[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 12: Thiên sanh tiên thai (p2)



Vị cao nhân tuy là có hơi tiếc, nhưng cũng ngấm ngầm bái phục anh ta rất có chí hướng và khí chất, mà nghĩ lại người này tuy là có mệnh đại phú đại quý, sao mà cách xa những dị tượng của trời đất như vậy, không lẽ là có chỗ nào không đúng sao?

Ngẫm rồi ông lại hỏi một chút về bát tự của con gái anh, liệt kê ra một chút, trong lòng chợt khựng lại, cảm thấy có gì đó kỳ lạ thì phải.

Ông ngẩng đầu lên hỏi: Xin hỏi họ tên của con gái anh là?

Đối phương đáp: “Sinh Nhất”. Sinh trong sinh sản, Nhất trong nhất nhì.

Trong lòng ông khựng lại lần nữa, vội vàng hỏi: Vậy cho hỏi anh họ gì?

Người đó trả lời ông một chữ.

Vị cao nhân liền thở phào nhẹ nhõm, nói: Tốt, vậy thì tốt, chỉ cần không phải họ đó là được!

Người thanh niên nghi hoặc một chút liền nói: Con gái tôi theo họ mẹ.

Ông lại giật phắt người, trừng mắt nhìn anh: Cô ta có phải họ x?

Người thanh niên gật đầu: Đúng! Là họ đó.

Vị cao nhân sụp đổ xuống đất, rất lâu vẫn không đứng dậy.

Người thanh niên liền vội vàng chạy tới đỡ ông, hỏi là có chuyện gì?

Ông vẫy vẫy tay, nói không sao, không sao, chỉ là mệnh của con gái anh thật sự là quá… quá đặc biệt, dọa ông một phen hết hồn thôi.

Người thanh niên lập tức hỏi: Đại sư, vậy con gái tôi…?

Vị cao nhân liền lắc lắc tay, nói, không phải cái ý đó, mệnh của con gái anh thật sự là quá tốt đi. Lão phu xem qua biết bao nhiêu đạt quan quý nhân, trạng nguyên cũng có, thừa tướng cũng có, nhưng lại không có cái mệnh nào tốt như của con gái anh cả.

Ông đưa ra một ví dụ, hỏi anh ta có biết bói toán xem mệnh cao nhất là bao nhiêu không?

Anh ta gật đầu đáp: Bảy tiền hai lượng.

Cao nhân nói, ai ai cũng biết bảy tiền hai lượng là mười kiếp tích đức, là mệnh hoàng đế được tử vi chiếu mệnh, thật ra anh đem hết thuật bói toán ra mà phân tích cộng lại, cao nhất cũng chỉ là bảy tiền một lạng, chứ không hề có bảy tiền hai lạng.

Anh ta lại hỏi: Đó lại là vì sao?

Cao nhân nói: Có nhiều người cho rằng, bói toán xem mệnh chỉ cần bát tự là đủ, thật ra không đúng. Bây giờ Viên Thiên Cương lưu truyền lại thuật bói toán, đã không còn hoàn chỉnh nữa, cái mà thật sự hoàn chỉnh á, cần phối hợp thêm bát tự ra đời, giờ giấc thụ thai kèm thêm họ tên của người đó đến xem, vậy mới có thể chính xác.

Anh ta lại hỏi lần nữa: Vậy con gái tôi…?

Ông gật đầu: Con gái anh thụ thai ở Hàng Châu, dự sanh ở Thành Đô, ra đời tại Bắc Kinh, long khí nhiễm tận, chỉ xem bát tự thôi thì không có gì đáng để xem cả, nhưng nếu đem những thứ trên gộp lại thì, rất là… rất là…

Đột nhiên ông không dám nói tiếp nữa…

Ông hỏi: Phu nhân của anh có phải có một nốt ruồi đỏ trên rốn không?

Người thanh niên gật đầu: Đúng vậy, trước đó không có phát hiện, sau khi mang bầu bụng to rồi ngay rốn lồi ra mới thấy.

Vị cao nhân thở một hơi dài, nói đây mới chính là mệnh phượng hoàng mà, khó trách sẽ có cửu long khiêng quan, là dị tượng của chu tước kết duyên.

Người thanh niên khó hiểu: Đại sư, tôi thật sự rất muốn hỏi, tại sao tôi lại có thể ở trên tháp Lôi Phong thấy được các thiên binh? Tôi luôn cảm thấy lo rằng, con gái tôi có phải là một đại yêu quái không? Cho nên lần này tôi đến, là muốn cầu một lá bùa để bảo vệ cho con tôi.

Ông lại cười ha hả, nói: Anh tưởng đám người theo sau đó, là muốn truy sát con anh sao? Thực ra anh có thể đổi một góc độ khác mà nghĩ, đám thiên binh thiên tướng đó là đang bảo vệ con anh đấy!

Người thanh niên liền hoảng hốt, trầm ngâm suy nghĩ một hồi liền gật đầu.

Vị cao nhân nghiêm nghị nói: Lão phu có một chuyện thỉnh cầu.

Tiếp đó, ông chỉnh tề xiêm y, lùi lại hai bước, trịnh trọng cúi lạy người thanh niên một cái.

Anh ta bị dọa một phen, vội vàng bước tới ngăn cản, hỏi lý do vì sao ông làm vậy, đây không phải muốn cậu tổn thọ sao?

Vị cao nhân kiên trì lạy cậu ba lạy rồi mới giải thích: Một lạy này, là lạy bản thân trước quá đường đột rồi, xém chút nữa là lỡ là đi một duyên cơ lớn; cái thứ hai là vì chí hướng của cậu, khiến ông rất khâm phục; còn cái thứ ba là lạy cho con gái vừa chào đời của cậu, hy vọng có thể kết duyên gặp gỡ, sau này mong là cô bé sẽ ban thưởng cho ông một món đồ.

Người thanh niên dùng đôi tay đỡ ông dậy, nói: Chỉ cần con gái tôi có, đại sư cứ việc mở miệng, chỉ sợ…

Vị cao nhân mỉm cười: Yên tâm, yên tâm, phàm phu tục tử như chúng tôi không thể sánh bằng vật tôn quý, đối với con gái anh mà nói, nó chỉ như cỏ dại ven đường.

Tiếp đó, ông trở vào nhà đem ra một chiếc nanh bổ đã được tàng trữ từ lâu tặng cho người thanh niên, nói con gái anh quý không tả được, sợ sẽ gặp phải sự đố kỵ, đây là chiếc nanh bạch hổ được cất giữ năm mươi năm, là vật cực dương, đem nó đeo lên người con gái anh để lấn át đi chút khí chất cao quý đó.

Người thanh niên đón lấy nanh hổ, trong lòng thấp thỏm: Đại sư, cuối cùng thì mệnh của con gái tôi là…?

Ông liền lắc đầu nói: Mệnh của con gái anh quý không thể tả bằng lời được, chỉ sợ nói ra, đều sẽ gặp họa. Tôi chỉ có thể nói, số mệnh bảy tiền hai lượng, thật ra không phải mệnh hoàng đế, mà dù cho là hoàng đế, cũng không phải là số mệnh tốt nhất.

Người thanh niên không hiểu, hỏi lại: Vậy thì mệnh nào là tốt nhất?

Vị cao nhân cười mà không đáp, chỉ ngước lên nhìn vầng trăng trên trời.

Anh ta cũng ngước nhìn theo, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật gật đầu.

…..

Nghe xong, tôi liền hỏi ông là: Sau đó thì sao?

Ông đáp: Sau đó thì người thanh niên xuống núi rồi.

Tôi lại hỏi: Thế sau này anh ta có quay trở lại không?

Ông lắc lắc đầu: Không.

Tôi hỏi tiếp: Vậy trước giờ ông vẫn ở đây đợi??

Ông gật đầu rồi nói: Tôi luôn ở đây đợi anh ta đến tìm tôi, hoặc là… cô ấy đến tìm tôi.

Tôi không nhịn được lại hỏi thêm nữa: Vậy tại sao ông lại kể tôi nghe câu chuyện này?

Ông quay sang nhìn tôi chằm chằm rồi nói: Tôi muốn anh chuyển lời giúp cho cô ấy.

Tôi kinh ngạc: Lời gì?

Ông nói tiếp: Lúc đó tôi cúi đầu lạy ba cái, lại bỏ hết gia nghiệp để đến đây đợi cô ấy, chính là vì muốn xin cô ấy một món đồ. Mà món đồ này, tôi nghĩ tận 20 năm, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.

Tôi nói: Nhưng tôi đâu có quen biết với cô ta, tốt xấu gì thì trước tiên nói cho tôi biết tên cô ta có được không?

Vị cao nhân cung kính nghiêm nghị nói: Tên của cô ta là Vu Sinh Nhất*.

(Vu Sinh Nhất: Bắt nguồn từ cái đầu tiên.)

Tôi cười nói: Cái tên này cũng dễ nhớ đấy chứ.

Ông cũng cười theo, cười vì tôi vẫn chưa hiểu.

Tôi hỏi: Cái tên này tốt ở chỗ nào?

Ông lại thở lại, rõ ràng là đang trách tôi không học hành tới đâu, nói “Vu” thông với “Ngư”, trời sanh phân âm dương, Vu Sinh Nhất, nhất sinh nhì, nhì sinh tam, tam sinh vạn vật, sinh mãi không dứt.

(Vu với Ngư đều phát âm gần giống nhau, đều là "Yu" nhé.)

Tôi lại nhịn không được thở dài nói: Đây làm sao mà là tên của người được chứ, rõ ràng là tên của thần tiên mà!

… Thôi được rồi, vậy ông nói xem, muốn tôi giúp ông chuyển lời nào?

Ông cung kính nói: Trên đường thành tiên, xin thiên tôn ban thưởng cho tôi nửa nén hương tàn.

Tôi: Được, nếu như ngày nào đó có gặp cô ấy, tôi sẽ chuyển lời giúp ông.

Vị cao nhân lại cười rồi nói: Yên tâm đi, tôi đã tính toán hết rồi, hai người không chỉ quen biết, mà còn có một đoạn duyên phận, nếu không phải thì tôi đã không nán chân anh ở lại đây.

Tôi: Không thể nào! Cả đời này tôi chưa bao giờ gặp được người có cái tên nào kỳ lạ như vậy!

Ông mỉm cười: Tên của thần tất nhiên không dễ dàng lộ ra cho người khác biết. Cô còn có một cái tên của người phàm, gọi là Phù Bảo.

Lúc đó sắc mặt tôi liền thay đổi, không nhịn được kêu lên một tiếng: Là cô ấy!!!