Say Gió Lạnh

Chương 5



Edit: Browniie

Đưa Trầm Túy từ học sinh kém đến bước nửa chân vào ngưỡng học sinh giỏi là nhờ cả vào Khương Húc Hàn.

Dạy Trầm Túy từ ngây thơ đến háo sắc cũng là dựa cả vào Khương Húc Hàn.

Trầm Túy nhớ lại thời cấp ba, cảm thấy mình đã trải qua quá nhiều trắc trở.

Omega tuổi 17 tuy không có kỳ động dục chính thức, nhưng sẽ trải qua kỳ động dục giả thất thường.

Chỉ là giả mà thôi, nhịn tí là được.

Nhưng cũng không thể nhịn quá mức, bởi vì kỳ động dục giả giúp Omega thích ứng tốt hơn với kỳ động dục chính thức của mình.

Cho nên vẫn rất là khó chịu.

Một lần hai người đang học hành trong chung cư, sau khi giảng bài xong thì Khương Húc Hàn cảm thấy khát nước, bèn tống cổ Trầm Túy đi lấy nước cho mình.

Chạng vạng mùa hè, dù có gió nhưng trong người vẫn nóng nực khó chịu, Trầm Túy mở tủ lạnh muốn nhìn xem có chanh hay không, lại thấy một tủ lạnh đầy thanh chanh.

Thanh chanh, là mùi pheromone của hắn.

Trầm Túy lấy nước về, sau khi ngồi xuống nhìn chằm chằm Khương Húc Hàn một lúc rồi hỏi: "Thanh chanh trong tủ lạnh... là sao thế?"

"Hả?" Khương Húc Hàn nâng mắt, "Những cái đấy á, là kỳ động dục giả của tớ khó chịu quá, nên phải cắt ra ngửi đó."

"Lúc ngửi í, giống như cậu đang ở cạnh tớ vậy." Khương Húc Hàn nói, "Quá sướng luôn."

Trầm Túy càng ngày càng ý thức được bạn trai thích mình bao nhiêu, và cũng càng ngày càng thích Omega của mình hơn nữa.

"Lần tới để tớ nói với Chu quản gia không cần mua nữa. Tớ có người thật rồi." Khương Húc Hàn hít hít mũi, "Mau lại đây nhìn đề này đi, tớ giảng cho cậu..."

Trầm Túy nhìn đôi mắt và lông mi của người kia, cảm thấy giờ phút này thật sự rất nóng.

Trái tim nóng rực.

Sau đó lại nóng hơn một cách nhanh chóng.

Bởi vì sau khi Khương Húc Hàn giảng đề xong, không thả cho hắn về luôn như mọi khi nữa, mà lại chép chép miệng, rất giống thổ phỉ: "Cậu cho tớ cắn cắn xíu được không, đã lâu tớ không được ngửi mùi thanh chanh của cậu rồi."

Lúc đó đóa cúc Alpha Trầm Túy chính đáng nói: "Vị thành niên, không lên giường."

"Ai dà, không có việc gì." Khương Húc Hàn xúi giục, "Nếu không cậu cắn tớ nhé, tớ không ngại đâu."

Trầm Túy bị Khương thổ phỉ ép cho không còn một manh giáp, đành phải duỗi tay thỏa mãn người kia.

Hắn sờ sờ tuyến thể của Khương Húc Hàn.

Khương Húc Hàn nhắm hai mắt hưởng thụ, có đi có lại cũng muốn sờ sờ Trầm Túy.

Trầm Túy hít sâu hai lần, thấy mình có lẽ thật sự sắp bị ép vào đồn cảnh sát.

Hai thiếu niên anh sờ một tí em sờ một chút, sờ soạng nửa giờ, gương mặt đỏ bừng.

Khương Húc Hàn than thở: "Thoải mái quá." Ngón tay Trầm Túy hơi run run.

Sau đó, cậu bé Alpha ngây thơ biến thành sói trong đêm trưởng thành của Khương Húc Hàn. Khương tiểu thiếu niên cắn chăn, bị các chiêu trò đa dạng của bạn trai làm cho hốt hoảng.

Ngày hôm sau hồng con mắt chất vấn người kia.

Trầm Túy vuốt cổ Khương Húc Hàn, bên ngoài thì bình tĩnh nội tâm lại nghiến răng nghiến lợi: "Mỗi ngày sau khi học bổ túc anh đều nghĩ đông nghĩ tây, buổi tối không thể ngủ được cho nên học thêm một số thứ, còn đi tập thể hình."

Có lẽ là thực sự bị ép tới mức tàn nhẫn, kỳ động dục của Khương Húc Hàn thường là ba ngày, đều bị Trầm Túy kéo ra tới tận năm ngày.

Drap giường đổi một cái lại thêm một cái, thời điểm kết thúc Khương Húc Hàn lệ rơi đầy mặt.

Tuổi trẻ non nớt.

Nếu cuộc sống có thể làm lại, Khương Húc Hàn tự nhủ, mình khẳng định phải làm từng bước một, không thể đi đường tắt.

Năm ấy Khương tổng 18 tuổi động dục, vẫn chủ động ép Trầm Túy đánh dấu mình.

Thật ra chẳng có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là lúc đó Khương tổng thật sự rất ngây thơ, mắt thấy từng ngày đếm ngược, lại nhìn nhìn bạn trai nghiêm túc, tự cảm thấy Trầm Túy chính là một lão cán bộ dốt đặc cán mai.

Sự thật chứng minh Khương tổng thời niên thiếu có sức phán đoán quá kém.

Cho nên lúc Trầm Túy tràn đầy vui mừng trong lòng nhảy nhót chuẩn bị quà chúc mừng bạn trai thành niên, lại bị đối phương đẩy ngã xuống giường.

Khương Húc Hàn nhanh chuẩn tàn nhẫn đóng sập cửa, chốt cửa sổ, đi bật đèn.

Sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Hiện tại khi Khương tổng hồi tưởng lại năm ấy, quả thật nghĩ lại mà hãi, bởi vì người dốt đặc cán mai mới là mình!

Mình chỉ biết cởi quần áo!

Trầm Túy dùng sức đè Khương Húc Hàn dưới thân, Khương Húc Hàn còn ngơ ngác hỏi: "Anh làm được sao?"

Trầm Túy phát ra tiếng cười trầm thấp, hôn hôn mi mắt cậu: "Em thật là... Anh làm được."

"Anh làm được á?" Khương Húc Hàn rầu rĩ, "Vậy em làm gì đây?"

"Em á?" Trầm Túy tiến đến bên tai cậu, "Em phụ trách rên và khóc là được rồi."

Khương Húc Hàn buồn bực, khóc cái gì, cười còn không kịp nữa kìa.

Ngày hôm sau, cậu muộn màng phản ứng lại, tối hôm qua cậu thật sự vẫn luôn rên rỉ gào khóc.