[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 27: Vay Mạng



Đây là câu chuyện do một người bạn ở Tô Châu kể lại, liên quan đến “vay mạng” và “giữ mạng”.

“Vay mạng”, chúng ta cũng đã từng kể qua vài lần rồi, mọi người chắc hẳn cũng biết, đó chính là những người dương thọ sắp tận dùng tà thuật để đoạt lấy mạng sống cũng người khác.

“Giữ mạng” thì vẫn chưa kể qua, cái này thì cũng rất dễ hiểu, chính là dùng các loại thủ đoạn để đối kháng với “vay mạng”, nghĩa là các chiêu thức của cao thủ, dân gian đấu pháp chẳng hạn.

Người bạn này của tôi tên Hách Vận, là người ở Tô Châu, cả dòng họ bao đời đều sống tại đây.

Tô Châu là một thành phố cổ đã tọa lạc được ngàn năm, Giang Nam linh tú, cỏ cây rắn rết đều có thể thành tinh, Tô Châu đã chiếm hữu vị trí tốt nhất ở Giang Nam, càng chiếm luôn cả linh khí ngàn năm ở Giang Nam, đương nhiên cũng sẽ có những tầng lớp các loại chuyện ma quỷ tà môn rồi.

Tiện thể nói luôn một bát quái trong nội bộ đảng nhá.

Bạn của tôi lão Lưu, cũng là một CEO điều hành trang web nào đó, ông nội của anh ta trước đó từng là một phó bộ trưởng.

Ông lão đã ghi chép lại, người có tuổi thọ ở trong đảng lâu nhất.

Lâu là bao lâu???

Nói ra thì có chút dọa người thật, vừa tròn chín mươi mốt năm đấy!!!

Ừm, năm ngoái lúc ông lão quy tiên, hưởng thọ một trăm lẻ tám tuổi, là con số viên mãn trong tông giáo, cát cát tường tường, viên viên mãn mãn, đích thực là công đức viên mãn mà.

Lão Lưu từng kể qua một chuyện bí mật của ông lão, có liên quan đến Tô Châu.

Đó là sau khi giải phóng, bách phế đãi hưng*, nhưng ông lão lại nhận lệnh bắt đầu tiến hành một số công việc.

(Bách phế đãi hưng: có nghĩa là nhiều thứ đã bị trì hoãn đang chờ được thực hiện.)

Công việc này thì rất kỳ quái, đó là tiếp nhận và xem xét kho lưu trữ các sự kiện bí ẩn từ khắp nơi ở Trung Quốc.

Ông lão Lưu mới biết được là, thì ra quốc gia luôn ghi lục lại những hiện tượng thần bí được phát sinh ra ở khắp nơi, những thứ này đều có máy móc chuyên môn để chỉnh lý, cụ thể là sắp xếp theo mỗi thành phố, mỗi huyện, mỗi phố phường…

Lúc đó ông nghiên cứu qua một chút, mới phát hiện có nơi có rất nhiều tư liệu, đựng đầy ắp cả nửa gian phòng, có nơi thì hồ sơ rất ít, có thể chỉ đựng tầm nửa cái tủ nhỏ thôi.

Cho đến khi ông lão đi đến Tô Châu.

Các tư liệu hồ sơ được lưu trữ ở Tô Châu, đều được chứa trong một nhà kho khổng lồ.

Nhà kho rất là lớn, chất đầy cả kho, từ dưới sàn lên đến nóc nhà luôn đó trời ạ!!!

Ông không khỏi thốt lên: “Sao mà nhiều đến thế cơ chứ!!!”

Quản lý tài liệu nơi đó liền cười, nói: “Lưu đặt phái viên, đây chỉ là mục lục của đống tài liệu thôi…”

Ừm, sau này ông lão mới một mực tin vào đạo giáo.

Bản thân ông không chỉ trường thọ, những năm cuối đời còn nhặt được một con mèo hoang ở trong chợ, con mèo đó còn sống tận hai mươi năm tuổi.

Đây chỉ là những lời phiên ngoại thôi, chúng ta tiếp tục câu chuyện kỳ quái ở Tô Châu nhé!

Người bạn của tôi, Hách Vận, từ nhỏ là một thằng nhóc xui xẻo, rất thích gặp những chuyện như trúng tà, rồi quỷ ngán đường, quỷ đả tường, ma nữ treo cổ, ma da, cái gì anh cũng trải nghiệm qua một lần rồi.

Sau này chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, đến nỗi anh ta chỉ cần nhắm mắt liền có thể thấy được ma quỷ đánh nhau, thực chất là không ổn nữa, nên đã đi nhờ người đi cầu một pháp khí về.

Đó là pháp khí gì nhỉ?

Anh ấy có một người cô, là phật tử hết lòng với phật giáo, cũng là một phần tử tích cực.

Rất nhiều năm trước, cô đã bắt đầu đến giúp việc ở các chùa chiền nổi tiếng của Tô Châu, giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp, đón khách tiễn người, tổ chức một vài pháp sự hay gì đó, dần dần cô trở thành một nửa của cửa chùa.

Sau này, bởi vì chùa chiền không có kinh doanh gì, cứ phải đắp tiền vào, nên đã nhờ cô giúp đỡ làm một chút chuyện thương vụ, như là ra ngoài mướn một chỗ bán hàng, cùng với đem một số bức thư pháp hoặc tự họa viết tay của phương trượng để bày bán, cô cũng trở thành một nhân vật quan trọng đối với họ.

Cô của anh ấy đích thân đến tìm phương trượng, khẩn cầu phương trượng ngự ban cho một vật đuổi tà, phương trượng cho người đi lấy vài tấm kinh văn, đích thân niệm chú mấy ngày trời, rồi đưa cho cô, nói là những tấm kinh văn này phải phong ấn nó rồi làm bùa hộ thân, cho đứa bé đeo vào thì sẽ không sao nữa.

Nói tới cũng lạ, từ lúc Hách Vận đeo nó vào, thì không còn gặp phải những thứ tà ma đó nữa.

Sau này, Hách Vận thấy tôi suốt ngày viết những câu chuyện ma quỷ, rất dễ đụng phải những thứ đó, nên cũng tặng cho tôi một cái.

Tôi lúc đó cũng chẳng để tâm gì, đeo được nửa ngày, sau khi tắm, liền thuận tay treo nó ở trong toilet luôn.

Căn nhà tôi mua nằm ở tầng một, chắc mọi người cũng biết, lầu một ẩm ướt và có hơi u ám, gián thì lại không có, nhưng mà muỗi và côn trùng khác thì hơi nhiều, xịt thuốc mãi cũng không hết.

Rồi tôi phát hiện ra rằng, côn trùng trong toilet dần dần biến mất đâu hết rồi, mà cảm giác như cái toilet đã không bức bối ẩm ướt như trước nữa, người đi vào cũng sẽ thấy thoải mái hơn, dễ chịu hơn, tâm trạng cũng tốt hơn được một chút.

Tôi ngẫm nghĩ được một hồi, nguyên nhân là do cái bùa hộ thân đó chăng???

Từ đó về sau, tôi đem tấm bùa hộ thân đó cất ngay ngắn vào thư phòng, mỗi lần viết truyện đều ngắm nó một chút cũng sẽ thấy tâm trạng thoải mái bình lặng hơn một chút.

Thôi được rồi, những câu phiên ngoại hơn nhiều nhỉ, chúng ta nên kể về câu chuyện của chúng ta thì hơn, ahaha…

Câu chuyện này, xảy ra trên người dượng của Hách Vận, cũng chính là chồng người cô làm quản sự ở chùa chiền.

Chồng của cô là một thầy giáo, còn là thầy giáo chính trị cơ, căn chính miêu hồng, tuyệt đối không tin những chuyện lộn xộn vớ vẩn đâu.

(Căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.)

Chồng cô không những không tin mà còn suốt ngày thuyết phục vợ mình, không nên lui tới những nơi khói bụi như chùa chiền, tin vào chủ nghĩa Mác, chỉ có chủ nghĩa xã hội mới có thể cứu được Trung Quốc.

Lúc xảy ra sự cố, là lúc ông ở tuổi năm mươi, ông gặp phải một giấc mơ lạ.

Trong giấc mơ, ông thấy bà của mình, một bà lão rất già.

Người bà này của ông, là một người rất thần bí, già nhưng không chết, bệnh tật đầy người nhưng vẫn sống tận hơn cả trăm năm tuổi.

Bà lão không ở cùng với mọi người, tự mình đi về ngôi nhà cũ ở dưới quê sống một mình thôi. Ngôn Tình Trọng Sinh

Dượng của anh từng đi qua ngôi nhà đó một lần, đó là một nơi rất quỷ dị a…

Căn nhà đó không có dây điện, tất nhiên cũng sẽ không có đèn, chỉ thắp một cây nến màu trắng, trong góc còn có một cái bếp lửa nửa tàn, phía trên đặt một lọ thuốc nhỏ. khắp căn nhà đều phảng phất mùi thuốc bắc thoang thoảng.

Ông lúc đó đang ngồi ở trên giường, cảm thấy nguyên căn phòng đều lạnh băng, bà lão cũng lạnh băng, đến cả đèn cầy và bếp lửa đều lạnh băng cả.

Cái cảm giác đó khiến ông thật sự khó chịu, giống như là… như là đang ở trong nhà xác vậy.

Ông cũng thấy lạ lắm, đang mùa hè nóng bức, còn là giữa trưa hè, mà sao trong nhà cái gì cũng lạnh lẽo, mịt tối như vậy?

Bước ra khỏi cửa, ông đảo một vòng quanh nhà, mới phát hiện ngay cửa sổ bị bà lão dùng một tấm vải đen che lại, hèn gì căn nhà cứ tối tăm thế.

Trong căn nhà đó không hề có ban ngày, mà chỉ là một màn đen mịt tối…

Dưới mặt trời to lớn kia, ông không khỏi rùng mình, từ đó về sau ông không bao giờ đi về nhà bà lão lần nào nữa.

Ông cảm thấy rằng, nơi đó có chút giống như phần mộ vậy.

Đêm hôm đó, ông gặp phải một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mơ ông thấy mình trở về hình dáng một đứa trẻ, bà ông hát cho ông nghe, cùng ông chơi đùa, ông cưỡi trên lưng một con ngựa gỗ, con ngựa càng xoay càng cao, càng lúc càng nhanh, ông cười to ha hả, tưởng chừng như đang ở thiên đường vậy.

Vào lúc đó, bà ông ôm chặt lấy ông, thì thầm vào tai ông hỏi một câu: “Con có nguyện ý cho mẹ của mình vay hai mươi năm tuổi thọ không?”

Ông khi đấy đang ở trong sự vui vẻ cực độ, nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý luôn.

Sau đó ông giật mình tỉnh giấc.

Khi tỉnh mộng rồi, ông có chút khó chịu, cái cảm giác đó không biết phải diễn tả như thế nào, giống như mình say rượu, lại giống mất ngủ mấy ngày mấy đêm như lúc còn trẻ vậy, nguyên người rơi vào trạng thái suy nhược, thậm chí kêu cũng kêu không thành tiếng.

Ông cứ banh mắt nghe tiếng tích tắc của đồng hồ đang chạy, cố gắng gượng đến sáng hôm sau.

Khi trời sáng, cuối cùng ông cũng cảm thấy hồi phục lại một chút sức sống, ông chật vật ngồi dậy, trước là gọi cuộc điện thoại cho bà lão cái đã.

Sức khỏe của ông vốn không tốt, bà cụ thời ấy sức khỏe cũng không được tốt, bệnh tiểu đường, nhồi máu cơ tim, nhồi máu não, kèm theo phình đĩa đệm cột sống thắt lưng nghiêm trọng, người cũng bị liệt hơn nửa năm rồi.

Theo lời của bác sĩ, bây giờ chính là đang miễn cưỡng duy trì sự sống, người có thể ra đi bất cứ lúc nào, không còn cách cứu chữa nữa, đừng cố giày vò bà, để bà lão ra đi thanh thản thì tốt hơn.

Người nghe điện thoại là em gái của ông, cô dùng ngữ khí vui mừng để nói với ông là, mẹ ông vài ngày nay như đèn đã cạn dầu, đang tính gọi ông về để gặp lần cuối, nhưng ai nhè tối hôm qua đột nhiên khỏe mạnh lại, ăn được uống được, sáng nay còn có thể bước xuống giường đi lại nữa cơ!!!

Tay ông chợt run rẩy, miễn cưỡng nói thêm được vài câu rồi tắt máy.

Ông mới biết là, thì ra giấc mơ hôm qua là sự thật.

Cho mẹ mình vay tuổi thọ, phận làm con trai thì có gì đâu mà không tình nguyện, nhưng năm nay ông đã năm mươi rồi, vay đi hai mươi năm thì bản thân mình còn sống được bao lâu nữa đâu???

Ông run run cầm điếu thuốc lên, đi đến phòng tắm rửa ráy sơ qua một chút, soi mình trong gương, bộ râu xồm xoàm, vành mắt đen húm như đã thức trắng đêm mấy ngày vậy, ông liền cười khổ vài tiếng.

Ông ngẫm nghĩ một hồi, bản thân bao nhiêu năm không tin vào tôn giáo, còn suốt ngày cười nhạo vợ mình, không ngờ những chuyện tà môn này lại thật sự tồn tại, mà còn rơi vào người ông nữa chứ.

Thôi bỏ đi, bỏ đi, mặc kệ như thế nào, bản thân mình cũng chịu dưỡng dục mấy chục năm, đem tuổi thọ cho mẹ mình vay cũng là đúng thôi, để bà cụ vui vẻ an nhiên sống thêm hai mươi năm nữa vậy.

Chỉ là… thật có lỗi với vợ mình a…

Ông nghĩ mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa, vợ ông luôn có một tâm nguyện, là muốn cùng mình đi chùa thắp nén nhang, thôi thì lần này coi như hoàn thành tâm nguyện của vợ mình đi.

Gia đình họ sống ở thành phố, vốn dĩ là nằm sát ngay cạnh chùa, trước đó đoạn đường ngắn ngủn vậy chỉ cần ông đi mười phút là tới, nhưng lần này, ông chỉ đi được vài bước là muốn ná thở, đi đi ngừng ngừng tốn cả tiếng đồng hồ mới tới được cửa chùa.

Không ngờ rằng, ông chỉ vừa đến cửa thì có một tiểu sa di đến đón tiếp ông.

Ông còn cho rằng vị tiểu sa di này là do vợ ông phái đến, nhưng ai nhè tiểu sa di nói là phương trượng muốn gặp ông.

Câu nói đầu tiên của phương trượng liền khiến ông chết đứng.

Phương trượng nói: “Cậu cho người ta vay tuổi thọ rồi???”

Ông há hốc mồm, không nhịn được hỏi: “Sao… sao mà ông biết được?”

Phương trượng lại nói: “Người cho vay tuổi thọ, trên đầu sẽ có một chùm tóc bạc, tròng trắng con mắt sẽ có một vệt chấm, chắc nhà ngươi cũng phát hiện ra rồi.”

Ông gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy tôi còn sống được bao nhiêu năm?”

Phương trượng đáp: “Trước ngày hôm nay, ông vẫn còn sống được hai mươi năm nữa.”

Tim ông chợt thắt lại, không nói được gì nữa.

Phương trượng thở dài một hơi rồi nói: “Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, là rắn mà lại muốn nuốt voi, làm gì có ai vay mượn kiểu này chứ, đây không phải là vay tuổi thọ mà là muốn vay mạng còn gì.”

Ông cắn răng nói: “Thôi kệ đi, dù sao cũng mà mẹ của mình, để bà cụ sống thêm hai mươi năm thì cũng đáng mà.”

Phương trượng lại thở dài: “Cậu thật sự nghĩ tuổi thọ này là vay cho mẹ cậu?”

Ông hoảng hồn: “Ả?? Chẳng lẽ không phải sao? Vậy thì là ai chứ???”

Phương trượng không đáp lời nữa.

Rồi lại thở dài nói tiếp: “Cậu và chùa của chúng tôi có vài phần ân tình hương hỏa, lần này gọi cậu đến là muốn nói cho cậu nghe một cách để giữ mạng.”

Phương trượng nói rằng: “Ở trong mộng cậu đồng ý cho ‘vay tuổi thọ’, đây là một đoạn nhân quả lớn, nợ tiền phải trả, nợ tuổi thọ thì trả bằng mạng, đây là điều đương nhiên thôi, không ai có thể can thiệp vào.”

“Nhưng mà, vay tuổi thọ, vay mạng dù sao cũng là tà pháp, người có đại phúc báo, vạn pháp bất xâm, sẽ không bị ảnh hưởng bởi nhân quả này.”

“Trong gia đình của cậu, có một người có đại phúc báo, từ giờ tới đó, cậu phải ghi nhớ không được rời xa người đó bảy ngày, chỉ cần qua được bảy ngày đó, vậy thì nhân quả vay tuổi thọ sẽ không rơi vào người của cậu.”

Ông bán tín bán nghi, về tới nhà lấy gương soi thật kỹ, phát hiện ra trên đỉnh đầu có một chùm tóc trắng xóa, tròng trắng mắt cũng có một vệt máu, y như lời của lão hòa thượng nói vậy.

Đợi tới khi buổi tối vợ ông về đến, ông liền đem câu chuyện kể lại cho vợ mình nghe, vợ ông cũng kinh ngạc một phen, nói phương trượng chính là cao nhân thế ngoại, cô ở chùa cũng mấy chục năm, chưa lần nào được gặp qua, vậy mà ông còn dám nghi ngờ phương trượng sao!?

Sáng hôm sau, cô dẫn theo chồng mình đi qua cảm tạ, nhưng phương trượng lại lánh mặt không gặp, nói rằng lời cũng đã nói hết rồi, duyên phận đã tận, chi bằng không gặp.

Nói tới đây, tôi nhịn không được liền hỏi Hách Vận: “Vậy dượng của cậu sau này như nào?”

Hách Vận gật đầu đáp: “Sau đó đúng bảy ngày ông chưa từng rời xa cô nửa bước, một ngày cũng không. Sau này ông về hưu, cũng thường hay tới lui phụ giúp chùa chiền. Cuối cùng, ông lại sống được thêm hai mươi năm nữa, ông mất cùng ngày với cô luôn, một người ban ngày, một người ban đêm, cũng xem như tu thành chính quả rồi.”

Tôi lại hỏi: “Vậy mẹ của ông ấy thì sao?”

Anh nói: “Mẹ của ông ấy sau này cũng gắng gượng được hơn nửa năm, rồi qua đời, chết rất tự nhiên, không có dị tượng gì xảy ra cả.”

Tôi lại hỏi tiếp: “Vậy còn bà của ông ấy thì sao?”

Hách Vận thở dài: “Ông cũng có tìm người nghe ngóng tin tức của bà, người bà đó sau khi vay tuổi thọ xong thì mất tích, chẳng ai biết bà đã đi đâu rồi.”

Tôi hỏi câu cuối cùng: “Vậy bà của ông ấy, rốt cuộc… có phải là người không?”

Hách Vận nhìn tôi một hồi, làm động tác “suỵt!”, rồi không dám nói gì nữa.

Tôi nhìn ra cửa sổ, bên ngoài sương mù dày đặc, thành Cô Tô được bao trùm bởi bóng tối, không biết có gì đó đang nhìn chúng tôi không, đột nhiên chúng tôi không còn dám nói gì nữa.

Ừm, đối với những sự kiện chưa có kết quả, chúng ta vẫn là tỏ lòng tôn trọng nó vẫn hơn.

Thật là một thế giới thú vị.

Cũng bởi vì những thứ này, mới khiến cho chúng ta sống không quá chán nản, cuộc sống cũng không khô khan, nhạt nhẽo, càng gợi thêm nhiều kỳ vọng cho chúng ta hơn.

Cũng được đấy chứ!!!