[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 30: Ma Điện Đài



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể về một câu chuyện liên quan đến ma điện đài nhá.

Vài ngày trước có một độc giả kể rằng, cậu ta đi học ở Tây An, trường học có hơi hẻo lánh, mỗi ngày cậu đều đeo tai nghe, đạp xe đến trường, mỗi ngày đều ghé ngang qua một rừng hòe già, thân cây hòe đó rất thô, che hết cả bầu trời cơ, từ dưới đất chạy ngang qua luôn có cảm giác lạnh lẽo rợn người, khi ấy trong tai nghe phát ra những tiếng xì xoẹt, nhất là những ngày trời mưa âm u thì càng nghiêm trọng, có một lần thậm chí còn nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh truyền đến mới kinh.

Tôi liền nói với cậu rằng, sau này tốt nhất là chọn đường khác đi, đừng đi con đường cũ nữa.

Nếu như thật sự phải đi ngang qua thì tốt hơn hết là cùng ai đó đi chung, với đừng đeo tai nghe khi đi qua đoạn đường đó.

Hiện tượng này, thật ra là rất phù hợp với hai điều kiện khi chúng ta kể chuyện ma: Lạnh lẽo rợn người (nhiệt độ đột nhiên giảm xuống), từ trường bị nhiễu sóng (tai nghe xuất hiện tiếng động lạ).

Liên quan đến từ trường bị nhiễu, thì có rất nhiều người từng gặp phải, một vài loại tai nghe, nhiều hơn là máy vô tuyến, sẽ nhận được một vài âm thanh hơi quỷ dị một chút, chúng ta gọi chay đó là ma điện đài.

Lúc chúng ta còn nhỏ, những chương trình giải trí tương đối khan hiếm, chủ yếu đều nghe đài vô tuyến, cho nên những chuyện liên quan đến máy vô tuyến có âm thanh lạ cũng sẽ rất nhiều.

Thời cao trung tôi ở trong ký túc xá, lúc đó có một anh chàng, tên là Vương Trường Động, cũng là ký túc xá trưởng của chúng tôi, anh thích nhất là nghe đài vô tuyến, mà còn chuyên nghe về điện đài của địch.

Anh nói đài phát thành bên phía Đài Loan rất lôi cuốn, đặc biệt có ý nghĩa, nhất là khi đề cập đến vị lãnh đạo bên Đại Lục, họ thường có những động thái như “XXX lại chạy đi đâu rồi?”, nghe như những đứa trẻ đang giận dỗi cãi nhau vậy, rất là thú vị.

Anh thích nghe đài vô tuyến là bởi vì chứng mất ngủ nghiêm trọng, anh nói là chỉ cần qua giấc hai giờ sáng, thì máy vô tuyến sẽ xuất hiện đủ loại ma thần quỷ quái, cái gì cũng có, lúc thì kể chuyện cấp ba, nhầm khi còn kể chuyện ma nữa, những thứ còn lại thì không có chỉ có một hơi thở thô thiển trầm thấp phát ra, hơi thở càng lúc càng gần, lúc gần nhất thì như áp sát vào tai anh vậy, nhột lắm, ấy vậy mà nhằm khi anh còn cười vài tiếng nữa cơ, cái này thì quỷ dị nhất rồi.

Anh nói, có một lần anh đang lắng nghe hơi thở quỷ dị đó, thì cảm thấy như hơi thở càng lúc càng gần, gần đến nỗi cơ hồ như muốn áp sát lên mặt anh, rồi như có ai đó đang thổi vào tai anh vậy, hơi thở nóng hổi, khiến anh nổi hết cả da gà, nhưng cơ thể lúc đó tựa như cứng đơ, không động đậy được chút nào cả.

Tiếp theo đó, một âm thanh phát ra bên tai, nhưng giọng nói thật sự rất mê hoặc, giống như đang dùng lưỡi liếm lên vành tai anh vậy, nhẹ nhàng hỏi: “Em đẹp không?”

Bạn cùng phòng với tôi còn là xử nam, trên thực tế là anh hơn ba mươi tuổi mới biết giải quyết những vấn đề này, lúc đó trong lòng kích động đến nỗi chảy cả máu mũi, sau đó máy vô tuyến liền rơi xuống đất cái bộp, âm thanh đó không còn phát ra nữa.

Anh ra sức đập đập cái máy, sao mà nó không phát nữa, rồi anh tưởng là do hết pin, tính đi thay pin mới, nào ngờ vừa mở ra, phát hiện bên trong máy vô tuyến trống không, căn bản là không có cục pin nào.

Anh bắt đầu hoảng rồi đó, máy vô tuyến này không có pin, vậy âm thanh vừa nãy là cái gì?

Anh càng nghĩ càng thấy sợ hãi, bên tai anh nóng hổi, cũng không dám soi gương, khó lắm mới gượng đến trời sáng, anh lập tức cầm lấy gương mà soi, thì phát hiện bên tai anh có một mảng màu đỏ, giống như là bị vảy nến vậy, rửa làm sao cũng không sạch, đến giờ vẫn còn thấy.

Có một năm tôi cũng gặp phải ma điện đài ở khu vực Tây Tạng.

Khi đó, chúng tôi lái xe từ Thành Đô đến Lhasa*, tuyến đường Tứ Xuyên - Tây Tạng thì mọi người cũng biết rồi, từ Thành Đô đến Khang Định chạy rất ngon, nhưng khi qua Khang Định rồi, thì đúng thật là muốn lấy mạng mà, đợi qua luôn Lý Đường, thì những lý tưởng hào hùng ban đầu đều mất sạch, chỉ còn lại hơi thở cuối cùng này thôi.

(Lhasa: Lhasa, đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel.)

Lý Đường có độ cao hơn rất nhiều so với mặt nước biển, ban đêm sống ở đây, rất dễ bị say độ cao, nếu như kèm thêm cảm lạnh, có thể sẽ dẫn đến phổi chứa nước, người cũng không còn, cho nên chỉ có thể cố gắng đi về phía trước thôi.

Bên ngoài cửa sổ đều là thảo nguyên bị vàng úa, đường thủy bị khô cạn, dãy núi lớn mênh mông, người cũng tê tái theo, sau đó xe di chuyển qua núi, trước mắt chào đón một hồ nước xanh ngát khổng lồ.

Hồ nước đó là một màu xanh chân thật, cảm giác như toàn thân đã được hồ nước đó rửa qua một thể, trong xanh thoáng mát, đến hơi thở cũng thoải mái hơn nhiều.

Bên cạnh hồ, đứng sừng sững một ngọn núi tuyết trắng xóa trang trọng hùng vĩ, núi tuyết phản chiếu dưới mặt hồ, mặt hồ cũng phản chiếu ngọn núi tuyết, hơn nữa, một bên là đồng cỏ thô ráp mờ ảo, một bên là núi tuyết thánh hồ trang trọng, sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho mọi thứ đều trở nên huyền bí ảo diệu hẳn.

Chúng tôi cũng rất hào hứng, đành lái xe đậu qua bên đường, đi đến cạnh hồ xem thử.

Tộc người Tạng rất sùng bái sơn thủy, loại hồ này đa phần đều là hồ thiêng, sẽ có tộc người Tạng ở bên hồ chuyển núi dời non, cạnh hồ cũng chất đầy những tảng đá Mani các loại.

(Đá Mani: là những phiến đá, đá và hoặc đá cuội, được chạm khắc hoặc khắc vào sáu câu thần chú của Avalokiteshvara, như một hình thức cầu nguyện trong Phật giáo Tây Tạng. Thuật ngữ đá mani cũng có thể được sử dụng để chỉ những viên đá mà trên đó bất kỳ câu thần chú hay thiết kế tôn sùng nào được khắc hoặc vẽ.)

Ấy vậy mà bên cạnh hồ này lại rất sạch sẽ, không chỉ không có người, đến một cành cây nhỏ hoặc một tảng đá Mani cũng không có, mặt nước rất tĩnh lặng, nhìn như là một cái hồ chết không có sự sống.

Bên hồ khắp nơi đều là những viên đá to như cái thau rửa mặt, những mảnh xương thú khô cằn dữ tợn, không có những tảng đá Mani và cờ Phong Mã* như những cái hồ khác, chỉ có một cái đầu lâu khổng lồ hung hãn, hai cái động mắt đen láy đang nhìn về phía chúng tôi.

(Cờ Phong Mã: là cờ gió tụi mình hay gặp, còn này là cờ gió của Tây Tạng, những lá cờ đủ màu sắc và có bùa chú ở trên cờ.)

Gió ở cao nguyên rất lớn, thổi đến da thịt cũng thấy đau, tôi đứng ở trong gió một lúc rồi tính quay ra xe.

Những người khác lại không đồng ý, nói trong xe áp bức đến phát điên rồi, chi bằng đêm nay ở bên cạnh hồ dựng lửa trại đi.

Lúc này, dẫn đội của chúng tôi cũng bước xuống, xả cho một bãi, sau đó nhìn kỹ xung quanh thì sắc mặt đại biến, liền kêu gọi chúng tôi mau chóng rời khỏi đây, nói nơi đây không ở lại được, đây là hồ quỷ!!!

Hồ quỷ là gì chứ?

Chúng tôi cũng không biết nữa…

Dẫn đội của chúng tôi là con lai giữa người Hán và Tây Tạng, một nam tử hán vào nam ra bắc, tất nhiên là nhìn xa trông rộng rồi, anh nói với chúng tôi, hồ quỷ là cách nói riêng của tộc người Tạng, có nghĩa là trong hồ này có ẩn chứa một con ác quỷ, ngàn vạn lần không được loanh quanh cạnh hồ, nếu không sẽ bị con ác quỷ trong hồ lôi xuống dưới.

Tôi cảm thấy có chút nực cười, cái này như là những câu nói của Giang Nam hương thủy để hù dọa trẻ em, ở trước mặt chúng tôi tỏ ra nguy hiểm cơ.

Tôi lúc đấy còn là thanh niên trai tráng, kèm thêm gia cảnh khá giả, là một đứa nhóc trời không sợ đất không sợ, thì làm sao bị những câu nói đó dọa đến mình chứ.

Huống hồ chi, lần này dã ngoại chủ yếu là tôi thầu hết, xe khách cũng là của nhà tôi, cho nên tôi rất chắc chắn về quyết định của mình, vẫy vẫy tay rồi nói: “Cái gì mà hồ quỷ hay không hồ quỷ chứ, người muốn mệt nhừ cả đây, đêm nay thì nghỉ ngơi tại đây vậy!”

Chúng tôi dựng lều cắm trại ở cạnh hồ vào ban đêm, mọi người lấy thịt xông khói, bia, trên bờ hồ nhóm lửa, nhìn lên bầu trời đầy sao, mọi người cùng nhau tán dóc chém gió, cũng có chút thú vị đó chứ.

Anh chàng dẫn đội vẫn còn rất căng thẳng, không cho chúng tôi đến gần hồ, cũng không cho chúng tôi bắt cá (Tây Tạng có phong tục thủy táng, cho nên họ không ăn cá bao giờ), nói những thứ này đều không sạch sẽ, không chừng đều là ăn thịt người, chúng tôi nghe rồi cũng trào ngược, không ai dám ăn nữa.

Đêm đó tôi uống quá chén, mở cửa lều ra, loạng choạng đi đến cạnh hồ để giải quyết bầu tâm sự.

Cao nguyên nhiệt độ xuống thấp, tôi khoác chiếc áo lông ra ngoài, gió lạnh thổi vài cái liền thấu xương, lạnh đến xương tủy muốn đóng băng, thật sự là lạnh cực kỳ.

Tôi liền giải quyết nhanh gọn để trở về lều, ngay lúc đó thì nghe được một giọng nói truyền từ phía sau: “A Thất? Tiểu Thất?”

Tôi cứ tưởng là ai đang gọi tôi, tuy là tôi không phải kêu Tiểu Thất, ngoái đầu lại nhìn, cạnh hồ trống trơn, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, cái đầu lâu khổng lồ lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, làm gì có bóng người nào ở đây?

Chắc là tôi nghe nhầm rồi, nhưng vừa quay đầu đi, tôi lại nghe tiếng kêu lần nữa: “Tiểu Thất?”

Giọng nói thật nhẹ nhàng, chữ đầu tiên vẫn còn ở xa một chút, chữ “Thất” thứ hai như là đã áp vào tai tôi mà nói vậy, dọa tôi kêu “Yo!” một tiếng hoảng hồn, xách quần nhanh chóng chạy về lều.

(Ủa chú biết sợ rồi hả?  )

Tôi vừa chạy vừa la hét, xém chút nữa là bị say độ cao rồi, một hơi chạy thẳng về doanh địa.

Những người khác cũng bị làm cho tỉnh giấc, liền lập tức chạy ra, hỏi tôi bị sao vậy?

Tôi ôm lấy tim mình, cố gắng hít thở, từng hơi thở lạnh băng hít vào trong phổi, lồng ngực như muốn nổ tung ra, khó khăn lắm mới có thể đem câu chuyện kể cho họ nghe.

Đám người bọn họ cũng thấy lạ, thấy người đông thế lớn, cũng qua đó tìm thử xem như nào, nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Ngay lúc họ định nản chí quay về thì giọng kỳ lạ đó lại một lần nữa xuất hiện.

Ai nấy đều nhìn xung quanh, nhưng mặt hồ vẫn phẳng lặng, làm gì có ai chứ???

Vừa quay đầu đi được vài bước, giọng nói đó lại bắt đầu kêu lên.

Thuận theo hướng phát ra giọng nói, phát hiện âm thanh đó là từ bên cạnh hồ, nhưng nơi ấy rất sạch sẽ, đến cọng cỏ cũng chẳng có thì lấy đâu ra người nào chứ?

Mọi người đều cảm thấy có gì đó sai sai, bên cạnh cái hồ quỷ không một bóng người, vậy mà đột nhiên phát ra tiếng người đang kêu, không lẽ dưới nước thật sự có ma quỷ gì?

Nhưng chúng tôi không quan tâm đến nó cũng không được, giọng nói đó càng lúc càng vang, mà còn thất thường vô định, có lúc như đang xoay vòng lấy doanh địa của chúng tôi vậy.

Lúc sau tôi điên máu lên, cùng anh dẫn đội hai người, mỗi người cầm một cây dao Tạng, bắt đầu đi qua hướng phát ra âm thanh.

Nói không sợ thì là xạo đấy, dưới cái tình huống đó, tay chân đều mềm nhũn ra hết chứ còn gì.

Nhưng không còn cách nào nữa, họa là do tôi gây ra thì bây giờ tôi phải gánh thôi, cũng may là có anh dẫn đội đi cùng.

Anh ta thấy tôi sợ, liền đi lên phía trước tôi, cúi đầu thăm dò kỹ càng xung quanh, sau đó đi thẳng tới bên cạnh hồ nước, khom người xuống nhặt một thứ gì đó trên bãi cát, đưa lên cho chúng tôi xem: “Đệch, là cái thứ này đang tác quái!”

Tôi mau chóng chạy qua đó, cho đến tận bây giờ mới phát hiện, trong tay anh đang cầm một cái máy gì rất kỳ quái.

Một bên máy là cọc gỗ được quấn quanh bởi những sợi dây đồng chi chít, còn bên kia là những cái tụ điện được hàn nối lại với nhau, cùng với đèn đi-ốt các thứ, phía dưới còn nối thêm một sợi dây cắm sâu xuống mặt đất.

Tôi bị dọa một phen hết hồn, kêu anh ấy mau chóng bỏ xuống, sợ là thứ này giống như ba cái lụ mìn bom đạn trong điện ảnh thường thấy.

Anh dẫn đội nhìn tôi với ánh mắt xem thường, nói: “Bom mìn cái rắm ấy, đây là một cái máy vô tuyến tự chế!”

(Tới đây ta mắc cười thật sự:)))

Anh giải thích cho tôi, đây là máy vô tuyến đồ cổ, kêu là máy vô tuyến khoáng thạch, lúc anh ta còn nhỏ, có rất nhiều giáo sư công trình đều làm những máy vô tuyến thủ công để nghe một chút tin tức giải khuây.

Làm những thứ này cũng không khó lắm, anh ấy từng thấy qua người ta làm, chỉ cần một dòng điện dung, một tụ điện thông thường, một cái headphone, một miếng khoáng thạch, một đống dây dẫn điện là được.

Nó cũng chẳng cần đến pin hay ắc quy gì, có thể nói là máy vô tuyến nguyên thủy nhất trên thế giới.

Dựa theo cách nói của anh ta, tôi vẫn bán tín bán nghi, đưa headphone áp sát lỗ tai, quả nhiên có thể nghe được rõ ràng âm thanh từ máy vô tuyến đó phát ra.

Giọng nói rất có tính quy luật, đại khái mười giây sẽ phát ra âm thanh một lần, giọng nói hơi khàn và mơ hồ, tạp âm rất nhiều, nghe không rõ là đang ở đâu, nhưng vẫn có thể nghe rất rành mạch, giọng nói của người đó thật sự đang gọi: “Tiểu Thất... Tiểu Thất... Tiểu Thất...”

Tôi có chút sợ hãi, một cái hồ lớn hoang vu kỳ quái, lại có một cái máy vô tuyến đồ cổ như vậy ở đây, còn phát ra âm thanh kỳ lạ, đích thực khiến người ta có chút sởn gai ốc.

Chúng tôi cầm theo cái máy đó đi về doanh địa, đưa cho những người khác nghe thử, mọi người cũng cau mày nhăn trán, không ai hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa.

Mọi người bắt đầu phân tích, giọng nói kỳ quái này được phát ra từ đâu.

Bởi vì cho dù nó là một máy vô tuyến, nhưng máy vô tuyến sẽ không phát ra giọng nói đâu, nó vẫn là làn sóng của máy vô tuyến tiếp nhận được, âm thanh kỳ lạ cũng được phát ra từ đó.

Có người nói, thứ quỷ quái này không phải được thu từ dưới đáy hồ đó chứ? Không lẽ nói có một người tên Tiểu Thất chết ở trong hồ này, giọng nói này là do hồn phách của anh phát ra?

Có người lại nói, cái rắm chó ấy, nói không chừng người hại chết nó tên là Tiểu Thất, nó đang kêu tên của kẻ thù nó đấy!

Dẫn đội không nói gì, anh ngồi lì bên lửa trại, nhóm lửa cho cháy to hơn, khó khăn lắm mới đợi tới trời sáng, anh bảo chúng tôi đem cái máy vô tuyến đồ cổ vứt vào đống lửa, mọi người nhanh chóng lên xe rời đi.

Chúng tôi thấy anh vẻ mặt nghiêm nghị nên cũng không nói gì thêm, liền vội vàng thu dọn đồ đạc lên xe đi ngay.

Đợi khi lên xe rồi, anh vẫn còn căng thẳng lắm, phải khởi động xe những mấy lần mới được, trực tiếp cấp tốc đạp ga rồi rời khỏi đó.

Khi xe lái đi rất xa, anh mới bình tĩnh nói: “Tình huống như đêm qua, tôi đã gặp phải một lần rồi, cái thứ đó, chúng tôi gọi nó là ma điện đài!”

Anh nói, năm đó anh chạy xe đường dài, lúc đi, làm gì có những thứ như băng đĩa, băng nhạc chứ? <Tứ Đại Thiên Vương> cũng chỉ dùng máy vô tuyến mà nghe.

Đừng nói trước đây, nếu cậu đi xe đêm hoặc mướn xe khách, tài xế họ cũng chỉ nghe đài phát thanh vô tuyến thôi.

Máy vô tuyến có một lợi ích, đó là tiết kiệm điện, bỏ loại pin nào vào cũng được, rồi dò đại một đài nào đó, thì nó sẽ bắt đầu phát ra âm thanh, có vài loại pin thay vào còn có thể xài hơn nửa năm cơ.

Sở dĩ máy vô tuyến có thể thu được âm thanh là do đã có đài phát sóng, đài nào phát thì máy sẽ thu được âm thanh.

Không chỉ có các đài phát thanh quốc dân, mà còn có đài phát thanh nước ngoài, phát một số tin tức bí mật của nước ngoài, và thậm chí cả đài phát thanh Đài Loan tuyên truyền một số ý tưởng phản động và kêu gọi phản công ở Đại Lục các thứ.

Ngoại trừ những thứ này ra, còn có một số điện đài kỳ lạ, khi ngẫu nhiên bật lên, sẽ phát ra những âm tiết vô nghĩa hoặc những âm tí tách sột soạt của sóng điện từ, anh nghi ngờ đó là các đài của gián điệp, những âm thanh tí tách sột soạt là những mật mã gián điệp dùng để đưa tình báo.

Đây không phải giỡn chơi đâu, ở thời đại đó, thường hay có người bị chọn lọc ra, nghi ngờ là gián điệp của nước ngoài, bị binh lính bắt đi lập tức, đến phòng của họ lục soát ra cả bộ thiết bị điện đài, cho nên đã bí mật nhốt người đó lại.

Anh chần chừ một lúc rồi nói: “Những chuyện này cũng dễ lý giải thôi, nhưng mà ngoại trừ những thứ này, còn có một số điện đài quỷ dị, người ta gọi nó ma sóng điện từ.”

“Ma sóng điện từ???” Tôi hỏi ngược lại.

Anh gật đầu, đáp: “Có nhiều lúc, nhất là khi ở trong sa mạc hoặc là ở bên những cái hồ lớn, có đôi lúc cũng thu được một vài sóng điện từ quỷ dị, những sóng điện đó có cái là sóng âm cầu cứu, có cái thì tìm người. Ban đầu tôi còn rất nghiêm túc, đem nội dung ghi chép lại rõ ràng trên giấy, thậm chí là báo qua với cảnh sát, kêu cảnh sát đi giải cứu họ. Kết quả là tôi chỉ nhận được một câu bảo tôi mặc kệ đi từ những người cảnh sát đó.

Lúc đó tôi có chút bực mình, thân là một cảnh sát nhân dân, tại sao lại thấy dân chết không cứu, còn không phải xem mạng người như cỏ rác sao?

Nhưng họ mặc kệ tôi ở đó la hét om sòm, chỉ vẫy vẫy tay, kêu lính lác kẹp tôi quăng ra ngoài.

Dưới cơn giận đó, tôi xông thẳng vào phòng làm việc của lãnh đạo, đem sự tình nói cho sở trưởng của họ biết.

Sở trưởng của họ mời tôi ngồi xuống, rót cho tôi ly nước, cười khổ nói: 'Những chuyện này không phải chúng tôi không quản, mà căn bản là quản không nổi nữa.'

Sóng âm mà tôi nhân được, có rất nhiều người cũng như tôi vậy, cũng đến đây báo án, chỉ nội những vụ án này thôi cũng hơn chục tập tài liệu rồi.

Ban đầu họ cũng sửng sốt, nhưng sau khi kiểm tra kỹ càng các bộ phận liên quan, mới phát hiện ra là tín hiệu cầu cứu đó hoàn toàn không tồn tại, họ bắt đầu cho rằng người ta đã báo tin giả với cảnh sát, càng về sau càng có nhiều người gọi điện báo án. Sau khi tốn bao công sức điều tra, họ mới nhận ra rằng tín hiệu cầu cứu là có thật, nhưng nó đã được phát đi từ mấy chục năm trước.

Vị sở trưởng đó nói: 'Dựa theo sóng điện từ được phát ra từ mười mấy năm trước, sớm đã không còn, mà điện đài dùng để phát ra sóng âm đó cũng không còn nữa, nhưng nó vẫn không ngừng phát ra tín hiệu, thế cậu nói chúng tôi phải quản làm sao đây?'"

Mọi người không ai nói gì.

Qua một hồi lâu, mới có người thở dài nói: “Chỉ là không biết vị Tiểu Thất này, cuối cùng là người như thế nào?”

Lại có người nói, có thể là do mối thù sinh tử hoặc là mối duyên nợ sinh tử chăng? Nhưng bất kể là loại tình cảm nào, thì nó cũng đã du hành xuyên thời gian rồi.

Mọi người ai nấy đều thấy rất thần kỳ.

Sự kiện này, đã qua mười mấy năm rồi mà tôi vẫn còn nhớ rất kỹ, rồi tôi đem nó viết vào tiểu thuyết dài tập <Quỷ Giấu Người>, có rất nhiều độc giả bình luận, họ cũng từng nhận được tín hiệu từ ma điện đại các thứ, nội dung rất ly kỳ cổ quái, nhưng mà như kêu tên người thì thật sự rất hiếm thấy.

Vì muốn lấy cái tên đó làm kỷ niệm, nên tôi đã đổi tên của nhân vật chính thành: Tiểu Thất.

Hy vọng, mượn cớ này có thể hoài niệm đến người trong hồ quỷ, có thể an nghỉ rồi.