[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 26: Người Thiết Giáp



Vẫn là câu chuyện được kể bởi giáo sư Vương.

Trong thời kỳ cải cách văn hóa, ông ấy được chuyển đến cơ sở ở vùng Thần Nông Giá, một khu nông trường do quân đội quản lý rất thần bí, nơi đây dường như là một căn cứ thí nghiệm của quân đội, đang nghiên cứu một vài quái vật biến dị, và còn có người mặc áo giáp thần bí.

(Thời kì cải cách văn hóa của Trung Quốc: https://vi.wikipedia.org/.../%C4%90%E1%BA%A1i_C%C3%A1ch_m...)

(Thần Nông Giá: một khu vực rừng trực thuộc tỉnh Hồ Bắc, https://vi.wikipedia.org/.../Th%E1%BA%A7n_N%C3%B4ng_Gi%C3%A1)

Giáo sư Vương ban đầu nghiên cứu lý luận trong đại học, vào thời điểm ấy, những phần tử tri thức dễ phạm sai lầm, bị điều xuống các cơ sở để rèn luyện thêm.

(Đọc thêm về việc bị điều xuống cơ sở dưới trong thời kỳ cải cách văn hóa, thuộc phong trào dọn dẹp 4 thứ: https://vi.wikipedia.org/.../Phong_tr%C3%A0o_Gi%C3%A1o_d...)

Ông ấy lúc đó là một con người ngoan cố và có phần “Không được giáo dục tốt”, cho nên đã bị bắt đến Thần Nông Giá cùng với một nhóm phần tử phản động.

Đây là một nơi nông trường thuộc quân đội quản lý rất thần bí, trong trí nhớ của ông, đường đi rất xa, trước tiên thì ngồi xe, rồi lại đi thuyền, rồi phải đi giữa rừng núi rất lâu thì mới đến được đây.

Nông trường nằm trên một hồ lớn, như một tòa đảo biệt lập, hoàn toàn được quản lý theo cung cách quân đội, có sĩ quan, binh lính trông coi nghiêm ngặt, không đoán ra thuộc binh chủng nào.

Những người lao động ở đây cũng thần bí không kém, ngoài bọn họ ra, còn có một vài “nhân vật giang hồ”, ai nấy đều kiêu ngạo hung tợn, làm giáo sư Vương thấy có chút không quen.

(Nhân vật giang hồ: ám chỉ những người không chịu quản lý của chính phủ)

Toàn bộ nông trường được canh gác bởi quân nhân, cầm súng lên đạn, đề phòng suốt ngày đêm.

Ở đây rất cổ quái, đêm khuya có tiếng quái vật gầm rú, tiếng kêu nghe thảm thiết, nửa đêm còn có tiếng đánh nhau trong nước, như có những con quái vật khổng lồ dưới nước tranh giành nhau, thỉnh thoảng truyền đến tiếng súng kịch liệt.

Buổi tối trên nông trường bị giới nghiêm, tuyệt đối không cho phép ai ra vào, ông cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Một bên đảo là nông trường nơi giam giữ ông và các phần tử phản động khác, một bên là những tòa nhà màu trắng, có những nhân viên nghiên cứu khoa học ra vào, thậm chí có người mặc quần áo bảo hộ không biết đang nghiên cứu gì.

Lúc đầu ông còn nghĩ không biết cấp trên có phải đã nhầm lẫn gì mới đưa họ vào doanh trại quân đội không?

Sau đó ông mới biết, không có nhầm lẫn gì ở đây cả, những phần tử phản động được đưa đến đây là có công dụng khác.

Chỉ là, công dụng này cực kỳ tàn nhẫn, ác độc.

Tôi được nghe kể về câu chuyện này vào khoảng mười năm trước.

Lúc đó, tôi vừa tham gia công tác chưa bao lâu, lần đầu đi đến Vũ Hán làm việc. Nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, dư ra được mấy ngày, tôi sẽ ghé Hoàng Hạc Lâu, ăn cá Vũ Xương, thấy cũng còn thảnh thơi được mấy ngày, thôi thì đi đến Thần Nông Giá một lần vậy.

(Hoàng Hạc Lâu: được nhắc đến trong SGK Ngữ Văn lớp 10 tập 1, đọc thêm: https://vi.wikipedia.org/.../Ho%C3%A0ng_H%E1%BA%A1c_l%C3%A2u)

(Vũ Xương: địa danh tỉnh Hồ Bắc)

Nhưng hành trình lại không được thuận lợi cho lắm, xe khách bị hỏng giữa đường, đến trung tâm tiếp đón du khách của trấn Mộc Ngư thì trời đã muộn.

Nhìn núi non hùng vĩ, dường như nghe được văng vẳng tiếng vượn kêu, sự hào hứng dâng lên, tôi rủ một người bạn đồng hành, một giáo sư già cùng nhau tìm một quán rượu nhỏ để nhấp vài chén.

Tôi là một người rất háu ăn, tất nhiên là gọi ngay các đặc sản của địa phương, thịt ba chỉ khô*, rau dại, cá chiên, lẩu gà, ở địa phương có câu “Nướng lửa rễ cây, ăn củ khoai tây, thịt rọi rượu ngô uống cho đã, được như thần tiên chính là ta”. Tôi liền gọi thêm rượu ngô.

(Thịt ba chỉ được ướp sau đó được nướng hoặc phơi khô, có thể bảo quản thời gian dài)

Hai người nhấm nháp rượu ngô ngọt lịm, chậm rãi thưởng thức, đến lúc trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng râm ran, ngoài phía xa truyền đến tiếng động vật rít lên, tiếng kêu cổ quái mà kéo dài.

Trong bầu không khí này, tôi liền nói đến truyền thuyết lâu đời của vùng Thần Nông Giá, người rừng, quái vật, và thời kì cổ xưa thần bí của Trung Hoa.

Giáo sư Vương cũng uống khá nhiều, thấy tôi có hứng thú sưu tập những câu chuyện như này, ông liền kể cho tôi câu chuyện lúc ông ấy bị giam đến một nông trường thần bí ở Thần Nông Giá và trải qua những chuyện cổ quái, cũng chính là câu chuyện tôi đề cập ở phía trên.

Ông nói, nông trường này và chỗ khác không giống nhau, xung quanh đây không lắp hàng rào dây điện, ban đầu ông nghĩ là việc giám thị không nghiêm khắc, sau đó hiểu ra mới biết là không cần đến nó.

Đi cùng với chúng tôi lúc đó, là một thầy giáo của học viện thể dục có tài bơi lội rất giỏi, còn được cả huy chương thi đấu, muốn lợi dụng đêm tối để bơi qua hồ, chưa được một lúc thì đã bơi ngược trở lại, vừa bơi vừa la hét, máu me khắp người, còn mất đi nửa cánh tay.

Ông hoảng hốt hét lớn kêu dưới nước có con gì to lắm, toàn thân là vảy, giống như con thuồng luồng vậy, chỉ quẹt qua ông một cái là đã đi mất nửa cánh tay.

Còn nữa, ở dưới nước giăng chi chít đều là những sợi xích sắt tạo thành tấm lưới thép, lưới thép còn cột đầy những cây dao nhọn, giống như đang đề phòng thứ gì đáng sợ vậy!!!

Với lại, hòn đảo này của chúng ta, vốn dĩ đó không phải là đảo tự nhiên, mà là một hòn đảo nhân tạo được xây nổi trên mặt nước, phía dưới toàn là ván gỗ và những miếng tôn.

Ông liền hét lên nói: “Cái đáng sợ nhất là…”

Ông còn chưa dứt lời thì chợt có binh sĩ xông vào đánh ngất ông ấy lôi ra ngoài, trực tiếp đưa đi, từ đó về sau cũng không thấy ông đâu nữa.

Mãi đến sau này, tôi thấy tin tức liên quan đến hàng không mẫu hạm, thì cuối cùng tôi chợt hiểu ra.

Ahhh… Thì ra hòn đảo nhỏ đó, nhìn rất giống như một hàng không mẫu hạm nhỏ.

Nhưng mà lúc đó chúng tôi đang ở trong phục địa của vùng Thần Nông Giá, thời điểm đó quốc gia còn nghèo khổ, tại sao họ lại tiêu tốn nhiều vật chất để dựng lên một căn cứ như vậy??? Đó cũng là một chuyện rất thần bí.

Sau khi lao động tại đây được hơn nửa năm, sự bình lặng đó đột nhiên lại bị phá tan vào một đêm nọ.

Đó là một đêm giông bão, chúng tôi đột nhiên bị tiếng còi xe chói tai làm cho tỉnh giấc.

Mọi người ai nấy đều kinh hoàng, giữa mênh mông sóng nước như này sao lại có ô tô được chứ?

Có người lén lút ra ngoài xem, phát hiện một con thuyền khổng lồ đỗ ở bên ngoài, một chiếc xe tải lớn đang đậu trên khoang thuyền, đèn pha sáng rực, chói đến nỗi đôi mắt không tài nào mở ra được.

Sau khi thuyền cập bến, từ trên thuyền hạ một tấm ván gỗ lớn xuống đảo, chiếc xe kia cũng thuận theo tấm ván chậm rãi lái dọc theo xuống hòn đảo.

Những người nghênh đón họ, đều đội mưa đứng thẳng tắp bên hòn đảo, không ai dùng ô, đứng thành một hàng nghiêm nghị, như là sắp đón một nhân vật quan trọng vậy.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại giữa đảo, mui xe mở ra, để lộ vài người ở bên trong.

Giáo sư nói: “Chắc chắn anh không thể ngờ đến, người đang bước xuống từ trên xe lại là một người mặc áo giáp.”

Toàn thân người đó được bao bọc bởi bộ giáp sắt, giống như những võ sĩ thời xưa vậy.

Cũng không phải, bởi vì bộ giáp của võ sĩ thời xưa tuy nó đều là khôi giáp, nhưng những chỗ khôi giáp bọc lại có rất ít chỗ, đa phần đều là da bò, nếu để nguyên bộ khôi giáp thì sẽ nặng vô cùng, căn bản là mặc không nổi.

Nhưng người kia cả thân mình như được bọc bởi những tấm sắt dày cui, nhìn không khác gì một người máy.

“Người máy” này đi lại rất chậm chạp, cứng nhắc, thật giống như một cái máy, nhưng vẫn chậm rãi từng bước đi trên đảo, rồi đi vào tòa nhà nghiên cứu màu trắng.

Sau khi người mặc áo giáp lên bờ, bầu không khí trên đảo bắt đầu thay đổi.

Căn cứ thần bí khiêm tốn này dường như được kích hoạt trở lại, những chiếc thuyền lớn bắt đầu tới lui, đưa đến rất nhiều người.

Những người kia rất là cổ quái, phần lớn là người bệnh, người tàn tật, có người toàn thây quấn quanh băng vải, phải đưa vào bằng cáng.

Lúc đấy chúng tôi đều sợ, sao lại có nhiều người bị thương được đưa đến thế? Chẳng nhẽ đang chiến tranh với Mỹ sao?

Nhưng hòn đảo này căn bản là cô lập với thế giới bên ngoài, cắt đứt mọi liên lạc, chúng tôi không thể nào biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau này thương binh ngày một nhiều, không đủ bác sĩ để sử dụng, có lúc họ cũng tìm chúng tôi giúp đỡ.

Tôi làm hộ lý được vài lần, vết thương của những người đó rất cổ quái, cánh tay, bắp đùi như bị vật sắc bén cắt đứt, vết thương trơn nhẵn, chỉnh tề, nhìn rất dọa người.

Nhiều người vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao liên tục, có thể chết bất kỳ lúc nào, nhưng những người này lại chẳng thèm để ý đến vết thương của mình, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi gì, dường như không màng đến sự sống chết của mình luôn.

Sau tôi hỏi người bạn ở bệnh viện Hiệp Hòa, người bạn nói là trước đó ông ấy là quân y, có người bị sang chấn tâm lý quá nặng mới có thể sinh ra loại tình huống như vậy.

Nhưng ở thời kì hòa bình sao lại có thể trải qua những thứ tàn khốc như vậy được?

Giáo sư Vương cũng không biết nữa.

Hôm đó, mọi người như thường lệ đến lều của khu hộ lý nhưng trong đó không có một ai, cả khu lều lớn trống rỗng.

Hơn một trăm người bệnh cứ thế biến mất trong im lặng.

Chúng tôi hỏi quản giáo, quản giáo cũng không biết rõ, chỉ dặn chúng tôi không nên biết quá nhiều, cứ coi như là chuyện này chưa từng xảy ra.

(Quản giáo: người làm công tác quản lý và giáo dục can phạm trong các trại tạm giam và trại giam)

Chẳng ai nghĩ đến, chân tướng đằng sau chuyện này lại đáng sợ đến thế.

Hơn nửa tháng sau, chiếc tàu lớn thần bí lại cập bến hòn đảo.

Cũng như lần trước, chiếc thuyền cập bến, người mặc áo giáp lại đi xuống.

Lần này người mặc áo giáp cũng không lập tức đi đến căn cứ bí mật mà dừng lại nói mấy câu với người quản giáo.

Người mặc áo giáp vừa đi khỏi, quản giáo gọi ngay vài người trước đây có tham gia chăm sóc người bệnh, bảo chúng tôi chuẩn bị đồ đạc theo người mặc giáp rời đi.

Lúc đầu chúng tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là những binh lính bị di chuyển tới chỗ khác, không đủ hộ lý nên để chúng tôi đến giúp đỡ.

Nhưng tôi cũng không ngờ rằng, chúng tôi không đi điều dưỡng, mà là tiến vào thần nông giá nguyên thủy thần bí

Khi đó, Thần nông giá khắp nơi đều là rừng sâu núi thẳm, mãnh thú độc trùng, trong kẽ đá, trong bụi cỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt gặp những loài rắn độc chưa từng gặp qua, hoặc là những con độc trùng chưa từng được ghi chép lại. Người bị cắn, không đến vài phút liền mất mạng.

Trong vùng có một loài độc trùng nguy hiểm gọi là “que củi khô”, nó trông giống que củi khô bị treo ngược trên cây, đợi người bên dưới đi qua, liền rơi xuống, thuận theo cổ áo bò vào bên trong.

Loài độc trùng này còn độc hơn nọc độc rắn năm mức, chỉ cần bị cắn phải, trong chốc lát sẽ chết một cách âm thầm không một tiếng động.

Còn có con Mã Hoàng Sơn (con đỉa) rất kinh sợ!

Thần nông giá một năm có hơn hai trăm ngày mưa, ẩm ướt, oi nóng. Ven sông, trong rừng, trên đá, trên cành cây, chúng tập trung dày đặc, bò trên đó đều là mã hoàng.

Đi vào bên trong, mã hoàng giống như giọt nước mưa rơi xuống, sau đó bám dính lấy cơ thể như những chiếc xúc xích máu treo trên người.

Đối mặt với mã hoàng sơn, khi đó binh sĩ trực tiếp hạ lệnh tử thủ, chính là không quan tâm bất cứ điều gì, không cần biết xung quanh, liều mạng xông về phía trước, càng sớm vượt qua khỏi chúng thì tổn hại càng ít. Nghe nói đây là phương pháp đúc kết của quân đội ta khi đánh giặc Mỹ ở Miến Điện.

Khi đó mã hoàng sơn rất nhiều, mã hoàng bâu dày đặc có thể hút máu chết cả con trâu.

Sau khi vượt qua tiểu mã hoàng sơn, còn có lợn rừng, xà đầu lĩnh (rắn núi).

Khắp nơi trong rừng đều là những con lợn rừng nặng đến hơn 500 cân, răng nanh to mọc theo chiều ngang, chỉ cần một ngoạm có thể bẻ gãy cây to như miệng bát dày. May mà chúng ta đều có vũ khí hạng nặng, sau khi giải quyết mấy con lợn rừng, thuận lợi vượt qua.

Xà đầu lĩnh có hơn 20 loài rắn độc, nhưng chúng không gây hại nhiều cho chúng ta.

Vượt qua xà đầu lĩnh đến một cái hồ lớn, vốn cho rằng trong đó sẽ có không ít độc xà mãnh thú, nhưng lại phát hiện xung quanh sạch sẽ, không có lấy một con chim.

Chúng tôi lúc ấy rất vui mừng, nghĩ rằng sau một thời gian lăn lộn, cuối cùng cũng đến được nơi an toàn, có thể nghỉ ngơi một lát. Nhưng thật không ngờ, những nơi như thế này, nếu như đột nhiên lại xuất hiện một chỗ “sạch sẽ”, nhất định không bình thường, kỳ thực là nơi nguy hiểm nhất.

Tối hôm đó, mỗi người chúng tôi đều bầm dập đầy sẹo, có người bị đỉa bám vào, phải dùng dao cắt ra, có người bị rắn độc cắn, đang nhanh chóng cầm máu, xử lý độc tố. Còn có người sử dụng dụng cụ đo nhiệt độ, độ ẩm xung quanh... giống như đang nghiên cứu gì đó.

Đối với những người rời khỏi nông trường lao động như chúng tôi mà nói, chính là rất mệt, vô cùng mệt, toàn thân rã rời, đến mức đỉa bò lên đùi hút máu cũng mặc kệ, có thể ngủ trong đống bùn lầy.

Vì vậy khi đến trại, mấy người chúng tôi cơ bản đều không quan tâm bất cứ thứ gì, tùy tiện mặc một chút đồ, vùi đầu vào ngủ.

Khoảng nửa đêm rạng sáng hôm sau, tôi ngủ cũng đủ giấc rồi liền đột nhiên tỉnh dậy.

Không biết mọi người có trải qua cảm giác này chưa, chính là ngủ vừa đủ giấc, không có ai nói chuyện, cũng không có người chạm vào, nhưng bạn đột nhiên không hề có điềm báo nào liền tỉnh lại, giống như trong tiềm thức có người gọi bạn dậy vậy.

Tôi lúc đó chính là loại cảm giác này.

Ông ta cau mày nhớ lại: Bây giờ nghĩ lại, loại cảm giác khi đó vô cùng kỳ quái, tuy cả người đột nhiên thức dậy, nhưng lại không cảm thấy mê man, ngược lại vô cùng tỉnh táo.

Tôi có thể nghe rõ tiếng thở của bản thân, cùng với tiếng gió rít ở bên ngoài lều bạt. Nhưng ngoài điều đó ra thì không nghe thấy tiếng gì nữa.

Lúc đó đầu óc tôi choáng váng, cũng không nghĩ gì nhiều, thực ra bây giờ nhớ lại, tình hình khi ấy vô cùng quỷ dị.

Mọi người nghĩ xem, chúng tôi khi đó đang ở nơi nào chứ? Thần nông giá!

Nơi nguyên thủy, man rợ nhất của Trung Quốc, khắp nơi đều là dã thú, côn trùng!

Nơi như thế này làm sao có thể không có bất cứ âm thanh nào chứ?

Đây hoàn toàn không hợp lý mà!

Nhưng mà khi ấy, tôi hoàn toàn không có cái ý thức này, chỉ cảm thấy có thứ gì đó gọi tôi với âm thanh rất nhỏ, gọi tôi dậy đi ra ngoài.

Tôi lật người, chậm rãi ngồi dậy, muốn ra ngoài, nhưng chưa kịp đứng lên, cơ thể như có linh tính, thần trí như bị sương mù bao phủ, mở ra một lỗ hổng, khiến cho ý thức của tôi hồi phục lại mấy phần.

Vào khoảnh khắc đó, một cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt siết chặt trái tim tôi!

Vâng, chính là lại cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt hủy diệt thiên địa!

Tôi cũng không nói được rõ là loại cảm giác gì, cũng giống như bị một sự chết chóc tồn tại mạnh mẽ nào đó nhìn chằm chằm. Trên sống lưng từng trận từng trận phát rợn, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, giống như con thỏ trắng đứng dưới sự oai vệ của con hổ, khiến bạn nhịn không được phát run, muốn quỳ xuống, hoàn toàn không thể phản kháng.

Lúc này tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng bị bóp nghẹt, âm thanh rất nhỏ, nhưng lực xuyên qua rất mạnh. Dường như trong không gian, loại cảm giác cưỡng chế biến mất, thay vào đó là cảm giác choáng váng và ảo giác mạnh mẽ. Đầu óc tràn ngập làn sương mù, cả người đều mê man, không nghĩ được gì, chỉ muốn đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi nhịn không được hỏi ông ấy: "Vậy ngài rốt cuộc có ra ngoài không?"

Vị giáo sư già cười khổ: ”Ta khi ấy nếu như đi ra ngoài, các cậu hôm nay không gặp được ta rồi”.

Tôi lại hỏi: ”Vậy ngài làm thế nào chống lại được luồng sức mạnh đó?”

Ông ta nói: “Là một con người, tôi có thể thành thực nói rằng không thể cưỡng lại được. Tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mà vận khí của tôi thực quá tốt đi. Vừa nãy tôi nói, tôi bởi vì thực sự quá mệt mỏi, cho nên lúc dựng trại lười biếng, lại không giống như những người khác, thay vì đóng chặt đinh cố định lều xuống dưới đất lại tiện tay đè lên trên lều một miếng gỗ. Không thể ngờ miếng gỗ đó lại cứu mạng tôi.

Tôi khi đó loạng choạng bước ra ngoài, kết quả vừa được một bước, đầu đụng phải lều, miếng gỗ to từ trên rơi xuống, đập tôi ngất đi ngã xuống đất.

Sau đó tôi tỉnh lại, tất cả mọi người đều biến mất, toàn bộ khu trại trống rỗng, đến cái cốc vẫn còn đầy nước, chăn đệm vẫn còn ấm, nhưng không còn một ai.

Nó giống như… giống như biến mất trong không khí."

Tôi thấp giọng hỏi: ”Vậy còn những người khác…?"

Vị giáo sư già gật gật đầu: "Họ đều chết cả rồi. Nói cách khác, họ đều bị luồng sức mạnh thần bí đó đem đi rồi."

Tôi nhịn không được hỏi: "Sức mạnh thần bí đó, rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Vị giáo sư già lắc đầu: "Bao nhiêu năm nay, tôi luôn nghĩ vấn đề này, nhưng cũng không có được sự giải thích."

Tôi nói: "Hay là quái vật nào đó? Như âm thanh ngài nói đó, có phải là quái vật xuất hiện không?"

Giáo sư Vương gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, có thể thần nông giá thực sự tồn tại quái vật nào đó. Tôi trước đây đọc qua tác phẩm của nhà thơ Heine người Đức. Trong bài thơ của ông ấy có viết: Có một phù thủy tên là Lorelai sống ở ven sông Rhine. Bà ta thường ngồi trên đỉnh vách đá và dùng giọng hát để dụ người lái đò trên sông. Tiếng hát đó có ma lực, giống như thôi miên, có thể khiến con người mất đi tâm tính, sau đó rơi xuống nước. Tôi nghĩ đó có thể là lý do những người đó biến mất."

Ông ta tiếp tục thấp giọng nói: "Nhưng tôi cũng tra cứu dường như tất cả các loài sinh vật đã biết, đều không phát hiện được có ghi chép tương tự. Nhưng mà dưới đáy biển sâu, ngược lại có rất nhiều truyền thuyết, một số loài thủy quái, tương tự như mỹ nhân ngư vậy, sẽ dùng bài hát gây cho mọi người ảo giác, sau đó không biết vì sao rơi xuống biển mà chết."

Tôi lại hỏi ông ta: "Vậy nông trường thần bí đó lại xảy ra chuyện gì?"

Ông ta nói là sau đó tra rất nhiều tư liệu, phát hiện cơ sở ở Vũ Hán của Học viện khoa học Trung Quốc, chuyên nghiên cứu thủy sinh vật lớn. Tương tự truyền thuyết ở Hồ Bắc "Thuồng luồng đi bộ”, những loài sinh vật thần bí đó, đều là đối tượng mà họ nghiên cứu.

Sau đó quân đội đã hợp nhất lại, ở thần nông giá xây một căn cứ quân sự, bí mật làm rất nhiều thí nghiệm, chắc là có liên quan đến cái này.

Tôi lại hỏi ông ta: "Vậy người mặc áo giáp thì sao?"

Vị giáo sư già cười: "Cậu quên mất vừa rồi tôi nói, dưới nước có quái vật cắn người. Những người mặc áo giáp đó chắc là tiến hành thí nghiệm dưới nước, mặc bộ áo giáp hẳn là đề phòng quái thú cắn."

Tôi: "Vậy nông trường kia rốt cuộc nghiên cứu cái gì?"

Vị giáo sư già lắc đầu: "Tôi ban đầu tưởng rằng họ nghiên cứu thuồng luồng, sau đó phát hiện không giống. Có lẽ là bí mật nuôi dưỡng gì đó. Vị giáo viên trường đại học thể dục chắc hẳn phát hiện ra điều gì đó, đáng tiếc anh ta không nói ra."

Tôi gật gật đầu, vị giáo viên thể dục kia trước đây đã nói dưới nước có thuồng luồng, nhưng lại không để ý, rõ ràng là phát hiện ra gì đó, chỉ là không có cách nào nói ra.

Còn vị giáo sư lần cuối tiến vào thần nông giá, thấy họ thể hiện rõ ràng là muốn tìm thứ gì đó, họ lại đang tìm thứ gì vậy?

Vị giáo sư già nheo mắt nhìn về phía rừng rậm xa xôi, nói: "Nhiều năm trôi qua, ta cảm thấy luồng sức mạnh kia vẫn đang tìm ta… cũng giống như phim điện ảnh Mỹ ”Tử thần đến rồi”, cho dù có ở đâu, cuối cùng cũng không thoát được, ta đã bị dày vò nửa đời người, cho nên ta quyết định không chạy trốn nữa…"

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy tìm ông ta, nghe nói mới sáng sớm ông ta đã rời khỏi đội, một mình biến mất vào trong thần nông giá.

Tôi ở đây chờ một tuần nhưng không có bất cứ tin tức gì của ông.

Có lẽ, ông ta cuối cùng cũng tìm được sức mạnh thần bí đó rồi!