[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 20: Chợ Quỷ



Đây là câu chuyện thứ tư của Tiểu Bàng, đó là một câu chuyện cũ kể về vụ làm ăn với “quỷ”.

Người thì làm sao lại có thể làm ăn với quỷ được cơ chứ?

Mình cứ tiếp tục đọc thì sẽ biết ngay thôi.

Câu chuyện này xảy ra cách đây rất lâu, trước cả <Côn Lôn thi thai>, Tiểu Bàng lúc đó đúng thật là "tiểu" Bàng. Thời điểm ấy, cậu ta mới đến Bắc Kinh kiếm sống, vẫn là một tiểu tử nghèo, không sợ trời không sợ đất, loại tiền nào cũng dám kiếm.

Dưới tình huống như vậy, cậu ta có một vụ làm ăn với “quỷ”.

Câu chuyện này xảy ra tại chợ quỷ của Bắc Kinh thời xưa.

Nói đến chợ quỷ, mọi người khả năng đều không biết, không chỉ Bắc Kinh, mà rất nhiều nơi khác cũng có, như khu Nam Khai "Tam Bất Quản"* ở Thiên Tân, hay bãi tha ma cũ tại Trịnh Châu, mỗi nơi đều có chợ quỷ.

(Tam Bất Quản: Chợ Nam, hay "Tam Bất Quản", là tên gọi của một nơi thuộc khu Hoà Bình - khu tự quản tại thành phố Thiên Tân, Trung Quốc. Nơi này vào khoảng đầu thế kỷ XIX từng là khu vực đầm hồ rộng nằm ở phía Đông Nam của thành phố Thiên Tân cũ, sau đó không ngừng phát triển, trở thành phố Hoà Bình, thuộc huyện Đông Chí, phía Nam là đường Đa Luân, phía Tây giáp phố cửa Nam, phía Bắc mở ra khu buôn bán giải trí. Khu vực chợ Nam hiện thuộc quản lý của phố Chợ Nam, khu Hoà Bình, thành phố Thiên Tân.)

Chợ quỷ bắt đầu xuất hiện vào thời Tiền Thanh. Một số vương công quý tộc đã xuống dốc, hoặc những cô thanh lâu kỹ nữ thiếu tiền muốn bán qua tay trang sức, đồ cổ, nhưng lại ngại quang minh chính đại rao bán, thừa dịp tối trời, ngấm ngầm mang đồ đi giao dịch.

Đương nhiên còn có một số người đạo mộ, “Yến Tử Lý Tam"* có tiếng, hoặc con cái của những gia đình giàu có bị đuổi khỏi nhà, đều tới đây tẩu tán đồ đạc.

(Yến Tử Lý Tam: chỉ những cao thủ trộm cắp.)

Rất lâu về trước, chợ quỷ theo đó hình thành một quy định, chỉ giao dịch ban đêm, song phương mua bán đều tiến hành trong im lặng, không cần biết là mua được thứ gì, chỉ cần đồ đã đến tay, hai bên lập tức rời đi, không bao giờ gặp lại.

Cũng chính bởi quy tắc ngầm này mà chợ quỷ xuất hiện không ít chuyện ma quái, nhận được tiền vàng mã, hoặc mua bình nước mà lại biến thành đầu lâu vân vân... đều là chuyện thường ngoài ngõ.

Có người nói, đây là tiểu quỷ trêu người, chỉ có thể cho là mình xui xẻo, không được truy cứu, nếu không sẽ tự rước họa vào thân.

-

Bàng tử năm đó vừa đến Phan Gia Viên, nhất thời chưa kiếm được chỗ bán hàng, chỉ còn cách bày hàng ra đất, buôn bán một ít đồng tiền, lọ hít, vòng ngọc, tượng Phật bằng đồng. Các thứ khác đều là giả hết, chỉ có lọ hít sứ là thật thôi.

Mấy thứ như lọ hít không đáng giá bao nhiêu, làm bằng sứ cũng chỉ có mấy chục tệ một lọ, chi phí làm giả còn đắt hơn cả giá trị lọ thật, cho nên chẳng có ai làm giả, cứ thế mà bán qua ngày.

Những năm ấy, thu nhập của người Trung Quốc còn hạn chế, cho nên ai cũng đến xem là nhiều, thực sự mua đồ lại chả có bao nhiêu, nguyên một ngày trời, ngay cả một ấm trà cũng bán không ra.

Tiểu Bàng cũng thuộc dạng người cao to tráng kiện, không biết sợ là gì, ban ngày không bán được, vậy ban đêm cậu đến chợ quỷ bày hàng. Khỏi phải nói, đêm xuống, tình hình buôn bán của cậu khởi sắc rõ ràng, bán được không ít bút lông, giấy Tuyên*.

(Giấy Tuyên: một loại giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ)

Người mua những thứ này thân mặc trường bào, để râu dê, không nói lời nào, chỉ dùng tay để truyền đạt yêu cầu, đáng sợ hơn là người này không dùng nhân dân tệ để trả, mà dùng xu bạc, chính là đồng Viên Đại Đầu*.

(Xu bạc Viên Đại Đầu: là tên gọi chung của một đồng bạc Trung Quốc. Viên Đại Đầu bắt đầu được đúc vào năm thứ ba của Trung Hoa Dân Quốc - năm 1914.)

Chuyện này kể ra cũng quá đáng sợ đi thôi.

Nhưng tiểu Bàng gan to bằng trời, chỉ cần có sinh ý, cậu ta ngay cả quỷ cũng chẳng sợ. Nhận Viên Đại Đầu của người ta còn vui mừng khôn xiết, bởi hàm lượng bạc trong xu Viên Đại Đầu rất cao, xem tình hình này, cậu ta tùy tiện bán trao tay, ngược lại còn kiếm được nhiều hơn bán bút lông giấy mực gấp bội.

Kết quả, một hôm, người mặc trường bào đó lại đến. Lần này, ông ta mở miệng nói chuyện, úp úp mở mở nói muốn đặt mua một thứ ở chỗ tiểu Bàng, tiền không là vấn đề, nhưng phải là đồ tốt, hơn nữa còn yêu cầu cậu ta tự mình mang tới.

Ông lão này nói chuyện ấp a ấp úng, phát âm lại cổ quái, cảm giác như bị mất một đoạn lưỡi vậy, cực kỳ khó nghe.

Tiểu Bàng ra sức vỗ ngực: “Ngài nói thẳng đi, bất kể là thứ gì, tôi cũng có thể mang đến cho ngài!”

Ông lão kia nói: “Thứ khác chúng tôi không thiếu, chỉ thiếu mỗi bí ngô. Thế nên muốn nhờ cậu tìm giúp một quả bí ngô bằng ngọc.”

-

Tiểu Bàng thở phào một hơi, hóa ra chỉ là một quả bí ngô, có gì khó chứ, lại càng ra sức bảo đảm, thu tiền đặt cọc, hỏi kỹ kích thước của quả bí ngô, xác định chỗ giao hàng, mới vui vẻ đi về.

Không ngờ rằng, ngày thứ hai, cậu đi mấy quầy bán ngọc, nói muốn mua bí ngô bằng ngọc, bọn họ đều liên tục đáp ứng. Nhưng đến khi tiểu Bàng nói ra kích thước của quả bí ấy, ai cũng biến sắc, cổ quái nhìn cậu ta, có trưởng quầy nóng tính còn thẳng tay cầm chổi lông gà đuổi cậu ra ngoài.

Tiểu Bàng làu bàu: “Ông đây bỏ tiền ra mua đồ, sao lại bị đuổi ra ngoài chứ?!"

Sau đó, có một trưởng quầy già họ Lý không nỡ nhìn cảnh này, giải thích cho cậu: “Người trẻ tuổi, không có ai mua đồ như cậu đâu! Cậu có biết cậu đang mua cái gì không?”

Tiểu Bàng đáp: “Bí ngô đó!”

Lão trưởng quầy nói: “Cậu xem, cậu cũng là người buôn bán ở Phan Gia Viên này, vậy tôi hỏi cậu, bí ngô ngọc có ý nghĩa gì không?"

Tiểu Bàng cao giọng: “Đương nhiên là có rồi! Bí ngô bằng ngọc có nghĩa ‘Thọ tỷ Nam Sơn’, là món quà mà con cháu kính tặng các bậc trưởng bối, là điềm lành nha!”

Lý lão trưởng quầy lắc đầu: “Cậu chỉ hiểu một mặt, vẫn còn một mặt khác. Bí ngô bằng ngọc đúng là dùng để chúc thọ, nhưng bí ngô chúc thọ đều có kích thước riêng của nó, kích thước phải đúng mới được. Quả bí ngô mà cậu muốn, kích thước không hề đúng!”

Tiểu Bàng có chút không hiểu: “Kích thước không đúng thì là không đúng chứ sao, vị khách hàng của tôi chỉ định muốn cái đó, tôi còn có cách nào nữa chứ?”

Lý trưởng quầy nghiêm nghị nói: “Tiểu huynh đệ à! ta thấy cậu vui vẻ như vậy, cũng coi là có duyên với cậu, cậy mình nhiều tuổi nói với cậu vài câu, khách hàng của cậu, ông ta có phải đến từ chợ quỷ không? Ông ta á, không phải là người đứng đắn gì, cậu hãy nhanh chóng bỏ mối làm ăn này đi!”

Tiểu Bàng nghe ông ấy nói như vậy, tưởng rằng ông ta đố kỵ với bản thân nhận được mối làm ăn lớn, chỉ cười haha đối phó, Lý trưởng quầy thấy anh ta căn bản không nghe, cũng chỉ thở dài một hơi, sau đó cuối cùng không chịu được, đưa cho Tiểu Bàng vài đồng xu, để anh ta đem theo bên mình, gặp phải nguy hiểm ném chúng ra ngoài để cứu mạng.

Tiểu Bàng cũng không để tâm, tùy tiện nhét mấy đồng xu vào túi quần, tìm một xưởng sản xuất ngọc, trong đêm làm ra quả bí ngô lớn.

Sau khi lấy được bí ngô ngọc bích, Tiểu Bàng gói ghém cẩn thận, bắt xe ô tô chạy thẳng đến ngoại thành phía Tây.

Vùng ngoại thành phía Tây, trước đây là bãi tha ma, người chết chất đống, chó hoang tha xác khắp nơi, con ngươi của chúng đều đỏ như máu.

Hơn nữa ở đây gió lốc xuất hiện thường xuyên, hết cơn lốc này đến cơn lốc khác, đuổi theo người đi bộ trên đường. Những người già đều nói, gió lốc triệu ma quỷ, đây đều là sự biến hóa của bọn quỷ nhỏ ham chơi, trêu người đi đường.

-

Thấy càng ngày càng hoang vắng, tài xế cũng không dám đi tiếp, Tiểu Bàng vừa nói ngọt vừa dọa dẫm để anh ta đưa đến nơi hẹn. Tự mình ôm quả bí ngô bước xuống xe, hướng mắt về phía trước, nơi đó đều là những ngôi mộ hoang vắng, không có bóng người nào.

Gió lạnh thổi qua, anh ta tỉnh táo hơn, cảm thấy sự tình có chút không đúng, dứt khoát quay về rồi tính.

Vừa nghĩ, trước mắt bỗng xuất hiện một chấm đỏ, sau đó chấm đỏ càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một chiếc đèn lồng.

Tiểu Bàng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tại sao chiếc đèn lồng lại lơ lửng trên không vậy? tại sao phía sau không có người?

Anh ta dụi mắt, nhìn chăm chú rồi hét lên sợ hãi suýt ném quả bí ngô xuống đất. Chờ đèn lồng đến gần, Tiểu Bàng phát hiện ra đây chính là người đặt quả bí ngô.

Tiểu Bàng mừng rỡ, chân trước chân sau chạy tới, kêu ông ấy mau lại gần, quả bí ngô giao đến rồi, mau mang đi. Nhưng người đàn ông nói rằng, ông không thể một mình mang món hàng về được, còn phải làm phiền Tiểu Bàng đem đến tận nhà. Tiểu Bàng nghĩ cũng đã đến đây rồi, thiếu một hai bước nữa thôi, thế là cùng ông ta đi về phía trước.

Ở vùng đất hoang vu rộng lớn này, đường gồ ghề, đi lại khó khăn, nhưng lão già đó bước đi uyển chuyển, như thể lơ lửng trên mặt đất vậy, khiến cho Tiểu Bàng chạy theo không kịp.

Đi được một lúc lâu, cuối cùng họ cũng dừng lại trước một ngôi nhà lớn. Tiểu Bàng ôm quả bí ngô bằng ngọc khá lớn, mồ hôi nhễ nhại. Lúc đó mới phát hiện ra, xung quanh là tường bao lớn, xây bằng gạch xanh, bên trên quét màu xám trắng, trông rất cổ kính, giống như trạch viện của thế gia thời cổ đại. Tuy nhiên ngôi nhà xuất hiện rất đột ngột. Xung quanh là mồ mả hoang tàn, cỏ cây cằn cỗi, đột nhiên lại xuất hiện một ngôi nhà bề thế, uy nghiêm, có vẻ rất kỳ quái.

Không kịp để anh ta nghĩ nhiều, ông lão đã kéo vòng cửa gõ mấy cái. Một cậu bé đi ra mở cửa, cậu bé mặc một chiếc áo xanh, cúi đầu, đến nhìn cũng không nhìn anh ta một cái. Ông lão dẫn Tiểu Bàng vào. Ngôi nhà đó mặt cửa không lớn, nhưng bên trong lại là một cõi riêng biệt, lầu gác đình đài đều có cả, một hành lang dài màu đỏ son dẫn vào trong, thể hiện bầu không khí thanh bình, tinh tế.

Tiểu Bàng tán thưởng, nói đây chính là kiểu Bắc Kinh cũ, nhìn bên ngoài không hiện núi không lộ thủy, nhưng bố cục bên trong lại chính là hào phú mà!

Đi tiếp lên phía trước liền bước vào phòng sách trang nhã, trên án thư bày bốn bảo vật, bức tường treo bức họa danh nhân thư pháp, trông rất đơn giản tao nhã. Trên bàn gỗ đỏ ở giữa phòng đặt một đĩnh vàng ánh lên rực rỡ, mắt của Tiểu Bàng sớm đã hoa lên rồi, tìm một chiếc ghế gần đĩnh vàng ngồi xuống.

Tiểu Bàng há hốc, nhìn căn phòng tinh xảo, nhìn bức tường không biết là từ vật liệu gì, vừa trong suốt vừa sạch sẽ, tiện tay ấn một cái, nghe thấy tiếng động như vật gì bị đâm thủng, một lỗ hổng lớn xuyên qua bức tường, lộ ra chút ánh sáng.

Tiểu Bàng bị dọa giật mình, nhìn qua lỗ hổng lớn, phát hiện bên ngoài có vầng trăng tròn đang sáng tỏ.

-

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ đây là nhà giấy?

Ngẩng đầu nhìn lại, đầu óc ong ong, hóa ra trần nhà đó đầy những ván gỗ sơn màu đỏ, thứ chết tiệt này rõ ràng là ván quan tài!

Đây thật sự là một căn nhà ma hoàn chỉnh!

Tiểu Bàng lúc đó sợ đến hai chân mềm nhũn, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, khi đó anh ta vơ mấy thỏi vàng trên đĩnh, nhét vào túi rồi bỏ chạy bạt mạng.

Lúc này, ông lão kia từ bên ngoài đi vào, vừa vặn đụng phải trúng ngực nhưng Tiểu Bàng lại cảm thấy nhẹ bẫng, cơ bản là không có một chút trọng lượng nào, chẳng trách lão tử này bước đi nhanh như vậy, hóa ra là đang lơ lửng trên mặt đất!

Nhìn thấy Tiểu Bàng muốn rời đi, lão ta bèn giơ tay ra túm lấy Tiểu Bàng khiến anh ta không có cách nào đi được. Lúc này, ông ta cao giọng gọi người hầu đến cùng vây lấy Tiểu Bàng. Tiểu Bàng ra sức giãy dụa, đụng phải người hầu đang bưng đĩa hoa quả, nhìn thấy táo và chuối trên đĩa hoa quả vương vãi, tất cả đều biến thành cóc nhảy loạn khắp nền nhà.

Tiểu Bàng sợ hãi hét lên: ”có ma”, liền cởi áo khoác, ném vào lão già, rồi liều mạng chạy ra ngoài. Kết quả, anh ta chạy mấy vòng trong sân, chỉ thấy tường cao khắp nơi, căn bản không có lối ra. Lúc này anh sực nhớ ra một chuyện, chính việc này đã cứu lấy anh ta một mạng.

Anh nhớ ra mấy đồng xu Lý trưởng quầy đưa cho, lập tức niệm vài tiếng Phật Hiệu, ném một đồng xu ra, liền thấy trước mặt một tầng sương mù, dần dần tan ra, hiện ra một con đường.

Anh ta vội vã đi theo con đường. Chưa đi được bao lâu, sương mù tụ lại chắn đường nên anh ta đành ném ra một đồng xu nữa.

Cứ như vậy, đợi anh ta ném hết mấy đồng xu, cuối cùng cũng nhìn thấy đường cái. Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kích động quỳ trên con đường lớn mà khóc.

Sáng sớm hôm sau, anh ta chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, đến gặp Lý trưởng quầy cảm tạ ơn cứu mạng. Đồng thời, kể cho ông ta nghe chi tiết chuyện đêm qua.

Lý lão tiên sinh nhẹ nhàng nói rằng khi nghe thấy kích thước của quả bí ngô bằng ngọc đó, liền biết kẻ mua chắc chắn không phải là người. Bởi vì quả bí ngô không chỉ được ca tụng Phúc như Đông Hải, biếu kính người cao tuổi. Nó còn có tác dụng khác chính là lễ vật cho quỷ.

Tiểu Bàng không hiểu: "Lễ vật cho quỷ ư?" Lý lão tiên sinh gật đầu: "Âm gian cũng giống như dương gian chúng ta, cũng cần phải “hối lộ”, sao có thể không tặng quà? Nhưng âm gian ấy à! Cái gì cũng có, chỉ không có bí ngô. Cho nên muốn tặng lễ vật, cậu cần phải dâng bí ngô cho lão diêm vương. Nhưng mà âm gian bị ngăn cách ánh sáng mặt trời, những đồ vật ở dương gian bình thường không tiến vào được. Vì vậy cần phải định chế một kích thước đặc biệt và được đưa tới bởi một xác sống."

Ông ta quay đầu liếc nhìn Tiểu Bàng: "Thằng nhóc này vận khí thật tốt, chỉ muộn một giờ ba khắc nữa sẽ đầu đội quả bí ngô mà đi gặp Diêm Vương!"

Tiểu Bàng toát mồ hôi lạnh, cảm thấy chuyện hôm qua thật là mình mệnh lớn, suýt nữa thì thật sự đi gặp Diêm Vương rồi.

Cuối cùng, anh ta lại hỏi Lý trưởng quầy: "sao lại đưa cho anh ta mấy đồng xu đó? Tại sao có thể mở lối thoát hiểm được?"

Lý trưởng quầy nói: "Những đồng xu đó là tiền của Ngũ đế, tiền là dương khí quan trọng nhất trên nhân gian, đã qua tay vô số người, cho nên âm phủ không thể giữ lại. Cho dù gặp tà thuật của loài quỷ nào chạm phải, chỉ cần ném tiền Ngũ đế, một lần đập vào là mở ra một kẽ hở, vì vậy hôm qua anh mới có thể chạy ra ngoài."

Tiểu Bàng lúc đó mới hiểu được khổ tâm của Lý trưởng quầy, cúi rạp người cảm tạ 3 lần.

Trên đường trở về, trong lòng Tiểu Bàng khá đắc ý, nghĩ mặc dù mình đụng phải quỷ, nhưng mà người xưa hay nói, đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Mấu chốt là lần này cũng không thiệt, chính là cái đĩnh vàng kia, đền bù lại được tổn thất. Không ngờ khi anh ta về nhà, tất cả đều biến thành giấy vụn.

Tiểu Bàng quay về uống hết hai bình rượu xái, tức giận khóc, bọn quỷ này đúng là lừa người mà!!!

Tôi ngược lại cảm thấy, anh ta hẳn là bị người khác động tay động chân, cố ý khiến quỷ đến hù dọa anh ta. Không ngờ Tiểu Bàng là người da dày thịt thô, không sợ chút nào, còn vì mất quả bí ngô bằng ngọc mà đau lòng!!!