[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 22: Thành Tiên



Đây là câu chuyện của người bạn đại học kể lại.

Anh ấy là người Đông Bắc, nhưng không phải người lỗ mãng, mà là một thư sinh hào hoa phong nhã, thích đọc sách cổ, viết chữ bút lông, vẽ quốc họa, có chút bất phàm.

Nhiều người cho rằng anh ta xuất thân từ gia đình thư hương, thực ra không phải.

Nhà anh ta là “Xuất Mã Tiên”

(Xuất Mã Tiên: Một chi nhánh của đạo Tát Mãn, chuyên mời thần tiên tinh quái (động vật tu luyện thành tinh) trong núi ra để cứu thế độ nhân, chuyên xem bói, xem bệnh)

Truyền thuyết về xuất mã tiên, trong dân gian Đông Bắc đã lưu truyền rất lâu, còn gọi là “xem tướng”. Nhà anh ta cũng là một kiểu người xem tướng đó.

Theo như anh ta nói, từ đời bà nội anh ta, trong nhà xuất hiện “Hồ tam thái gia”, cũng chính là hồ tiên, vẫn luôn thờ phụng.

(Hồ tam thái gia chỉ họ Hồ ở TQ, còn hồ tiên là hồ ly nha. Hai chữ ‘胡’ và ‘狐’ đều cùng nghĩa tiếng việt là chữ Hồ)

Chuyện kể rằng ông nội anh ta có một năm lên rừng đốn củi, cứu được một con hồ ly. Con hồ ly đó báo ân, kết một mối thiện duyên, đến nhà họ. Cho nên nhà họ vì vậy mà nổi danh, trở thành người xem tướng có tiếng ở địa phương.

Những người dân trong thôn thì không cần nói, rất nhiều quan chức đương nhiệm đều lặn lội ngàn dặm đến tận nơi, chỉ vì cầu Hồ tam thái gia xem cho. Cũng có rất nhiều người thần bí, đi cùng quan viên địa phương, lái chiếc xe không rõ nhãn hiệu, biển số xe phải che lại. Không biết là nhân vật lớn cỡ nào.

Cũng phải nói, vị Hồ tam thái gia này xem tướng quả thật chính xác. Chỉ cần người này bước vào chuyện quá khứ tương lai đều có thể nói ra, không có nửa điểm sai sót.

Thông thường những người xuất thân trong gia đình như vậy, chắc chắn đối với những điều này hết lòng tin tưởng, nhưng bạn học của tôi thì không.

Không biết tại sao, anh ta tự nhiên đối với chuyện như thế này hết sức chán ghét. Mùi tro hương lưu lại trong nhà, người xa lạ tới lui. Thậm chí lầu hồ tiên mà trong nhà cung phụng, anh ta cũng vô cùng chán ghét.

-

Sau khi bà nội qua đời, “Xuất mã tiên” được dì anh ta kế thừa. Anh ta liền xúi giục cha chuyển nhà, rời xa bọn họ.

Nhưng rồi anh ta đã trải qua một chuyện, khiến anh ta bắt đầu tin.

Đó là năm ông nội khuất núi. Theo lệ ở đây, người thân muốn nói chuyện với ông nội phải mời một vị đại tiên, triệu hồi linh hồn đã khuất của ông nội. Thông qua thân thể của đại tiên nói chuyện với ông.

Bạn của tôi từ nhỏ đã ghét những việc như vậy, vì thế không tin, ra sức ngăn cản. Nhưng cha cậu lại tin vào điều này, muốn xem thử ông nội còn di nguyện nào chưa hoàn thành.

Bạn tôi nghĩ ra một cách, đó là cùng cha đi thỉnh tiên, và vạch trần ngay tại chỗ thủ đoạn giả thần giả quỷ này.

Cân nhắc từ ý kiến người thân, anh ta không để cha mình đến chỗ dì, tùy tiện tìm một bà đồng trong thôn khác.

Ở những ngôi làng nhỏ miền núi phía Đông Bắc, hầu như gia đình nào cũng tin vào điều này, cho nên địa vị của bà đồng rất cao.

Khi đến nơi, trước mặt còn có mấy người, trên cơ bản tất cả đều đang khóc, liên tục cảm tạ đại tiên.

Anh ta ngoài mặt giả vờ tôn trọng đại tiên, nhưng trong thâm tâm lại chế nhạo, muốn đợi một lát khiến cho bà ta lộ ra sơ hở.

Khi đến lượt, đại tiên cho bọn họ tiến vào. Đó là một căn phòng tối và ẩm thấp, cửa sổ che tấm vải đen, bên trong bày một bộ hương án, nến và một vài tấm nệm lót.

Bạn tôi hồi tưởng lại, căn phòng đó rất đặc biệt. Đầu tiên là nó rất kín, đến cái cửa sổ cũng không mở, quan trọng hơn là rất lạnh. Anh ta bước vào không khỏi cảm thấy rùng mình, lông tơ toàn thân dựng hết lên. Nhiệt độ bên trong chênh lệch so với bên ngoài cũng phải mười mấy độ.

Sau đó anh ta mới biết, có một số tổ chức săn ma ở nước ngoài, khi giám định một địa điểm có ma hay không, dựa vào phán đoán chủ yếu nhất chính là nơi này thấp hơn nhiệt độ chỗ bên cạnh mười độ.

Tuy rằng có chút cổ quái, nhưng anh ta không lùi bước, đứng sang một bên xem đại tiên biểu diễn.

Vị đại tiên lẩm bẩm một đoạn không ai hiểu lời rồi bắt đầu làm phép.

Bà ta làm phép tương đối đơn giản. Đổ nước sạch khoảng nửa chậu sau đó đặt ba chiếc đũa vào chậu.

Ba chiếc đũa lơ lửng trong chậu không nhúc nhích.

Vị đại tiên nói bà ta đang thỉnh ông nội của họ nhập thân, cho bọn họ xem kỹ, chỉ cần ba chiếc đũa dựng đứng nghĩa là nhập hồn thành công.

Có muốn nói gì thì nói nhanh, ma nhập thân rất khổ, bà ta không chịu được lâu.

Bạn tôi đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn. Theo cùng lời lẩm bẩm của người đó càng lúc càng nhanh, trong chậu nước bắt đầu lăn tăn gợn sóng, ba chiếc đũa từ từ quay trong chậu.

Bạn học tôi lúc này cũng trở nên căng thẳng, không dám động đậy.

Có điều anh ta không sợ chút nào. Anh đã đọc qua những báo cáo tương tự, biết được rất nhiều thuật sĩ giang hồ nhìn thì có vẻ biết thông linh ẩn địa, không gì không thể. Thực ra chỉ là phương pháp che mắt, giống như ảo thuật hiện đại. Cũng như việc bạn cho tay vào chảo dầu, thực ra trong chảo là hàn the, nó sôi ở 40 độ, nhìn thì có vẻ như dầu nóng nhưng thực chất khi cho tay vào lại không bị bỏng.

-

Sau khi ba chiếc đũa quay trong nước được một lúc thì điều kỳ diệu đã xảy ra. Ngay trước mắt họ, không có ngoại lực tác động, ba chiếc đũa đột nhiên dựng đứng trong chậu.

Điều này thật vô cùng kinh dị.

Có thể nói hiện tượng này làm đảo lộn mọi nguyên lý cơ học và không giải thích được bằng khoa học.

Bản thân cha của bạn tôi hoàn toàn tin vào điều này, lập tức quỳ xuống nệm, liên thanh gọi ông nội, bắt đầu hỏi chuyện.

Thành thực mà nói bạn tôi khi đó trong tâm đã dựng cả lên rồi. Trong căn phòng u ám đó, ngọn nến chập chờn lên xuống, vị đại tiên nằm trên mặt đất, mắt chuyển trắng dã, mí mắt giật liên tục, giống như có con bọ trong mắt vậy. Ba chiếc đũa đứng trong chậu giống như người lính đang đứng duyệt binh vậy, không nhúc nhích...

Anh ta vuốt mạnh tóc, trong tâm phát động, sau đó bước hai bước đến trước mặt cầm lấy 3 chiếc đũa đang dựng đứng.

Tiếp đó anh ta không khỏi phát run. Bởi vì khi ấy anh ta cảm nhận được rằng không phải đang cầm đũa mà là một bàn tay!

Bàn tay đó lạnh ngắt như anh đang nắm cục băng, nhất thời quên thả tay ra, không biết phải làm sao.

Sau đó bạn tôi liền nghe thấy tiếng của đại tiên nhưng âm thanh không phải của bà ta mà là giọng nói của một lão già.

Ông ta khàn giọng nói: Tiểu Vỹ à, con nắm tay ông nội làm gì vậy?

Bạn tôi rùng mình sợ hãi, chân anh ta mềm nhũn quỳ xuống.

Bởi vì, âm thanh đó đúng là tiếng ông nội của anh.

Lúc này, ông nội anh ta lại một lần nữa lên tiếng, nói một thôi một hồi những chuyện lúc anh còn bé, rất nhiều chuyện anh ta cũng không biết, nhiều chuyện thì chỉ nhớ mang máng, nhớ đến ông nội, anh ta liền quỳ xuống đất, khóc như mưa.

Sau đó, đã xảy ra một chuyện.

Người bạn gái thời đại học của anh ta, là một cô gái rất hoạt bát đáng yêu, bỗng một hôm bất chợt bị rối loạn tâm trí, kêu khóc om sòm những lời khó hiểu, nhất định muốn nhảy lầu.

Sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán là bệnh tâm thần phân liệt, phải vào bệnh viện tâm thần.

(Bệnh tâm thần phân liệt: https://www.vinmec.com/.../tam-phan-liet-nhung-dieu-can.../)

Anh ta không muốn đưa bạn gái vào đó, anh cảm thấy có gì bất thường, lúc này anh ta nhớ tới dì cả Xuất Mã Tiên. Vì vậy sau khi thương lượng với cha mẹ của người bạn gái, bọn họ đến nhà dì cả, bắt đầu lần Xuất Mã Tiên đầu tiên.

Lần ấy Xuất Mã Tiên rất thành công, hồ tiên ngay tức khắc phán cô nương này bị ác linh bám vào người, ác linh là một nữ sinh đã tự sát ở trường mấy năm trước, oán khí rất nặng, muốn hại chết bạn gái anh.

Hồ tiên liền khu trừ tà linh, bạn gái anh cũng khôi phục như thường.

Cô bạn gái không dám ở lại trường, vội vàng làm thủ tục xin nghỉ, sau đó đi nước ngoài du học, hai người cũng không còn liên lạc nữa.

-

Từ đó, anh ta bắt đầu tin vào quỷ thần, cũng bắt đầu cùng nhà dì cả qua lại.

Dì cả cho anh ta biết, truyền thuyết Ngũ Đại Tiên của vùng Đông Bắc là có thật.

(Ngũ Đại Tiên: gồm có Hồ Tiên (Hồ ly), Hoàng Tiên (Chồn), Bạch Tiên (Nhím), Liễu Tiên (Rắn), Hối Tiên (Chuột), truyền thuyết dân gian nói rằng cúng bái Ngũ Đại Tiên sẽ được giáng phúc.)

Ngũ Đại Tiên chính là năm loại động vật dễ thông linh nhất. Những động vật này hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, từng bước mở ra trí tuệ, bắt đầu tu luyện. Thế nhưng đạt đến trình độ nhất định thì không chỉ tu luyện thôi, phải tích lũy phúc báo, đợi cho phúc báo thâm hậu, mới được chuyển thế làm người, thành Tiên.

Cho nên Xuất Mã Tiên thực ra là người đại diện, chẳng có công lực gì, hoàn toàn dựa vào tiên gia bám trên người dì cả, mượn thân thể để nói chuyện, làm phép.

Tiên gia giúp người xua tà, giải đáp nghi vấn, sẽ tích lũy được phúc báo, đợi cho góp được đầy đủ phúc báo, thì nó có thể chuyển thế.

Vậy nên Xuất Mã Tiên cũng không quan trọng được bao nhiêu tiền, thường là tùy tâm.

Tiền tài với tiên gia không có giá trị, chỉ là thù lao cho người đệ tử (người Xuất Mã) mà thôi.

Người bạn học của tôi hỏi tiếp dì cả, Ngũ Đại Tiên cứ thế tiếp tục tu luyện có thể thành tiên được không?

Người dì cả lắc đầu, bà ấy đã từng hỏi đại tiên, đại tiên nói đến khi bọn họ phúc báo đủ đầy, phải đi chuyển thế, không phải thành Tiên, mà là thành người. Người là động vật bậc cao hơn, chỉ có con người mới có thể tu luyện thành tiên!

Dì cả còn nói, hãy quan sát kỹ những người bên cạnh, nhiều người có khuôn mặt như là hồ ly, dáng như khỉ, mặt như lừa, thần thái và tính cách cũng rất giống những động vật này, thực ra kiếp trước bọn họ là động vật đã tu luyện, vừa được chuyển thế.

Anh ta lại hỏi dì cả, người có thể tu luyện thành tiên không?

Dì cả gật đầu, đương nhiên là được. Cháu thử nghĩ xem, động vật tu luyện hàng nghìn hàng vạn năm mới thành hình người, tất cả đều chỉ vì thành Tiên mà thôi!

Từ đó, người bạn học này bắt đầu nghiên cứu tôn giáo, đi thật nhiều nơi để tìm kiếm cao nhân, đi các Cổ Tự, Cổ Miếu tìm người đàm Phật luận Đạo, người càng ngày càng nhẹ nhàng, càng có khí chất như Tiên, thường mặc trường bào, đi giày vải, nói chuyện ngày càng sâu xa mờ mịt, khiến chúng tôi cũng không thể nào giao lưu.

Về sau, người bạn học này đến Chung Nam sơn ở ẩn, thuê một căn nhà nhỏ giữa sườn núi, trồng trà đọc sách, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, trở thành một ẩn sĩ.

(Chung Nam Sơn: là một nhánh của dãy núi Tần Lĩnh nằm ở tỉnh Thiểm Tây, phía nam của thành phố Tây An.)

Thỉnh thoảng, tôi cũng đi thăm anh, ở lại nhà anh vài ngày.

Anh ta nuôi một con mèo mun, mèo mun nhìn tôi với ánh mắt không thân thiện, né tránh, thường kêu một tiếng rồi quay người đi.

Lúc ban đêm, tôi tỉnh dậy, nhờ ánh trăng, tôi thấy con mèo mun nhìn tôi, sau đó cào lên đùi tôi một vết sâu tới tận xương, chảy máu không ngớt.

Bạn học thấy thế liền nở nụ cười.

Anh nói, ở Chung Nam sơn có rất nhiều người tin tưởng mình có thể thành Tiên, mang theo lương thực, một bầu nước, một chồng sách, giấu mình trong sơn động niệm kinh, mong ước mình thành Tiên, nhưng mà đều thành một bộ xương khô.

Anh ta không biết mình có thể thành Tiên hay không, nhưng anh hy vọng trên đời có Tiên, nếu không thì trần thế chẳng còn mùi thú vị.

Anh ta nói, con mèo mun cùng tôi kiếp trước có oán giận, không nên trách nó.

Anh lại bảo rằng kiếp trước tôi là Hầu Vương ở Đông Sơn, nó là Mèo Yêu ở Bắc Lĩnh, tôi đi qua Bắc Lĩnh đã đốt phủ của nó, cho nên kiếp này nó muốn trả lại mối thù!

Anh ta nói oan oan tương báo nên chấm dứt.

Ba năm trước, tôi nhận được một phiến lá đỏ anh gửi qua bưu điện, từ đó về sau không còn có tin tức nữa.

Năm ngoái, tôi đi Chung Nam Sơn tìm anh, trước sân trống trải, không có người, cũng không có con mèo mun kia.

Ở chỗ mèo mun thường hay nằm trên phiến đá xanh, để lại vài chữ mực đã nhạt.

"Duyên phận, đã tận a..."

___________________________