[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 32: Liễu Tiên



Câu chuyện hôm nay tôi sẽ kể, là một câu chuyện rất tà tính.

Cô gái nào đang ở nhà một mình, thì khuyên là hãy khóa chặt cửa nẻo, sáng hôm sau hãy mở nhé.

Không có đùa đâu.

Được rồi, sau đây sẽ bắt đầu kể câu chuyện này.

Chuyện xảy ra ở Trường Xuân, là đích thân sư tỷ của bạn tôi đã trải qua.

Sư tỷ của cậu ta tốt nghiệp đại học Đông Bắc, văn có thể cầm kỳ thi họa, võ có thể nâng gạch lát tường. Vào thời đó cũng được cho là nữ hán tử có tiếng ở trong trường, người trong giang hồ gọi là Tần Nhị tỷ.

Tần Nhị tỷ sau khi tốt nghiệp, đến một trong những trường tiểu học tốt nhất của tỉnh, lăn lộn qua hai năm, bắt đầu cuộc sống gian khổ, nhậm chức chủ nhiệm lớp.

Rất nhiều người cho rằng làm chủ nhiệm lớp thì sướng biết mấy, được nhận quà, có mặt mũi, lớn nhỏ gì cũng là người quản lý.

Thực ra giáo viên lâu năm đều không nguyện ý làm chủ nhiệm lớp tiểu học. Đặc biệt là chủ nhiệm lớp cuối cấp, công việc nhiều lại phiền phức, trẻ con nghịch ngợm khó bảo. Đây còn là tiểu học tốt nhất toàn tỉnh, cha mẹ không phú thì quý, đều không dám đắc tội.

Nhưng cô ấy cũng không còn cách nào, thấp cổ bé họng, biết nó là cái hố, cũng chỉ có thể nhảy vào trong. Nhưng sau khi lên chủ nhiệm, cô ấy mới biết, mẹ của bọn trẻ mới là một cái hố sâu.

Bởi vì lớp cô ấy có một cô bé, nói thế nào nhỉ, là một đứa trẻ mè nheo.

Nói đến đây, có thể có người sẽ cười, chỉ là một đứa trẻ, nó có thể mè nheo cỡ nào?

Tôi lấy một vài ví dụ đi.

Những đứa trẻ khác khi lên lớp đều ngồi xuống, cô bé ấy thì không, nó muốn đứng, còn muốn nghiêng đầu mà đứng.

Tần nhị tỷ trước khi dạy học đã chào hỏi qua phụ huynh, họ nói về học sinh này, có chút kém ở mặt tinh thần, muốn Tần nhị tỷ để ý một chút.

Cho nên cô bé ấy muốn đứng thì đứng, Tần nhị tỷ đành phải nhịn.

Cô bé ấy không chỉ đứng, còn gục đầu lên vai, sau đó miệng lẩm nhẩm, đi xung quanh bàn, một vòng lại một vòng.

Tần nhị tỷ vờ không nhìn thấy, lại nhịn.

Tiểu cô nương đó sau khi di chuyển mười mấy vòng, bỗng nhiên dừng lại, vẫn gục đầu, mặt dán sát vào mặt bạn kế bên, mắt nhìn chằm chằm sau đó ủ rũ nói: “a, bạn phải chết rồi”.

Câu nói này tuy là tiếng của trẻ con trong trẻo nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng và ác độc.

Làm cho Tần nhị tỷ bị hù một trận chứ đừng nói đến đứa trẻ bị ánh mắt chết chóc của cô bé nhìn vào, bị dọa cho khóc lớn.

Tần nhị tỷ dù gì cũng là nữ trung hào kiệt, nắm đấm trên tay, nhịn lần thứ 3 thì không nhịn nổi nữa rồi.

Cô ấy đập mạnh xuống bàn, khăn lau bảng trên bàn nảy lên, hét to: "Em về chỗ ngồi của mình ngay!"

Đứa trẻ kia nghe thấy tiếng cô ấy, bỗng nhiên không cử động nữa, sau đó cô bé làm một tư thế rất cổ quái.

Cô bé vốn dĩ nửa thân trèo lên bàn của bạn khác, lúc này chỉ đầu của cô bé khẽ động, toàn thân thì vẫn giữ tư thế bất động, đầu từ từ quay lại, quay đúng 180 độ, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần nhị tỷ, tiếp tục dùng cái giọng âm lãnh mà nói: ”cô phải chết, cả nhà cô đều phải chết.”

Trong hoàn cảnh đó, cho dù Tần nhị tỷ có là nữ trung hào kiệt, trong lòng cũng có ba phần chấn động.

Bởi vì một tiểu cô nương khiến cho con người ra cảm thấy không giống như con người, mà càng giống một con rắn đang ngóc đầu, lưỡi phì ra đầy máu, muốn tấn công bạn,

Tần nhị tỷ trong lúc hoảng loạn, nhịn không được mắng lớn: “Chết cái gì mà chết! Sao mày không chết đi, sao mày không đi nhảy lầu đi”.

Dường như cùng lúc những lời cô ấy thốt ra, tiểu cô nương bỗng nhiên quay người, liền đẩy bàn học, lao thẳng ra hành lang bên ngoài, khí lực rất lớn, mấy cái bàn đều bị lật ngược.

Cô bé ấy thật sự muốn nhảy lầu!

Đây là tầng 5 đó!

Tần nhị tỷ lao tới, chộp lấy cô bé, cảm thấy cơ thể nhỏ bé ấy tràn đầy sức mạnh, giống như đầu đạn hạt nhân, cuối cùng nửa thân người lơ lửng trên không trung.

Tiểu cô nương nhìn thẳng xuống lầu, cũng không có động tác nào khác, cũng không lo lắng, chính là đơn thuần muốn thoát ra và nhảy xuống. Sau đó Tần nhị tỷ liều mình hét lớn, tiếng hét gọi đến mấy người giáo viên, mới có thể kéo cô ấy lên.

Tần nhị tỷ sắp phát điên rồi, cô ấy đi tìm Hiệu trưởng, yêu cầu nhà trường đuổi học sinh đó đi, nếu không cô ấy sẽ từ chức!

Hiệu trưởng ngược lại không hoang mang, trước tiên rót cho cô ấy một tách trà, lại nghe cô ấy khóc lóc trách mắng nửa ngày, mới có thể an ủi cô ấy.

Trước tiên biểu dương cao độ tinh thần trách nhiệm của cô ấy, lại biểu dương tinh thần xả thân vì người khác của cô, cuối cùng nói về sự nghiệp giáo dục cao cả, sứ mệnh ngành giáo. Nói đến nửa này, Tần nhị tỷ quên mất mục đích khi đến đây, tâm ý mãn nguyện mà ra về.

Sau đó cô ấy mới biết, tại sao nhà trường lại không đuổi học cô bé đó.

Cha mẹ cô bé đều là người bản địa, xuất thân xã hội đen, họ độc quyền cung cấp thịt lợn cả một vùng ở địa phương, có thể coi là tiểu ác bá. Nhà trường cũng không thể đắc tội, thêm nữa cha mẹ cô bé rất hào phóng, thường xuyên tặng quà cho nhà trường. Vì vậy hiệu trưởng đối với cô bé này mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cha bé cô bé cũng biết con gái mình có vấn đề, cho nên rất hào phóng. Mấy ngày trước trường học tổ chức đại hội thể thao, liền tìm hiệu trưởng tài trợ.

Phụ huynh khác cũng đều là anh hào các lộ, người tài trợ thực phẩm đồ uống, người tài trợ trang bị thể thao, còn có người tài trợ đồ dùng thể dục, kết quả cha mẹ cô bé đó hào phóng tài trợ một chiếc xe BMW.

Chiếc xe BMW thì liên quan gì đến đại hội thể thao chứ?

Chẳng có liên quan gì! =)) Nhưng hiệu trưởng lại cười híp mắt nhận lấy, chiếc xe này trước giờ cũng không xuất hiện ở trường học.

Sau khi trải qua lần đó,tiểu cô nương có chút bình thường trở lại. Tuy là vẫn cứ đi vòng vòng lớp học, nhưng sẽ không dán mặt nói chuyện với bạn học nữa...

Tần nhị tỷ cũng chấp nhận số phận rồi, nghĩ đến cha mất mẹ gả đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến các bạn khác thì kệ cô bé đó.

Cả một mùa đông trải qua bầu không khí hài hòa thoải mái.

Tần nhị tỷ cho rằng, vị tiểu cô nương này cuối cùng cũng bình thường lại rồi, không ngờ cô bé nào có cải tà quy chính mà là thay đổi theo mùa.

Mùa đông thì lười biếng không thích vận động, xuân hạ sẽ điên loạn nhất, đặc biệt là đến nơi cỏ cây tươi tốt, giống như chim vỡ tổ, kéo cũng không kéo nổi.

Sự cố thứ hai xảy ra vì cô bé đó là vào thời điểm du xuân.

Nói đến du xuân, thực ra là đầu hạ rồi, thời tiết ấm áp, vạn vật hồi phục, nhà trường tổ chức cho các bạn nhỏ đi du xuân.

Các bạn nhỏ mặc đồng phục, đội mũ, đeo cặp sách, đến vườn thú, ăn uống dã ngoại, thật là một khung cảnh tươi đẹp.

Nhưng khung cảnh đó rất nhanh đã bị phá vỡ.

Theo tiếng hét của một bạn học sinh, Tần nhị tỷ chạy vài bước xông đến, liền thấy cô bé lõa thể nằm trên vũng nước, hai má phồng lên, như muốn nhai gì đó,máu chảy ra từ kẽ răng, chảy ra khắp mặt, toàn thân, trông rất đáng sợ.

Tần nhị tỷ lần này bị dọa xanh mặt, cô ấy khi đó cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng ôm đứa trẻ, nghĩ rằng có phải bị người khác đánh không? Là ai đã ra tay, quần áo trên người đâu?

Cô ấy nghĩ đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, người lại có chút ngốc, càng thấy khó nghĩ, nước mắt chảy ra.

Cuối cùng bảo vệ nhanh chóng chạy đến, nhân viên y tế cũng có mặt nhanh chóng, lập tức kiểm tra, mặt của bác sĩ đều méo mó.

Ông ấy nói: "Trên người cô bé không có vết thương nào cả, máu ở trên người cũng không phải của nó."

Tần Nhị Tỷ cũng hoảng hồn, không phải của nó thì là của ai?

Bác sĩ vẻ mặt khó chịu: "Là máu của thứ gì trong mồm cô bé."

Tần Nhị tỷ quay đầu nhìn lại, miệng cô bé vẫn còn đang động đậy, như là có con gì còn sống ở trong, Tần Nhị tỷ sợ cô bé ăn đồ gì bẩn thỉu, đi đến bóp má cô bé muốn móc đồ trong mồm nó ra.

Miệng vừa mở ra đã có mùi máu tanh nồng, tiếp đó một cái chân ếch bị nhai nát vụn, vẫn còn đang động đậy, máu loãng chảy giàn giụa.

Tần Nhị tỷ vừa thấy đã nôn ọe ra.

Tần Nhị tỷ mất ngủ cả đêm, ngày thứ hai trời vừa sáng, Tần Nhị tỷ đã đi đến phòng học, mở ngăn kéo của cô bé ra xem.

Ngăn kéo vừa mở ra đã bốc ra mùi hôi thối, trong ngăn kéo bừa bãi những quả táo gặm dở, con ếch, có cả một cái đồ lót bẩn nữa, trông như một bãi rác.

Tần Nhị tỷ vẫn không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng tìm được một quyển sổ nhỏ.

Cô bé lúc không phát bệnh thường thích dùng bút chì viết viết vào sổ. Tần Nhị tỷ muốn xem cô bé đang nghiên cứu cái gì.

Quyển sổ nhật ký viết ngay ngắn rất nhiều dòng chữ nhỏ, chữ viết rất gọn gàng, xinh đẹp, chỉnh tề, nét chữ dứt khoát, dễ nhìn, vui mắt.

Nhưng mà Tần Nhị tỷ một chữ cũng không hiểu.

Bởi vì cô bé viết không phải là chữ Hán.

Tựa như, cô bé viết rất nghiêm túc, rất chỉnh tề, từng chữ, từng nét trông rất giống chữ. Nhưng mà mỗi chữ Tần Nhị tỷ đều không biết, mà lại nhìn rất quái dị, gần giống chữ, lại giống như ký hiệu, có chỗ dài chỗ ngắn, giống như đang viết nhật ký, chỉ là xem không hiểu.

Tần Nhị tỷ nghĩ đi nghĩ lại, cũng không quan tâm chuyện bí mật cá nhân, dùng điện thoại chụp mấy bức ảnh chuyển cho một anh khóa trên chuyên nghiên cứu văn tự.

Anh khóa trên cũng không hiểu nội dung trên đó là gì, nhưng khẳng định là một loại ngôn ngữ.

Anh ấy đưa ra phán đoán: Muốn xem những chữ nguệch ngoạc có phải ngôn ngữ hay không phải xem một vài chữ xuất hiện nhiều lần, ví dụ như trong chữ Hán có các liên từ “được, bởi vì, do đó, cùng với,...”* Nếu các chữ xuất hiện có quy luật như thế thì nó là một loại ngôn ngữ, hơn nữa là ngôn ngữ khá hoàn thiện.

(*Liên từ: https://vi.wikipedia.org/wiki/Li%C3%AAn_t%E1%BB%AB )

Trong quyển sổ có rất nhiều chữ, anh ấy đã nhìn kỹ có rất nhiều chữ thường xuất hiện, cho nên suy đoán đây là một loại ngôn ngữ chưa bao giờ được phát hiện, mà nhìn vào lượng chữ xem ra ngôn ngữ này rất hoàn thiện.

Anh khóa trên hỏi Tần Nhị tỷ những chữ này ở đâu, đây là một phát hiện quan trọng đối với ngành ngôn ngữ, anh ấy muốn làm một đề tài nghiên cứu.

Tần Nhị tỷ cảm thấy khó nghĩ, tìm bừa một lý do lừa được anh khóa trên.

Tần Nhị tỷ nghĩ mãi mà không rõ, cô bé này chắc là trúng tà rồi, cô phải liên lạc với gia đình mới được.

Ban đầu gia đình vẫn chối cãi quanh co, con gái nhà mình cực kỳ thông minh, ai thấy cũng thích, một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm như thế làm sao lại là yêu tà được?

Sau đó Tần Nhị tỷ giận dữ, cũng nói chắc nếu gia đình không nói thật thì cô ấy sẽ đi tìm hiệu trưởng yêu cầu khai trừ cô bé, cùng lắm thì từ chức, sẽ không có giáo viên nào nhận cô bé nữa.

Cuối cùng mẹ cô bé cũng nói thật, gia đình họ biết là con bé trúng tà, đã mời cao nhân về làm phép nhưng chẳng có tác dụng.

Nhà họ đi khắp các trường học, không có trường nào nhận cô bé, nhờ vào quen biết mới được đưa vào trường, nếu cô giáo Tần khai trừ cô bé, thì nhà họ cũng chỉ đành đưa cô bé vào viện tâm thần.

Bà ấy vừa khóc vừa kể với Tần Nhị tỷ, bây giờ cô bé còn xem là tốt hơn trước, trước đó tính cách càng kỳ quái. Ví dụ như, lúc đi vệ sinh xong không bao giờ kéo quần lên, cứ thế mang theo cả quần, rồi cởi truồng chạy quanh thao trường, gặp ai cũng đều nói: “Ôi, ngươi phải chết rồi”.

Tần Nhị tỷ cảm thấy gia đình khổ cực bèn giới thiệu một cao nhân Xuất Mã Tiên trong vùng.

Xuất Mã Tiên ra là Hoàng Đại Tiên, vừa nhập vào người đã nói: “Ô, tại sao lại là ngươi?”

Lại hỏi tiếp: “Ngươi đã đi rồi tại sao lại hành hạ một bé gái?”

Cô bé hơi có vẻ điên cuồng, gật gà gật gù, ngâm nga một bài hát không hiểu, giống như kinh kịch lại giống Khiêu Đại Thần, cứ thế ngâm nga không rõ đang làm gì.

(Khiêu đại thần: Bắt nguồn từ Đạo Tát Mãn ở Đông Bắc, là cách kết nối giữa người sống và người đã mất, nhà nước giải thích là quy thuộc loại phong kiến mê tín)

Đại tiên tính cách rất tốt, như đã từng quen biết “người” này, từ từ nhỏ nhẹ khuyên nhủ, âm thanh càng ngày càng thấp, không nghe rõ.

Sau này, Tần Nhị tỷ lén hỏi đại tiên, cô bé đó là bị làm sao?

Đại tiên nói: "Cô bé này xui xẻo là đang chuộc tội cho ông bà."

Ông bà cô bé là cường hào một vùng, bà thì chanh chua, ông là tội phạm, hai người một người dao mổ lợn, một người chày cán bột lũng đoạn thị trường thịt lợn của cả thị trấn. Hai người mắng phật trách thần, không sợ trời không sợ đất, tính cách lưu manh.

Sự việc bắt nguồn từ ngày ông cô bé qua đời.

Theo lệ ở Đông Bắc lúc đó thì người mất đều hỏa táng, nhưng gia đình này nhất quyết muốn thổ táng, không có ai dám hỏi đến.

Thổ táng cũng được, lúc trời tối hạ táng là xong, nhưng bà chủ không muốn thế, ông lão cả đời uất ức, lúc lâm chung muốn được nở mày nở mặt, bèn mời đoàn hát đến diễn tấu, lại mời nhiều hòa thượng, đạo sĩ đến làm phép để cho ông lão đi thanh thản.

Đến ngày hạ táng, vài ban nhạc lại cả hòa thượng đạo sĩ đi kèm chắn kín cả con đường.

Lúc này đối diện có một cỗ kiệu nhỏ, lắc lư đi đến gần.

Người dẫn đầu nói chuyện rất lễ độ, đầu tiên vái người đã khuất một cái, sau đó lại nắm tay nói: "Hôm nay là ngày mừng thọ của Liễu Tiên, bà ấy đang nghỉ ngơi ở trong kiệu, muốn đi ra ngoài tản bộ một lát, xin đoàn người tạo điều kiện, nhường đường một chút để cho bà ấy đi trước."

Người dẫn đầu nói chuyện lễ phép, nhún nhường, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy bà lão kia xông đến tát ngay một bạt tai choáng váng, chưa kịp tỉnh bà lão đã xông đến lật tung kiệu của Liễu Tiên.

Hai bên đánh nhau hỗn loạn, khúc mắc cũng sinh ra từ đây.

Bà lão tính cách nóng nảy, không chịu để yên, Liễu Tiên nhân lúc cô bé lạy ông nội thì bám vào người cô bé, hành hạ cô bé.

May là Hoàng Đại Tiên là bạn cũ của Liễu Tiên, hai người cùng tu luyện một chỗ, đã quen nhau mấy trăm năm, khuyên bảo một lúc đã khuyên được Liễu Tiên rời đi, từ đó về sau cô bé lại bình thường.

Tần Nhị tỷ thở phào nhẹ nhõm, qua nửa học kỳ, quả nhiên cô bé đã bình thường, đi học không đi loanh quanh, chữ viết cũng đã trở về là chữ Hán, thấy người thường hay thẹn thùng, là một cô bé ai gặp cũng thích.

Sau đó việc làm ăn của nhà bọn họ xuống dốc, thị trường bị một người khác cướp đi, hai bên đánh nhau, bồi thường mất nhiều tiền, nhà ở Trường Xuân cũng bán đi, dọn về nhà cũ.

Trước khi đi, cô bé quay lại trường học lần cuối, đi đến cạnh Tần Nhị tỷ, vẻ mặt ngại ngùng, nói lắp bắp, ý là trước đây mình đã phạm nhiều sai lầm, muốn xin lỗi cô giáo.

Tần Nhị tỷ hai mắt rưng rưng, ngồi xổm xuống ôm cô bé.

Vừa mới ôm cô bé, Tần Nhị tỷ nghe thấy cô bé dùng giọng âm trầm nói với nàng: “Cô ơi, nói cho cô một bí mật nhé, thật ra tất cả là em đang giả vờ đấy”, sau đó cười khanh khách.

Tần Nhị tỷ giật mình đứng dậy, lông tóc dựng cả lên, như là gặp quỷ.

Nhìn lại cô bé, cô bé đã khôi phục như cũ, như bình thường vẫy tay chào nàng, nhún nhảy đi xa dần…