[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 28: Tục Mạng



Hôm nay chúng ta sẽ nói về tà thuật nhân gian.

Liên quan đến tà thuật nhân gian có rất nhiều, thường gặp nhất là nhân vật phản diện trong vở kịch cung đình nhà Thanh, chẳng hạn như người giấy, người gỗ, người vải, bên trên viết tên một người nào đó, sinh thần bát tự, sau đó dùng kim đâm vào tâm can tỳ vị, là một dạng vu thuật.

(Tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, vị là dạ dày)

Còn có một loại tà thuật ghê tởm, đó là có người đặt “vật trấn” lên dầm nhà (chủ yếu trong khi xây nhà), có thể đặt một bộ bát đũa, cũng có thể là một bộ cung tên trẻ em chơi, quả cân hay những đồ linh tinh khác. Dùng những thứ đó “trấn” vận khí của chủ nhà.

Nhưng thứ này khá thường gặp, có có một số thứ tà môn, ví dụ như mấy ngày trước chúng ta nói đó, rải một ít hồng bao trên đất, bên trong để bùa, rất nhiều trong số đó là mượn vận may, còn có kết minh hôn, tóm lại rất tà môn đó.

Tiền trong hồng bao này không thể tiêu, bùa trong hồng bao giống như khế ước, tiền chính là tiền đặt cọc, tiêu tiền này cũng có nghĩa bạn đã đồng ý khế ước. “Bọn họ” có thể dựa vào khế ước này lấy đi vận khí của bạn, kể cả mạng sống!

Lại nói, trước đây Bạch Liên Giáo hành vi không danh chính, giáo đồ dùng một ít thuốc tà dâm để mê hoặc người khác.

Thứ thuốc tà dâm này đầu tiên cần một chút nước tiểu mèo, sau đó thêm một con rắn lớn, bên dưới đặt một chiếc khăn tay, xà tinh là loại tà dâm nhất, ngửi thấy mùi nước tiểu mèo rắn liền thải ra “tinh” lên chiếc khăn tay, sau đó vẽ bùa trên chiếc khăn tay đó là thành!

Khi bạn gặp một cô nương, liền giơ khăn tay trước mặt cô ta, vị cô nương đó bị mê hoặc, sẽ mơ mơ màng màng mà yêu bạn, trời nam biển bắc đều đi theo bạn.

Điều đó có thật đó! Vào thời nhà Thanh, hành vi không đoan chính của thế gia tử đích đâu đâu cũng thu nhặt được khăn tay, thường cần đến trăm lạng vàng.

Đây thực chất cũng là một loại vu thuật, có chút “hàm ý hút hồn”.

Liên quan đến cái thứ tà môn này, mọi người đều phải ”kính nhi viễn chi”, tổn dương thọ, nếu như thật sự gặp phải, cũng không cần quá sợ hãi. Loại tà pháp này đều có âm khí rất nặng, chỉ cần ném nó vào lửa đốt cháy là được.

Rất nhiều người lo lắng, nói bản thân lỡ như gặp phải thì làm như thế nào?

Nói thế nào nhỉ, bạn bị cuốn vào, cái này tôi tin chắc, kể cả trong xã hội này, lệ khí quá nặng, đụng phải tiểu nhân, cũng không đáng bao nhiêu tiền, kẻ nào nhìn bạn không thuận mắt, liền yểm bạn vài cái.

Ví dụ trước đây có một vị độc giả nói, có người tranh chức vị với cô ấy, nghe nói liền yểm hình nhân giấy lên cô ấy luôn.

Cô ấy rất lo lắng nói: “Chú Ngư, cô ấy nói là đã đâm vào hình nhân thế mạng của cháu, vậy cháu có chết không?"

Tôi hỏi cô ấy: “Chuyện này xảy ra lúc nào?”

Cô ấy nghĩ một hồi: “Khoảng hơn hai năm trước.”

Tôi nói: “Hơn hai năm rồi, cô ta không đâm chết cô, cô còn sợ gì chứ!?”

Cô ấy chợt ngộ ra.

Cho nên mọi người cũng đừng lo lắng, đâm hình nhân thế mạng cũng là một loại vu thuật viễn cổ. Ngoại trừ cần tên họ người ta, sinh thần bát tự, thậm chí lông tóc, máu tươi ra, còn cần khi chọc vào hình nhân thế mạng phải có nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm, dùng thêm niệm lực mới có tác dụng.

Loại thù hận khắc cốt ghi tâm này không phải thất tình báo thù đối phương là đủ, mà đó là nỗi thù giết cha, nỗi hận cướp vợ, nguyện ý đồng quy vu tận, mãi mãi không thể siêu sinh mới được.

Cho nên mọi người nhìn xem, cho dù là lời nguyền, hay là quỷ thần, thực ra còn là niệm lực, không quá huyễn hoặc.

Vả lại bạn nói xem các bạn cùng đi làm, cũng chỉ là để kiếm bát cơm, mà đâm chọc hình nhân thế mạng, vậy có đáng không?

Liên quan đến tà thuật này, tôi đã đến thỉnh giáo Cốc sư phụ.

Cốc sư phụ khá coi nhẹ chuyện đó, ông ấy nói: "Nếu có con đường dở tệ như vậy, bởi vì nói quá nhiều, cho nên mọi người đều không quan tâm, gọi là 'lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt'.

Câu này thực ra là của <Lão Tử>, cậu cho là nói bậy bạ, thời đại này, nhất cử nhất động của cậu, ông trời đều nhìn thấy hết đó, nhớ kỹ lời ta nói.

Càng hiểu biết nhiều, càng thấy rõ sức mạnh của trời, cho nên càng phải cẩn trọng trong mọi việc.

Các cao nhân đại đức thực sự, sẽ đâm chọc hình nhân thế mạng nguyền rủa cậu sao?

Ta nói cho cậu biết, cậu có cho ông ta cái tát, ông ta cũng không đánh trả.

Cái này là vì sao?

Trước giải phóng, giới võ thuật có một quy định, đó là võ nhân không được động thủ với người thường, cho dù có bị đánh, bị ức hiếp cũng phải chịu đựng, không được tùy tiện động thủ.

Bởi vì người thường đánh võ nhân, vấn đề không lớn lắm, nhưng võ nhân một khi đã động thủ, người thường không chịu nổi, nói không chừng còn dẫn đến cái chết, cái tội này phạm phải thì lớn chuyện rồi.

Giới tu hành cũng như vậy, dựa vào thiên đạo pháp sách, nguyền rủa đều là tương hỗ. Ví dụ cậu mời một cao nhân đến nguyền rủa người khác, bản thân cậu đương nhiên sẽ nhận phải báo ứng, nhưng nhận báo ứng lớn nhất lại là vị cao nhân kia.

Rất đơn giản, nếu như không có cao nhân chỉ điểm, cậu không có cách nào hại người, cho nên dựa vào thiên đạo pháp sách, vị cao nhân này cần phải nghiêm trị.

Cho nên trừ khi cậu đối với cao nhân đó có ơn cứu mạng, nếu không thỉnh ông ta ra tay hại người, là cơ bản không có khả năng, bởi vì vốn dĩ tiền không phải là vấn đề, vấn đề ở đây là tính mạng.

Có người nói, cửa hàng TAOBAO hoặc vòng bạn bè có rất nhiều cao nhân, có thể dùng tiền thỉnh bọn họ chọc hình nhân, còn có thể cải mệnh, còn có thể mượn vận khí, còn có thể triệu đào hoa đến, hỏi ta là thật hay giả?

Cậu bảo ta nói thế nào cho phải đây?

Cậu cho rằng 8 phần cao nhân đều là rau cải mục sao, mười đồng có thể mua một xe lớn, cậu nghĩ là cho lợn ăn sao?

Những cao nhân đó lợi hại như vậy, ông ta còn cần lên mạng nhận đơn à? Ông ta cải vận cho bản thân, mượn mệnh, lại xem cho quan chức một quẻ, một quẻ vạn kim cũng không đắt, ông ta luyên thuyên với cậu nửa ngày, kiếm của cậu mấy chục đồng đó!

Cho nên ta tuy rằng không phải chuyên gia, nhưng vẫn là tận lực phổ cập cho mọi người một chút, để mọi người biết được nguyên lý, kể cả với những thứ đáng sợ chưa từng biết cũng ít bị lừa."

Tôi vẫn giữ thái độ đó, hiện tượng siêu nhiên hiện tại cũng thuộc vào khoa học chưa giải thích được, mọi người vẫn là nên tin vào khoa học. Nếu xuất hiện ảo giác, trầm cảm… thì việc đầu tiên là cần đến bệnh viện kiểm tra, không nên quá mê tín vào quỷ nhập hồn, xuất mã tiên gì đó, cầu thần bái phật, trì hoãn bệnh tật.

Sau đây kể cho các bạn một câu chuyện liên quan đến tà thuật. Đó là câu chuyện độc giả kể cho tôi, rất đáng sợ.

Từ khi tôi công bố số wechat, mỗi ngày đều có trên dưới mấy trăm nghìn độc giả hỏi thăm tư vấn, tuyệt đại đa số đều là nghi thần nghi quỷ, thỉnh thoảng có cảm giác không đúng lắm. Tôi cũng chỉ cho họ một số thủ thuật xua đuổi ma quỷ. Tuy nhiên họ có những lúc gặp phải những chuyện rất đáng sợ, dưới đây là một ví dụ.

Chuyện này xảy ra ở vùng Thượng Nhiêu Giang Tô, cũng là chuyện hơn ba mươi năm trước rồi. Còn là phát sinh khi độc giả đó còn nhỏ.

Cô ấy là chị cả, dưới có em trai, nhỏ hơn cô ấy 6, 7 tuổi... Cho nên từ khi em trai sinh ra, cô ấy có trách nhiệm trông nom em.

Nhà họ ở vùng nông thôn ở Thượng Nhiêu Giang Tô, khá nghèo, ở ngôi nhà làm từ bùn và rơm đắp thành.

Đặc điểm của những ngôi nhà này là rất thấp, cửa sổ cũng nhỏ, phòng ngủ một năm nhìn không được bao nhiêu ánh sáng mặt trời, ẩm thấp, lạnh lẽo, thường có rết, bọ cạp rơi xuống nhà.

Khi em trai cô ấy khoảng một tuổi rưỡi, thì bắt đầu xảy ra vấn đề, bắt đầu khóc đêm.

Mặc dù trẻ con vừa sinh ra thường cất tiếng khóc, nhưng mà tiếng khóc của em ấy rất quỷ dị.

Đầu tiên là về thời gian, mỗi ngày vào khoảng hai giờ sáng thì đứa trẻ bỗng nhiên tỉnh lại, giống như là bị khó thở, giãy đạp lung tung, mặt đỏ gắt, sau đó gào khóc không ngừng.

Cô ấy kể lại, tiếng khóc của em trai không giống bình thường, trẻ em khóc nháo thường là đói bụng muốn uống sữa hoặc là muốn thay tã, nhưng kiểu khóc của em trai càng giống như hoảng sợ tột độ, vùng vẫy giãy chết.

Thứ hai là, cơ thể em trai càng ngày càng suy nhược, tiếng khóc cũng càng ngày càng yếu, thân hình càng ngày càng mềm, giống như một con mèo nhỏ nằm lì ở trên giường, mỗi ngày chỉ biết ngủ, mỗi việc trông em cũng trở thành gánh nặng.

Nhà bọn họ cũng không giàu có, nhưng ở vào tình thế này, dù là bán nhà bán đất cũng phải chữa bệnh, cả nhà đưa em lên bệnh viện tỉnh nhưng không khám được ra nguyên nhân là gì, đổi mấy bệnh viện mà vẫn không có kết quả, có một bác sĩ nói kín cho người nhà độc giả, đứa trẻ này mười phần chắc chín là bị Tà bệnh, nên đi tìm những thầy pháp danh tiếng đến xem thử.

Nhà bọn họ tìm đến rất nhiều thầy pháp ở địa phương, có thầy nói là bị ác quỷ quấn thân, có thầy nói là oan nghiệt kiếp trước, tiêu phí rất nhiều tiền nhưng chẳng đem lại kết quả.

Đứa bé kia cũng cứ thế yếu dần, cuối cùng cả người đều chuyển sang màu đỏ, trông như bị bỏng nước sôi, hơi thở mong manh, chẳng còn mấy đỗi nữa.

Cả nhà cũng có suy nghĩ, đứa bé này chắc chẳng thể sống được nữa, chuẩn bị tìm một chỗ an táng cho nó.

Do phong tục địa phương, nếu đứa bé chết yểu thì không được thổ táng cũng không được đưa vào phần mộ tổ tiên, chỉ được bọc vào chiếu, vùi vào bùn nhão bên đường, người chồng không đành lòng. Nửa đêm lén đào hầm ở phần đất nhà mình, đợi đứa bé tắt thở chôn giấu đi.

Hắn vừa đào vừa khóc, đến lúc đào xong thì trời vừa sáng.

Hắn cảm giác mình đứng cũng không vững, cũng không biết đứa bé kia đã mất hay chưa, càng nghĩ càng đau lòng, ngồi tại chỗ khóc rống lên.

Đúng lúc này, một đạo nhân tuổi còn trẻ đi đến cạnh hắn. Đạo nhân tuổi chừng mười tám mười chín, môi hồng răng trắng, hắn chào người đàn ông một câu, sau đó hỏi tại sao ông lại khóc?

Người chồng nhận ra trang phục của đạo nhân, nhưng thấy đạo nhân trẻ tuổi cũng chẳng làm được gì, trong lòng buồn đau, cũng chẳng nghĩ nữa, đem câu chuyện kể lại một lần.

Đạo nhân trẻ tuổi hỏi ngay ngày sinh tháng đẻ của đứa trẻ, tính cho hắn một quẻ, chợt giật mình: Không tốt!

Sau đó đạo nhân nói cho người chồng biết, đứa bé này không phải bị bệnh, mà là bị người nhiếp hồn rồi, bởi vì linh hồn bị thiếu nên mới xảy ra tình trạng như thế, nếu không tìm về đủ hồn phách thì đứa bé này sẽ chết.

Người chồng nghe đạo nhân nói thế, vội hỏi lại ngay: "Con của tôi còn cứu được không?"

Đạo nhân trẻ tuổi lại bói một quẻ, nói: "Có ba phần mười tỉ lệ có thể cứu được!"

Người chồng chợt quỳ xuống dập đầu: "Đại sư, mau cứu mạng con tôi với!"

Đạo nhân trẻ tuổi cũng ngại ngùng vội vàng đỡ ông ta dậy, liên tục cam đoan lấy hết khả năng cứu đứa trẻ, bảo ông ta đừng lo lắng, phải bảo vệ những hồn phách còn lại của đứa trẻ, không được sai sót. Phép nhiếp hồn này rất quái dị, hắn phải xem thực tế mới hành động được.

Người chồng dẫn ngay đạo nhân về nhà.

Vừa vào nhà, đạo nhân liền nhíu mày: "Sao căn nhà này âm khí nặng như thế!"

Lại xem xét đứa trẻ, càng chau mày tợn.

Cả nhà đều khẩn trương nhìn đạo nhân, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ đạo nhân này nói là không trị được.

Đạo nhân trẻ tuổi hỏi: "Gần đây có những người già nào không?"

Người chồng suy nghĩ một hồi, nói: "Ở phía tây có một bà lão, nhưng thường cả năm cũng không ra khỏi nhà mấy lần, chỉ có một người trong nhà."

Đạo nhân lại hỏi: "Bà ấy bao nhiêu tuổi?"

Người chồng sửng sốt, hỏi lại: "Bao nhiêu tuổi?!"

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, thấy có gì đó không đúng, từ khi nhà bọn họ chuyển đến đây thì bà lão đã như thế rồi.

Từ đời cha của hắn đã nói cho hắn, bà lão đó rất tà môn, cửa sổ nhà dùng những miếng vải đen che lại, trong nhà đốt hương suốt ngày đêm, không biết thờ phụng thứ gì.

Ông nội hắn dặn đi dặn lại, đừng đến gần nhà đó, bà lão rất tà tính, lúc còn trẻ bà lão bị bệnh chỉ còn thoi thóp, sao còn sống được đến giờ?

Hắn nghĩ đến một khả năng, chỉ là không dám tin, nhìn về phía đạo nhân.

Đạo nhân trẻ tuổi cũng không giải thích, dặn bọn họ đi mượn một con ly miêu nặng chín cân, nếu không có con nào chín cân thì phải tìm được chín con nặng năm cân, phải đúng là ly miêu, mèo Ba Tư hay loại mèo khác đều không dùng được.

(Ly miêu: loài mèo báo, https://vi.wikipedia.org/wiki/M%C3%A8o_b%C3%A1o)

Cũng may vào thời đó, ở nông thôn nhiều chuột, mọi nhà thường nuôi mèo, ly miêu chín cân khó tìm, nhưng chín con năm cân thì không khó.

Đạo nhân dặn nhốt ly miêu vào trong phòng, sau đó bảo cô gái trông em mình.

Đạo nhân ở trong phòng đốt ba nén hương, dặn cô gái, ba nén hương này để an hồn, bảo vệ tính mạng của người em trai, bằng mọi giá không thể để tắt.

Nếu thấy ba nén hương có gì bất thường thì báo cho đạo nhân.

Cô gái nhỏ cảm thấy sợ hãi, nhưng nghĩ đến mình đang cần bảo vệ em trai, cũng không thấy sợ nữa.

Cứ thế đến nửa đêm, em trai bỗng nhiên tỉnh, nhưng lần này lại không khóc, mà liên tục ho khan, liều mạng giãy dụa, như là đang có người bóp cổ.

Cô vừa định đi ôm em trai, bỗng nhiên nhớ tới lời của đạo nhân, nhìn đến ba nén hương trên bàn chợt cả kinh.

Hóa ra hai trong ba cây nhang ban đầu cháy đều đặn, nay có hai cây đã ngắn đi đáng kể, trừ cây nhang ở giữa vẫn ung dung cháy chậm.

Vị tiểu đạo nhân nói: "Người sợ ba dài hai ngắn*, nhang sợ hai ngắn một dài, đây chứng tỏ là điềm báo sắp có người chết a!"

(Ba dài hai ngắn: nghĩa là có gì bất trắc.)

Cô vội hét lên, nhưng đạo nhân lại không xuất hiện, thấy em trai giãy dụa càng ngày càng yếu, cửa bỗng mở ra, mấy con mèo nhảy vào, phóng tót lên giường nhào về hướng trên không.

Có mấy con thì ngồi chồm hổm dưới đất, hai chân trước ép trên mặt đất, cả người căng cứng, trong miệng gầm gừ uy hiếp.

Cô gái sợ hãi, ôm chặt em trai, trốn ở bên cạnh, lén nhìn ra phía ngoài.

Trước mắt nàng như có một lớp sương mù dày đặc, thấy không rõ lắm, trong lúc mờ mịt nàng thấy một con chuột già to như con lợn, mặc áo bông thêu hoa, trên lưng còn cõng một người giấy nhỏ, chạy lung tung trong phòng, tránh né chín con mèo lớn vây bắt.

Con chuột muốn chạy trốn, muốn nhảy qua cửa sổ ra ngoài, nhưng mỗi lần đều có con mèo ở phía sau ngăn lại, đầu con chuột rất to nhưng lại không dám đánh nhau với đàn mèo, chỉ biết chạy loạn, trên người bị mèo cào rách tơi tả.

Lúc này, người giấy chỉ huy con chuột chạy đến gần cửa sổ, nhún một cái thế mà bay qua khe cửa ra ngoài.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói trong trẻo: "Chạy đi đâu?"

Tiếp đó, chỉ nghe thấy một tiếng chửi rủa oán độc, tiếp theo là tiếng hét thảm rồi kết thúc.

Sau đó, đạo nhân trẻ tuổi nói cho người chồng, sự việc đã kết thúc, hồn phách đứa trẻ cũng đã tìm về được, sau đó để lại một tấm bùa cho đứa trẻ đeo trên người, trà nước cũng không uống liền đứng dậy cáo từ.

Tiếp đến vài ngày, có tin tức bà lão kia đã chết, người chồng tìm cách hỏi rõ ràng, bà lão lúc đó người gầy như chỉ còn một tấm da người, đen sì như một người giấy.

Nhà bọn họ sau đó cũng dời đi, từ đó về sau chưa từng gặp tà sự gì.

Đứa bé trai năm xưa hiện tại đã kết hôn, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, hắn hàng năm đều dẫn cả nhà đi khắp các đạo quan cầu phúc, quyên cho đạo quan một khoản tiền nhan đèn.

Hắn không biết đạo nhân trẻ tuổi năm xưa ở đạo quan nào, cũng chẳng biết họ tên, nhưng mà nhân sinh là như thế, làm việc tốt chẳng màng danh lợi.

Qua nhiều năm, đạo nhân trẻ tuổi chắc là đã trở thành bậc cao nhân, không biết sau này gặp lại còn nhận ra được đứa trẻ năm xưa không?

Đây là một câu chuyện rất hay.

Cũng cảm ơn người độc giả kia.