[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 24: Kiếm Tiên



Thục Sơn có Kiếm Tiên, nhất kiếm khuynh nhân thành, nhị kiếm khuynh nhân quốc, tam kiếm trảm quần tiên*.

(Dịch: Một kiếm nghiêng thành, hai kiếm đổ nước, ba kiếm trảm chúng tiên.)

-

Câu chuyện này cũng là do Mã Đạo nhân kể.

Mã Đạo nhân là bạn học cùng đại học của tôi, tu Đạo ở Chung Nam sơn, tục danh không tiện tiết lộ, cứ gọi anh ấy là Mã Đạo nhân đi.

Tháng trước sức khoẻ tôi không tốt, liền đến núi Chung Nam ở vài ngày.

Không khí trên núi Chung Nam rất trong lành, không nhiễm bụi trần, ngủ ở đây mấy hôm là đã cảm thấy sức khoẻ đang dần hồi phục rồi.

Nơi đây cái gì cũng tốt, chỉ có cơm nước không được ổn, bữa nào cũng khoai tây với cà tím, được cái trà nước không tồi. Trà tự tay mình hái trên núi, dùng nước suối hãm trong ấm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ngắm nhìn núi xanh mây trắng, lắng nghe tiếng chim kêu, thỉnh thoảng lại quay ra trêu đùa chú mèo đen, như vậy mới có chút cảm giác tu hành.

Mã Đạo nhân sống một mình trong gian nhà tranh, phía trước là một khe nước, lưng dựa đỉnh núi. Ngọn núi này rất kỳ quái, có hình dáng như một thanh kiếm khổng lồ, cắm thẳng giữa trung tâm, cô độc mà kiêu ngạo, ngạo nghễ thiên hạ.

Mã Đạo nhân một mực khuyên tôi không nên tham luyến hồng trần, nhân lúc còn sớm bắt đầu tu Đạo, lần nào cũng bị tôi không nể nang gì mà cười cợt, nói có nhiều cô thích tôi như thế, ngốc mới đi tu Đạo.

Anh ấy chỉ còn cách cảm khái, bảo tôi trời sinh có mệnh Thanh y quý nhân, "thanh y ước ngã du quỳnh đài, kỳ mộc hoa phương cửu diệp khai"*.

"Cậu nhỏ tuổi thành danh, thanh niên phú quý, tửu sắc tài khí không đếm hết, ngày sau trừ tu Đạo, còn có thể làm gì khác nữa?"

Tôi nhe răng cười với anh ta: "Haha."

Anh khoác vai tôi, ngồi xuống, nhìn vào ngọn núi kia, kể cho tôi nghe về câu chuyện của một người tu Đạo.

Câu chuyện này xảy ra tại Hồ Lô Đảo, tỉnh Liêu Ninh, cũng chính là quê nhà của anh ấy.

Thời điểm đó, anh ấy mới được tám, chín tuổi, có một hôm, trời đổ mưa lớn, một ngày một đêm, cả thôn đều vui mừng.

Bắt đầu từ nửa đêm, chính là lúc không ai đi kiểm tra mực nước, nguyên một cái ao to đã đầy rồi, lần này là thực sự đầy.

Sau đó mọi người bắt đầu lục lọi khắp nơi tìm dao, đồ tể tìm được con dao mổ lợn dài, bà cụ già tìm được lưỡi hái treo trên tường, tiều phu thì mò được rìu chặt củi, mẹ của Mã Đạo nhân cũng lau dao làm bếp thật sạch, bọn họ nhao nhao nghị luận, việc gì nên đến rốt cuộc cũng cũng sắp đến rồi.

Bọn họ đang đợi một người bán dao.

Người này rất thần bí.

Không ai biết tên ông, cũng không biết ông từ đâu đến, giống như từ trên trời rơi xuống vậy.

Ông ta thân mặc thanh y, đầu đội đấu lạp, vai đeo hộp kiếm to, chậm rãi đi từ ngoài thôn vào.

Bước chân đi đường rất kỳ quái, nửa người trên cơ hồ không động đậy, hai chân bước từng bước, mỗi bước gần như đều bằng nhau, mặt không biểu tình, chỉ nhìn thẳng phía trước, cứ thế mà đi, người khác nhìn cũng thấy mệt thay.

Ông hình như đã đi được quãng đường rất xa, nhưng lại không hề có một giọt mồ hôi, cứ như hoàn toàn an tĩnh, giống nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp vậy.

Bỏ hộp kiếm xuống, trong hộp không có kiếm, toàn là nông cụ, có dao làm bếp, lưỡi hái, dao róc xương, hộp sâu không thấy đáy.

Những con dao này là để cho người trong thôn mượn, không lấy tiền, đợi dao cũ rồi, ông ta quay lại lấy, sau đó đưa cho mọi người cái mới.

Dao của ông rất sắc, được mài sáng, đao khí bức người, không thể nói chặt sắt chém bùn, nhưng cạo lông cắt tóc là không thành vấn đề. Trong thôn có mấy người nhàn rỗi còn từng thử nghiệm, bện mấy sợi tóc lại với nhau, đặt trên lưỡi dao, dùng lực vung nhẹ, tóc lập tức đứt đoạn.

Càng thần bí chính là, mỗi lần ông ta thu dao, lúc chuẩn bị rời đi đều nói một câu rất có tính hứa hẹn.

Ví dụ, ông ta từng nói đợi đến lúc lúa chín sẽ đến, hoặc nói lúc nào có mưa đá sẽ đến, có một lần còn nói đợi nước biển biến thành màu đỏ thì tới.

Lúa chín hay mưa đá thì còn có thể lý giải, chứ nước biển biến thành màu đỏ là thế nào?

Không ngờ rằng, qua mấy năm, biển có lũ rong*, xuất hiện thủy triều đỏ, nước biển thật sự biến thành màu đỏ, người bán dao y hẹn mà đến.

(Tình trạng rong biển phát triển quá mức tại các vùng nước lợ và vùng biển ven bờ.)

Lần đó, trước khi rời đi, ông ta nói: “Tôi đợi nước ao đầy rồi sẽ quay lại.”

Cho nên lần này mưa như trút nước, trong một đêm, nước tràn bờ ao, những người hương thân đều vui mừng ra đầu thôn đợi ông ấy, như đã thành ước định, hoặc cũng có thể nói là một loại thủ hộ.

Mỗi lần đến, ông đều lẳng lặng đứng ở đó, bỏ hộp kiếm xuống, lấy từng con dao ra đặt trên mặt đất, sau đó thu lại những con dao cũ, xếp chỉnh tề vào trong hộp, đổi xong liền đi, một ngụm nước cũng không uống, đừng nói đến việc ở lại trong thôn mấy hôm.

Đây là một vị tiên nhân, Mã Đạo nhân chỉ thấy ông ấy ra tay một lần.

Một lần, chỉ một lần thôi là đủ rồi.

Năm đó, thôn gặp đại hạn, mắt thấy lúa sắp chết khô, nước trong ao cũng cạn rồi, người bán dao lại đến.

Lần này, ông ấy ở lại lâu hơn mười phút, cũng là lần đầu tiên ông xuất thủ.

Trước khi ông ra tay, mọi người đều cảm thấy, người này nhất định không đơn giản, rất giống cổ đại hiệp khách, cao thủ trong hí kịch, khiêm tốn, nghiêm chỉnh, thủ tín.

Mọi người đều tin rằng trong hộp kiếm sâu không thấy đáy của ông nhất định có một thanh bảo kiếm chân chính, hàn quang lẫm lẫm, kiếm khí xung thiên, một khi ra khỏi vỏ, kiếm khí lại càng như rồng ngâm, vương vẩn ba ngày, mãi không tan biến.

Nhưng lại không ai ngờ rằng, khi ông chân chính ra tay thậm chí còn khiến tất cả mọi người kinh sợ hơn nữa.

Lần đó, ông vừa đến cửa thôn, đối diện với thôn dân đứng đợi đổi dao, nhẹ nhàng chuyển bước, đi về phía ao nước.

Bên bờ ao có một gốc hòe già, to đến nỗi ba người ôm không xuể.

Cây cao che trời, u ám âm trầm, ngày hè nóng cách mấy, đi dưới tán cây đều cảm thấy mát lạnh.

Người bán dao bước đến bên gốc cây, nheo mắt nhìn, cứ thế đứng một khắc.

Ông từ từ dùng tay phải mở hộp kiếm, chậm rãi lấy ra một thanh kiếm.

Không phải một thanh kiếm hàn quang lẫm lẫm, kiếm khí bức người, ngược lại, đó là một thanh kiếm thô sơ cũ nát, thân kiếm lồi lõm, còn có mấy vết hằn rõ ràng, chẳng khác nào một con dao chặt củi đã dùng mười mấy năm, còn không bằng dao đổi cho thôn dân.

Ông nhìn thanh kiếm trong tay một cái, đột nhiên ra tay.

Theo lời thôn dân vây xem lúc đó, cách ông ta ra kiếm cực kỳ quái dị, vô cùng chậm, từ từ nâng kiếm lên xoay, xoay đủ một vòng thì lại từ từ hạ xuống, cơ hồ là hạ từng tấc từng tấc một, khiến người vây xem cũng sốt ruột.

Ông chỉ quay một lúc thế thôi, sau đó kết thúc rồi, cất kiếm vào hộp, lại từng bước từng bước quay về.

Mọi người ngập tràn hy vọng nhìn cây hòe, nghĩ liệu trên cây có con quái vật hoặc thú thành tinh nào rơi xuống không, thậm chí liệu gốc cây này có đổ xuống không, nhưng đợi mãi, gốc cây vẫn bình thường, ngay cả một phiến lá cũng không rụng.

Ai cũng thất vọng tràn trề, mau chóng đổi dao, lần này cũng không còn lo lắng như trước nữa, rất nhanh đã xong.

Người bán dao vẫn ung dung lạnh nhạt như cũ, xếp từng con dao thật chỉnh tề vào hộp, sau đó rời đi.

Bóng ông vừa biến mất khỏi cuối đường, bỗng nghe rầm một cái, có thứ gì đó rơi xuống từ trên cây, máu tươi đầm đìa, đập mạnh lên mặt đất, cát bụi mù mịt, lại tiếp tục có thứ rơi xuống.

Mọi người bị doạ cho chạy tán loạn, đợi đến lúc đồ vật trên cây rơi hết xuống rồi, có người gan lớn đi qua xem, không nhịn được hô to: "Là rắn, to lắm luôn!"

Đích xác là rắn, đó là một con rắn hổ hành thân to như cái bát, dài chừng hai mươi mét, thế nhưng hiện tại lại bị cắt thành từng đoạn, chất thành đống dưới gốc cây.

Người đồ tể đi qua nhặt một miếng lên xem, không kìm lòng tấm tắc khen, nói đao pháp tốt, một dao dứt khoát, ngay cả xương cốt cũng cắt đoạn, đao pháp này quả thực là thần pháp rồi!

Chuyện tốt nối nhau liên tiếp đến, phát hiện con rắn này từ đầu tới đuôi bị cắt thành tổng cộng năm mươi bảy khúc, mỗi khúc đều dài như nhau, một phân không thiếu, một li không thừa, giống như lấy thước ra đo vậy.

Mọi người đều có chút hoang mang. Một kiếm không thể cắt thành năm, sáu mươi khúc được, lẽ nào chỉ trong chớp mắt, ông ấy đã chém ra liên tục mấy chục kiếm?

Hồi tưởng một chút, lúc ông ấy ra kiếm trông rất chậm, di chuyển từng chút một, lẽ nào là do ra đòn quá nhanh, giữa kiếm với kiếm hình thành tàn ảnh, cho nên nhìn mới thấy chậm?

Có người cảm khái, đây mới là chân nhân bất lộ tướng, người ta lúc đó sợ bị chú ý, cố tình dùng kiếm khí giữ thi thể của con rắn ở trên cây, đợi đến lúc đã đi xa rồi mới rơi xuống, người này e là Kiếm Tiên hạ phàm rồi!

Mọi người xì xào bàn tán, kiếm pháp của người này nghịch thiên như thế, chẳng khác nào Kiếm Tiên hạ phàm trong truyền thuyết, vì sao lại còn đến thôn nhỏ của chúng ta bán dao thu dao làm gì?

Cái này không ai biết được.

Ngược lại, từ đó về sau, người bán dao này đã trở thành một truyền kỳ, người thủ hộ của cả một thôn, mỗi khi ông đến, cả thôn đều như mở hội.

Không cần biết sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt hay lạnh nhạt trào phúng, người bán dao vẫn luôn ung dung lạnh nhạt, từng bước đi tới, lại từng bước đi về, không để lại một câu, cũng không ở lâu một khắc.

Lâu dần, người trong thôn cũng hình thành một loại cảm giác kính sợ đối với ông, không còn tìm cách mời ông ở lại, mà chỉ cung kính đổi dao xong rồi đi về. Dao ông để lại cũng có càng nhiều ý nghĩa, trở thành một loại pháp khí trừ tà, nghe nói nhà ai có ma quỷ hay tà vật quấy phá, chỉ cần mang dao của ông cho đặt dưới gối nằm, ngủ một giấc, đến hôm sau là ổn rồi.

Năm ấy, Mã Đạo nhân lần đầu tiên nhìn thấy người bán dao.

Anh nói, không biết vì sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ông, bản thân đã có một loại cảm giác thương xót, giống như đang đối diện với một người vô cùng đáng thương, nước mắt cư nhiên rơi xuống.

Lúc đó, mọi người đều bận đổi dao, làm gì có ai chú ý đến một đứa bé thầm rơi nước mắt, thật sự nếu có người chú ý, cũng sẽ không nghĩ là chuyện gì lớn, nói cho cùng thì lúc đó anh ấy vẫn còn quá nhỏ.

Mã Đạo nhân đứng trong đám người, nhìn ông lấy ra từng con dao, lại xếp vào từng cái, sau đó đeo hộp kiếm lên, chuẩn bị rời đi.

Mã Đạo nhân không kìm lòng nổi, nói: "Ông quá mệt rồi, nên nghỉ ngơi một chút đã."

Đây vốn là một câu nói cực kỳ bình thường, không ai chú ý, đừng nói là từ miệng của một đứa trẻ phát ra.

Nhưng người bán dao đó lại dừng bước, cuối cùng nói: "Ta không thể nghỉ, bọn họ vẫn còn đang đợi ta."

Mã Đạo nhân lắc đầu: "Người chung quy phải nghỉ ngơi, trừ khi ông không phải là người."

Ông ta vốn đã đứng dậy rời đi rồi, kiên định bước từng bước, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản.

Nhưng nghe câu nói này, bỗng nhiên ngẩn người, bàn chân dừng giữa không trung, một hồi không đặt xuống.

Rất lâu sau đó, ông mới thu chân lại, nghiêm túc nhìn đứa bé ấy, hỏi: "Nếu ta nghỉ ngơi, ai giúp ta bảo vệ thế giới này?"

Mã Đạo nhân không hề nghĩ ngợi, nói: "Cháu."

Người bán dao gật gật đầu: "Vậy... ta nghỉ ngơi ba ngày."

Mã Đạo nhân hào hứng: "Thế cháu sẽ giúp ông bảo vệ thế giới này ba ngày."

Ông cười: "Ba ngày có lẽ không đủ."

Mã Đạo nhân cũng cười: "Được, vậy đợi cháu lớn lên, cùng ông bảo vệ thế giới ba mươi năm."

Ông ở lại trong thôn ba ngày, ngủ nguyên ba ngày ba đêm.

Sau ba ngày, ông cúi đầu một cái với Mã Đạo nhân, lúc đó vẫn còn là một đứa bé, nói là cảm tạ cậu chỉ bảo.

Ông nói, bản thân đã làm sai một việc, chính là người cần phải nghỉ ngơi, mình nhiều năm tu Đạo bất thành, là do không ngộ thấu đạo lý này, vì thế tu không thành tiên.

Ông ta kỳ thực đã tìm ra tiên lộ, nhưng lại không dứt được hồng trần, cho nên mãi vẫn chẳng thể rời đi, lời của Mã Đạo nhân cảnh tỉnh ông, cuối cùng ông cũng buông tay, thế giới tự nhiên sẽ có người thay ông bảo vệ.

Lúc sắp đi, ông vỗ vai Mã Đạo nhân, nói: "Đừng quên nhé, sau này nhớ cùng ta bảo vệ thế giới này ba mươi năm!"

Mã Đạo nhân trịnh trọng gật đầu, tiễn ông ra ngoài.

Câu chuyện này đến đây là kết thúc.

Tôi không nhịn được hỏi anh: "Người đó rốt cuộc làm gì vậy?"

Mã Đạo nhân nói: "Ông ấy là người của Thục Sơn Kiếm Môn, tu Đạo ở Thục Sơn không giống chỗ khác, chỉ tu một thanh kiếm, vì thế gọi là Kiếm Tiên. Kiếm Tiên cũng chỉ tin một thanh kiếm, chỉ có duy nhất thanh kiếm đó. Trên đường tu hành, vô luận yêu ma quỷ quái, chư thiên thần Phật, nhân quả báo ứng, một kiếm trảm hạ!

Anh ấy nói, người này tu Hồng Trần Đạo, cho nên mới hành tẩu thiên hạ, nhập thế rồi lại xuất thế, dao mà ông cho những người hương thân mượn thực ra đều là Hồng Trần Kiếm phôi, thu thập đủ một vạn thanh kiếm như vậy là có thể rèn thành một thanh Hồng Trần Kiếm, thanh kiếm này tuy sinh ra từ hồng trần, nhưng cũng phải chặt đứt túc niệm hồng trần, một khi được như vậy, là có thể thành tiên rồi.

Tôi hỏi anh ấy: "Vậy ông ta đã thu thập được bao nhiêu kiếm phôi rồi?"

Mã Đạo nhân đáp: "Lần đó tôi gặp ông, ông đã thu thập được chín ngàn chín trăm chín mươi chín thanh rồi."

Tôi nói: "Vẫn thiếu một thanh."

Anh bảo: "Không thiếu đâu."

"Hả?" Tôi không rõ cho lắm.

Mã Đạo nhân nói: "Kiếm Tiên sau cùng luyện chính bản thân thành một thanh kiếm, trên trời dưới đất, cứng rắn vô cùng, trảm trời chặt đất đoạn hồng trần, cũng trảm chính bản thân, cuối cùng phi thăng thành tiên."

Tôi lại nhịn không được hỏi tiếp: "Thế giới này có Kiếm Tiên thật sao?"

Mã Đạo nhân đáp: "Cậu đã đến Thục Sơn chưa? Thục Sơn có một vài đỉnh núi di thế độc lập, phong mang tất lộ, nghe nói đó chính là kiếm phôi của Kiếm Tiên lúc phi thăng để lại, thủ hộ nhân gian."

Tôi bật cười: "Cậu đang kể truyện thần thoại đấy à?!"

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi anh ấy: "Đúng rồi, sau đó ông ta đi đâu vậy? Không phải cậu đã đáp ứng cùng ông ta bảo vệ thế giới ba mươi năm sao?"

Mã Đạo nhân gật gật đầu, nhìn vào đỉnh núi sau nhà, nhẹ nhàng nói: "Còn hai mươi năm nữa."

Tôi có chút rõ ràng rồi: "Cậu đã giúp ông mười năm rồi? Vậy ông ấy cũng ở đây hả?"

Mã Đạo nhân vẫn nhìn ngọn núi đó, không nói một lời.

Theo ánh mắt của anh nhìn sang, ngọn núi sau gian nhà tranh di thế độc lập, ngạo nghễ chúng sinh, tựa như một thanh kiếm phong mang tất lộ…