm , lại muốn gạt cậu , muốn bố trí việc này , còn phải chuẩn bị váy cưới cho cậu ... ...” Nói đến váy cưới, miệng Kỷ Hề không dừng được , tán thưởng nói: “Bảo bối, đây là váy cưới Tô Lê tự mình thiết kế , cậu mặc vào nhất định sẽ thành cô dâu đẹp nhất thế giới .”

“Ca khúc chủ đề hôn lễ lần này là do chị và Kỷ Duyên cùng nhau sáng tác , nhất định sẽ cho em một trải nghiệm tuyệt vời .” Chúc Nguyệt ở bên cạnh cười nói.

nhóm Lý Kiều tuy rằng không lên tiếng, nhưng đều mỉm cười nhìn Ôn Nhuyễn.

Ôn Nhuyễn nhìn thấy nụ cười trên mặt mọi người , trong lòng có chút nghẹn ngào , hốc mắt cũng có chút nóng lên.

Chờ khi Ôn Nhuyễn thay áo cưới, trang điểm xong, lúc ra bên ngoài đã bị một đám người vây quanh , Lâm Thanh Hàn cũng đã mặc xong âu phục , hằng năm anh đều xài âu phục màu đen , hôm nay lại mặc một thân âu phục màu trắng giống với váy cưới của Ôn Nhuyễn .

Chân dài dáng thẳng đứng ở đó , mặc dù đứng kế bên Hứa Chấp , Kỷ Duyên cũng không hề thua kém, vẫn là người lóa mắt nhất.

Một khắc khi nhìn thấy Ôn Nhuyễn xuất hiện , cặp mắt thâm thúy liền sáng .

Lâm Thanh Hàn muốn chạy tới bên cô .

Nhưng dựa theo quy củ, anh chỉ đứng ở đó , chờ cô dâu nhỏ của anh bước đến .

Bạn bè thân thích đứng ở hai bên , Lâm Xương Bình mấy năm nay ở trong viện dưỡng lão rất tốt , đã có thể tự mình đi lại , ông đi đến trước mắt Ôn Nhuyễn  , vươn cánh tay  , cặp mắt tràn đầy yêu thương mà nhìn Ôn Nhuyễn , cười nói “ Lần đầu tiên các con kết hôn , ông nội không được chứng kiến , lúc này đây , ông nội sẽ tự tay mang con đi đến lễ đường .”

“Ông nội......” Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này thì hốc mắt đỏ lên .

Lâm Xương Bình cũng có chút xúc động, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô ,cười nói  “Đi thôi.”

Ôn Nhuyễn gật đầu.

Bạn nhỏ Mộc Mộc cũng không cam lòng yếu thế : “bảo bảo giữ váy cho mami  !” Mộc Mộc nói xong, tay nhỏ chân nhỏ chạy tới , thở hổn hển mà nhấc váy cho Ôn Nhuyễn .

Biểu hiện của Mộc Mộc như vậy làm mọi người bật cười .

Kỷ Duyên và Chúc Nguyệt ở một bên đàn lễ khúc mà bọn họ sáng tác , nhóm người Kỷ Hề và Hứa Chấp đứng ở hai bên vây xem, Ôn Nhuyễn dưới cái nhìn chăm chú của bạn bè thân thích , khoác qua tay của  Lâm Xương Bình , bước từng bước đi tới người mà cô yêu nhất  .

Đoạn đường này không dài cũng không ngắn .

Trời xanh mây trắng.

Gió biển vi vu.

Ánh mắt cô trước sau đặt trên người Lâm Thanh Hàn  , cho đến khi Lâm Xương Bình giao tay cô vào tay Lâm Thanh Hàn , sau khi người chứng hôn nói xong , bên tai Ôn Nhuyễn truyền đến giọng nói ôn nhu và kiên định của Lâm Thanh Hàn “Tôi nguyện ý”, Ôn Nhuyễn mới nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Từ rất nhỏ em đã biết anh  , còn chơi trò chơi đóng giả gia đình với anh , đến khi em vừa lớn thì đã gả cho anh .

Em đã từng một lần được như ý nguyện , rồi lại một lần thất bại thảm hại , Trời cao lại cho anh và em cơ hội bắt đầu lại một lần nữa , lúc này đây , em rốt cuộc có thể cười mà nắm tay anh , dùng nụ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai tươi đẹp , nói với anh : “Em vô cùng nguyện ý.”
End.
--- ------ ----
Còn 3 chương ngoại truyện kể về vườn trường của Ôn Nhuyễn - Lâm Thanh Hàn - Văn Gia Hứa.
Nhưng mà mình không thích mấy chương vườn trường lắm cho nên không edit . Bạn nào muốn đọc thì lên wiki xem bản convert nhé
Còn hố nào hay mà drop giữa chừng cần lấp thì gửi tin nhắn cho mình nhé

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!