[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 11: Thiên sanh tiên thai (p1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu chuyện này, có liên quan đến người bạn gái thần bí kia của tôi, trong《Quái vật Nam Cương》có đề cập đến một chi tiết, nói rằng thân phận cô ấy rất đặc biệt, vậy thì nó đặc biệt đến mức nào đây?

Trong câu chuyện lần trước có một câu ẩn ý: "đã không được tính là người nữa."

Câu nói đó không phải chửi người, là nói đến số mệnh của cô ấy, mệnh của cô ấy thật sự không thuộc người phàm, là cái mệnh tốt nhất trong truyền thuyết.

Vậy cái mệnh tốt nhất lại là mệnh gì?

Dựa theo thuyết bói toán tuổi thọ, số mệnh tốt nhất là bảy lượng hai tiền, tử vi tinh tượng, mệnh hoàng đế.

Không đúng.

Trước tiên, trong thuyết bói toán số mệnh của Viên Thiên Cương*, bạn đem cộng hết tất cả các điểm trong các mục, cũng chỉ có bảy lượng một tiền, chứ không hề có bảy lượng hai tiền.

(Viên Thiên Cương là tướng sư nổi tiếng thời Đường, ông cũng để lại danh tiếng hiển hách trong lịch sử tướng thuật Trung Quốc. Giai thoại ông xem tướng cho nữ hoàng Võ Tắc Thiên được lưu truyền rộng rãi trong dân gian.)

Cái thứ hai, mệnh hoàng đế cũng không phải là cái mệnh tốt nhất.

Mệnh hoàng đế cũng không phải là tốt nhất, vậy thì cái nào mới phải?

Các vị khách quan, hãy kéo xuống đọc tiếp nhá…

Đây là chuyện của tháng chín năm ngoái.

Ngày đó, tôi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền đi đến nhà của người bạn làm họa sĩ ở vài ngày.

Chàng họa sĩ này là một người tu tiên, không phải người phàm, nhưng lại đa sầu đa cảm như người phàm vậy, nguyên thân là một thanh niên tuấn tài, tiền đồ suôn sẻ, nhưng đột nhiên lại đi đến Yên Sơn sơn mạch* để ẩn cư, làm một vị ẩn sĩ, suốt ngày chỉ vẽ hoa, vẽ chim, vẽ trăng, thật đúng là cái đồ thần kinh mà.

(Yên Sơn sơn mạch: https://vi.wikipedia.org/.../L%E1%BB%8Bch_s%E1%BB%AD_B%E1... đấy vào đấy mà xem, chứ giải thích ra nó một ngàn mấy trăm chữ lận)

Tôi ngàn dặm xa xôi đi tới đó, anh ta cũng không biết làm cho vài ly rượu mai, nướng vài miếng thịt, chúng tôi ngồi đàm đạo, ngược lại vẽ cho tôi một cột đen sì, nói là tặng cho tôi một ánh trăng, hỏi tôi có thích không???

Đợi tới lúc tôi xuống núi, cũng đã là buổi chiều rồi, chạy mất mấy dặm đường, tự dưng lại lạc đường, nhìn xung quanh toàn là những tảng đá lởm chởm và những bụi cây xung quanh tôi, mặt trời lặn dần, lúc này tôi đã căng thẳng hơn ba phần, sau tôi lần mò đâm đại trúng nhà của một vị cao nhân, liền xin ở nhờ lại 1 đêm.

Giữa đêm khuya thanh vắng, hai người ngồi trong sân nhà uống rượu, nhìn gió thu xào xạc, nghe chim hót líu lo, thì cũng hứng thú lắm chứ.

Vị cao nhân đã uống nhiều thêm vài ly, rồi lại kể cho tôi nghe về câu chuyện của ông ấy.

Ông bảo là, bản thân ông không phải tăng cũng chẳng phải đạo, có thể gọi là một ẩn sĩ, trời sanh ra đã có mệnh thân với phật gần với đạo, học cái gì, thành cái đó.

Thiếu niên phong lưu, thanh niên được danh, trung niên đại phú đại quý, sau khi danh lợi song toàn, mới chuyển qua nghiên cứu phật đạo, bất kể là Chu Dịch bát quái, hay là Phật kinh nghĩa lý, vừa học đã biết, vừa đọc đã thông, kiên định và quyết đoán, tại kinh thành đã tạo lập được danh tiếng rất lớn.

Sở trường của ông là bói toán xem mệnh, nhất là đặt tên cho người khác, được xưng là "Trung Quốc đệ nhất kim khẩu".

Nhưng mà tục ngữ có câu hay đấy, người chết đuối luôn là người biết bơi, chính bởi vì ông bói toán quá giỏi, vào một đêm khuya nọ, sau khi bói cho người ấy một quẻ "Long xà thả phù trầm, Tây Nam khả xưng vương*", xém chút là gặp họa sát thân.

(Long xà thả phù trầm, Tây Nam khả xưng vương: Câu này là nói về lịch sử của Ngô Tam Quế, nếu bạn nào cần thì mình gửi link cho nhé )

Theo lời ông nói thì, đây cũng là số mệnh của ông, tán gia bại sản cũng đáng đời, sau đó ông liền mai danh ẩn tích, bên ngoài nói rằng ông bị người ta lấy đi CQ*, thật ra là lén lút đi tới Yến Sơn, ẩn cư tại đó.

(CQ: Ngoài IQ và EQ, thì vẫn tồn tại CQ nhé mọi người, đừng xem thường nó, loại Q này nói lên sự nặng nhẹ trong thành tựu của đời bạn, nhà khoa học David Livermore, trong cuốn <The Cultural Intelligence Difference> có viết: "Yếu tố mạnh nhất của thành công không phải là IQ của bạn, cũng không phải lý lịch, thậm chí không phải là tri thức chuyên nghiệp, mà chính là CQ của bạn.")

Nhưng mà nơi Yến Sơn sâu thẳm, yên tĩnh thì có yên tĩnh rồi, sống lâu thì cũng rất nhàm chán, nhất là hiểu phong tàn nguyệt, đối rượu đương ca*, thì thật sự chán không thể tả.

(Hiểu phong tàn nguyệt, đối rượu đương ca: thê lương lạnh lẽo, thưởng rượu hát hò.)

Vào lúc đó, cũng là một đêm trăng khuyết, có một người đột nhiên xông ra từ núi lớn, tuổi còn rất trẻ, đến tìm ông xem cho một quẻ.

Đó là cái mệnh tốt nhất mà kiếp này ông gặp được.

Vậy cái mệnh này thì tốt đến mức độ nào?

Ông ta cảm khái: Đều nói mệnh tốt đều có khắp trời rồi, nhưng mà cái mệnh này á, còn tốt hơn cả trời nữa!

Lúc đấy ông đang nhàn rỗi chán chường, lại đi nấu một bình rượu lâu năm, chi bằng mời người đó đến thưởng hoa, uống rượu.

Người đó liền mừng rỡ đi tới, ngâm vài câu thơ cổ, nghe cũng không thô tục lắm, khiến ông không nhịn được liền ngước lên nhìn một chút.

Trò chuyện đến cao hứng, vị cao nhân liền hỏi người thanh niên, vì sao lại vội vàng đến Yến Sơn sâu thẳm vào đêm khuya như vậy?

Người thanh niên liền nói, bản thân đã là một người cha, nghe nói có một vị cao nhân rất giỏi đặt tên bói toán, ẩn cư ở đây, nên đã đặc biệt vội vàng chạy qua đây, muốn thỉnh cao nhân xem cho con gái anh một quẻ.

Cao nhân liền cười ha hả, nói chúng ta có thể cùng nhau thưởng rượu dưới trăng thì đã là duyên phận mà kiếp trước tu được, xem một quẻ cho anh cũng không sao. Nhưng mà, số mệnh của người á, là do trời định, là họa hay là phúc, biết trước thì cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Anh, anh nhất quyết phải xem sao?

Anh ta gật đầu lia lịa, nói: Nhất định phải xem.

Cao nhân hiếu kỳ, liền hỏi anh lý do?

Anh ta nói, trong nhà anh sớm đã có nói rằng, số mệnh của hậu nhân là cực kỳ tôn quý, nhưng nhà anh đã ba đời bình thản vô thường, cho nên anh muốn xem xem, người cực kỳ tôn quý này có ứng nghiệm lên con gái anh không.

Cao nhân liền cười, người cực kỳ tôn quý? Có thể tôn quý đến mức độ nào chứ? Không lẽ có thể là tử vi tinh tướng, chân long thiên tử không bằng?

Người thanh niên cười nhưng không đáp.

Ông càng hiếu kỳ hơn, thì hỏi là trong nhà anh đã xảy ra hiện tượng kỳ lạ gì sao?

Người thanh niên lại nói, trước khi ông nội anh khuất núi, hạn hán nghiêm trọng tận ba tháng trời, trước một ngày ông nội anh mất thì sấm sét đánh nguyên đêm, chỉ có sét, không có mưa. Đợi tới thời khắc ông nội gần chết, mưa to trút xuống, kéo dài tận bảy ngày, nước tràn ba thước, ruộng đất đều bị ngập vô số.

Nhưng đến lúc hạ huyệt, phần mộ không có bị đọng nước, vậy mà từ trong đó bò ra rất nhiều con rắn lục to bằng cánh tay, tổng cộng có đến chín con.

Vị cao nhân sửng sốt, đây đúng là một dị tượng cổ xưa, là do ông từng đọc qua trong một cuốn sách cổ, gọi là "Thập vạn hán thiên lôi, cửu long cõng thiên quan”, một dị tượng cổ xưa nổi tiếng, đây là dấu hiệu ra đời của vị thánh nhân nào đó.

Ông cũng nhập tâm rồi, vội vàng hỏi, có còn thêm hiện tượng lạ gì không?

Người thanh niên nói, lúc mình vừa ra đời, mẹ anh đang giặt quần áo bên bờ suối, thì thấy một con rồng đỏ từ trong suối bò ra, hướng về phía mẹ anh, liền gật đầu ba cái, nhìn mẹ anh kêu ba tiếng.

Vị cao nhân lại gật đầu: “Rồng đỏ xuất thủy tam điểm đầu” cũng là điềm lành nổi tiếng, ba tiếng kêu đó là gia tăng thêm phúc phần cho người, nói rõ là hậu nhân tôn quý không tả được, đây là báo trước điềm lành cho người mẹ, con rồng nếu dùng màu đỏ để gặp người, chính là nói sẽ có một người con gái cực kỳ tôn quý.

Rồi ông lại nói: Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ xem một quẻ cho cậu!

Người thanh niên lại có chút do dự, nói, còn có một chuyện quỷ dị hơn nữa.

Anh nói: Cái ngày mà đứa bé bắt đầu thụ thai, Hàng Châu đột nhiên giáng một trận tuyết lớn, khi đó tôi đang thưởng thức bức tranh trên tường của tháp Lôi Phong, đột nhiên thấy một bức dị tượng.

Vị cao nhân lại hỏi: Dị tượng gì?

Người thanh niên suy nghĩ một hồi rồi nói: Lúc đó tôi đột nhiên cảm thấy, trời đất nhanh chóng đổi màu, như đang xuyên không đến một chiến trường xưa vậy, có một vị tướng quân trên tay cầm một chiếc bảo tháp, cưỡi con thiên mã, phía sau có biết bao nhiêu vị thiên binh thiên tướng, đồng loạt hô hào hướng về phía của tôi.

Lúc này, có vật gì đó như va mạnh vào người tôi vậy, rồi trước mắt tôi là một màn đen tối, liền ngất lịm trên mặt đất…

Vị cao nhân giật phắt người đứng dậy, nói: Đừng nói nữa, lập tức đưa bát tự của anh cho tôi đi!

Anh ta liền liệt kê ra bát tự của mình, vị cao nhân xem qua, nói cốt của anh nặng năm lượng ba tiền, là thanh y quý nhân, một quý nhân trong giới tăng đạo, vả lại bát tự thuần dương, được trời sanh là mệnh Quân Đạo.

(Ý nói người này sinh ra đã có bát tự cực kì tốt của cửa phật, thanh y là áo đen của đạo sĩ hay mặc trên người, giống người ta hay nói tu mấy kiếp mới thành có cái số sướng như này.)

Ông nghiêm túc nói, anh đây là gân cốt Phật đạo mà 100 năm mới có thể gặp được, nếu như anh có thể nguyện gia nghiệp, dốc lòng tu đạo, không khỏi ba năm mười năm, anh sẽ thật sự là một người siêu phàm trong giới đạo.

Người thanh niên lắc đầu nói, trong nhà có vợ yếu con thơ, nếu như từ bỏ hết để tu đạo, thì khác gì súc sinh đâu?....

Có P2!!