Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 132: Chuyện xấu



Edit: Hà Thu

Từ lúc "cao thủ tái thế" Thái tử phi ra tay chữa khỏi bệnh đau đầu cho Hiền phi nương nương, sức khỏe của bà luôn vô cùng tốt. Cùng lắm cũng chỉ có ý nhiễm chút phong hàn để làm nũng, nhưng tuyệt nhiên không dám làm phiền nhi tử cùng con dâu đại giá tới chăm sóc nữa.

Nhưng dư âm của bệnh lười biếng vẫn còn rất dài. Hai người nghe thấy thái giám bẩm báo, không khỏi lộ ra vẻ ngờ vực.

Căn bệnh lười biếng của Hiền phi nương nương nổi tiếng ai cũng biết. Tiểu thái giám đương nhiên cũng biết, bất đắc dĩ nói:

- Quả thực là lên cơn đau tim. Hôm nay Đào phụng ngự không trực ban, Hoàng hậu nương nương còn đặc biệt sai người tới Đào phủ mời hắn vào cung chẩn trị cho Hiền phi nương nương.

Nghe xong lời này, vẻ mặt Uất Trì Việt trở nên lo lắng:

- Nhanh chóng chuẩn bị xe đi.

Tuy rằng mẹ đẻ không đứng đắn, nhưng dù sao vẫn là huyết mạch tương liên, biết bà thực sự mắc bệnh nguy hiểm, nói không lo lắng cũng là giả.

Hắn nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, ánh mắt có chút chần chờ. Hắn biết rất rõ quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người không tốt, mẹ đẻ lại là người cậy mạnh thích ức hiếp người khác. Kiếp này thì không có gì, nhưng kiếp trước tiểu Hoàn một mực nhẫn nhịn, bà thấy vậy nên cũng không ít lần khiến nàng phải chịu ủy khuất.

Thẩm Nghi Thu lại nói:

- Ta đi cùng với điện hạ.

Cả hai đời nàng chưa từng nghe nói Hiền phi có bệnh tim, nhưng Trương hoàng hậu đã sai người đi mời Đào phụng ngự, vậy đương nhiên bệnh này cũng không giả được.

Tại sao Hiền phi lại đột nhiên lên cơn đau tim, nàng cũng có chút tò mò.

Huống chi dù sao bà cũng là mẹ đẻ của Thái tử, nếu giả bệnh thì có thể lờ đi, nhưng bị bệnh thật thì không thể không tới thăm được.

Cũng may nàng vẫn đang mặc y phục gặp khách nên không cần trở về trang điểm thay quần áo.

Một lát sau xe ngựa đã chuẩn bị xong, hai người lập tức lên xe, nhanh chóng chạy về hướng Bồng Lai cung.

Vừa tới Phi Sương điện, hai người còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc cao vút của Hiền phi từ bên trong tẩm điện truyền đến.

Không phải kiểu khóc hoa lê đái vũ khiến người ta thương yêu như trước, mà là kiểu gào khóc xé lòng thảm thiết, giống như cha chết mẹ chết, nước mắt chảy ròng ròng như mưa bão tháng năm.

Uất Trì Việt nghe tiếng mẹ đẻ khóc đến mười phần oanh liệt liền cảm thấy an tâm hơn một chút, bệnh tim này xem ra cũng không có gì đáng ngại.

Thái giám đi vào bẩm báo, tiếng khóc bên trong cũng dần dần ngưng lại.

Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu đi vào tẩm điện, chỉ thấy một đám thái giám cung nhân đang vây quanh bên cạnh giường của Quách hiền phi, Đào phụng ngự đang đứng ở một bên.

Màn lụa trên giường che kín một nửa, Hiền phi nương nương đang tựa ở đâu giường, một tay che mặt.

Trước mặt người bà khác lúc nào cũng vô cùng xinh đẹp, không thoa phấn trang điểm sẽ không ra ngoài gặp người. Vậy mà bây giờ lại đầu tóc bù xù, lớp trang điểm hoa đào trên mặt bị nước mắt rửa trôi, trông nhoè nhoẹt lem luốc không thể tả.

Đôi mắt hạnh lúc này đã sưng như quả bồ đào, chỉ còn lại một khe hở nhỏ.

Không đợi Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu tiến lên hành lễ, Hiền phi đã kêu gào thảm thiết:

- Tam lang, suýt chút là a nương chết rồi...

Uất Trì Việt nói:

- Mẫu phi đừng nói mấy lời không may như thế nữa. Sao tự nhiên người lại lên cơn đau tim?

Quách nói không ra lời, miệng mím chặt lại, nước mắt lại bắt đầu ào ào rơi xuống.

Đào phụng ngự liền nói:

- Nương nương hôm nay đột nhiên lên cơn đau tim, cũng may là đã kịp thời uống thuốc. Vừa nãy bộc đã thi châm cho nương nương, không còn gì đáng ngại nữa rồi. Nhưng triệu chứng này cũng không thể coi thường được, nương nương cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, quan trọng nhất là phải thoải mái thả lỏng tinh thần.

Quách hiền phi ai oán một tiếng, lầm bầm nói:

- Làm sao mà thoải mái được...

Uất Trì Việt không biết làm sao, đối với Đào phụng ngự làm cái vái chào:

- Đa tạ Đào phụng ngự đã chạy một chuyến từ trong phủ tới đây.

Đào phụng ngự nói:

- Điện hạ quá lời rồi. Bộc phụng mệnh của Hoàng hậu nương nương tới chẩn trị cho Hiền phi nương nương, là việc thuộc bổn phận của thần. Thần đã ghi xong phương thuốc cùng kết luận chứng bệnh, cũng không ở lại quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa.

Dứt lời liền cáo từ với Thái tử, Thái tử phi, Hiền phi nương nương.

Đợi Đào phụng ngự lui ra ngoài rồi, Uất Trì Việt lại cho cung nhân với thái giám lui hết ra ngoài, lúc này mới hỏi:

- Mẫu phi, đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Quách hiền phi nhìn thoáng qua con dâu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Nhưng nhi tử không lên tiếng, bà cũng không thể bắt con dâu ra ngoài, chỉ biết ngậm lấy nước mắt lắc lắc đầu:

- Con đừng hỏi nữa...

Thẩm Nghi Thu lấy cớ có việc phải đi tới Cam Lộ điện, liền lập tức ra khỏi Phi Sương điện.

Sau khi nàng rời đi, trong điện chỉ còn lại hai người là bà với nhi tử, lúc này Quách hiền phi mới buông bàn tay đang che gò má xuống.

Lúc này Uất Trì Việt mới phát hiện, trên mặt mẹ đẻ lằn lên một vết bàn tay đỏ lừ, một nửa bên mặt sưng vù lên.

Hắn không khỏi kinh hãi:

- Có chuyện gì vậy?

Hắn dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng cũng đã mơ hồ hiểu được.

Ở trong cung này, người có thể đánh Quách hiền phi chỉ có hai người đế hậu. Trương hoàng hậu cũng không phải người không biết nói lý lẽ, dùng thân phận chủ mẫu để tra tấn thiếp thất.

Dù mẹ đẻ thường xuyên âm thầm phân cao thấp với Trương hoàng hậu, nhưng ở bên ngoài cũng chưa bao giờ dám công khai đắc tội với bà.

Vậy thì chỉ có thể là bị Hoàng đế đánh. Có thể vì Hiền phi từ trước đến nay luôn được sủng ái, lại sinh được hai vị hoàng tử. Cho dù có làm loạn gây rối, nhưng cũng chưa bao giờ bị đánh thẳng vào mặt thế này.

Uất Trì Việt nhíu nhíu mày lại:

- Là Thánh nhân?

Quách hiền phi gật gật đầu, lại bắt đầu khóc thút thít, nước mắt chảy dài trên mặt.

Thái tử bị tiếng khóc của bà làm cho đau đầu nhức óc, nhéo nhéo mi tâm nói:

- Mẫu phi người nói cho rõ đi, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Quách hiền phi rốt cục nhìn không được nữa, "oa" một tiếng rồi vào khóc ầm ĩ:

- Còn không phải là do con sói mắt trắng Hà Uyển Huệ kia sao. Uổng công ta bao nhiêu năm qua đều coi nàng như con gái ruột...

Uất Trì Việt khẽ giật mình:

- Biểu muội Hà gia làm sao?

Quách hiền phi ngừng khóc, hai mắt như sắp bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Còn biểu muội cái gì nữa, người ta thành mẹ kế của ngươi rồi đấy!

Lời này tựa như tiếng sấm đánh bên tai Uất Trì Việt. Nửa ngày sau hắn mới hiểu được, cũng không biết kinh hãi nhiều hơn hay là phẫn nộ nhiều hơn.

Hắn nhíu mày, thật lâu sau mới nói:

- Trong đó liệu có hiểu lầm gì không?

Hiền phi cười lạnh một tiếng:

- Hiểu lầm? Vừa rồi lúc ta tìm được nàng, nàng vẫn trơ trẽn nằm trên giường rồng của Hoàng đế kìa!

Uất Trì Việt nghĩ đến tình cảnh đó, da đầu tê dại một hồi, trên người không biết nổi lên bao nhiêu tầng da gà, buồn nôn đến mức hai lỗ tai cũng ù đi, suýt chút thì hôn mê bất tỉnh.

Hắn biết a da hoang đường thành thói, nhưng hoang đường tới mức này đúng là khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Dù hắn không muốn cưới Hà Uyển Huệ, nhưng tình cảm lúc nhỏ cũng không thể vứt đi được. Hắn vô cùng phẫn nộ về chuyện đã xảy ra với biểu muội, giận tái mặt nói:

- Thánh nhân cũng thật quá quắt, để con đi khuyên can ông ấy một chút.

- Ngươi nghĩ con hồ ly tinh kia bị cưỡng bách ư?

Quách hiền phi hừ lạnh một tiếng, hô to về phía bình phong bên ngoài:

- Xuân Đằng, ngươi vào đây.

Một lát sau, một tiểu thái giám chống gậy trúc khập khiễng đi vào, hướng Uất Trì Việt hành lễ:

- Nô bái kiến điện hạ...

Hiền phi tức giận nói:

- Ngươi nói cho điện hạ đi, hôm nay đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra!

Tiểu thái giám kia mặt mũi sưng vù, hình như là mới bị chủ nhân nghiêm khắc trách phạt một trận. Lúc này nói chuyện cũng không được lưu loát, lắp bắp nói:

- Khởi... khởi bẩm điện hạ. Nay... sáng nay nô... nô phụng mệnh của nương nương... đưa... đưa nương tử Hà gia...

Hiền phi ném ánh mắt sắc như đao về phía hắn, tiểu thái giám bị dọa đến mức run rẩy không ngừng:

- Hà... hồ ly tinh Hà gia, nô phụng mệnh đưa nàng xuất cung. Đi đến ngã rẽ ở chỗ gần nhà kho, nương... hồ ly tinh bỗng nhiên nói muốn tới hồ Thái Dịch ngắm hoa sen, nô liền đứng ở cạnh xe ngựa chờ. Đợi... đợi hết nửa ngày cũng không thấy nàng trở về, trong lòng nô vô cùng hoảng sợ, lập tức đi tới vườn nghe ngóng, mới biết thì ra cái vị... hồ ly tinh kia đang ngồi trên bờ hồ gảy đàn tỳ bà. Thánh nhân lúc ấy đang ở Lân Đức điện, nghe thấy tiếng tỳ bà liền rời khỏi lâu...

Hắn vuốt ve hai gò má sưng tấy tím bầm, nước mắt lưng tròng nói:

- Nô cứ đi đi lại lại, không biết làm thế nào để ngăn cản. Sau đó Thánh nhân liền đem hồ ly tinh kia về Tiên Cư điện...

Uất Trì Việt nghe thấy mấy lời lẽ thô tục của hắn, lông mày càng nhíu chặt.

Hiền phi liên tục xưa tay như đuổi ruồi:

- Lui ra đi!

Lại quay đầu nói với nhi tử:

- Tam lang, nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi cung nhân, thái giám ở vườn Ngự Uyển.

Uất Trì Việt lúc này dù không tin cũng phải tin, những chi tiết đó tiểu thái giám không bao giờ dám vô cớ bịa đặt.

Hà Uyển Huệ xuất cung vốn không cần đi qua vườn Thượng Uyển, đề nghị nói muốn đi ngắm hoa sen là đã mười phần kì quái rồi. Chưa nói còn mang theo tỳ bà đi ngắm hoa, quả thực đúng là mang lòng dạ Tư Mã Chiêu.

Hắn biết vị biểu muội này cũng có mấy phần ham hư vinh, nhưng đời trước hắn chỉ nghĩ là do nữ tử hay lo xa, muốn chừa lại đường lui cho mình. Hắn cảm thấy cũng không có ảnh hưởng lớn lao gì lắm, nên cũng cười trừ cho qua.

Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, nàng sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

Hiền phi càng nghĩ càng tức điên, nước mắt rơi lã chã:

- Bao nhiêu năm qua, a da ngươi đã bao giờ động tới một đầu ngón tay của ta? Bây giờ thì tốt rồi, vì con hồ ly tinh kia, chẳng thèm quan tâm tới tình cảm bao nhiêu năm, lại đánh ta tàn nhẫn tới như vậy! Hắn còn đá a nương ngươi ngã lăn trên đất...

Một bên vừa nói vừa vừa kéo cổ áo cao một tấc xuống, cho nhi tử nhìn thấy dấu tay trên cổ:

- Còn muốn bóp chết ta!

Tuy nói trước đó bà cũng có ý nghĩ muốn bóp chết Hà Uyển Huệ, nhưng cái này không thể nói cho nhi tử biết được.

Hiền phi có làn da trắng nõn, dấu tay kia khiến người ta nhìn mà kinh hãi. Uất Trì Việt thấy mẹ đẻ bị như vậy, cũng vô cùng xót ruột. Nhớ tới biểu muội, huyệt thái dương lại nhảy lên thình thịch.

Hắn làm người hai đời, cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện bực mình như thế.

Đúng lúc này, chợt có thái giám tới bẩm:

- Khởi bẩm điện hạ, nương nương. Ngũ hoàng tử điện hạ tới.

Không đợi Uất Trì Việt nói thêm gì, Quách hiền phi cất tiếng khóc thê lương bi ai lên gọi:

- Ngũ lang, Ngũ lang, a nương ngươi sắp bị hành hạ chết rồi...

Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm:

- Ngũ lang còn nhỏ, những chuyện thế này đừng nói cho hắn biết.

Quách hiền phi nói:

- Ta không nói, chẳng lẽ hắn cũng không biết sao? Đã truyền đi khắp hậu cung rồi, ngươi không biết a nương ngươi cũng nghe được chuyện này từ chỗ Đức phi đấy.

Nhớ tới việc Đức phi đủng đỉnh đi tới, nói bóng nói gió ngấm ngầm hại người, dùng lời nói sắc bén như đao thương chế nhạo mình, Hiền phi lại khóc tới mức xém chút ngất đi.

Thái tử nghĩ đến đạo lý này, nhưng Hoàng đế cùng Hà Uyển Huệ không có ý tránh người khác, nên chuyện này cũng chẳng giấu diếm được.

Uất Trì Uyên nhanh chân đi đến, hành lễ với Thái tử cùng Hiền phi, sau đó hỏi:

- Bệnh tim của a nương có nghiêm trọng lắm không?

Quách hiền phi giữ chặt tay của tiểu nhi tử:

- Ngũ lang, nếu không phải có ngươi với a huynh ngươi, a nương đã sớm không sống nổi, chẳng bằng chết đi cho thanh tịnh!

Sắc mặt Uất Trì Uyên lập tức lạnh lùng:

- A nương đừng nói mấy lời đen đủi đó nữa.

Trên đường vào cung hắn đã thăm dò được rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện. Vì Thái tử điện hạ nghiêm khắc nên không ai dám nói ra nói vào ở Đông cung, cho nên tin tức này tới tai Uất Trì ngũ lang còn sớm hơn huynh trưởng mình.

Dù bình thường hắn luôn mang bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng nhà mình bày ra chuyện xấu như thế, cũng không có tâm trạng đâu mà đi hóng hớt. Hắn chỉ cảm thấy cực kì phiền chán, cùng huynh trưởng liếc nhau. Hai người đều thở dài thườn thượt, chuyện này biết giải quyết sao đây?!

Uất Trì Việt vẫn là không thể hiểu nổi. Vì sao biểu muội hiền lành đơn thuần lúc nhỏ, sau khi lớn lên lại biến thành như vậy?

Hiền phi nhìn thần sắc của nhi tử, liền biết hắn vẫn còn áy náy với Hà Uyển Huệ. Bà hừ lạnh một tiếng nói:

- Đến cả bà mẹ già của con hồ ly tinh kia cũng không phải dạng tốt lành gì. Từ lúc ngươi được nuôi dưỡng ở trong cung của Hoàng hậu nương nương là bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu, một lòng dạy cho con hồ ly tinh kia cách thấy người sang bắt quàng làm họ.

Bà ngừng một chút lại nói:

- Ngươi còn nhớ lúc ngươi bị bệnh đậu mùa không, con hồ ly nhỏ kia mỗi ngày đều chạy đến trong điện của ngươi ý?

Uất Trì Việt khẽ giật mình. Khi hắn còn nhỏ cũng ngại con gái nhiều chuyện phiền phức nên đối với biểu muội Hà gia cũng không được tính là thân cận. Mãi tới lúc làm bạn với nhau trong thời gian hắn bị bệnh đậu mùa, quan hệ của hai người mới thân thiết hơn chút. Nhưng mà trong đó vẫn còn có điều mờ ám?

Hiền phi nói:

- Chính là chủ ý của mụ già hồ ly tinh kia đề ra! Lúc con hồ ly tinh nhỏ kia được năm tuổi thì mụ đó bị sảy thai. Bà ta biết mình không bao giờ có lại được nữa, nên mới to gan lớn mật khuyến khích nàng làm thân với ngươi. Cái con hồ ly tinh nhỏ kia thoạt đầu đánh chết cũng không chịu đâu...

Bà nắm lấy cuống họng bắt chước giọng điệu của Hà cửu nương khi còn nhỏ:

"A Huệ sợ lắm, biểu huynh thực sự rất đáng sợ, a Huệ không muốn mặt mũi tràn đầy mụn rỗ giống như vậy đâu"

Lão hồ ly tinh kia khuyên bảo hết lời, nói chỉ càng nàng chịu đến một lần thì lần sau sẽ không phải đến nữa, lúc này nàng mới đánh bạo mà đi...

Uất Trì Việt cau mày. Hắn nhớ rõ khi đó mẹ để với dì nhìn thấy biểu muội ở trong điện của hắn, bị dọa tới mức tay chân luống cuống, sợ hãi vội vàng bế nàng ra ngoài, còn ở một bên hô hào cung nhân đi mời y quan. Nếu không phải bọn họ làm ra vở kịch như thế, hắn cũng sẽ không cho rằng Hà Uyển Huệ vốn không muốn đến.

Về sau lúc Hà Uyển Huệ vào cung, bọn hắn nói lại chuyện cũ, Hà Uyển Huệ cũng không nói cho hắn biết nàng bị ép tới.

Mặc dù mẹ đẻ ra sức gạt mình ra khỏi chuyện này, nhưng chuyện này làm sao có thể thiếu phần của bà được?

Hôm qua gieo nhân, hôm nay gặt quả. Hà Uyển Huệ lớn lên biến thành như vậy, cha mẹ của nàng cùng người dì như Hiền phi quả thực góp công lao không nhỏ.

Muốn nói vô tội, vậy thì Hà Uyển Huệ lúc nhỏ là vô tội nhất. Từ nhỏ đã bị các trưởng bối xúi giục đi làm chuyện lừa gạt, dạy cách leo lên cành cao. Bây giờ làm ra chuyện như vậy, cũng không có gì là lạ.

Uất Trì Việt trầm mặt đứng dậy:

- Mẫu phi nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nhi tử còn có chút chuyện trong triều, xin phép cáo lui trước. Ngày khác lại tới thăm mẫu phi sau.

Hiền phi cho rằng nhi tử biết được chân tướng sẽ có chính mối thù với bà, không nghĩ hắn lại muốn đi, liền vội vàng ngồi dậy, dùng khăn tay lau nước mắt:

- Tại sao Tam lang lại muốn đi? Còn chuyện con hồ ly tinh kia...

Nhưng Uất Trì Việt cũng không để ý tới bà, không nói một lời đi thẳng ra ngoài điện.