[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 31: Đại Sư Xem Chỉ Tay



Tối hôm trước trong trang cá nhân thấy có nhắc đến chuyện xem chỉ tay, mọi người rất hứng thú, hôm nay tôi sẽ kể một số chuyện xưa liên quan đến xem chỉ tay.

Chỉ tay rất thú vị, nó vừa có ý nghĩa về Trung y, để xem khí huyết, xem tĩnh mạch, vừa có ý nghĩa Huyền học, căn cứ vào đường chỉ tay đoán tương lai, rất có phong vị chủ nghĩa thần bí phương Đông.

Xem chỉ tay là có thật.

Thông qua chỉ tay xác thực có thể nhìn ra nhiều thứ, tôi tận mắt xem qua nhiều lần, cũng đoán thành công nhiều lần, có người nói chỉ tay chủ yếu đoán tương lai, cái này cũng không hẳn. Tôi có biết một vị đại sư xem chỉ tay, ông ấy chủ yếu xem hai thứ.

Thứ nhất chính là vận đào hoa, đặc biệt là mấy thứ như nghiệt duyên, cực kỳ chuẩn xác, bao gồm có bao nuôi ai không, có tình nhân không, thậm chí là việc bạn sẽ có bao nhiêu đứa con, đầu thai là nam hay nữ, đều có thể xem rõ.

Còn lại là xem sinh tử, phú quý các loại.

Theo cách nói của ông, vận đào hoa của con người đều được khắc rất rõ ràng trên tay, cây đào mọc ra một cành là đại biểu cho một đoạn duyên phận, có cành lá to, có cành lá nhỏ, cũng chính là chỉ duyên sâu hay mỏng.

Nhánh nào to hơn cả, chính là nghiệt duyên, không chỉ có lá to mà còn kết cả quả, vậy thì người thậm chí đã có thai rồi.

Đợi chút nữa sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện tôi tự mình trải nghiệm, rất thần kỳ.

Tôi là cung Thiên Bình. Cung Thiên Bình có một điểm cực kỳ dở người, đó là bọn họ không tin bất cứ chuyện thần bí nào, nhưng lại luôn luôn muốn người khác chứng minh điều đó cho mình.

Cho nên mỗi lần có ai đó kể những sự kiện thần bí cho tôi nghe xong, tôi đều nghĩ cách đi kiểm chứng, trừ khi là xem tận mắt, tôi làm sao cũng không tin.

Sau đây, tôi sẽ kể cho mọi người câu chuyện xem chỉ tay mà tôi đã tự mình nghiệm chứng.

Tôi có anh bạn là chủ xí nghiệp, anh ta cực kỳ mê tín, trước khi đưa ra quyết sách gì cũng phải tìm sư phụ xem giúp, thậm chí tuyển dụng nhân viên cấp cao hay tham gia hợp tác lớn, đều phải xem bát tự các thứ của đối phương.

Lúc đó tôi với anh góp vốn mở công ty, anh ta tìm thầy xem cho tôi, đương nhiên là lấy một lý do rất tài tình.

Xem xong, anh ta liền tin tưởng tôi vô điều kiện, từ đó luôn luôn có hợp tác.

Bởi vì sư phụ kia nói với anh ta, tôi là một người tài hoa xuất chúng, tâm cao khí ngạo, loại người này á, có lẽ không thể thành sự, nhưng lại tuyệt đối không hại anh ta.

Đối với người giàu mà nói, có năng lực chỉ xếp thứ hai, đáng sợ nhất chính là kẻ đâm lén sau lưng, vì thế cầu hoà mới là cái được ưu tiên hàng đầu.

Giống như một số lãnh đạo nào đó đặc biệt thích đề bạt thư ký của mình, thậm chí cả lái xe riêng, nhiều người không hiểu, ông đề bạt thư ký thì thôi đi, nhưng mà một người lái xe thì có thể làm gì chứ?

Thực ra nha, lái xe chẳng cần hiểu cái gì, chỉ cần ổn định dừng xe ở đúng vị trí, thành thực làm theo chỉ đạo của ông ta là được rồi.

Sau này tôi với anh bạn kia quen thân hơn rồi, anh ta cũng kể với tôi về cách hành sự của mình, cũng thành khẩn xin lỗi tôi, đồng thời còn giới thiệu vị sư phụ mà anh ta rất tín nhiệm.

Ông ta ngoài năm mươi tuổi, chân bị què, mọi người đều gọi ông là Hoàng sư phụ.

Nói thật, lúc đó tôi có chút không vừa mắt Hoàng sư phụ.

Nói thế nào đây nhỉ?

Về xem tướng, có lẽ ông cũng có chút trình độ, nhưng lại mắc một tật, chính là nói nhảm cực kỳ nhiều.

Ông nói ông xem chỉ tay, ông cứ thành thực xem chỉ tay là được rồi, xem xong thì thu tiền đi luôn, người không nói nhiều, người khác còn tôn trọng ông gọi một tiếng "đại sư".

Ông ta thì ngược lại.

Xem xong rồi, giảng giải về chỉ tay xong rồi, còn thích kể triết lý cuộc đời cho mọi người, chính là khuyên bạn nỗ lực tiến lên, tích cực hướng về phía trước các thứ canh gà tâm linh*, nếu gặp được người tâm tình phiền muộn, chỉ hận không thể kể cho người ta nửa ngày, chỉ sợ người ta hoài phí bản thân, nghe mà thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

(Canh gà tâm linh: dùng để bồi bổ tâm hồn).

Ông không chỉ thích kể chuyện mà còn rất hay học, mua một đống đồ cũ linh tinh bán vỉa hè, kiểu như hay <Gia Đình>... có cơ hội là lại lôi ra kể cho mọi người.

Còn có một điểm nữa, người này rất ham tiện nghi, hay ỳ người ở công ty, có việc hay không thì cũng phải xuống nhà ăn ngồi, chực được bữa cơm mới rời đi.

Tôi lúc đó trẻ người non dạ, suy nghĩ bồng bột, rất chướng mắt loại đàn ông trung niên bạc nhược như vậy.

Anh bạn kia của tôi ngược lại không để tâm, anh ta xuất thân hiển hách, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, tiếp xúc với bất cứ ai cũng cho người ta cảm giác vừa gặp đã quen, nói chuyện mà như tắm trong gió xuân vậy.

Anh khéo léo khuyên tôi, bảo việc ai nấy làm, thân ai nấy lo, Hoàng sư phụ nguyện ý kể, thì để ông ấy kể đi, suy cho cùng nói chuyện cũng không phải phạm pháp, ông lại có tuổi rồi, cậu cứ cho là kính già yêu trẻ cũng được.

Sau đó Hoàng sư phụ nghe nói tôi là nhà văn, nhất thời dẫn làm tri kỷ, càng thích giảng giải đạo lý cho tôi, chúng tôi kỳ thực đều hiểu, ông rất hy vọng tôi có thể viết về ông, để ông có thể "lưu danh sử sách."

Tôi trong lòng nghĩ: "Hừ, vậy ông cứ đợi đó, đợi hôm nào có thời gian, cho ông một vai phản diện thật dung tục, 'lưu danh sử sách' là không thể, cả đời này đều không thể, nhưng để ông 'tiếng xấu muôn đời' ngược lại có thể thử xem."

Lại qua vài năm, tôi bị chẩn đoán nhầm mắc bệnh ung thư, bạn tôi vẫn đang ở nước ngoài, nửa đêm cấp tốc liên hệ ông, để ông lập tức tính xem có thể phá giải được không.

Hoàng sư phụ nửa đêm mò dậy, tính rồi lại tính, cuối cùng tính ra bốn chữ: "Hư kinh nhất trường!"*.

(Hư: giả, Kinh: hoảng sợ, Nhất trường: một hồi, một lượt).

Mới đầu, lúc bạn tôi gửi tin cho tôi, bảo tôi khẳng định không có việc gì, tôi còn cười, nghĩ nếu thật là "hư kinh nhất trường", sau này, bất kể Hoàng sư phụ có "nấu" bao nhiêu bát canh gà tâm linh, tôi đều vỗ tay kêu tốt!

Sau đó có kết quả kiểm tra lại, tôi thân chinh đến Bắc Kinh cảm ơn ông, tình cờ cũng tốt, an ủi cũng được, đều phải cảm ơn ông.

Tôi nhờ anh bạn kia hẹn ông. Hoàng sư phụ thích ăn cá, liền hẹn đến quán bánh phồng đầu cá* lâu năm ở đường Đại Vọng.

(Bánh phồng đầu cá: 鱼头泡饼, là một món ăn truyền thống địa phương nổi tiếng ở Bắc Kinh. Đây là một món ăn đặc trưng của Bắc Kinh dựa trên nước sốt và món hầm của miền Bắc. Đầu cá to có hơi cay, thịt mềm, mịn, hương vị đậm đà, bánh phồng vừa giòn, vừa nóng, khi nhúng vào nước hầm thì lại càng ngon).

Bạn tôi lúc đó đang cùng mấy cô gái hát karaoke ở phụ cận, dứt khoát gọi tất cả bọn họ qua, chủ yếu là mấy cô gái tham gia show sống còn trên truyền hình, bọn họ đều ở Back Modern City, cách đây hai trạm tàu điện ngầm, cho nên liền qua ăn chùa một bữa.

Trong đó còn có một MC, tốt nghiệp Học viện Truyền thông, xuất thân chính quy, tính cách hơi lạnh lùng, có vẻ không vừa mắt những cô gái tham gia show sống còn cho lắm.

Cuối cùng có vợ chồng chủ mỏ than, đến từ Sơn Đông, bạn tôi đi hát chủ yếu là để tiếp đãi hai người họ.

Anh ta tìm cơ hội kêu tôi ra ngoài, nói với tôi, đám nha đầu kia muốn tìm anh ta hợp tác, kiếm mấy cái đại ngôn, bọn họ ngày thường cũng nhàn rỗi, cho nên thường gọi ra ngoài chơi, tạo bầu không khí, không cần quan tâm làm gì.

Người MC kia tới công ty anh ta phỏng vấn, trò chuyện còn không tệ, cô ta cũng muốn về trường, vừa khéo thuận đường đi qua.

Ông chủ mỏ than là dựa vào nhà vợ phát đạt lên, hiện tại bố vợ nghỉ hưu, liền muốn đến Bắc Kinh tìm chút quan hệ, cũng không cần quan tâm, tùy tiện khách khí chút là được rồi.

Tôi vốn cũng lười quan tâm, nghe anh ta nói vậy, tôi liền khách khí vài câu, sau đó thành khẩn xin lỗi Hoàng đại sư.

Hoàng sư phụ nghe lời ngon tiếng ngọt của chúng tôi, tâm tình cũng có chút lâng lâng, sau đó lại bắt đầu nấu canh gà tâm linh, trái một câu nhân sinh, phải một câu phấn đấu.

Khỏi phải nói, đám nha đầu kia ăn một nồi, nghe đến mê muội rồi, lại còn thấy bảo ông là đại sư xem chỉ tay, lần lượt chìa tay nhờ ông xem giúp.

Không biết có phải Hoàng sư phụ uống nhiều rồi không, giữ tay con gái nhà người ta, xem rồi lại xem, sờ rồi lại sờ, thế nào cũng không buông.

Ông chủ mỏ than kia uống mấy chén rượu, rót cho Hoàng sư phụ, chén rượu cũng nâng lên rồi, Hoàng sư phụ lại chẳng thèm để ý. Ông chủ mỏ than hơi bực mình, châm chọc Hoàng sư phụ vài câu.

Hoàng sư phụ nổi nóng, nói muốn xem tay của ông chủ mỏ than, hỏi ông ta có dám không?

Ông chủ mỏ than hùng hổ đáp: "Có gì mà không dám!" Rồi đưa tay ra cho ông xem.

Hoàng sư phụ tỉ mỉ xem một hồi, bỏ tay xuống, không nói gì, chỉ cười lạnh.

Vợ chủ mỏ than mặc đồ đen, rất tin mấy thứ này, kính cẩn hỏi đại sư xem thế nào.

Hoàng sư phụ cười mỉa, nói rất ổn, vận đào hoa cực kỳ vượng, hoa nở ba cành, xuân sắc khắp nơi, ông chủ mỏ than thân thể quả nhiên thật tốt nha!

Ông chủ mỏ than vốn là phất lên nhờ nhà vợ, nghe nói như vậy, lập tức nổi giận, cầm ghế lên, bắt Hoàng sư phụ nói cho rõ ràng.

Hoàng đại sư bảo: "Tôi vốn muốn giữ cho ông chút mặt mũi, ông đã không cần, vậy tôi cũng không kiêng kị gì nữa. Hoa nở ba cành, tự nhiên là nói ông có ba tình nhân.

Vợ chủ mỏ than vội hỏi: "Đại sư có thể chỉ điểm cụ thể một chút không?"

Hoàng sư phụ nói: "Ở xa thì không tính, nhưng gần thì ngay trong chỗ này có một."

Lời này của Hoàng sư phụ có hơi lỗ mãng, trong phòng có tổng cộng năm, sáu nữ sinh, lẽ nào ông chủ mỏ than bao dưỡng một trong số bọn họ?

Không khí có hơi lúng túng.

Anh bạn tôi mở miệng hoá giải bầu không khí, nói: “Hoàng sư phụ cái gì cũng tốt, còn hay nói đùa! Nào nào nào, chúng ta cùng nhau nâng ly, hoan nghênh các vị khách phương xa!”

Lại qua vài ngày, tôi đến chỗ anh bạn kia đàm chuyện, Hoàng sư phụ cũng ở đó.

Tôi liền hỏi Hoàng sư phụ, ngày hôm đó tại sao lại võ đoán như thế?

Hoàng sư phụ bảo, hôm đó ông ấy nói thật, bàn tay của ông ta có ba cành đào, còn có một cành đã ra hoa kết quả rồi, đại biểu ngay cả con cũng có rồi.

Về việc làm sao có thể vừa nhìn đã thấy được đào hoa ở ngay trong phòng, đó là bởi vì lúc ấy ông có xem qua chỉ tay của mấy cô gái trong đó, có một người hoàn toàn tương hợp với chỉ tay của ông chủ mỏ than, là tướng lộ thủy phu thê*.

(Lộ thủy phu thê: đề cập đến mối quan hệ không chính đáng giữa nam và nữ).

Sau đó ông bảo tôi đoán xem rốt cuộc là người nào?

Tôi đoán hai lần, đều không trúng.

Anh bạn kia cười ha hả, nói: “Cậu chắc chắn không nghĩ tới đi, chính là cô MC ưu nhã thanh cao kia đó.”

Tôi kinh ngạc.

Anh ta nói: “Bà chủ mỏ than cũng không đơn giản, cho người điều tra mấy cô gái ở đó, phát hiện lúc cô MC kia học Đại học đã được ông chủ mỏ than bao dưỡng, tính ra cũng được bảy, tám năm rồi, nếu không phải có Hoàng sư phụ, bà ta còn lâu mới biết được!”

Hoàng sư phụ cũng cảm khái, nói ông đã xem qua cho cô gái kia, cô ta có mệnh tiểu phượng hoàng, chỉ là về mặt tình cảm có chút trắc trở, cho nên đã ra tay giúp cô ta trừ đi một đoạn nghiệt duyên, để cô ta rời xa kinh thành, mới có thể dục hỏa trùng sinh.

(Đã qua mấy năm rồi, cô MC kia quả nhiên cũng đã trở thành một MC có danh tiếng, thần kỳ thật.)

Tôi hiếu kỳ hỏi Hoàng sư phụ, làm sao xem được chỉ tay? Nếu chỉ tay có thể nói lên vận mệnh con người, vậy lẽ nào phấn đấu và nỗ lực đều chẳng còn ý nghĩa?

Hoàng sư phụ lắc đầu, nói không phải.

Ông bảo, năm đó, có một người quân nhân xuất ngũ đến tìm ông xem chỉ tay, ông xem rất tỉ mỉ, bị dọa đến nhảy dựng lên. Người này điển hình có vân tay đứt đoạn, chính là nói đi được nửa đời người rồi, đột nhiên không còn gì nữa, cũng là nói người này sẽ chết sớm.

Ông xem lại, phát hiện dương thọ của người này đã sắp hết rồi, chỉ còn nửa tháng nữa.

Tiền của người này không thể nhận, ông uyển chuyển biểu thị, để người này về nhà với cha mẹ.

Người quân nhân xuất ngũ ngược lại suy nghĩ rất thoáng, nói bản thân từng tham gia Chiến tranh Việt Nam, có thể sống sót trở về đã là tốt rồi, bảo Hoàng sư phụ cứ nói thẳng, mình còn có bao nhiêu ngày để sống nữa.

Hoàng sư phụ nói với ông ta, không quá nửa tháng nữa.

Người quân nhân già gật gật đầu, vẫn kiên trì đưa ông tiền xem tướng, sau đó rời đi.

Không ngờ rằng, mấy tháng sau, người quân nhân này lại tới, ông bị trọng thương nhưng không chết, xác thực vẫn sống tốt.

Hoàng sư phụ kinh ngạc, lại xem chỉ tay của ông ta một lần nữa, phát hiện bàn tay ông có thêm một vết sẹo do dao cắt, sâu đến tận xương, vết dao hoàn mỹ nối tiếp đường thọ mệnh, khiến dương thọ của ông ta tự nhiên nhiều thêm gần năm mươi năm.

Đây chính là nghịch thiên cải mệnh điển hình, phàm là liên quan đến trời, thì đều thâm bất khả trắc.

Hoàng sư phụ lập tức nghiêm người xin lỗi, sau đó thành khẩn hỏi ông nguyên nhân.

Hóa ra sau khi người quân nhân đó quay về, trên đường gặp phải cướp, bị trúng mấy dao, nhát đầu tiên chính là ở bàn tay, mặc dù vết thương rất sâu, nhưng người vẫn còn sống tốt.

Cuối cùng Hoàng sư phụ lại nấu một nồi canh gà, nói: “Hành tẩu giang hồ mà, nhất định phải làm nhiều việc thiện, kết nhiều thiện duyên, như vậy mới có thể nghịch thiên cải mệnh, trời xanh cũng phải cảm động.

Tôi liều mạng vỗ tay cho Hoàng đại sư, bảo ông kể thêm chuyện nữa.

Canh gà của Hoàng đại sư lần đầu tiên được tôi công nhận, ông vui đến đỏ cả mặt, cuối cùng kể thêm một câu chuyện nữa, lần này không phải canh gà tâm linh, mà là một sự việc ông từng trải qua thời còn trẻ.

Ông bảo mình là người ở Bản Khê, Liêu Ninh, thời trẻ chuyên môn đến Thẩm Dương bái sư học xem chỉ tay.

Học xem chỉ tay không dễ dàng gì, đầu tiên phải xem ngộ tính, làm nghề này ngộ tính rất quan trọng, cái khác chính là tam tệ ngũ khuyết, ví dụ như mù lòa, điếc tai, thọt chân, tuyệt hậu, tổng phải mắc một loại.

Chân phải của ông ngắn hơn chân trái, cũng tính là có tật, tương đương bị què, vì thế được sư phụ thu làm đệ tử.

Ông ngộ tính không tồi, lại thích đọc sách (mấy quyển như ấy), lại dễ có thể khuyên giải người khác (lừa người thì có), cho nên rất nhanh đã có chút danh khí, chuẩn bị xuống núi lang bạt.

Lúc chuẩn bị rời đi, sư phụ nói với ông: “Thực ra thầy tướng thuật chúng ta rất giống bác sĩ. Vậy con có biết, khoảng cách giữa đỉnh cấp danh y với danh y là ở đâu không?”

Ông nói: “Kỳ thực đến tầng cao này, khoảng cách về y thuật của bọn họ đã không còn là bao nhiêu, khác biệt chủ yếu là ở phương diện giao tiếp.

Đỉnh cấp danh y là như thế này. Ông ta đã biết được bệnh của con, cũng biết con chỉ sống được vài tháng nữa, ông chỉ có thể động viên con, an ủi con, để con tin rằng mình vẫn còn hy vọng, như vậy sẽ có khả năng xuất hiện kỳ tích, ít nhất cũng phải được thêm mấy tháng.”

Cho nên Huyền học cũng như vậy.

Huyền học đại sư mà, xem thấu mà không nói hết, đều tận lực khuyên người hướng thiện, cho người khác hy vọng, mà không cho họ biết sự thật trần trụi, tiếng thơm vang xa, đây mới là đại sư chân chính.

Hoàng sư phụ năm đó thiếu niên khí thịnh, không hề để những lời này trong lòng, kết quả gây ra một sai lầm không thể sửa chữa.

Ông nói, năm đó ông mới xuống núi, căn bản không ai tin ông, cuối cùng suýt thì đói chết, chỉ còn cách đến cổng trường Đại học bày quán.

Ông tính cái gì?

Ông chủ yếu tính chuyện phòng the, chính là tính xem người này tối qua có quan hệ hay không. Ông đặt cược, một tệ có thể tính một lần, sai một đền trăm.

Sinh viên Đại học cũng cảm thấy có hứng thú, chủ yếu là ác thú, chia tổ đi xem, cuối cùng bách phát bách trúng, ngược lại còn kiếm được chút danh khí.

Có người hỏi ông, ông có thể thông qua chỉ tay đoán được nữ sinh có còn trinh hay không?

Ông kiêu ngạo đáp: “Đó là đương nhiên.”

Có người hiếu kỳ, chụp bàn tay của bạn gái mình lại đưa cho ông xem, kết quả vẫn bách phát bách trúng.

Sau đó, hôm nọ, có một sinh viên hùng hổ cầm một tấm ảnh đến tìm ông, ông thuận miệng nói cô gái này không còn là xử nữ nữa rồi.

Người đó trả tiền xong, hưng phấn rời đi.

Hóa ra cô gái đó lúc nhỏ từng bị cưỡng dâm, sau này vẫn một mực ẩn nhẫn, kết quả bị ông một câu nói trúng.

Mà nam sinh kia, bởi vì không theo đuổi được cô, liền đến tìm Hoàng sư phụ đoán ra câu chuyện của cô, tuyên truyền khắp trường, nói cô là một con điếm rách nát mà còn vờ thanh cao.

Cô gái đó nhất thời nghĩ không thông, cuối cùng nhảy từ tầng chín xuống, hương tiêu ngọc vẫn.

Hoàng sư phụ từng gặp cô ấy, là một cô gái điềm tĩnh, lúc ông mới bày hàng, ngay cả miếng bánh cũng không có mà ăn, cô còn cho ông bánh mấy lần.

Sau này Hoàng sư phụ có chút danh khí, vẫn không nguyện ý rời khỏi nơi này, chính là muốn nhìn thấy cô gái ấy mấy lần.

Hoàng sư phụ đốt quầy đoán mệnh, dùng tiền tra ra sinh thần bát tự của nam sinh kia, làm tà pháp, khiến hắn ta bị tai nạn xe, gãy mất hai chân.

Thực ra học pháp thuật là không thể hại người, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi sư môn, cũng là bởi vì có nhân quả báo ứng, những nhân quả này cũng sẽ báo lên người thi pháp.

Vì thế nhiều người sợ bị tính kế, thực ra là rất khó, bởi vì bất kể là ai hại bạn, cuối cùng phần lớn đều ứng lên người phong thủy sư, cho nên trừ khi là huyết hải thâm thù, bọn họ không có khả năng ra tay.

Báo ứng của Hoàng sư phụ rất nhanh đã tới, ông vốn chỉ bị tật chân phải, còn tính là một thiếu niên có tinh thần, sau đó tình trạng chân phải càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phải chống nạng.

Ông cũng bị sư môn đuổi ra khỏi Đông Bắc, đến Bắc Kinh kiếm cơm, tam giáo cửu lưu, người nào cũng quen, cũng từng bị đánh, được lạy, nhiều năm qua đi, ông trở thành một ông chú trung niên miệng toàn canh gà, tính ham tiện nghi.

Cuối cùng, Hoàng sư phụ cảm khái: “Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi ra tay hại người, nhưng tôi không hề hối hận.”

Tôi nhìn Hoàng sư phụ, mong ông có thể kể một câu chuyện canh gà, hoặc một chuyện cười đặc biệt không buồn cười, nhưng ông không nói gì, từng bước rời đi.

Yep, Hoàng sư phụ, cuối cùng tôi cũng viết cho ông một câu chuyện rồi, hy vọng ông có thể “lưu danh sử sách".

Dù có muôn ngàn nhung nhớ, cũng mong tâm người an yên.