[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 23: Chuột Tinh Thú Thân Chuột Tinh Đón Dâu (Tên do người dịch tự đặt) __________________________________



Mọi người chắc đã nghe qua câu chuyện chuột đi đón dâu. Một bầy chuột mặc đồ xanh đỏ, khiêng kiệu hoa, thổi kèn đánh trống, trông rất vui mừng náo nhiệt.

Thực ra, đây lại là một câu chuyện kinh dị.

Bởi vì chuột đón dâu lại không phải cưới chuột, mà là cưới con người, còn là trinh nữ chưa chồng.

Hơn nữa, nó cưới người con gái loài người là để thành tiên.

Chuyện này, tôi vừa hay nghe người ta nói về nó, liên quan đến “sự chính thức” sau khi chuột thành tinh, rất quỷ dị.

Câu chuyện này là do bạn tôi kể, anh ta là người tu đạo, họ Mã, chúng ta gọi anh ta là Mã đạo nhân đi.

Chắc nhiều người không khỏi nghi hoặc, xã hội hiện nay còn có người tu đạo sao?

Thực ra là có đó, như ngọn núi Chung Nam nổi tiếng, có đến mấy nghìn người tu đạo. Bọn họ hành động kín kẽ, chỉ là thế nhân không biết mà thôi.

Người bạn họ Mã của tôi, anh ta là người Đông Bắc, gia tộc ”Xuất Mã Tiên”, nhưng anh ta lại không tin vào điều đó, hơn nữa vô cùng chán ghét loại tà môn ngoại đạo này.

Anh ta tốt nghiệp đại học, ban đầu là người theo chủ nghĩa vô thần tuyệt đối. Sau đó liên tiếp trải qua vài chuyện thần bí, bao gồm chính mắt nhìn thấy quỷ nhập hồn, và cùng quỷ đàm phán (bạn gái anh ta thời đại học bị quỷ ám phải đưa về Đông Bắc “xuất mã” đàm phán). Hồ tiên cầu phong, Hoàng đại tiên bái nguyệt, vv... Sau đó bắt đầu thay tâm tu đạo, bái phỏng danh gia, cao nhân khắp nơi. Rồi ẩn cư tại sườn núi Chung Nam, cả ngày chỉ có một muỗng nước và một bát cơm, ngày tháng trôi qua đạm bạc.

Thời đại học, tôi và anh ta có quan hệ rất tốt, cho nên tuy anh ta làm tu sĩ, chúng tôi cũng thỉnh thoảng liên lạc, thỉnh thoảng đến chỗ anh ta ở mấy ngày.

Chuyện này phát sinh sau khi anh ta đến núi Chung Nam tu đạo.

Chuyện xảy ra ở trong một thôn nhỏ dưới núi Chung Nam. Trong thôn có đại phú hộ, họ Trương. Ông chủ Trương sớm đã mở xưởng ở Tây An, cũng coi như là người bắt đầu làn sóng làm giàu. Sau đó rửa tay gác kiếm, về quê hương mua nhà mua đất, cũng coi như là phú hộ nổi danh trong thôn.

Ông ta có một cô con gái sinh ra trùng vào mùa hoa Đàm (hoa Quỳnh) nở rộ. Tên cô là Đàm Bảo Nhi, cũng được coi là tài mạo song toàn, thi được lên đại học Tây An, là mỹ nữ nổi danh.

Chuyện quái dị này chính là xảy ra trên người cô ấy.

Đầu tiên cô ấy nằm mơ, một người đầu chuột cười nói với cô, bảo cô ấy ở nhà chờ một tháng, một tháng sau hắn ta sẽ đến lấy cô.

Sáng hôm sau, cô ta ra sân súc miệng, phát hiện trên cửa bị người ta dùng máu viết chữ rất lớn: “BA MƯƠI"

Đàm Bảo Nhi có chút sợ hãi, liền âm thầm kể cho mẹ về giấc mơ kia.

-

Dưới chân núi Chung Nam, kỳ nhân quỷ sự rất nhiều, ai cũng đều có một chút hiểu biết. Mọi người nhanh chóng nghĩ cách đối phó, sau đó cảm thấy là yêu ma làm chuyện mờ ám, nên đã mượn một con mãnh khuyển về.

Con mãnh khuyển này là giống chó săn do thợ săn địa phương nuôi dưỡng, từ bé đã bị chặt cụt đuôi, eo nhỏ mõm dài, nhìn không thấy mắt đâu, kỳ thực vô cùng hung dữ. Đừng nói dã thú bình thường, kể cả là sói dữ trên núi, nó cũng cắn chết qua vài con.

Đêm hôm đó ngược lại bình yên vô sự. Con chó đó một tiếng cũng không phát ra, mọi người cảm thấy yêu ma chắc hẳn bị con mãnh khuyển cắn cho mà chạy rồi. Không ngờ đến sáng sớm hôm sau thức dậy, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.

Con chó hung dữ dũng mãnh vô địch đó đã bị lột da và treo ngược lên trước cửa, phía dưới dùng máu tươi viết hàng chữ lớn: "HAI MƯƠI CHÍN".

Chủ nhân của con mãnh khuyển đó đến xem, cũng không nén được tiếng thở dài, nghi ngờ do con báo hoa gây ra. Bởi vì chó sợ nhất là báo hoa, cũng chỉ có con báo thành tinh mới có thể lột da con chó một cách âm thầm như vậy.

Ông chủ Trương vội vã đi mời một vài người thợ săn có tiếng ở địa phương, để mọi người xem phải làm gì với con báo hoa thành tinh kia.

Có một người thợ săn già rất hiểu biết nói con báo hoa này không dễ săn đâu.

Cổ nhân luôn cho rằng, con báo già này còn lợi hại hơn cả hổ già, vị thế còn trên cả hổ. Ông ta dẫn chứng một vài ví dụ, quân phục võ quan Thanh triều, quan tam phẩm vẽ báo, quan tứ phẩm vẽ hổ, cho thấy trong mắt triều đình báo mạnh hơn hổ.

Thực ra trong Tây du ký, Nhị lang thần và Tôn hầu tử đấu pháp, Nhị lang thần hóa thân thành mãnh hổ, Tôn hầu tử biến thành một con báo hoa, vây lấy con hổ, đánh cho Nhị lang thần lâm vào cảnh khốn cùng.

Mấy năm ngay người ta cho rằng báo không còn nữa, là vì con báo thể hình nhỏ, cư nhiên là chịu thiệt. Thực ra tính dữ tợn và sức mạnh của loài báo này là lợi hại nhất so với những loài cùng kích thước, ngoài ra còn có thể trèo cây, tương đương với có cả văn võ, khó mà xử lý.

Hơn nữa loài báo này được cổ nhân gọi là Hổ Trung Vương, Tương truyền rằng loài báo cũng giống như hổ, đều sẽ có "Trành Quỷ" đi theo.

(theo truyền thuyết, người bị hổ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi đàn hổ mà còn giúp hổ ăn thịt người khác)

Một con báo già đi phía trước, theo sau thậm chí có hàng trăm “Trành Quỷ” nối đuôi, dựng mê hồn trận, làm thuật che mắt, quỷ đả tường, giả thần giả quỷ, rất lợi hại!

Ông chủ Trương ngày càng sợ hãi, cầu xin mọi người giúp đỡ hết lần này tới lần khác, hứa sẽ cảm tạ số vàng lớn.

Có lão thợ săn già liền nói, chỉ có sư tử và kỳ lân mới có thể áp chế loài báo hoa này.

Họ muốn làm vài bộ quần áo kỳ lân, mặc chúng lên người, phá vỡ sát khí của báo hoa, xua đuổi Trạch Quỷ theo sau nó, để lại mình con báo đơn độc mới dễ dàng đối phó.

Ông chủ Trương liền mời thợ thủ công tay nghề cao may một số bộ quần áo kỳ lân. Sau khi ăn uống đầy đủ, mọi người ăn mặc chỉnh tề, trên nay cầm súng nỏ và mũi tên độc, ai nấy tinh thần phấn chấn, chờ con báo hoa chui vào lưới.

Đâu ngờ rằng kết quả, không những không bắt được con báo hoa mai mà những người thợ săn đó lần lượt bỏ mạng.

Chân tay của mấy người thợ săn bị đánh gãy, tứ chi xếp thành một dòng chữ lớn: "HAI MƯƠI TÁM".

Chỉ có người thợ săn già nhất còn sống, nhưng thân thể tàn tạ, mặt mũi đầy máu tươi, người phát điên rồi, chỉ biết thét lên tuyệt vọng: Hổ! Hổ!

Chuyện đã xảy ra đến mức này, hơn nữa chết rất nhiều người, không thể che đậy được!

Đợi pháp y đến khám nghiệm tử thi, ông ta liền bị sốc, nói những người này không phải chiến đấu đến chết với bất kỳ con vật nào, mà chết do chiến đấu với nhau! Bọn họ coi đối phương là kẻ địch, liều mạng huyết chiến, cuối cùng hình thành nên kết cục đồng quy vu tận.

Mọi người trên dưới thảo luận, cuối cùng đưa ra một kết luận quỷ dị: những người này, chết do… tự sát!

Pháp y cũng là người từ xa đến, ở Trương gia cơm no rượu say xong, cho chủ nhà một chỉ điểm. Bản án này chắc chắn không phải do con người làm, mau chóng đến núi Chung Nam mời cao nhân đi!

Ông chủ Trương lập tức dẫn người chạy xuyên đêm đến núi Chung Nam.

Núi Chung Nam nghe giống như một ngọn núi, thực ra không phải, đó là một thuật ngữ rộng.

-

Đối với Đại Lý, một phần của dãy núi Tần Lĩnh ở tỉnh Thiểm Tây cũng được tính là “Nam sơn”. Mà hàng chục ngọn núi như Thúy Hoa sơn, Nam Ngũ đài, Tiểu Ngũ đài, Tử Các đài đều được xưng danh “trong bầu trời, phía Nam thủ đô, cổ danh Trung Nam, còn được gọi là Chung Nam”.

Nơi này rất rộng lớn, chỉ tính người tu hành thôi đã có năm sáu nghìn người rồi, không chỉ có người Trung Quốc, còn có người nước ngoài, có hòa thượng thật, cũng có nhà sư giả, nếu là người ngoại lai thì làm sao có thể phân biệt được thật giả chứ?

Ông chủ Trương đem theo người đến núi Chung Nam, không có người chỉ dẫn thì tìm kiếm hỗn loạn, tiền tài bỏ ra như nước, ngụy đạo sĩ, giả hòa thượng tìm được không thiếu, nhưng không có ai hữu dụng, đều bị đánh cho người đầy bùn đất, mà những chữ số viết trên cửa càng ngày càng vơi đi.

Ông ta đã thử mọi cách, thậm chí bỏ cả gia nghiệp đem con gái bỏ trốn trong đêm.

Nhưng cho dù họ chạy bao xa, khi thức dậy vào ngày hôm sau lại quay về nhà cùng với đó con số nhỏ đi một đơn vị.

Đáng nói, chữ số trên cánh cửa chỉ còn lại con số “MỘT” đẫm máu.

Ông chủ Trương bị ép đến mức khóc một trận lớn, quyết định tự sát. Ông ta buộc thắt lưng lên cây liễu đang rủ xuống, uống một ngụm rượu mạnh, định treo cổ tự tử.

Vừa cho đầu vào, thì có người đến khuyên can.

Đó là một thanh niên gầy gò, đầu búi tóc, mặc trường sam vải xanh (áo dài cho nam kiểu Trung Quốc), cầm ô đen, trên vai có một con mèo đen nằm lười biếng, lặng lẽ nhìn ông ta.

Anh chỉ nói hai câu, liền thuyết phục được ông chủ Trương.

Câu thứ nhất: “Ông mà chết thì con gái ông cũng không sống nổi”.

Câu thứ hai: “Cho dù con gái ông có chết, cũng chạy không thoát.”

Có lẽ do vẻ mặt của thanh niên quá bình thản, sự thản nhiên khiến người ta cảm giác hờ hững không quan trọng, hoặc là do mèo mun ở trên vai anh ta quá lười biếng, đột nhiên ông chủ Trương cảm thấy như có thêm sức mạnh từ chàng trai trẻ này.

Ông chủ Trương vẫn chưa tin tưởng lắm: “Cháu biết bắt yêu? Đây là hổ yêu đấy, nó đã giết mấy vị pháp sư rồi”.

Người thanh niên lắc đầu: “Đó không phải là một con hổ”.

“Thế đó là gì?” Trương lão bản tò mò hỏi lại.

Thanh niên không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Đêm nay tôi thay mặt con gái ông xuất giá”.

Ông chủ Trương nửa tin nửa ngờ, cũng chỉ còn trông vào được cách này. Không ngờ rằng đến tối lại được tận mắt chứng kiến một chuyện kỳ dị tà môn.

Sau khi nói dứt lời, thanh niên đi thẳng đến nhà ông chủ Trương.

Chuyện nhà ông chủ Trương có yêu tinh đã truyền khắp các ngõ ngách, gia nhân của nhà ông đã trốn hết, trước sân lớn cỏ dại rậm rạp, chim chóc bay đầy, thật là trống vắng.

Đàm Bảo Nhi nghe thấy có cao nhân đến giúp lập tức chạy đến, quỳ rạp dưới đất muốn lạy nhưng bị anh thanh niên ngăn cản.

Anh ta nói: “Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định*. Chuyện này với tôi cũng có một đoạn nhân quả, cho nên tôi cố ý đến đây để kết thúc nó.”

(Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định: nhân sinh có gặp gỡ nhau trong cuộc đời thì đều do số trời đã định.)

Anh ta bảo ông chủ Trương và con gái dọn đến phòng khách còn mình thì chỉ mang theo con mèo và chiếc ô đi vào khuê phòng, chẳng cầm theo gì nữa.

(Khuê phòng: Chỉ phòng ở của cô dâu trước khi về nhà chồng)

Ông chủ Trương và con gái vừa mừng vừa lo, mừng vì sự tình có khả năng cứu vãn, lo là không biết chàng thanh niên văn nhã kia có phải là đối thủ của con hổ tinh đó không?

Rất nhanh, đã đến nửa đêm.

Ông chủ Trương cùng con gái cầm sẵn dao nhọn, ngồi trên ghế bành không dám chợp mắt, chỉ sợ người thanh niên không đánh được hổ tinh thì đành chết ở chỗ này.

Mười hai giờ đã điểm.

Cùng lúc đó, ở đằng xa đột nhiên nổi lên tiếng kèn, đồng thời tiếng chiêng tiếng trống cũng vang vọng, nghe như đoàn kịch hát đoạn kết hôn thời cổ đại, có người hô gọi, người hát khúc, người bắn pháo, người dẫn đường, khua chiêng gióng trống rất là náo nhiệt.

Thế nhưng ở bên ngoài trời đêm đen kịt, cái gì cũng không có, thì lấy đâu ra đoàn kịch hát?

Ông chủ Trương và con gái quay sang nhìn nhau, con dao trong tay càng siết chặt hơn.

Đang lúc nói chuyện, tiếng hát, tiếng trống, tấu sáo chầm chậm từ cửa đến khuê phòng, chợt nghe được một tiếng kêu chói tai: “Vào nhà bái tông đường, tấu nhạc!!!”

Tiếng trống tiếng kèn lại vang lên inh ỏi.

Ông chủ Trương càng căng thẳng hơn, tiếng nhạc vang lên ngay bên tai thế kia vậy mà xung quanh chẳng có lấy một bóng người???

-

Thứ làm ông thấy đáng sợ hơn, đó chính là hôn lễ vẫn còn đang diễn ra, theo thứ tự, đâu ra đấy, nghiêm trang vô cùng, nhìn như là thật sự đang đón cô dâu về nhà chồng vậy.

Đàm Bảo Nhi mím môi, sợ đến mức nghiến chặt răng đến chảy cả máu, may mà ông chủ Trương kịp phản ứng giữ lại tay nàng, không thì nàng đã cắm con dao nhọn kia vào ngực mình rồi.

Tiếp theo đó chính là lúc chú rể đón cô dâu, hai người đều khẩn trương đến tột cùng, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ nghe mọi người cười vang, rồi tân lang lên tiếng với giọng điệu kỳ quái: “Nương tử, ta tới rồi đây!!!” sau đó liền bước vào trong.

Đột nhiên, trong phòng truyền đến những tiếng thét kinh hoàng, âm thanh hỗn loạn như là có thứ gì đó đang vật lộn, bàn ghế giá sách đổ liểng xiểng, chai lọ rơi đầy, vỡ vụn thành từng mảnh cùng tiếng kêu thảm thiết.

Những người trong đoàn đón dâu còn ở ngoài khẩn cấp vứt bỏ đồ đạc lao vào phòng, lại nghe thấy những tiếng khóc thét, rên rỉ, rồi lại đột nhiên im bặt.

Ông chủ Trương và con gái đợi một hồi lâu, không thấy động tĩnh gì, mới tin tưởng không nghi ngờ gì nữa, cậu thanh niên kia đúng là có đạo hạnh cao thâm, đã hàng phục được hổ yêu.

Hai người cẩn thận từng bước đi đến trước khuê phòng. Chỉ thấy người thanh niên kia đang mở ô đứng trong phòng, anh ta nhìn lên cái ô rồi nói vài câu, sau đó cẩn thận gấp cái ô lại.

Ông chủ Trương thấy thế, thì biết là con gái mình được cứu rồi liền quỳ xuống, cảm tạ ơn cứu mạng của đại sư, lại muốn đem ba căn nhà ở thành phố cùng với con gái mình dâng tặng cho ngài!

Khuôn mặt của Đàm Bảo Nhi lúc đó đã thẹn thùng ửng đỏ, lắp ba lắp bắp cảm tạ ơn cứu mạng của đại sư, dù cho cô đã là một sinh viên đại học, nhưng nề nếp gia đình cô vẫn còn chút cổ hủ, đối với hôn sự của mình, trước giờ cô luôn nghe lời cha mẹ sắp đặt.

Người thanh niên xua tay: “Các vị cảm ơn sai người rồi, nếu muốn cảm ơn, thì phải cảm ơn nó.”

Ông chủ Trương nhìn theo ánh mắt của người thanh niên, thì thấy trong góc phòng, con mèo mun đang ngồi xổm buồn chán đùa nghịch một con chuột béo, con chuột to như cái thớt, lông trắng mắt đỏ, hai răng nanh dài lòi ra, cổ họng đã đứt lìa vẫn đang chảy máu, hẳn là bị mèo mun cắn chết.

Ông chủ Trương chợt nghĩ đến lời của người thợ săn kia cũng không phải là “lão hổ” mà là “lão thử”, thì ra cái thứ đang tác quái mấy ngày nay đều do con chuột tinh này gây ra.

(Lão thử: con chuột)

-

Ngay sáng sớm ngày thứ hai, người thanh niên đã mang theo con mèo mun rời đi, trở về Chung Nam Sơn, ông chủ Trương hết lời mời mọc vẫn không sao giữ được.

Đàm Bảo Nhi xinh đẹp sau đó cũng chưa bao giờ bỏ ý định gả cho chàng, hàng năm đều đi Chung Nam Sơn thăm chàng, ở lại mấy tháng, chờ đợi chàng thực hiện lời mai mối của cha mẹ.

Sau khi nghe hết câu chuyện, tôi tò mò hỏi Mã đạo nhân: “Con chuột tinh đó tại sao lại muốn kết hôn? Cây dù kia để làm gì?”

Ông ta nói: "Từ động vật muốn tu luyện thành tiên thì trước đó phải tu luyện thành người. Thế nhưng động vật cũng có thể nhờ con người 'phong chính' để giả làm người cho nên cũng được cho là một con người vậy."

"Đôi khi ngươi nghe được có hồ ly, chồn học theo người, đứng thẳng đi lại, hỏi con người 'Có thấy tôi giống người không?' là muốn mượn lời người 'phong chính'.

Nếu người nói 'Giống' thì sẽ 'phong chính' thành công.

Nếu người nói 'Không giống' thì nó sẽ mất hết pháp lực, nhẹ thì ốm đau, nặng thì mất mạng.

Chuột tinh muốn mượn kết hôn để ngụy trang thành người, việc này trái với luân thường đạo lý, nhất định phải thu phục nó.

Chuột này thành tinh thì lại tụ tập nhiều cô hồn đi theo nó, tuy là đồng phạm nhưng không phải lỗi lớn gì, nên ta đem theo dù đen, đưa bọn họ đến chùa miếu siêu độ, coi như một chuyện công đức. Ở nơi hoang vắng gặp được dù đen thì không nên cầm, có thể là dùng để chứa đựng linh thể, cầm vào là sẽ dẫn theo linh thể về."

Cuối cùng, ông ta cảm khái: “Động vật khổ tu năm trăm năm mới thành hình người, ở giữa lại có các kiếp nạn thiên tai địa họa, phong thủy, lôi điện, trải qua trăm ngàn gian nan mới được chuyển sinh làm người.”

Cho nên, sinh ra làm người phải biết cảm ân, phải biết trân trọng những gì mình đang có...