Say Gió Lạnh

Chương 6



Edit: Browniie

"Khương tổng." Amy báo cáo lịch hẹn trước cho tổng tài nghe, "Người đại diện của Trầm Túy gọi điện thoại tới cho ngài, nói hôm nay đoàn phim đóng máy, mời ngài tới ăn cơm."

Cô đọc đi đọc lại tin này ba lần, xác nhận không nhìn lầm, kinh ngạc: "Tổng tài phu nhân muốn mời ngài ăn cơm, sao còn phải mời thông qua người đại diện?"

"Ừm." Khương Húc Hàn nghĩ nghĩ, "Người đại diện này mới đổi hay sao ấy, nghe nói thích đi theo con đường bao dưỡng."

Mắt Amy giật giật: "Vậy còn muốn đi không ạ?"

"Đi chứ." Khương Húc Hàn gật gật đầu, híp mắt, "Dù sao thì tôi cũng là người háo sắc mà."

Amy tức khắc tai điếc.

Lúc Khương Húc Hàn đến phòng ăn, Trầm Túy đã ở bên trong, người đại diện giới thiệu hai người với nhau, còn chưa nói ra lời ngầm gì, Khương Húc Hàn đã giơ tay sờ soạng mặt Trầm Túy một phen.

Cực kỳ lưu manh.

Người đại diện chưa thấy ai trực tiếp như vậy bao giờ, choáng váng mặt mày. Nhưng Trầm Túy lại không chút hoang mang nói: "Khương tổng."

"Ừm." Khương Húc Hàn gật gật đầu, ngồi vào trong một góc, nhiệt tình mời, "Tiểu Túy anh mau lại đây."

Người đại diện cảm thấy, Khương tổng cũng quá gấp gáp rồi. Một tí cũng không giống lời đồn không gần Alpha sắc.

Trầm Túy dù bận vẫn ung dung ngồi xuống, trên đùi lập tức thu hoạch được một bàn tay.

Cái tay kia sờ tới sờ lui, Trầm Túy bắt lấy, chế nhạo nói: "Khương tổng đang làm gì thế?"

"Cho em sờ sờ." Khương Húc Hàn nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Em là người háo sắc mà."

Trầm Túy đúng là cầm đá đập chân mình: "Còn nhớ hả? Anh chỉ đùa một chút thôi mà."

"Hừ," Khương Húc Hàn hừ lạnh, "Buông tay."

Trầm Túy đành phải mặc anh sờ, trong tay cầm một cái chén.

Khương Húc Hàn chuyên chọn bắp đùi và phần eo mẫn cảm của Trầm Túy, một khi sờ thì không dừng được, càng sờ càng sướng.

Trầm Túy che mặt, thả một ít pheromone.

Khương Húc Hàn ngửi được pheromone của hắn thì không chịu nổi, eo mềm nhũn ghé vào bàn: "Anh đê tiện!"

Trầm Túy hào phóng thừa nhận, lấy làm tự hào.

Trước kia hai người đôi khi cũng có thời điểm giận dỗi, cấp ba có một lần, có một bạn nữ trong lớp té xỉu, chủ nhiệm lớp bảo Trầm Túy đưa bạn tới phòng y tế.

Việc này không biết tại sao lại truyền tới tai Khương Húc Hàn, Khương thiếu gia ăn một mâm dấm thật lớn.

Lúc ấy hai người đều ở nội trú, Khương Húc Hàn còn dùng chút thủ đoạn nhỏ, ở cùng một phòng ngủ với đối phương.

Buổi tối sau khi cõng bạn nữ kia, Khương Húc Hàn không để ý đến hắn.

Trầm Túy ban đầu không hiểu tại sao lại thành ra như này, dỗ hai ngày mà không có hiệu quả gì, tối thứ năm, hắn chủ động thả một ít pheromone.

Khương Húc Hàn thích ngửi pheromone của hắn nhất, mỗi đêm còn quấn lấy Trầm Túy, ôm cổ hắn, không cho hắn dán miếng ngăn, phải giơ tuyến thể ra cho cậu ngửi.

Trầm Túy không chỉ một lần tự hỏi, nếu thân phận hai người đổi cho nhau, Khương Húc Hàn khẳng định chính là tội phạm cưỡng bách Omega vị thành niên.

Pheromone của Trầm Túy là hương thanh chanh, hai ngày trời Khương Húc Hàn không được ngửi, vừa ngửi được thì nước mắt lưng tròng, dọa Trầm Túy hoảng sợ.

Trầm Túy ôm cậu dỗ dành, mới biết hóa ra là Khương thiếu gia ghen tị.

Khương Húc Hàn bất bình: "Có Omega mà còn đi ôm Omega khác, quả nhiên mẹ nói không sai, Alpha các cậu đúng là thiếu đánh."

Trầm Túy kêu oan: "Nếu không phải chủ nhiệm lớp bắt tớ đi cõng, thì tớ thèm vào đó, còn không mềm bằng bé Hàn nhà chúng ta mà."

Khương Húc Hàn khóc đến mức không dừng được. Trầm Túy nhìn mà đau hết cả lòng, thử nói: "Đừng khóc nữa, tớ đưa cậu đi đến nhà ăn mua sủi cảo chiên cậu thích được không? Hay là hôm nay tớ ngủ dưới sàn nhà nhé?"

Khương Húc Hàn lắc đầu, đáng thương vô cùng: "Muốn thơm thơm, hai ngày không hôn rồi, ngửi được pheromone của cậu chịu không nổi, mềm cả chân."

Trầm Túy bị hạ gục trong nháy mắt.

Ngửi được pheromone của Alpha nhà mình, Khương Húc Hàn mềm cả eo đồng thời trong lòng cũng an tâm vài phần. Trầm Túy thừa dịp anh không còn sức, đảo khách thành chủ nói: "Bây giờ cho anh sờ sờ nhé."

"A Túy ơi." Khương Húc Hàn thanh thanh giọng nói, "Chúng mình vẫn nên kiềm chế một chút mới tốt, đồi phong bại tục."

Hai người ngồi trong góc, người khác không thấy rõ lắm, huống chi đoàn phim đều biết quan hệ của hai người, áp dụng nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Chỉ có người đại diện mới là chẳng hay biết gì, hôm nay cậu chàng mới đến đoàn phim, tin tức bế tắc.

Chỉ là cảm thấy không ổn lắm.

Bởi vì Trầm Túy không phản kháng chút nào.

Cậu chàng đang buồn bực, thì nghe thấy Giang Khởi nói với người đại diện của mình: "Khương tổng đối xử với anh Trầm tốt quá đi, đóng máy còn tới ăn cơm với nhau, không hổ là chồng chồng. Ai ai, khi nào anh mới có thể tìm được Omega của mình đây."

Người đại diện:?????

Khương Húc Hàn ăn no ổn ổn rồi, kéo tay áo Trầm Túy, tạm biệt mọi người.

Hai người không thấy người đại diện, cùng nhau lái xe về nhà. Khương Húc Hàn ngồi trên ghế phụ mơ màng sắp ngủ, đến biệt thự thì lười đi đường, nhõng nhẽo Trầm Túy ôm mình lên tầng.

Khương Húc Hàn duỗi tay để người kia cởi quần áo cho mình.

Cởi được một nửa, Trầm Túy gọi: "Bé Hàn?"

Khương Húc Hàn mở mắt ra: "Sao vậy?"

Trầm Túy chậm rì rì cởi thắt lưng: "Anh thấy có chuyện mình cần làm sáng tỏ một chút."

"?"

"Anh không phải Tiểu Túy." (Ý là cái chít chít không nhỏa đó =))))))

Hương thanh chanh che trời lấp đất ập tới, Khương Húc Hàn lập tức bốc cháy, khàn giọng lên án: "Sắc langgg!"

Còn đâu Alpha ngây thơ của anh nữa rồi!