[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 17: Côn Lôn thi thai Bào thai Côn Lôn (Tên do dịch giả tự đặt)



Kể về một câu chuyện của Tiểu Bàng nhá.

Tiểu Bàng là một thương nhân buôn đồ cổ ở Phan gia viên, lúc anh còn trẻ dường như đã thu mua được một vật rất huyền diệu, gọi là Côn Lôn thi thai.

Cái thứ này rất tà môn, là một bào thai hóa ngọc, to bằng nắm tay, tai mắt mũi miệng đều nhìn thấy rõ mồn một, trông dị lắm.

Nghe nói nó đã được thông linh rồi, là tinh hoa từ núi Côn Lôn hấp thụ và tạo ra nó, muốn thành tiên rồi, có chút giống tôn hầu tử vậy. <Ma thổi đèn> và <Đạo mộ bút ký> có từng đề cập đến nó, nói là tinh hoa từ núi Côn Lôn tạo thành, là thiên táng chi huyệt tốt nhất, ý nghĩa của nó gần giống như vậy.

(Thiên táng: tục để xác trên núi cho chim, quạ mổ.)

Thứ này linh lắm, mạng không cứng tốt nhất đừng nên xem, nghe đồn là nếu tận mắt chứng kiến sẽ phải trải qua những thứ quỷ dị trước giờ chưa gặp phải, người thì chết, người thì mất tích.

Lai lịch của thứ này cũng rất thần bí, là lúc Tiểu Bàng vừa đến Phan gia viên thì nó từ trên trời “rơi” xuống.

Khi ấy, tôi đã có công việc đàng hoàng của mình, không còn phải đi phiêu bạt khắp chốn nữa, thu nhập cũng ổn, sống ở gần công viên hồ Long Đàm, cách Phan gia viên không xa gì mấy, nên khi rảnh không gì làm tôi thường đến chỗ của Tiểu Bàng mua đồ (nhưng suốt ngày bị lừa), một tới hai lui cũng thành quen, rồi kết bạn với nhau.

Lúc công việc thảnh thơi rồi, tôi liền ghé qua, anh lập tức kêu lính lác xem cửa tiệm, còn chúng tôi thì đèo nhau đi qua quán lẩu kế bên từ từ ăn uống, trò chuyện về các hành nghiệp bí sự, cũng ăn ý nhau lắm.

Đó là một ngày vào đông, sáng sớm đã rơi một trận tuyết lớn, trên phố chẳng có đến một người, cho nên đã vội vàng rủ anh ấy đi đến Đông Lai Thuận.

Chúng tôi đến lầu hai tìm chỗ ngồi rồi kêu món lẩu nhúng thịt để làm ấm người trước, sau đó mới từ từ ngắmq tuyết rơi dày đặc, uống ly rượu rồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Nói đến những chuyện quỷ dị ở Phan gia viên, anh cũng cảm khái, gọi là nơi giao dịch hàng cũ lớn nhất Trung Quốc, Phan gia viên cái gì cũng có hết, từ đồ cổ, sưu tầm, trân bảo, gốm sứ, gia dụng thời nhà Minh, đương nhiên cũng sẽ có những thứ tà môn, như đũa xương người, cái bát đầu lâu bên Tây Tạng, vảy rồng từ Nam Dương đến, tiểu quỷ của nước Thái, cái gì cũng có cả.

Anh ta cũng làm ở Phan gia viên được mười mấy năm rồi, căn bản là cái gì cũng từng thấy qua, nhưng chỉ duy nhất một lần khiến anh thấy kinh hãi nhất, đó chính là cái tủ được chế tạo bằng gỗ quan tài, bên trong có đặt một thứ.

Nhưng mà, đó cũng là lần may mắn nhất cuộc đời anh và cũng từ đó mà giàu có phát tài.

Tôi đương nhiên phải hỏi anh, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Anh siết chặt ly rượu, nhắm mắt lại hồi ức một chút, nói rằng chuyện này đã xảy ra từ mười mấy năm trước, lúc đó anh chỉ mới đến Phan gia viên không bao lâu, thanh niên trai tráng, chỉ cần mua bán có thể kiếm được tiền, thì cái gì cũng dám liều cả, gì mà huyết đỉnh đồng ở lăng mộ Tây Giao, xác khô lộn ngược ở Tân Cương, tấm ván quan tài dùng để minh hôn, tà phật từ Nam Dương lén đưa qua, nên rất nhanh anh đã tạo cho mình một chút danh tiếng.

Sau này, có người đưa lời cho anh, nói những thứ khác thì cũng mặc kệ đi, cái tà phật Nam Dương vân vân..., đều là những kinh doanh man rợ từ người có chuyên môn của Nam Dương. Những người này á, da đen, ánh mắt ác độc, thủ đoạn nham hiểm, lỡ như có gặp phải thì tốt hơn hết là đừng đắc tội với họ vẫn hơn!

Tiểu Bàng lúc đó căn bản chẳng biết sợ là gì, cầm một bình rượu xái tu một ngụm, nói: “Đại trùng phật của Nam Dương có lợi hại như nào thì cũng không thể so với Mẹ Quan m của chúng ta được!!”

Sau này có một hôm sáng sớm tinh mơ, bên ngoài chạy tới một anh làm thuê, nói với anh rằng, một thằng vương bát đản nào không biết có phải uống say rồi không, đem một chiếc tủ bằng gỗ lim khá tốt đặt ngay trước cửa của họ!

Tiểu Bàng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, đành đích thân qua đó xem thử, phát hiện ra đây là một cái tủ cổ xưa bằng gỗ lim, tổng thể chiếc tủ có phong cách cổ xưa dày dặn, cao tầm nửa mét, bên trên còn có một ổ khóa bằng đồng thật tinh xảo, nhìn đẹp mắt cực kỳ, cái tủ này cũng hay đấy chứ.

Nhưng không biết vì sao, cái tủ này nhìn nó u ám lắm, Tiểu Bàng vẫn là thấy có gì đó không đúng, lại nói không ra đó là cái gì.

Anh ta nghiên cứu cái khóa đồng hết nửa ngày trời, nhưng ổ khóa không có ổ cắm, căn bản là không mở được, cho nên đã mạnh tay lắc đi lắc lại, xem bên trong có thứ gì không mà nó cứ lăn tới lăn lui thế…

Anh đi vòng quanh cái tủ đó hai vòng, cho lính thuê đi qua cửa tiệm đối diện mời lão trưởng quầy qua, giúp anh xem thử, cứ nói đây là thứ mà anh vừa thu mua ở dưới quê, để xem ông có để mắt được gì không.

Lão trưởng quầy đeo theo cái kính lão, tỉ mỉ xem qua, nói chất liệu của cái tủ này rất tốt, là gỗ lim thượng đẳng, dày dặn mượt mà, ít nhất cũng đã mấy trăm năm tuổi rồi.

Nhưng mà, khóa đồng trên tủ đúng là có chút cổ quái, là vật đặc chế, lúc thiết kế nó chính là để mình không mở ra được.

Xem ra, cái thứ bên trong tủ, e là không thể đưa ra ánh sáng được.

Tiểu Bàng liền hỏi: “Đây là thứ gì mà không thể đem ra ánh sáng được?”

Lão trưởng quầy đó không nói nữa, uống một ngụm trà, nhìn anh bằng một ánh mắt sâu xa, vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài.

Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều vì lúc này trời đã tối khuya, anh tùy tiện nấu đại gì đó để ăn cho xong, rồi nhào lên giường ngủ ngay.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, nhìn cái tủ trên đầu giường có chút chướng mắt, nên thuận tay đẩy nó xuống gầm giường.

Ai mà ngờ được, giấc ngủ này thật là mệt mỏi, mơ mơ màng màng, anh cứ cảm thấy có người đang dùng sức đẩy anh, chất vấn anh vì sao lại giành phòng của họ?

Tiểu Bành nhướng mắt lên thì chao ôi mí mắt anh như nặng mấy ngàn cân vậy, mơ hồ nhìn thấy trên giường có mấy người đàn ông đang xếp chân, khuôn mặt ai nấy đều hung thần ác sát đang dùng tay điểm lên đỉnh đầu của mình.

Lúc đó anh buồn ngủ quá rồi, nên đã mơ màng ngủ thiếp đi, kết quả đến ngày thứ hai, trên đầu anh như bị ong vò vẽ đốt vậy, sưng lên một cục mủ to trướng, toàn thân tê nhức, đến nổi xương tủy cũng đau theo.

Tiểu Bàng cảm thấy chuyện này không xong rồi, liền vội vàng chạy đi hỏi mọi người xem thế nào.

Người biết chuyện thì nói, người chết và người sống giành địa bàn, đa phần đều là do phòng của mình đè lên phần mộ của họ, hoặc dưới gầm giường có đặt những thứ như tro cốt đồ chẳng hạn.

Nếu như chân giường đè lên vai của người chết thì thường mình sẽ bị đau vai, còn chân giường đè lên chân của người chết thì thường sẽ bị chuột rút.

Bây giờ anh la anh đau đầu, nói không chừng chân giường của anh đang đè lên đầu của người chết a!!

Tiểu Bàng liền chui xuống gầm giường xem, phát hiện dưới đó mình chỉ để cái tủ gỗ lim đó thôi, xem ra vẫn là cái tủ này đang tác quái đây mà!

Chuyện đến nước này rồi, cũng không quan tâm đến cái tủ trị giá bao nhiêu nữa, nhân lúc buổi trưa, anh liền bưng nó ra sân nhà, đập mấy phát vào cái ổ khóa cho nó gãy ra, cửa tủ bật lên tiếng vang, bên trong lộ ra một cái hồ lô màu xanh ngọc bích lung linh.

Tiểu Bàng chính là làm nghề này, tay anh vừa chạm vào hồ lô thôi thì đã khẳng định được nó được điêu khắc từ một miếng ngọc quý, vào mùa hạ, trái hồ lô đó vẫn mát lạnh khi sờ vào, một luồng khí lạnh xông thẳng lên não, hơi nóng trong người cũng từ đó mà tan biến hết.

Trái hồ lô bằng ngọc đó có một làn sương mờ ảo, tràn ngập tiên khí, bên trong còn có cái gì đó cỡ như trái bóng bàn vậy, nhìn không rõ gì mấy.

Anh đưa lên ánh mặt trời soi vào, tay của Tiểu Bàng lập tức phát run, xém chút nữa là làm rơi trái hồ lô xuống đất rồi.

Thì ra trong làn khói mờ ảo đó đang bao bọc lấy một thai nhi to bằng nắm tay, tay chân nhỏ xíu, mắt tai mũi miệng, nguyên cơ thể cuộn tròn vào nhau, đáng sợ thật sự.

Chuyện này cũng quá là kinh dị đi!!!

Tiểu Bàng thấy cái thứ này ly kỳ đến vậy, ai mà dám giữ nữa, liền vội vàng kêu lính thuê đem cái tủ này tới đồng vắng hoang vu, tưới xăng lên đốt đi.

Nhưng không ngờ, cái tủ gỗ đó thì bị đốt sạch sẽ không còn gì, nhưng mà cái hồ lô ngọc bích lại không hề hấn gì cả, không chỉ là không sao, mà đốt đến nửa ngày trời, nó càng lúc càng lạnh, lạnh đến rợn người.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành vứt cái hồ lô đó dưới cây hòe già, rồi cả hai vội vàng chạy mất tăm.

Những ngày sau đó, chỉ cần Tiểu Bàng chợp mắt liền mơ thấy một đứa con nít, dùng chân trần chạy lên sàn nghe lạch bạch với nụ cười giòn tan của đứa bé.

Thậm chí có lần anh còn cảm thấy đứa bé đó đang bò lại gần chân anh, kêu anh: “Baba, baba!”

Liên tục mấy ngày như vậy, Tiểu Bàng bị dày vò đến xuống cả sắc, chỉ đành nhờ người ta giới thiệu, đi cầu cứu một lão sưu tầm gia.

Lão sưu tầm gia này họ Bạch, người xưng là Bạch gia, bình thường rất thích thu mua những thứ đồ cổ quái, cái gì mà Nam Dương tiểu quỷ, Tương Tây cổ thuật, Phật bài ma cốt gì gì đó, không có cái gì mà ông không biết, không sưu tầm qua.

Bạch gia sống trong một con hẻm nhỏ, tại một ngôi nhà đơn cách biệt với mọi người, đó là căn nhà của quan lớn trước thời nhà Thanh.

Sân nhỏ được lát đá màu xanh, hành lang non bộ, cổ thụ cây cảnh, xung quanh đều là từng giá từng giá sách bằng gỗ lim, phía trên để chi chít các loại đồ cổ, bảo thạch, bức tường treo đủ loại gương đồng, bảo kiếm, khiến Tiểu Bàng hoa cả mắt.

Tiểu Bàng nói ra lý do mình đến, rồi cúi người cung kính đưa cái hồ lô ngọc đó cho Bạch gia, nhưng ông lại bảo anh để nó lên bàn.

Ai ngờ, vừa đặt hồ lô xuống, thì một tấm gương đồng bằng xương trên tường đột nhiên run lên, không có gió mà tự vang lên những tiếng “ling ling…”

Đồng thời, làn khói màu đỏ nhạt trong trái hồ lô ngọc đó từ từ tan biến hết, lộ ra một bào thai màu trắng ngọc.

Tiểu Bàng kinh ngạc phát hiện, thai nhi đó cư nhiên lớn hơn vài phần, tứ chi đưa ra, từ từ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía tấm gương cổ đó.

Tấm gương đó càng phát ra tiếng kêu vang hơn, uy nghiêm nội liễm, tựa như có thể rơi từ trên tường xuống bất cứ lúc nào.

Anh bị dọa đến lùi lại mấy bước, xém chút nữa là đặt cả mông xuống đất luôn rồi.

Bạch gia cũng lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự bình tĩnh, dùng một tấm vải đỏ đậy cái hồ lô đó lại thì tấm gương đồng mới chịu lắng xuống.

Bạch gia nhìn Tiểu Bàng nói: “Cái tủ gỗ lim này đích thực là một loại tà thuật ở Nam Dương, nó muốn lấy mạng của cậu đấy.

Cái tủ đó, là được dùng từ ván gỗ quan tài của bảy người chết oan mà tạo thành, âm tà vô đối, nếu như để lại trong nhà thì nhất định sẽ có người bị khắc chết vì nó.

Bây giờ anh mới hiểu ra là, khó trách sao mà có người muốn giành phòng với anh, thì ra đây chính là nguyên nhân…

Anh lại hỏi: “Vậy cái thai bằng ngọc này rốt cuộc là có chuyện gì?”

Bạch gia không nói gì nữa, chỉ lạnh nhạt nói thứ này rất tà môn, cho nên ông cũng không rành lắm.

Tiểu Bàng vừa nghe ông nói xong, liền nôn nóng muốn đem cái ngọc hồ lô đó đi, nói anh đi tìm thêm vài người xem sao chứ không dám chậm trễ lỡ việc.

Bạch gia lúc này mới nói sự thật, kêu là cái hồ lô ngọc này đừng đem đi lung tung, nó thuộc loại vừa chính vừa tà, là một vật hiếm lắm mới có được.

Theo phân tích của ông, cái tủ này được lắp ráp bằng bảy tấm ván gỗ của hung quan, có thể bình thường chỉ là công cụ cất giữ cái hồ lô ngọc này thôi. Chứ nó chắc chắn được cung phụng ở một nơi nào đó, nhưng lại không biết vì sao lại lưu lạc ở bên ngoài… Có thể là do bị trộm đi cũng không chừng.

Sau này, cái tủ đó bị người không sành nghề nhìn trúng, thấy nó u ám muốn hại người, cho nên thuận tiện vứt ngay chỗ của Tiểu Bàng, ngược lại khiến cho anh nhặt được bảo vật.

Bạch gia cũng thẳng thắn nói, cái thứ này đúng thật là một bảo vật, nhưng rất tà tính, bảy người chết tức tưởi đó mới có thể áp chế được nó, theo phúc khí của Tiểu Bàng thì dự là cũng không hưởng được, chi bằng nhường nó cho ông, đổi lại nửa đời sau phú quý.

Ông dang rộng cánh tay, nếu Tiểu Bành nguyện ý nhường lại, thì mọi thứ ở đây ông đều không cần nữa.

Nhìn thấy Tiểu Bàng do dự, ông lại lạnh lùng nói thêm một câu: Nếu như Tiểu Bàng không chịu, chỉ dựa vào ám khí của trái hồ lô này, e là không thể sống nổi qua hôm nay.

Bạch gia tử thẳng thắn bộc trực, sống chết cũng muốn sở hữu được cái hồ lô đó, thôi thì anh đành cắn răng ra giá trên trời, ngay lập tức Bạch gia liền gật đầu, thuận tay đem cái hồ lô đó rời đi.

Tiểu Bàng uống một ngụm rượu, cùng tôi cảm khái, lúc đó anh chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, ai ngờ rằng ông lại cho là thật, sau này mới biết, dựa theo lời của Bạch gia, kỳ thực chính là căn nhà cũng tất cả các món đồ cổ đều tặng cho Tiểu Bàng hết.

- --

Tôi nhịn không được liền hỏi anh: “Cái đó là gì sao mà quý giá vậy??”

Tiểu Bàng nói, sau này anh mới biết được, cái vật đó có thể thông thiên, đừng nói là một ngôi nhà, cho dù là muốn lấy toàn bộ gia sản của Bạch gia thì ông cũng chấp nhận.

Anh nói tiếp: “Cậu từng nghe qua bào thai Côn Lôn chưa?”

Theo <Táng Kinh> nói, bào thai Côn Lôn chính là tiên thai được kết tinh từ thiên địa sơn thủy. Nó ở trong lõi của một dãy núi tích tụ những thứ tốt nhất của thiên hạ và cũng là đất địa có phong thủy tốt nhất được tích lũy hàng vạn năm mới có thể kết tinh ra một bào thai bằng ngọc trắng, đây chính là bào thai Côn Lôn.

Miếng linh thạch nuôi dưỡng tôn hầu tử trong <Tây Du Ký>, chính là bào thai Côn Lôn đấy.

Núi Côn Lôn này tự cổ đã được xưng là tiên mạch, nếu như có người có thể đào được bào thai bằng ngọc này, rồi chôn mình vào đó, hấp thụ tinh hoa của đất trời, lâu dần thì có thể thành tiên, cho nên các đế vương thời đó đều điên cuồng truy tìm nó là vậy.

Từ cổ xưa cho đến tận bây giờ, thì cũng chỉ Hoàng Đế mới có thể tìm được nơi có tiên thai, rồi tự chôn mình vào đó, không có thêm người thứ hai.

(Dành cho ai muốn biết đến vị khai tổ Trung Hoa này: Hoàng Đế)

Nghe nói là, nếu như có thể tìm được nơi nuôi dưỡng tốt cái bào thai Côn Lôn, dùng bí thuật phong ấn nó vào trong bảo ngọc, cũng có thể che giấu ý trời, đưa chính mình chôn vào trong giống nòi của tiên thai, tước đoạt đi sự tạo hóa của nó, mượn cớ thành tiên.

Anh ta cảm khái, đều nói Bạch gia là thần tiên sống thời đó, thông thiên triệt địa, ai mà ngờ được, thì ra là ông muốn thành tiên đâu!!

Tôi hỏi anh: “Vậy sau này Bạch gia đâu?”

Tiểu Bàng lắc đầu: “Ngày thứ hai ông có được bạch ngọc thai thì ông biến mất rồi, từ đó không còn thấy xuất hiện nữa.

Tôi lại hỏi anh: “Vậy cửa tiệm ở Nam Dương thì sao?”

Anh đáp: “Vào tối hôm đó, cửa tiệm liền xảy ra một trận hỏa hoạn, mọi người đều bị thiêu chết trong đó, không ai có thể thoát ra được!”

Tôi gật đầu: “Đúng thật, chuyện lớn như vậy, Bạch gia cũng không thể tin được!”

Tiểu Bàng gật đầu, nốc hết một ly rượu, giống như đang cảm khái, lại giống như đang thở dài: “Cũng may là tôi không tham lam!”

Anh nói tiếp: “Không thể ngờ a, thì ra cái đứa bé gọi tôi là ba, nó không phải tiểu quỷ, lại cư nhiên là Côn Lôn tiên thai! Phúc khí của tôi, đúng thật là tề thiên mà!”

Tiểu Bàng lại lẩm bẩm: “Mười mấy năm nay, tôi vẫn luôn đợi Bạch gia đến tìm tôi, nhưng tiếc là chẳng thấy đâu… Sau này tôi mới hiểu, không phải là ông không muốn khử đi tôi, mà là do cái bào thai đó không cho…”

Anh trầm mặc, chỉ liên tiếp nốc cạn từng ly rượu, cười ha hả một mình.

Anh uống quá chén rồi!

Lúc ra cửa đi về, nhìn bên ngoài cổng trường đại học đang ồn ào náo nhiệt, Tiểu Bàng nhỏ giọng nói một câu: “Bao nhiêu năm rồi, không biết đứa bé đó đã lớn khôn chưa?...”

Tôi không quay đầu nhìn.

Tôi biết rằng, nước mắt của anh nhất định ra rơi ra rồi…