[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 25: Ngọc Bội Song Ngư



Câu chuyện này được kể từ một lão giáo sư họ Vương.

Vào tháng tám năm một chín tám mươi, ông đi theo một đội thám hiểm thần bí đi đến Lop Nur* với mục đích tìm kiếm nhà khoa học bị mất tích cùng một miếng ngọc bội.

(Lop Nur: Lop Nur hay La Bố Bạc là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktag thuộc phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc. Ngày 6 tháng 10 năm 1964, Trung Quốc đã thử thành công quả bom nguyên tử đầu tiên tại khu vực này.)

Đúng vậy, nhà khoa học đó chính là Bành Gia Mộc, miếng ngọc bội được đề cập đến chính là miếng ngọc bội song ngư và kính tượng nhân* thần bí trong truyền thuyết.

(Kính tượng nhân có nghĩa đen là ảnh phản chiếu trong gương, chỉ người có cấu tạo cơ thể “tim bên phải gan bên trái”. Nội tạng đảo ngược hoàn toàn, giống như nguyên lý tạo ảnh của gương phẳng. Người ta thường biết rằng các cơ quan nội tạng chính của cơ thể con người là "tim, lá lách và dạ dày ở bên trái, gan và túi mật ở bên phải". Hình ảnh phản chiếu là cực kỳ hiếm. Các chuyên gia tin rằng tất cả các cơ quan của con người chỉ có một trong một triệu cơ hội - theo Baidu, nếu ai biết đúng nghĩa hơn thì inbox mình nhé, vì mình cũng khổ với từ này quá:))

Nói thêm về triệu chứng của kính tượng nhân: theo tư liệu hiển thị, “tim bên phải, gan bên trái” lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, trong ngành y học còn được gọi là “kính tượng nhân”. Nhưng mà, công năng sinh lý của “kính tượng nhân” cùng với người thường là giống nhau hoàn toàn. Sở dĩ nguyên do chính khi khí quan bị thay đổi vị trí đều là do ân tố trong cơ thể của ba mẹ có một vài chỗ xuất hiện đột biến và cũng chỉ có những ân tố biến dị cùng một lúc của hai người di truyền cho con thì đứa bé mới là “kính tượng nhân” - theo Toutiao.)

Ông nói, ông là một nhà sinh vật học, chủ yếu nghiên cứu về sự sinh sản vô tính của sinh vật và sự phân chia tế bào động vật, thật ra Lop Nur cùng với thám hiểm sa mạc không có bất kỳ liên quan gì đến nhau. Nhưng hôm đó, ông đang ở trong phòng nghiên cứu, đột nhiên nhận được thông báo khẩn cấp, yêu cầu ông lập tức gác lại công việc trên tay, nhanh chóng gia nhập vào một đội thám hiểm, đi đến Lop Nur ngay lập tức.

Sau khi gia nhập vào đội, ông mới phát hiện ra đội ngũ này rất cổ quái.

Trước tiên, nó tập hợp hết các loại chuyên gia, người là nghiên cứu gia cổ sinh vật, người là khảo cổ học gia, còn có chuyên gia nghiên cứu về sự sống địa tâm, họ đều là những người đứng đầu của các chuyên ngành không liên quan với nhau, trên cơ bản không có bất kỳ giao tiếp nào, nhưng lại không biết vì sao lại bị triệu tập tại một chỗ.

Cái thứ hai, đội ngũ lần này không phải do Học viện Khoa học Trung Quốc hay các viện nghiên cứu khác mà là được bên đội ngũ quân đội dẫn đầu, có hàng trăm binh sĩ được trang bị súng đạn áo giáp để phòng thủ, nhưng mà phong cách trang bị cùng vũ khí của họ đều khác hoàn toàn những binh lính bình thường, mỗi người đều lạnh lùng như băng, nhìn chẳng khác gì pho tượng.

Cuối cùng, trong đội ngũ còn có không ít “người trong giang hồ”, giang hồ ở đây là chỉ những vị cao nhân trong dân gian, có đại đạo Giang Dương mang trong mình tuyệt kỹ đạo mộ, còn có đại sư phong thủy, còn có Chu Dịch đại sư nữa, người thì mặc trên người đạo phục, người thì mặc trường bào Mã Quái*, còn có người thì mặc hẳn bộ đồ vest thẳng tắp, khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy đội ngũ này có đủ thể loại, rất là buồn cười.

(Mã Quái: áo khoác ngoài, một loại áo ngắn mặc bên ngoài của nam giới trong lúc cưỡi ngựa, thường là màu đen.)

Sau này ông mới biết được lý do vì sao phải tập trung bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, bởi vì họ phải hoàn thành một nhiệm vụ căn bản không dành cho loài người.

Đầu tiên là họ ngồi xe quân cơ đến Lan Châu, sau đó thì đi đến Đôn Hoàng, từ Dương Quan chính thức xuất phát, ngang qua Ngọc Môn Quan, thành Hán Trưởng, sau khi đến Đạt Nhã Đan, chính thức gia nhập vào khu nhân địa ở Lop Nur.

Cái gọi là Lop Nur, thực ra là một vùng khác biệt rất lớn, nó đông giáp Bắc Sơn, tây nối liền sa mạc Taklamakan, phía bắc bộ được chia ranh giới bởi các dãy núi Altun Piedmont, Kumtag và Kuluktag.

Nhưng Lop Nur mà mọi người thường nhắc đến là chỉ nơi sâu nhất của lòng chảo Tarim. Nó được tích lũy từ phù sa, lũ tích, trầm tích hồ và lực gió từ thế kỷ thứ tư cho đến nay. Nó từng là hồ nước mặn lớn nhất và là quê hương của sông Tarim và sông Khổng Tước, sau do sự chuyển hướng của sông Tarim, hạ lưu sông Khổng Tước bị đứt đoạn, ao hồ liên tiếp cạn kiệt dần, để lại địa hình Nhã Đan kỳ dị và vỏ muối vảy cá độc đáo, khí hậu ở đây vô cùng khắc nghiệt, nhiệt độ cao, lốc cát, lưu sa, quái vật, cái nào cũng có thể lấy mạng người.

Tuy rằng họ được trang bị đầy đủ, nhưng bắt đầu kể từ ngày thứ hai tiến vào sa mạc, tất cả mọi chiếc xe đều không cách nào sử dụng được, chỉ có thể xuống đi bộ thôi.

Ngay lúc này, mọi người mới thật sự cảm nhận được sự tàn khốc của Lop Nur.

Dưới đất toàn là lốc cát, sau khi mặt trời ló dạng, bề mặt nền cát nhiệt độ có thể tiếp cận đến con số tám mươi, đừng nói là trứng gà, đến thịt còn chín thì nói chi. Lúc đó trong bộ đôi còn phái theo cảnh khuyển, kết quả khi cảnh khuyển vừa bước ra, cư nhiên bị nóng đến chỉ dùng ba chân để đi, kiên trì giữ một chân ở trên.

Chỉ cần chỗ nào có mặt trời, họ tuyệt đối không ra cửa, đều chôn mình trong lều bạt. Nhưng mà trong lều cũng rất nóng, những cây đèn cầy còn chưa lấy ra thì chảy hết cả rồi, đến nỗi giày da cũng khô hanh đến biến dạng. Đam Mỹ Hiện Đại

Cái đáng sợ nhất là, bởi vì thật sự nhiệt độ quá cao đi, nước sinh hoạt được chứa trong thùng sắt, chỉ mấy ngày liền biến thành màu nước tương, mùi hôi bốc lên nồng nặc, đến lạc đà còn không thèm.

Vào lúc này, những kỳ nhân dị sĩ trong đội bắt đầu phát huy công dụng rồi.

Bọn họ có người thì am hiểu về phong thủy, khí tượng cảnh đêm, dựa theo định vị của tinh không, khôi phục đường thủy thời xưa, những kẻ trộm mộ đã nghiên cứu hướng chảy của những con đường cổ có liên quan đến các ngôi mộ cổ được khai quật xung quanh chúng, mọi người thuận theo con đường khô của dòng chảy hai ngày trời, cuối cùng thì cũng đã tìm được nguồn nước rồi.

Lúc này ông ấy mới phát hiện, đội ngũ này không giống như đang tìm người, mà là đang tìm một thứ gì đó.

Lúc vừa mới đến đây, ông cũng có đem theo một ít tư liệu, liên quan đến Bành Gia Mộc mất tích.

Trên thực tế, việc anh ta mất tích rất là thần bí, tựa hồ như không có lý do vậy.

Anh ta mất tích vào ngày mười bảy tháng sáu năm một chín tám mươi, trước khi mất tích, anh ta đã gửi một điện báo khẩn cấp cho bộ chỉ huy tiền phương "720" của căn cứ Mã Lan: “Chúng tôi đến cách Kurukudoke khoảng mười km về phía tây lúc hai mươi giờ, hiện chúng tôi đang thiếu dầu và nước, xin khẩn cầu chi viện cung cấp ba trăm ký dầu, năm trăm ký nước, lượng nước hiện nay chỉ có thể duy trì đến mười tám ngày. Xin chuyển cáo rằng thành phố Urumqi đã bắt một con lạc đà nhỏ.”

(Urumqi: https://vi.wikipedia.org/wiki/%C3%9Cr%C3%BCmqi)

Nhưng mà, ở Lop Nur thật ra là không có nơi nào tên Kurukudokec cả, chỉ có một nơi là Kumu Kuduke thôi.

Sau đó, ngay lúc bộ chỉ huy “720” nhận được điện báo, liền hồi âm đồng ý tiếp tế, bảo họ cố gắng duy trì sự sống và yêu cầu báo cáo tọa độ và đặc điểm địa hình của trại căn cứ, thì đột nhiên Bành Gia Mộc liền xảy ra biến hóa.

Dựa theo lời đội viên nói, Bành Gia Mộc là cảm thấy dùng trực thăng để lấy nước, thì nó bay quá cao, nên đã quyết định tự mình đi tìm nguồn nước, từ đó liền mất tích.

Trước khi anh mất tích, để lại một mảnh giấy, phía trên dùng bút chì viết rằng: “Tôi đi về hướng Đông để tìm giếng nước. Bành, mười bảy tháng sáu, mười giờ ba mươi phút…”

Nhưng có một vấn đề chính trong đó, là trên mảnh giấy vốn dĩ viết “mười sáu tháng sáu”, sau này lại bị sửa thành “mười bảy tháng sáu”.

Tuy là ngày tháng chỉ kém nhau một số, nhưng sự thật bên trong đang ẩn giấu một bí mật động trời, cũng bao gồm cái chết của anh ta.

Sau khi đoàn bổ sung được nguồn nước, lại tiếp tục thẳng tiến vào phục địa sa mạc, hai bên đường thủy khô ráo, xung quanh đều là cánh rừng Hồ Dương cằn cỗi, bị gió thổi đến biến dạng thành những hình thù kỳ quái, từng hàng từng hàng bay phấp phới trên sa mạc, trông thật hùng vĩ.

Hai bên đường thủy, cũng bắt đầu xuất hiện những đạo tặc cổ mộ số lượng lớn, khắp nơi đều là xương cốt, có xác chết của cổ nhân, cũng có thi thể thể của người hiện đại, toàn bộ đều bị gió thổi khô, tạo thành những hình dáng thật quỷ dị, những mảnh gốm vỡ vụn, những đầu mũi tên bằng đồng rơi vương vãi ngoài cổ mộ, ban đầu các nhà khảo cổ của đội đều rất hào hứng, nhưng dần dà trở nên tê liệt vì quá mệt.

Rất nhanh, họ cũng đã đi lại trong sa mạc hơn cả tuần lễ, ai nấy đều không còn sức lực để đi tiếp, có rất nhiều người trong đội xuất hiện trạng thái mất nước, một số người chết vì say nắng, nhưng quân đội vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, cơ hồ là muốn dùng súng ép họ đi tiếp.

Mọi người đều khiếp sợ hết thảy, chỉ còn cách cứng nhắc đi tiếp, bởi vì chỉ cần bạn ngừng lại thì có nghĩa là bạn đã chết rồi.

Ban đêm thật sự quá mệt, nằm sải lai dưới cây Hồ Dương nghỉ ngơi, trong đêm tối tĩnh mịch, đều có thể nghe lách cách giòn giã khắp nơi, sau này nhà thực vật học ở cạnh nói cho ông biết, đó là do sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Lop Nur quá lớn, đến thân cây còn chịu không được, bởi vì nóng giãn lạnh rút khiến cho vỏ cây đều căng ra hết.

Ngủ đến giữa đêm, ông đột nhiên phát hiện trời sáng rồi, mở mắt ra liền thấy một cái bàn tròn màu vàng kim đang nhẹ nhàng xoay chuyển trên đỉnh đầu, phát ra những âm thành “ong...ong…”, chính là UFO trong truyền thuyết, nhưng do ông thật sự quá mệt đi, cho nên đã mặc kệ nhắm mắt ngủ tiếp.

Còn có một lần, họ đi lại vào ban đêm, nhìn thấy đằng xa có đến hơn trăm ngàn người trên núi, cầm những ngọn đuốc, chầm chậm đi dọc theo núi, những người đó đều mặc bộ áo đen trên mình, vẻ mặt trang nghiêm, sau đó từ từ biến mất ở đầu kia của ngọn núi.

Lão giáo sư liền cảm khái: “Lop Nur đều là những kỳ tích, tuy rằng cửu tử nhất sinh, may thay được hành hương qua một lần, cho dù có chết, cũng không cảm thấy hối tiếc.”

Sau cùng, người trong đội ngũ chỉ còn lại không tới một phần ba, bọn họ cuối cùng cũng đến điểm đích.

- P2:

Nơi đó là tàn tích của một thành phố cổ, cũng không biết có phải là Lâu Lan cổ thành trong truyền thuyết không, chỉ biết là nhà khảo cổ gia ôm lấy một pho tượng điêu khắc cổ quái khóc nức nở, nói sinh thời có thể đến được nơi này, thì không uổng công sống được cả kiếp người.

(Lâu Lan: Lâu Lan là một quốc gia cổ, nằm trên con đường tơ lụa, tồn tại từ thế kỷ II TCN ở vùng đông bắc sa mạc Lop, Tân Cương.)

Lúc này, những binh sĩ bắt đầu hành động cấp tốc, lắp ráp các loại dụng cụ cổ quái, sau đó phân công các kỳ nhân dị sĩ đào ra một thông lộ, dẫn đoàn đi vào.

Lão giáo sư bởi vì sức khỏe không được tốt, cho nên cùng những nghiên cứu sinh khác ở ngoài dựng lều đợi bọn họ.

Nhưng ông làm sao cũng không ngờ đến, bản thân vậy mà lại gặp phải một cảnh tượng thật quỷ dị.

Hơn nữa, sau đó, ông còn gặp cả Bành Gia Mộc vẫn đang sống sờ sờ!!!

Ông hồi ức lại, đại khái là hai ba hôm sau, những người đó cuối cùng cũng bước ra rồi.

Nhưng trên người của họ đầy rẫy những vết thương, giống như vừa xảy ra một trận chiến vô cùng khốc liệt vậy, có vài người đã hóa điên mất rồi, cào cấu lên mình như quái vật, đều bị bắn chết ngay lập tức.

Nhưng có rất nhiều binh sĩ thủ ở thông đạo, thậm chí lên sẵn nòng súng, nghiêm cấm bất kỳ ai ra ngoài.

Những người bên trong tựa hồ như mất trí, liều mạng gào thét chửi bới, nói ở trong này toàn là quái vật, mau mau thả họ ra ngoài đi. Nhưng những binh sĩ đó căn bản không mảy may động đậy, nói phải đợi chỉ thị của cấp trên.

Sau này họ mới phát hiện, lý do binh lính không thả họ ra, đó là bởi vì bên trong xuất hiện rất nhiều kính tượng nhân.

Nói một cách đơn giản, chính là những người trong thành cổ bị phục chế lại, xuất hiện người giống bản thân bọn họ y hệt.

Kính tượng nhân thực ra là một thuật ngữ y học, chỉ các cơ quan nội tạng có vị trí ngược lại hoàn toàn với nguyên lý bình thường, ví dụ như, trái tim của người bình thường là ở bên ngực trái, nhưng trái tim của người trong gương thì lại ở bên phải, lục phủ ngũ tạng đều đảo ngược vị trí, giống như ảnh phản chiếu trong gương, cho nên gọi là "kính tượng nhân".

Mà những bản phục chế trong thành cổ kia, ngoại trừ nội tạng bị đảo ngược, những bộ phận còn lại, toàn bộ đều không khác gì người bình thường.

Vào lúc đó, mọi người đều phải tự phòng vệ, ai cũng không biết người nào rốt cuộc là người thật, kẻ nào là người bị phục chế, tất cả đều muốn chứng minh mình là người duy nhất, nhưng càng như vậy, ngược lại càng khiến người ta sinh ra cảm giác nghi ngờ.

Ban đầu, người lãnh đạo còn hy vọng có thể duy trì trật tự, phân tán mọi người thành các tiểu đội, xé chẵn ra lẻ, giám thị lẫn nhau, sau đó phát hiện, như vậy cũng không được. Bởi vì dù phân nhỏ ra bao nhiêu, hai người một đội thôi thì cũng có khả năng xuất hiện vấn đề, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn phương pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất, cũng chính là phương pháp tàn nhẫn nhất.

Khác biệt lớn nhất giữa người trong gương và người bình thường là gì?

Chính là lục phủ ngũ tạng của bọn chúng hoàn toàn tương phản với chúng ta, giống như soi gương vậy, đây cũng chính là khởi nguồn cái tên "kính tượng nhân".

Vì thế, người lãnh đạo của đội thám hiểm nắm chặt đặc điểm này, quyết định để quân y trong đội căn cứ vào cấu tạo cơ thể người tiến hành nghiên cứu, cuối cùng xác định được một vị trí trên cơ thể con người. Nếu dùng một cây châm đâm vào vị trí này, người bình thường sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng kính tượng nhân sẽ bị tổn thương đến nội tạng, dẫn đến tử vong.

Tổ thám hiểm quyết định, tất cả những người đi vào thành cổ đều phải tiến hành châm cứu kiểm tra, nếu từ chối kiểm tra sẽ bị cho là kính tượng nhân, không được tiếp cận tổ thám hiểm, nếu không, giết bất luận tội.

Giáo sư già cảm khái: "Thật tàn ác, cây châm bạc đó, không chỉ nhẹ nhàng đâm vào người là xong, mà nó dài tận bảy, tám centimet, to bằng ngòi bút, từ từ đâm vào tận màng phổi, sau đó tiếp tục đi vào, xác nhận không có vấn đề gì xong mới rút ra."

Ông nhớ lại: "Cảm giác cơ thể bị ngân châm xuyên thấu lại không thể phản kháng ấy, là một loại cảm giác cực kỳ tuyệt vọng."

Xác nhận kính tượng nhân xong, nguyên bản đội ngũ gần hai trăm người, cơ bản cũng chỉ còn lại trên dưới mấy chục người, mấy chục người này rất nhiều đều là những người tuổi cao sức yếu, không vào thành cổ.

Đến nỗi những người vào thành cổ đã trải qua chuyện gì, cũng không ai biết được.

Về sau, bọn họ cuối cùng cũng được cứu viện. Máy bay quân sự đưa bọn họ về quân khu Lan Châu gần đó nhất. Đến bệnh viện quân y, bọn họ bị giám sát nghiêm ngặt, giống như chuột bạch vậy, mỗi ngày đều phải trải qua đủ các loại kiểm tra.

Cuối cùng, Cách mạng Văn hoá* kết thúc, sự kiện Lop Nur dần dần lắng xuống, bọn họ cũng được thả ra, trở về cương vị công tác trước kia.

(Cách mạng Văn hoá: là một phong trào chính trị xã hội tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ tháng 5 năm 1966 tới tháng 10 năm 1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội ở Hoa lục nên cũng được gọi là "10 năm hỗn loạn", "10 năm thảm họa".)

-

Vị giáo sư nói, sau đó ông và những người may mắn sống sót khác trở thành bạn chí cốt, sự kiện Lop Nur cũng trở thành cái gai trong lòng họ, mọi người thỉnh thoảng lại tụ họp, thảo luận xem thời điểm đó, trong thành cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Có người nói, thực ra Bành Gia Mộc không phải mất tích vào ngày mười bảy, mà là ngày mười sáu, địa điểm cũng không phải nơi được báo cáo, mà là trong thành cổ thần bí đó, khi ấy cũng phát sinh hiện tượng "kính tượng nhân".

Việc Bành Gia Mộc mất tích vì thế tạo thành ảnh hưởng to lớn, và cũng vì thế, quốc gia không cho phép xuất hiện "kính tượng nhân", cho nên cần phải tìm ra tất cả những bản phục chế, sau đó tiêu trừ.

Nhưng quốc gia bỏ ra bao nhiêu khí lực, cuối cùng vẫn thất bại.

Bởi vì sau đó, trong số những người sống sót, có một người tới nước Mỹ trao đổi học thuật, nhìn thấy Bành Gia Mộc.

Lúc đó, Bành Gia Mộc được rất nhiều đặc vụ bảo hộ, đi vào sở nghiên cứu của Đại học, xem chừng vô cùng hiển hách.

Người sống sót ấy không nhịn được gọi tên Bành Gia Mộc, ông ta quay đầu lại, nhẹ gật đầu, tay tạo ra một thủ thế*, sau đó đi vào sở nghiên cứu.

(Thủ thế: dùng tay ra hiệu, động tác tay.)

Bành Gia Mộc lúc đó có vẻ rất kỳ quái, ông ta mặc dù có địa vị rất cao, nhưng những đặc vụ xung quanh như vừa bảo vệ, cũng vừa giám sát ông ta.

Người đó cảm giác Bành Gia Mộc muốn truyền đạt cho mình một tin tức, thủ thế của ông ta rất cổ quái, trông như đang nhắc nhở, lại giống hai con cá liền vào nhau, không đoán ra ý nghĩa.

Sau này, mọi người nói đến chuyện đó, bởi vì là một vấn đề rất nhạy cảm, liền theo thủ thế của ông ta đặt ra cái tên "Ngọc Bội Song Ngư", lưu truyền nhiều năm, cuối cùng trở thành cái gọi là "sự kiện thần bí".

Có điều vị giáo sư già cũng một mực nghi vấn: "Người đó rốt cuộc có phải Bành Gia Mộc không?"

Còn có, ông ta rốt cuộc là Bành Gia Mộc chân chính, hay là "kính tượng nhân"???