[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 19: Cự Nguyên (Giải) Con rùa khổng lồ (Tên do người dịch tự đặt.)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu chuyện này nói về một chiếc mai rùa khổng lồ nhá.

Đây không phải một cái mai bình thường đâu, mà là một cái mai trắng khổng lồ bằng chừng nửa căn phòng nhỏ, phía trên có điêu khắc đầy những biểu tượng cổ quái, còn có cả một sợi xích lớn khóa trên cái giáp xác đó, sờ lên rất trơn mượt, dày nặng, có cảm giác như nó là một miếng ngọc vậy.

Thường thì một cái mai rùa, cho dù là nó lớn cỡ nào nhưng trên đó có giáp cốt văn* thì cũng không hẳn là quý hiếm lắm.

(Giáp cốt văn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1p_c%E1%BB%91t_v%C4%83n cho ai cần nhé 3)

Lý do tôi đề cập đến nó, chính vì nó liên quan đến một chuyện bí mật, đó là: Trường sinh.

Trường sinh ấy à, đây là người thời xưa, nhất là các bậc đế hoàng, luôn luôn khổ não theo đuổi về thứ này, tuy rằng không có dấu vết gì chứng tỏ là có thật, nhưng cũng là có dấu tích để tìm kiếm, dấu tích đó, chính là nằm ở cái mai rùa to lớn này.

Đây cũng là câu chuyện của Tiểu Bàng kể ra.

Đó là lúc Tiểu Bàng kinh doanh đồ cổ ở Phan gia viên được mười mấy năm rồi, trải qua bao nhiêu cần cù, cuối cùng anh cũng tích lũy được một ít, mở một tiệm đồ cổ ở Phan gia viên, không cần phải bán mạng như vậy nữa.

Vừa có tiền lại vừa có kiến thức, anh cũng bắt đầu đi đến trời nam biển bắc để thu mua những thứ đồ ly kỳ cổ quái, giống như gì mà ốc biển hóa thạch, những dụng cụ kapala ở Mật tông, tê giác đồng trấn hà vân vân… Cái mai rùa lớn đó, chính là được anh sưu tầm vào lúc này.

(Mật tông: https://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%ADt_t%C3%B4ng cho ai cần biết. Kapala: được làm từ hộp sọ của con người và được sử dụng như một nghi thức thực hiện trong cả Mật tông Ấn Độ giáo và Mật tông Phật giáo. Đặc biệt ở Tây Tạng, chúng thường được chạm khắc hoặc gắn kết công phu với kim loại quý và đồ trang sức.)

-

Anh bảo rằng, con này là con giải, là con rùa lớn nhất trên thế giới, có thể sống hơn ngàn năm, là loài động vật bậc nhất được các quốc gia bảo vệ.

(Con giải: Rùa mai mềm khổng lồ, tên khoa học Pelochelys cantorii, là một loài rùa rất hiếm trong họ Trionychidae. Loài này được Gray mô tả khoa học đầu tiên năm 1864, có nguồn gốc từ Pakistan và Ấn Độ. Chúng không phải là loài rùa biển và chúng ưa sống trên đất liền, gần các con suối và vùng ngập nước.)

Thời xưa, những quan đạt quý nhân thích nuôi con này lắm, như Giả phủ trong <Hồng Lâu Mộng> có nuôi một con ở trong hồ. Trên sử sách có nói tới nó, “Con nhỏ thì như cái bàn, con lớn thì như cái núi, đảo nắng trở mưa, không gì là không thể.” Trong <Tây Du Ký> tháp tùng thầy trò Đường Tăng qua sông, chính là con giải khổng lồ này.

Tính đến hiện tại, chùa Xiyuan* Tô Châu vẫn còn nuôi hai con giải khổng lồ này, một lớn một nhỏ, là vật phóng sinh của thời nhà Minh, cho tới giờ vẫn còn sống, to như cái bàn ăn và gần năm trăm năm tuổi rồi.

(Xiyuan: là Tây viện, vì gg không có tên tiếng việt nên mình để pinyin luôn cho mọi người dễ tìm hơn nhé.)

Đương nhiên là hai cái mai rùa lớn đó vẫn nhỏ hơn cái của anh rất nhiều.

Tất nhiên tôi phải hỏi anh ta lai lịch của cái mai màu trắng này từ đâu rồi, còn hỏi anh vì sao cái mai lại là màu trắng, những giáp cốt văn thì lại có ý nghĩa gì nữa?

Anh nói: “Cái mai này có lai lịch từ Vô Tích, Thái Hồ. Ở Thái Hồ có một cái đảo nhỏ, gọi là Ngoan Đầu Chử, chính là nói thời xưa có rất nhiều con giải khổng lồ sống tại đây, chỉ là sau này dần dần đã biến mất hết.

(Vô Tích: là một thành phố trực thuộc tỉnh Giang Tô, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một thành phố lớn với số lượng dân đông, nền kinh tế phát triển, với nhiều kiến trúc nổi tiếng tại Giang Tô.)

(Ngoan Đầu Chử: là một bán đảo nằm trên bờ tây bắc của hồ Tai, gần Vô Tích thuộc tỉnh Giang Tô của Trung Quốc. Nó được thành lập như một công viên vào năm 1916 và kỷ niệm một trăm năm vào năm 2016. Còn được gọi là “Đảo đầu rùa”.)

-

Lúc đó, dưới trướng anh có một người làm thuê đi ngang qua Vô Tích, phát hiện ra có người dân ở mé sông Thái Hồ dựng lên một giá gỗ, phía trên cột một con rùa trắng khổng lồ, bên dưới chất đầy ủi khô, rơm rạ cùng vài thứ, muốn đốt chết nó.

Anh làm thuê đó nhìn thấy con rùa trắng khổng lồ như vậy, trên người nó còn khắc đầy văn chữ, biết ngay nó không phải vật phàm, liền chạy đến ngăn cản, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Người dân nói rằng, bọn họ cũng không còn cách nào khác mới thiêu chết con rùa này. Bởi vì nó đã muốn thành tinh rồi, cứ suốt ngày đi hại người, nó mà không chết, e là người dân trong thôn đều gặp tai họa mất.

Họ kêu là những năm gần đây, trong thôn của họ xuất hiện yêu ma, luôn có người chết một cách thật quái dị.

Mà họ chết rất kỳ lạ, hoặc là chết đuối trên giường, hoặc là đang sống sờ sờ bị dọa đến chết, mà mỗi năm đều có mấy người như vậy, đây không phải là trúng tà rồi sao?

Còn trước đó vài ngày, có một đứa bé bảy tuổi đang ngủ ngon lành ở nhà thì đột nhiên mất tích, dự là đã bị yêu quái bắt đi rồi!

Sau này, mọi người góp tiền mời một đại sư đến bắt yêu. Vị đại sư đó cầm cái la bàn tính tới tính lui, nói là con yêu quái đó khẳng định bắt nguồn ở dưới nước, rồi ông lại đi tới đi lui trong làng, đi tới bên cạnh cái đầm nước, nói con yêu quái đó chính là đang ẩn mình dưới đầm nước này.

Cái đầm nước vốn dĩ là nối liền với Thái Hồ, mọi người cũng chỉ xây lên một con đập để cách ngăn nó với hồ nước thôi, sau đó đặt vài máy bơm nước vào, bắt đầu bơm nước cả ngày lẫn đêm.

Nói tới thì cũng lạ, càng bơm nước thì nước trong đầm càng đầy, về sau, cư nhiên phun nước từ trong đầm ra, nước tràn qua bờ đê, sắp ngập vào trong làng mất rồi.

Vị đại sư đó hoảng hốt nói: “Đừng bơm nữa, mau ngừng lại đi! E là cái đầm nước này nối liền với Thái Hồ đấy! Nếu bơm nữa Long Vương phẫn nộ thì sẽ nhấn chìm cả cái làng này đấy!!!”

Dân làng vừa nghe lập tức dừng máy bơm lại, nói ra càng kỳ quái, máy bơm vừa ngưng lại thôi thì dòng nước đang phun ra cũng từ từ chậm rồi cũng ngừng theo.

Đại sư lại nói tiếp: “Còn không mau cảm tạ Long Vương gia khai ân, mau chóng khấu đầu, khấu đầu tạ lễ a!!!”

Dân làng cũng bàng hoàng nhìn cái giếng cổ mà khấu đầu lia lịa, thì từ trong giếng cổ đó chui ra một con rùa trắng to tướng, trên lưng mang theo xác của một đứa trẻ. Mọi người xúm lại gần xem, đó chính là đứa bé mất tích vào mấy hôm trước!

Trưởng thôn cũng sững sờ, nhìn đại sư hỏi: “Đại tiên, ông giúp tôi tính xem, con vương bát màu trắng này rốt cuộc là hung hay cát vậy ạ?”

(Vương bát thì chắc không cần nói mọi người cũng hiểu mà đúng hơm:)))

Sắc mặt của ông liền thay đổi: “Rùa trắng vác xác, đây chính là dị tượng nổi danh lừng lẫy của thời xưa đây mà."

Vị đại sư đó bấm ngón tay rồi nói: “Con rùa trắng này là vật hung sát trăm năm hiếm có, nó sống dưới đáy Thái Hồ được hơn nghìn năm, đã tu luyện thành tinh luôn rồi đấy!"

“Những năm nay trong làng mọi người xảy ra tai họa gì, cũng từ nó mà ra hết, loại tà vật này nếu như không tiêu diệt, chỉ sợ cái làng này sớm muộn gì cũng không giữ được!"

-

Cho nên trưởng làng mới triệu tập mọi người, đem con rùa trắng này đặt ở cái giá trên hồ, tính thiêu chết nó, để trừ hậu hoạ.

Nhưng lạ thay, họ đã châm lửa mấy lần rồi, mà hình như củi rơm bị nước thấm ướt vậy, làm sao cũng không cháy, cho dù cháy thì được một chút lại tắt mất, chắc phải tạt miếng dầu hỏa lên mới được!

Anh làm thuê đó nghe ông nói vậy liền vội vàng khuyên can, đã nói là vương bát ngàn năm, con rùa vạn năm, vả lại con rùa này to lớn như vậy, ước chừng đã có linh khí từ lâu! Mà rùa khổng lồ đều là con trai của Long Vương, bọn họ dám ngang nhiên giết rùa ngay tại Thái Hồ như này, sợ rằng sẽ đắc tội với Long Vương gia, tới chừng đó kéo lũ làm ngập cả làng họ thì chết!

Dân làng cứ châm lửa nhưng chẳng cháy, kỳ thực họ đã bắt đầu sợ hãi rồi, có người thì nói, con rùa trắng đó mặc dù là vác xác của đứa nhỏ lên, nhưng cũng không có nghĩa là nó giết đâu. Nói không chừng là nó thấy đứa bé chết trong đầm nước, có lòng tốt muốn đem cái xác vác lên đây thôi!

Anh làm thuê thấy tình thế đang ổn, ở bên cạnh nói vào, bảo bản thân mình là một người làm dược liệu từ nước ngoài, nhìn thấy mai của con rùa này là một loại thuốc tốt, muốn thu mua lại nó, đem nó đến Bắc Kinh làm thuốc, vậy thì con yêu nghiệt này sẽ không thể làm hại dân làng nữa!

Vị đại tiên đó châm lửa nhiều lần nhưng vẫn không được, mắt thấy dân làng sắp không áp chế nổi nữa, nên cũng vội vàng thuận tay đẩy thuyền.

Ông nói là: “Ý trời, ý trời a!!! Tôi vừa tính được con yêu nghiệt này không phải gặp họa mà chết, mà là đi đến một nơi khác, xem ra, chính cùng thí chủ này có duyên rồi!"

Dân làng nghe ông nói như vậy liền cảm kích khôn nguôi, không chỉ đưa cho anh con rùa mà còn lái xe tiễn anh ra trạm xe nữa kia!

Chỉ tiếc là, con rùa trắng khổng lồ này vừa rời Thái Hồ thì bị tương khắc, cứ nhịn ăn nhịn uống, từ trong mắt trào ra những dòng máu rồi chết đi.

Tôi cũng cảm khái, nói con vật này đích thị là văn vật sống a, nếu như nó còn sống thì tốt biết mấy, có thể quyên cho công viên Bắc Hải, sau này chèo thuyền vẫn có thể nhìn thấy nó!

Tiểu Bàng ngậm ngùi, nói đây chính là mệnh a, nhưng mà con cự giải này sống bao nhiêu lâu nay, có để là do mệnh số đã tận, bản thân nó đã không muốn sống rồi, nếu không thì với thân hình to lớn như vậy, nó mà giãy giụa để trở về Thái Hồ thì ai mà cản được nó chứ?

Tôi hỏi anh: “Vậy trên lưng nó những văn tự rốt cuộc là có ý nghĩa gì?”

Tiểu Bàng đáp: “Sau khi con rùa đó chết, tôi đem nó đến Pháp Nguyên tự mời lão hòa thượng xem qua, làm một bàn pháp sự, sau đó chôn đi phần thịt rùa, để lại cái mai to lớn đó.”

Anh cũng mời không ít chuyên gia đến xem, kết quả chẳng ai xem ra được gì.

Những người chuyên gia đó đều chỉ lắc đầu, nói Giáp Cốt văn tuy đa phần được để lại từ thời nhà Thương, nhưng không phải duy nhất thời nhà Thương mới sở hữu, có thể nói rằng trước thời nhà Thương nó đã tồn tại rồi, ban đầu chúng được dùng để ghi lục lại kết quả bói toán, cho nên rất huyền ảo và quỷ dị, không phải dễ dàng phá giải được nó đâu.

Về sau, có một bậc tiền bối đã rửa tay gác kiếm, đến xem kỹ cái mai rùa, mới nói ra được một chút manh mối.

Lão tiền bối kia tuy rằng có bối phận rất cao, nhưng không được ai chào đón, do ông ta khởi nghiệp từ kinh doanh thiên môn.

(Bối phận: chỉ địa vị trong ngành hoặc chỉ thứ tự cao thấp trong họ hàng)

(Kinh doanh thiên môn: bàng môn tà đạo, những việc làm kiếm tiền trái pháp luật)

Ông ấy làm giàu từ việc đào xương người tại nghĩa trang vùng ngoại ô Bắc kinh, dùng xương đùi của người làm thành đũa, ngụy tạo thành đũa ngà voi để bán!

Ngà voi thì bị ố vàng, mà xương người làm thành đũa vừa trắng sáng, vừa chắc chắn trông còn đẹp hơn đũa ngà voi. Đũa xương người còn dễ bán hơn đũa ngà voi, bây giờ, nhiều gia đình giàu có vẫn còn đang dùng đũa xương người!

-

Về sau, mộ của Mã Vương Đôi Hán trở thành đề tài nóng hổi, ông ấy lại đi trộm xác khô, chuyên bán sang các nước u Mỹ; đi Nam Dương nuôi cổ trùng, cung cấp thai nhi đã chết cho thầy nuôi ngải, cứ cái gì kiếm ra tiền thì làm cái đó, khiến cho Tiểu Bàng cũng khinh ông ra mặt.

(Mã Vương Đôi Hán Mộ: mộ gia tộc của thừa tướng nước Trường Sa thời kỳ Tây Hán, nay là đơn vị văn vật bảo hộ trọng điểm thứ 7 của Trung Quốc)

Nhưng mà ông lão đúng thật rất am hiểu những đồ tà môn ngoại đạo, cũng chỉ có ông ấy mới nói ra lai lịch của mai rùa trắng.

Ông kể rằng: “Truyền thuyết từng nói, sau khi Tần Thủy Hoàng lên ngôi, một ngư dân ở Đông Hải phát hiện trên bờ biển có một mai rùa trắng, như một tòa núi nhỏ.

Cái mai rùa trắng không chỉ lớn, mà phía trên lại có nhiều hình khắc bùa vẽ quỷ, vô cùng quái dị.

Ngư dân không dám giấu giếm, vội vàng đem nó cống nạp cho Tần Thủy Hoàng.

Tần Thủy Hoàng chép chữ từ trên mai rùa xuống, lệnh cho cả triều văn võ phá giải, về sau tìm được một dị sĩ, gọi là Tào Văn Công, người này chuyên giải mã những văn tự cổ quái.

(Dị sĩ: những người có kiến thức, tài năng khác thường)

Tần Thủy Hoàng sai ông ấy dẫn dắt hàng trăm nho sinh chuyên tâm nghiên cứu, sau vài tháng mài mò, ông ta đã làm ra bản dập.

(Bản dập: bản điêu khắc trên đồ kim khí hoặc gỗ đá, dùng để in ấn lên giấy)

Tần Thủy Hoàng nhìn thấy bản dập liền giật nảy mình. Vì giữ lại bí mật bản dập không truyền ra ngoài, ông đem Tào Văn Công và cả mấy trăm nho sinh giết đi, lại sợ nho sinh bí mật ghi lại việc này, thậm chí hạ lệnh thiêu huỷ tất cả kinh sách trong nước.

Đây chính là chân tướng của sự tích Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho mà người đời sau hay nói.

(Link cho ai cần nhé: https://vi.m.wikipedia.org/.../%C4%90%E1%BB%91t_s%C3%A1ch...)

Tiểu Bàng hỏi ông ấy, chữ trên mai rùa đó viết về cái gì?

Ông ấy ảm đạm nói ra hai chữ: “Thành tiên.”

Ông nói: “Bản dập ghi chép lại một triều đại từ thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế, người sáng lập triều đại là Phục Hy, sống đến một vạn lẻ tám nghìn tuổi. Con rùa lớn này do Phục Hy tự tay nuôi. Sau khi nó chết, Phục Hy cho người đem lịch sử triều đại điêu khắc trên mai rùa, chính là những chữ này.”

Tiểu Bàng chợt hiểu, Phục Hy này cư nhiên sống đến một vạn lẻ tám nghìn tuổi, nên Tần Thủy Hoàng mới tin tưởng ở Đông Hải sẽ có thuốc trường sinh bất lão, tốn công tốn sức phái người đi tìm!

Tiểu Bàng lại hỏi ông ấy: “Vậy trên mai rùa trắng của tôi khắc những gì?”

Ông lắc đầu, nói: “Tôi không biết nữa, dù sao thì trên đời cũng không còn người hiểu được những văn tự này đâu.”

Trước khi đi, ông ấy muốn sao chép chữ trên mai rùa, biết đâu sẽ gặp phải người có duyên phá giải được bí mật này.

Tiểu Bàng có chút nghi hoặc, nên chỉ cho ông ấy chép một nửa, nếu như phá giải được thì ông lại tìm tiểu Bàng chép nốt một nửa còn lại.

(Bị dụ riết cũng rút kinh nghiệm rồi he:))))

Tiểu Bàng cảm khái, cũng đã bảy tám năm trôi qua, ông ấy vẫn chưa quay lại, có thể là vẫn chưa phá giải được chăng???