Sẽ Có Lúc Ta Quay Về

Chương 22: Đừng quan tâm đến suy nghĩ của người khác



"Lan Anh làm việc này chỉ vì bất đắc dĩ thôi..." Văn Thành nhìn mọi người mà nói, bất giác đưa tay che chở cho Lan Anh - "Gia đình của Lan Anh nghèo khó lắm, vì trang trải cuộc sống nên cậu ấy bắt buộc phải làm thế."

Lan Anh thoáng ngạc nhiên, cậu bạn Văn Thành đang bảo vệ cô sao? Thường ngày trông cậu hơi nhút nhát, vậy mà giờ lại...

Mạnh Khôi và Ngọc Tâm buồn bã nhìn nhau, hoàn cảnh của Lan Anh sao lại đáng thương đến thế chứ?

"Minh xin mọi người đừng làm lớn chuyện này nữa. Có được không? Nếu không thì chắc chắn Lan Anh sẽ bị phạt đấy." - Văn Thành lại lên tiếng nói, ánh mắt hiện rõ ý cầu xin.

Ngọc Tâm lúc này bước đến đứng trước mặt Văn Thành và Lan Anh, nghiêm túc nói:

"Dù là lí do gì thì hai cậu làm vậy cũng sai rồi. Chuyện học hành sao có thể gian dối thế chứ? Mình thật lòng khuyên cậu, Lan Anh à. Hãy dừng việc này lại đi."

"Mình thấy Tâm Nhi nói đúng đó Lan Anh. Đừng làm những việc gian dối này nữa, không tốt đâu. Về tiền bạc thì để bọn mình từ từ tìm cách giúp." - Mạnh Khôi cũng lên tiếng nói.

Lan Anh nhìn mọi người mà rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu:

"Mình xin hứa, sẽ không bao giờ làm những việc gian dối như thế này nữa."

Mạnh Khôi liếc nhìn Văn Thành:

"Kể cả cậu nữa đấy, cố gắng học đàng hoàng đi."

"Trên đời này không gì khó, chỉ cần cậu chịu cố gắng thì mình tin cậu sẽ là học sinh giỏi thật mà." - Ngọc Tâm nhìn Văn Thành và nói.

"Ừ... mình sẽ học hành đàng hoàng..." - Văn Thành khẽ gật đầu, rồi cùng với ba anh em của Lan Anh quay lưng rời khỏi.

Nhật Huy nãy giờ đã nhận ra, Mạnh Khôi và Ngọc Tâm là những người xem trọng chuyện học. Và hai người đều có cùng một suy nghĩ, đúng là bạn thân với nhau. Ngọc Tâm thật sự không nên vì anh mà đánh mất người bạn thân như Mạnh Khôi...

"Nhật Huy, anh có sao không?" Ngọc Tâm bước nhanh đến gần Nhật Huy, nhìn thấy cánh tay anh đang chảy máu thì liền hoảng hốt - "Vết thương của anh lại chảy máu nữa rồi."

Nhật Huy thoáng giật mình, rồi khẽ lắc đầu:

"Anh không sao, em đừng quá lo mà."

Bảo Khanh lúc này khẽ bước, khi đi ngang qua Mạnh Khôi thì nhếch môi cười:

"Chuẩn bị tiền mua đồ ăn sáng đi nhé lớp trưởng."

"Này chờ đã, tôi có chuyện muốn hỏi cậu." - Mạnh Khôi giả vờ chạy theo Bảo Khanh, vì không muốn ở lại nhìn Ngọc Tâm quan tâm Nhật Huy.

***

Đi được một đoạn xa thì Bảo Khanh bất chợt đứng lại, xoay người qua nhìn Mạnh Khôi:

"Này, không phải cậu vừa bảo là có chuyện muốn hỏi tôi sao? Tại sao nãy giờ cứ im lặng vậy?"

Mạnh Khôi buồn bã lắc đầu:

"Không có gì hết."

Bảo Khanh đưa mắt nhìn Ngọc Tâm và Nhật Huy đang ở đằng xa, rồi quay sang hỏi Mạnh Khôi:

"Có phải là cậu đang ganh tị với Nhật Huy không?"

Mạnh Khôi quay mặt qua chỗ khác:

"Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Hạng người như anh ta chẳng có gì đáng để tôi phải ganh tị cả."

Bảo Khanh có thể nhìn ra được với Nhật Huy, Mạnh Khôi luôn là thái độ khinh thường, chán ghét.

"Hạng người như anh ta? Hừ." Bảo Khanh nhìn Mạnh Khôi mà cười nửa miệng - "Khinh thường bạn học là thái độ của một lớp trưởng nên có sao?"

Vừa dứt lời thì Bảo Khanh liền quay người rời khỏi, không để Mạnh Khôi có cơ hội nói câu nào.

Mạnh Khôi bực tức trong lòng, hết Ngọc Tâm đến Bảo Khanh. Rốt cuộc Nhật Huy có gì tốt để Ngọc Tâm hết lòng lo lắng, giờ kể cả Bảo Khanh cũng lên tiếng nói giúp nữa chứ? Cậu không hiểu! Thật sự không hiểu!

***

Ở quán cơm Bà Năm...

Ngọc Tâm đang cẩn thận băng bó vết thương giúp Nhật Huy, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Do vừa đánh nhau đã khiến vết thương rác ra, máu chảy đầy tay Nhật Huy. Thế nhưng Ngọc Tâm lại chẳng thấy Nhật Huy có biểu hiện gì gọi là đau đớn, dù chỉ nhíu mày.

Nhật Huy im lặng ngắm nhìn Ngọc Tâm, đôi môi đang khẽ cong lên. Anh cảm thấy Ngọc Tâm là cô gái tốt bụng, dịu dàng nhất mà mình đã từng gặp từ trước tới giờ. Sao anh lại may mắn quen biết được nó nhỉ? Phải chăng là trời cao đang tội nghiệp anh? Nghĩ đến đó thì anh khẽ bật cười.

"Này, bộ anh không đau hay sao?” Ngọc Tâm ngẩng đầu lên nhìn Nhật Huy - "Sao còn cười được?"

"Thì có đau đâu." - Nhật Huy cười nói vui vẻ. Thật ra chẳng phải anh không đau mà là đang cố gắng chịu đựng, vì không muốn để Ngọc Tâm lo lắng thêm.

Lúc này bà Năm bưng cơm đi ngang qua, nói vu vơ:

"Lại đánh lộn, thật không ra gì mà. Đúng là có cha mẹ sinh, nhưng không có cha mẹ dạy."

Nói vu vơ nhưng ánh mắt bà Năm cứ liếc nhìn Nhật Huy, vẻ mặt thì lộ rõ sự chán ghét.

Nghe xong những lời đó của bà Năm thì Nhật Huy liền tức giận trong lòng, hai tay siết chặt thành quyền nhưng sau vài giây lại buông lỏng ra. Anh quay mặt sang chỗ khác và cầm ly nước lên uống, tránh né ánh mắt của bà Năm. Bởi vì đây là chỗ làm của Ngọc Tâm, anh không muốn gây chuyện.

"Không phải như..."

Ngọc Tâm định đứng dậy giải thích rõ ràng nhưng bị Nhật Huy ngăn lại, anh nhìn nó mà lắc đầu:

"Cứ mặc kệ đi."

"Nhưng rõ ràng là anh vì cứu người mới bị thương, sao dì ấy có thể nặng lời với anh như vậy chứ?" - Ngọc Tâm thật lòng cảm thấy ấm ức thay Nhật Huy, anh đã làm gì sai để phải bị nói khó nghe đến thế?

Nhật Huy nhìn thấy đôi mắt Ngọc Tâm đỏ hoè thì liền kéo ghế lại gần hơn, anh nắm lấy tay nó và khẽ nói:

"Tâm Nhi, suy nghĩ gì hay nói gì thì là quyền của người ta, anh và em đều không quản được. Chúng ta nên sống và làm những gì mình thấy đúng là được, không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Sống theo ý của người khác sẽ mệt mỏi lắm đấy."

Nghe xong thì Ngọc Tâm vô thức gật đầu, Nhật Huy nói không hề sai. Sống theo ý của người khác, đó có lẽ là một việc mệt mỏi nhất trên đời này...

Ngọc Tâm nhìn Nhật Huy bỗng cảm thấy đau lòng, anh chỉ hơn nó một tuổi mà lại có suy nghĩ trưởng thành này. Anh chắc chắn đã chịu đựng nhiều buồn tủi, tổn thương từ mọi người xung quanh.

"Hoàng Nhật Huy, hãy luôn nhớ rằng dù anh là ai trong cuộc đời này, thì em vẫn mãi ngưỡng mộ anh." - Ngọc Tâm bỗng nắm chặt lấy hai tay Nhật Huy, kiên định nói. Những lời này không phải nói bừa mà là thật lòng. Nhật Huy dù là ai trong cuộc đời này thì nó sẽ mãi ngưỡng mộ anh, không bao giờ thay đổi.

Nhật Huy thoáng ngạc nhiên. Ngọc Tâm vừa nói gì? Dù anh là ai trong cuộc đời này, thì nó vẫn mãi ngưỡng mộ ư? Là thật sao? Nhật Huy khẽ bật cười mà cố họng lại nghẹn ngào chẳng nói thành lời, cô bé Ngọc Tâm này sao cứ khiến anh cảm động như vậy mãi?

***

Mạnh Khôi trong lòng buồn bực nên lang thang ở ngoài đường cả buổi, khi cậu về tới nhà đã hơn năm giờ chiều.

"Khôi, con về rồi sao?" - Một chất giọng ngọt ngào bỗng vang lên.

Mạnh Khôi vội ngẩng đầu lên, buột miệng hỏi:

"Ủa mẹ? Hôm nay không ra tiệm à?"

Mẹ của Mạnh Khôi - bà Mỹ, hơn bốn mươi tuổi, chủ một tiệm vàng lớn. Bà Mỹ khẽ lắc đầu:

"Mẹ mới làm nước ép trái cây, con mau vào uống đi."

"Vâng ạ." - Mạnh Khôi gật đầu rồi cùng với mẹ mình đi thẳng vào bếp.

Sau khi đặt ly nước ép trái cây xuống bàn thì bà Mỹ ngồi đối diện với Mạnh Khôi:

"Ở trường có chuyện gì à?"

"Hả?"

"Hai hôm nay mẹ để ý thấy con không vui." Bà Mỹ lo lắng hỏi - "Ở trường có chuyện gì khiến con buồn sao?"

Mạnh Khôi chỉ khẽ lắc đầu, không đáp.

"Hay là con và Ngọc Tâm đã cãi nhau?" - Bà Mỹ lại hỏi. Bà biết Mạnh Khôi trước giờ luôn xem trọng Ngọc Tâm, chỉ một mình nó mới có thể khiến cậu buồn bã như vậy.

- Hết chương 22.

Truyện sẽ như thế nào đây? Hãy đón đọc tiếp nhé mọi người.