[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 33: Hoàng Đại Tiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu chuyện này là Tần Nhị tỷ kể đấy.

Mọi người ai cũng biết Tần Nhị tỷ rồi, là sư tỷ của anh trợ lý lão Điền của tôi, chị ấy là nữ hán tử rất trong sáng, phong cách chính trực, sống rất thẳng thắn, biết một chút về xem tướng, cũng biết một chút về phong thủy, có thể nói là một cô nương có hơi dũng khí hào hiệp một xíu.

Câu chuyện này, là câu chuyện khủng khiếp do cô đích thân trải qua khi cô học năm thứ ba cao trung.

Vào năm đó, vì chịu quá nhiều áp lực của việc học, cho nên Tần Nhị tỷ đã muốn chuyển một trường khác, đến một nơi yên tĩnh hơn. Cô có một họ hàng sống tại Liêu Ninh, Đảo Hồ Lô, huyện Kiến Xương, đây là một huyện nghèo cấp quốc gia, nhưng sơn thanh nước tú, sơn là núi Bạch Lang, nước là sông Lục Cổ, nghe nói là nơi lý tưởng để giải tỏa áp lực.

Tần Nhị tỷ đang nghĩ, nơi này cũng được đó chứ, có thể cùng với quan cảnh nơi đây, học tập trong một nơi sơn thanh nước tú như vậy thì còn gì bằng.

Kết quả là khi cô đến chỗ đó rồi, mới biết được huyện nghèo cấp quốc gia có nghĩa là gì.

(Huyện nghèo cấp quốc gia, hay huyện trọng điểm xóa đói giảm nghèo cấp quốc gia hoặc ngắn gọn hơn là huyện nghèo quốc gia, là một loại tiêu chuẩn cho các địa khu nghèo khó cần giúp đỡ.)

Nơi đó thật sự là rất nghèo luôn, xe mướn chính là xe lôi ba bánh, khởi giá từ ba đồng năm, chỉ cần năm đồng là có thể dẫn bạn đi khắp huyện thành.

Màn thầu ở nhà ăn thì một hào một cái, một phần rau hổ lốn cũng chỉ hai ba hào là cùng, nhưng mà người bản địa đến hai ba đồng cũng phải tiết kiệm, mua một cái màn thầu thì ăn cùng với dưa đen muối mặn miễn phí thôi.

Tần Nhị tỷ đảo xung quanh hai vòng các hàng ăn, phát hiện ra ở trong góc có một quán ăn của dân tộc Hồi, mua đồ xào ở đây, hai món đồ mặn, một cái là gà cung bảo, một cái là bò xào ớt chuông xanh, tổng cộng ba đồng năm một bàn ăn.

Tần Nhị tỷ mỗi ngày đều đến quán ăn của dân tộc Hồi để dùng bữa, kết quả còn dẫn đến một câu chuyện.

Con trai của ông chủ nhà ăn dân tộc Hồi đó, cảm thấy cô gái này suốt ngày dùng bữa ở đây, chắc là điều kiện gia đình khá giả lắm, cuối cùng cũng tìm được cô nương môn đăng hộ đối với nhà họ, cho nên đã bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô ấy.

Đứa con già đầu này, năm nay đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Tần Nhị tỷ không còn cách nào, chỉ đành ủy thác bạn cùng bàn mỗi ngày ghé mua cơm giúp cô, như vậy thì quan hệ giữa cô và bạn cùng bàn đó sẽ tốt hơn, trở thành một người bạn thân cái gì cũng tâm sự với nhau, nhờ đó mà cô mới hiểu được sự kiện quỷ dị này.

Cùng bàn với cô tên là Hoàng Chiêu Đệ, ừm, cái tên chỉ cần nhìn là biết ngay ba mẹ không phải là dạng văn hóa gì, mà còn muốn con trai đến phát điên cơ.

Sau Hoàng Chiêu Đệ còn có vài người em gái, tên gọi cũng khác người hơn những cái tên khác, đứa kêu “Lai Đệ”, đứa thì “Cầu Đệ”, đứa nhỏ nhất thì kêu “Hoán Hoán”, dù sao thì cũng hy vọng có thể có đứa con trai, nhưng cuối cùng vẫn là không có nổi một mụn.

Tần Nhị tỷ vốn cho rằng, cái tên như vậy nhất định được đặt từ những người không có văn hóa, nhưng ai ngờ hỏi kỹ thêm một chút thì không phải vậy, nói là tên do ông nội cô đặt hết đấy.

Ông nội của cô ấy là một thanh niên tri thức ở khu Hạp Bắc, Thượng Hải, được điều phối về nơi này sau thì không có trở về nữa, nên đã ở bản địa làm thầy giáo dạy cao trung, được cho là một người nổi tiếng tại nơi đây.

Nhưng mà cha của cô thì không được, ban đầu là chạy xe lôi ba bánh ở phố, sau này thì mở nhà tắm.

Vốn dĩ mở nhà tắm thì không có gì lớn lao cả, chỉ cái địa chỉ của cái nhà tắm này là không ổn lắm, nó được xây bên trong một hung trạch.

Nhà tắm trước đó vốn là căn hộ của một người già neo đơn, sau này không biết xảy ra chuyện gì mà lại treo cổ trong nhà, chết bất đắc kỳ tử, ai mà dám mua lại đâu.

Cha của Hoàng Chiêu Đệ mua lại căn nhà đó với giá tiền rất thấp, tự mình cũng chẳng dám ở, thôi thì đành mở một nhà tắm vậy, nghĩ là muốn có đủ dương khí, lại ở trong sân nuôi thêm một đàn gà trống, dùng để xua đuổi tà ma.

Nhưng không ngờ rằng, chuyện lại xảy ra ở trong đàn gà trống đó.

Có một lần đến trường, Tần Nhị tỷ phát hiện đồng phục của Hoàng Chiêu Đệ toàn là máu, dọa cô gần chết, hỏi ra thì mới biết là, cô ta vừa cùng con chồn choảng nhau một trận!

(Con chồn này là 黄鼠狼, là chồn Siberi, một loài động vật có vú trong họ Chồn, bộ Ăn thịt. Loài này được Pallas mô tả năm 1773.)

Thì ra trong sân của nhà tắm có nuôi một đàn gà trống, Hoàng Chiêu Đệ mỗi trưa trước khi đi học đều phải cho gà ăn. Nhưng lần này cô lại phát hiện có một con chồn, đang cắn chặt lấy cổ của con gà, lôi con gà rồi nhảy tót ra ngoài.

Hoàng Chiêu Đệ không nghĩ ngợi gì liền một phát nhào qua đó, sống chết ôm con gà lại, dùng sức kéo con gà về.

Theo hồi ức của cô, con chồn đó cũng tầm cỡ con mèo thôi, nhưng sức lực thì mạnh lắm, ấy vậy mà còn ráng gặm lấy không buông cơ, dây dưa một hồi lâu đấy.

Phải biết là, Hoàng Chiêu Đệ là chị đại, trong nhà làm lụng không ít, cho nên có chút lực và cùng người luyện qua võ như Tần Nhị tỷ không khác gì mấy, con chồn đó cùng cô vật qua một trận, quả thực là sức mạnh kinh khủng mà.

Hoàng Chiêu Đệ thấy mình kéo không lại nó, liền nhớ lại người xưa từng nói, nếu như gặp như vậy âm tà, thì cứ phun nước miếng vào nó, bởi vì nước miếng là có đủ dương khí, đối với những vật âm tà mà nói, nước miếng chính là một cây đinh, bị bắn lên người, một cây đinh chính là một vết thương.

Lúc đó cô phun phèo phèo lên người của con chồn đó, ngay lập tức nó liền nhả ra, sau đó trừng mắt nhìn cô, nó lắc đầu lia lịa, tỏ ra kinh tởm lắm, rồi cứ vừa lắc vừa chạy mất tiêu.

(Chồn said: hãy đợi đó, đồ du dăn quá chơi dơ thật sự:)))

Tần Nhị tỷ nghe cô kể xong, liền giật nảy mình, nói sao cô dám giành đồ với Hoàng đại tiên!?

Phải biết rõ là, người Đông Bắc rất cấm kỵ những con chồn, mấy con này thuộc ngũ đại tiên, thù dai đã đành còn rất thích trả thù người, có rất nhiều gia đình, kêu một tiếng “chồn” thì các cụ cũng phải nói lại mấy câu, như con nít không hiểu chuyện, có gì sai xin đừng trách cứ, đều phải xưng nó là “Hoàng đại tiên”.

Hoàng Chiêu Đệ chẳng màng đến chuyện đó, nói cô tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư trong thành này, một con gà có thể giúp nhà cô no được mấy bữa, cô làm sao có thể nhường cho nó cơ chứ!?

Kết quả là sau chuyện này, Hoàng Chiêu Đệ bắt đầu trở nên xui xẻo.

Trước tiên là cô phát hiện ra, bạn trai đã cắm cho cô cặp sừng.

Vâng, Hoàng Chiêu Đệ cũng có bạn trai đấy.

Mỗi bữa cơm cô chỉ dám xài một hào, đến nỗi gói mì tiện lợi một đồng cũng không nỡ mua mà ăn, cố gắng để dành tiền, để tầm hai ba tháng, cuối cùng cũng gom góp đủ hai trăm tệ, mua cho bạn trai cô một chiếc điện thoại!

Ấy vậy mà người bạn trai này, anh ta dám cắm sừng cô ư!?

Tần Nhị tỷ nói, kỳ thực Hoàng Chiêu Đệ là một cô gái cũng khá xinh xắn, đôi mắt to hai mí, quan trọng là ngực cũng khủng lắm, chỉ có làn da hơi đen chút thôi, nhưng trông rất khỏe khoắn, còn bạn trai cô thì cũng thuộc dạng cà lơ phất phơ, nhìn không ra có gì tốt nữa.

Liên quan đến bạn trai cô ấy sao lại cắm sừng thì Tần Nhị tỷ không nói ra lý do gì, nhưng từ đó trở đi, cô cứ cảm thấy Hoàng Chiêu Đệ có gì đó không bình thường cho lắm.

Hoàng Chiêu Đệ muốn níu kéo mối quan hệ này, không biết có phải học theo những tình tiết trong phim ảnh không mà cô ấy bắt đầu viết thư bằng máu cho người bạn trai đó.

Là thư máu thật đấy, cô ấy dùng dao cắt tỉa lông mày để cắt cổ tay, sau đó lấy ngón tay mình chấm vào mà viết, viết nguyên cả cuốn tập, kéo cũng kéo không ra, còn đưa cho Tần Nhị tỷ xem nữa mới ghê.

Tần Nhị tỷ bị dọa chết khiếp, cũng đỡ là vết cắt không sâu, lại quét mắt xem qua cuốn tập đó thì không thể không rợn tóc gáy vì trên đó như ma vẽ bùa vậy, cũng không biết là cái gì, nói chung không phải chữ Hán.

Sau đó chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, phát triển đến mức mỗi khi Tần Nhị tỷ cùng người khác nói chuyện, cô ấy cũng sẽ qua đó ngồi, một câu cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chặp người ta, khiến họ nói chẳng được mấy câu đều hoang mang đi mất.

Tiếp theo đó là cô bắt đầu trốn học.

Trong trường có học bổ túc buổi tối, từ sáu giờ ba mươi đến chín giờ ba mươi.

Cứ mỗi tối học bổ túc, Hoàng Chiêu Đệ như là mất tích vậy, đến lúc tan học mới thấy cô ấy xuất hiện.

Lúc bắt đầu, Tần Nhị tỷ còn lo lắng cho cô, còn kêu gọi bạn học cùng nhau tìm cô khắp nơi.

Trường học của họ không có sân trường, nó được nối liền với sân vận động của huyện thành, cho nên hơi rối rắm, cái gì mà múa quảng trường, đánh thái cực, rồi có cả mấy đứa nhóc lưu manh đang nhảy hip hop, mọi người xuyên qua dòng người tìm khắp nơi, nhưng chẳng tìm được gì.

Sau này mọi người cũng dần dần quen đi, dù sao thì mỗi lần tan học cô ấy cũng sẽ xuất hiện, chẳng có chuyện gì xảy ra là được.

Nhưng mỗi lần trở về, sắc mặt cô ấy đều đỏ bừng, nhìn quái dị lắm.

Với lại cô ấy bắt đầu thích ăn gà, cơ hồ mỗi ngày đều phải gọi một bàn gà cung bảo, còn thường hay đi những hàng quán lề đường ăn phao câu gà nướng nữa cơ.

Tần Nhị tỷ cũng cảm thấy người này càng lúc càng không bình thường, cho nên giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng nguyên nhân trở mặt thật sự, vẫn là chuyện của buổi tối hôm học bổ túc.

Vào tối hôm đó, tan học buổi bổ túc, Tần Nhị tỷ đi vệ sinh xong, phát hiện Hoàng Chiêu Đệ đã trở về, cô ấy lén la lén lút mở nắp ly nước của Tần Nhị tỷ, sau đó lấy trong túi cô ấy cái túi đựng bột gì màu trắng, bắt đầu đổ vào ly!

Nếu như là người khác, dự là sẽ làm bộ không thấy, đem ly nước đó lén lút đổ đi là được, nhưng Tần Nhị tỷ lại là nữ trung hào kiệt, trong mắt không chấp nhận có hạt bụi nào, liền đạp cửa xông vào, hét to: “Cô làm gì vậy hả!?”

Hoàng Chiêu Đệ quay đầu qua, vẫn là ánh nhìn chằm chặp đó, cười như không cười mà nói với cô: “Đoán xem?”

(Á à, cái câu này là cửa miệng của chú đây mà:)))

Tần Nhị tỷ càng phẫn nộ hơn, lớn tiếng chất vấn cô ấy: “Rốt cuộc là cô bỏ cái gì vào thế hả!?”

Hoàng Chiêu Đệ dùng ngữ khí ôn nhu như đang dỗ dành con nít nói: “Ta cho người ăn mà, người đừng có sợ a!”

(Đái són luôn chứ sợ mẹ gì tầm này  )

Đây là mười giờ đêm rồi, trong trường không còn người nữa, bên ngoài trời đen sì sì, nhìn bộ dạng cùng ngữ khí quái dị đó, Tần Nhị tỷ cũng sợ đi vài phần, cô vỗ mạnh xuống bàn, đáp lớn: “Con mẹ nó, ngươi có phải bị điên không!?”

Ngay lúc này, ánh mắt của Hoàng Chiêu Đệ đột nhiên lộ ra một màu ác độc đến cực độ, trừng về phía của cô.

Tần Nhị tỷ tuy tự cho mình là nữ trung hào kiệt, nhưng trong thời khắc đó, lại cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại, xung quanh không có một chút âm thanh gì, cơ thể cũng không nhúc nhích được, như là bị điểm huyệt rồi vậy.

Cô nhìn thấy cô ta bắt đầu cắn răng nghiến lợi từ trong họng phát ra một câu: “Ngươi, dám đắc tội với Hoàng Đại Tiên ta ư!?”

Tần Nhị tỷ rùng mình một cái, rồi không còn dám đối mặt với cô ta nữa, liền ôm cặp chạy mất dép.

Ngày hôm sau, Tần Nhị tỷ xin chủ nhiệm lớp cho đổi chỗ, xếp xuống hàng ghế cuối lớp ngồi.

Mọi người trong lớp đương nhiên là không ai dám ngồi cùng với cô ấy rồi, chỉ có mình cô ngồi đó thôi, cũng vui mừng tự đắc lắm.

Hoàng Chiêu Đệ một bước thành danh, cũng bởi vì một trận mưa bão.

Tối hôm đó, vẫn còn chưa tới giờ bổ túc, ông trời đột nhiên giáng xuống trận mưa bão, đó đúng là sấm sét ầm ầm, mưa to hơn so với bình thường, đến nỗi nhà ăn cũng đi không được, mọi người ai nấy đều đứng trong hành lang.

Ngay lúc đó thì thấy một người đột nhiên xông ra từ trong nhà, đầu tóc rối bời, gào lên, rồi hướng bên ngoài lao đi, trước là ngước lên trời phẫn nộ rú to, sau đó thì từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu ngồi xuống đất, trong mưa to gió lớn như trầm ngâm gì đó, giống đang cùng ai nói chuyện vậy.

Chủ nhiệm lớp vội vàng cho người ra kéo cô ta vào, vị chủ nhiệm này trước đó là học sinh của ông nội cô, đối với ông luôn tôn trọng, cho nên những chuyện mà Hoàng Chiêu Đệ làm thì luôn xem như không thấy.

Kết quả mấy người nam sinh dùng hết chín lực trâu hai lực hổ mới có thể kéo được cô ta vào trong, sau khi kéo vào, mọi người đều kinh ngạc phát hiện, toàn thân những nam sinh đều ướt sũng, nước nhiễu từng giọt.

Nhưng trên người của Hoàng Chiêu Đệ lại chẳng thấm nước gì mấy, nhiều nhất cũng chỉ là ướt chút chút ấy mà lại khô rất nhanh.

Sau này, mấy người đó kể lại, lúc họ đi ra kéo Hoàng Chiêu Đệ vào, thật là dọa chết người mà, bởi vì cách hành lang rất xa, cứ nghĩ là cô ta đang nói chuyện với ai, nhưng thật ra không phải!

Cô ta là đang hát, con mẹ nó ngồi giữa trời mưa to gió lớn mà hát đó!

Cô ta hát gì à!?

<Đêm Thượng Hải> của Chu Tuyền đó!!!

Từ đó về sau, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cứ đến buổi tối là trời mưa, chỉ cần là mưa thì Hoàng Chiêu Đệ liền chạy ra tắm mưa ca hát, lúc thì đứng, lúc thì ngồi.

Đàn ông nào có gan thì đi tới đó nghe thử, mới phát hiện cô ta hát toàn là nhạc xưa của Thượng Hải, ngoại trừ <Đêm Thượng Hải>, <Điềm mật mật> ra, còn có không ít bản nhạc xưa, cảm thấy giai điệu và tiết tấu cũng na ná nhau, nhưng mà chưa từng có ai nghe qua cả.

Mỗi lần cô mà hát thì cũng giống như lúc cô mất tích vậy, đều là từ buổi học bổ túc tối sáu giờ ba mươi đến chín giờ ba mươi, mọi người tan học rồi cô ta mới bình thường trở lại, bắt đầu thu dọn cặp sách ra về.

Tần Nhị tỷ khẳng định, những lúc cô ca hát dưới mưa xong, đều giống như lúc sau khi cô ta vừa mất tích, sắc mặt đỏ bừng, như mới khóc xong vậy.

Rồi lại về sau, đến ban ngày cô cũng bắt đầu trốn học.

Mọi người hay gặp phải cô ta cùng một thằng nhóc lưu manh ngoài trường hay liếc mắt đưa tình với nhau, cử chỉ càng lúc càng phóng đãng, cùng với cô gái đơn thuần thanh khiết ngày xưa khác nhau hoàn toàn.

Tần Nhị tỷ còn nhớ rất rõ ràng, lúc đó họ còn chơi QQ, một lần cô ấy lên mạng, phát hiện ra tên QQ của Hoàng Chiêu Đệ đã đổi thành: “Nếu như anh không thể đích thân khoác áo cưới cho em, vậy thì đừng đưa bàn tay dơ bẩn của anh vào áo lót của em.”

……

Sau này nữa là thi vào trường cao đẳng rồi.

Không ai ngờ tới rằng, trong trường cư nhiên lại xuất hiện một trạng nguyên đậu cao đẳng, còn thi vào một trường tốt nhất của tỉnh Đông Tam.

Đây đương nhiên không phải Tần Nhị tỷ rồi, mà là Hoàng Chiêu Đệ khùng khùng điên điên kia.

Mọi người không ai dám tin, Hoàng Chiêu Đệ này, ban ngày trốn học, ban đêm ngồi hát trong mưa, cư nhiên lại đứng hạng nhất toàn huyện???

Chỉ có Hoàng Chiêu Đệ sắc mặt bình đạm, cô vẫn là ánh mắt đăm chiêu, cười như không cười nhìn quần chúng rồi quay người rời đi.

Rồi sau cùng, nhà tắm của gia đình cô ấy cũng tèo luôn, họ dọn nhà bỏ xứ, không còn ai biết đến chuyện của gia đình họ nữa…