[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 35: Thịnh yến thịt người



Câu chuyện hôm nay kể về thịt người.

Thứ gọi là thịt người, ý trên mặt chữ, chính là thịt của con người.

Mọi người chắc hẳn đều biết, sinh vật càng nguy hiểm thì độc tính càng mạnh, mà sinh vật ăn càng nhiều thịt thì thịt của sinh vật đó lại càng ngon.

Ví dụ như canh rắn mỹ vị nhất chính là canh nấu từ loài rắn độc nhất - rắn cạp nia, khẩu vị tốt nhất thì lại phải kể đến rắn hổ mang chúa.

Rắn hổ mang chúa độc đến nhường nào?

Lượng nọc độc nó phun ra mỗi lần đủ để giết chết mọi loài sinh vật trên Trái Đất, bao gồm cả voi.

Vậy bình thường nó ăn cái gì?

Rắn hổ mang chúa không giống những loài rắn khác, ăn chuột đồng, ếch nhái, mà thức ăn chủ yếu của nó là rắn, rắn độc.

Nó thường ăn rắn hổ mang, rắn cạp nia, rắn hổ lục, và cả những con rắn hổ mang chúa khác nhỏ hơn nó.

Hơn nữa loài rắn này có kích thước cực lớn, có thể dài đến năm mét, cơ hồ là loài rắn độc có hình thể lớn nhất hành tinh, không chỉ thế, tốc độ bò của nó rất nhanh, được mệnh danh “qua đỉnh núi", nằm nghênh ngang trên đỉnh chuỗi thức ăn.

Nhưng loài sinh vật khủng bố hàng đầu này tại Trung Quốc lại gần như tuyệt chủng.

Vì sao vậy?

Bởi vì có một loài sinh vật khác nguy hiểm hơn, cay độc hơn, thích ăn thịt hơn, rất thích ăn nó.

Đó chính là con người.

Vậy thịt của loài sinh vật nguy hiểm hơn, cay độc hơn, thích ăn thịt hơn ấy, rốt cuộc ăn ngon đến mức nào?

Đây cũng là nội dung chính của câu chuyện hôm nay.

Câu chuyện này là do lão Tất kể.

Độc giả theo dõi tôi từ lâu đều biết, lão Tất là bạn vong niên của tôi, ông sống trong một căn nhà gỗ nhỏ bên bờ sông Ussuri, cũng được tính là một đầu bếp nửa vời.

Nói ông nửa vời là bởi vì ông chỉ biết nấu mỗi món cá sông hấp.

Món này chỉ được làm vào mùa lũ, mỗi năm chỉ làm nửa tháng, thu nhập trong nửa tháng này đã đủ để ông chè chén cả năm rồi.

Tháng Tư hàng năm, lũ sông Ussuri tràn về, trong căn nhà gỗ nhỏ bên sông, ông nhóm lửa, hâm nóng mấy hũ rượu lâu năm, bắt đầu nấu ăn.

Đông Kinh rất lạnh, nước đóng băng dày những hơn một mét, cá ở đáy sông ngột ngạt muốn điên rồi, lũ vừa về một cái là liều mạng bơi lên, như suối phun vậy, có điều chúng nó chẳng nhảy nhót được mấy lần là đã bị đông lại rồi, cứng đến nỗi có thể làm vũ khí luôn ấy chứ.

Lão Tất bắt cá về mổ rồi rửa sạch, đổ nước sông băng tinh khiết vào nồi, thêm chút muối, sau đó cho hoa tiêu dại vào, trên thành nồi áp mấy miếng bánh bột ngô, dùng gỗ thủy tùng đun sôi lên, mùi hương ấy, ôi…

Rượu trắng cay nồng, bếp than đỏ hồng, bên ngoài tuyết không ngừng rơi, nghe tiếng hò gọi cá vang vọng, thật sự có cảm giác nhân sinh đắc ý tu tận hoan*.

(Nhân sinh đắc ý tu tận hoan: Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng.

Đây là một câu thơ nổi tiếng, được trích từ bài thơ "Tương tiến tửu" của Lý Bạch.)

Cứ đến tháng Tư, tôi đều phải qua chỗ lão Tất ăn chực uống chùa mấy bữa, uống rượu tán phét, trước giờ không mang người khác đi cùng, đây chính là thế giới riêng của nam nhân chúng tôi.

Chỉ có một năm, tôi dẫn theo một cô gái.

Đó là một cô gái thông tuệ phóng khoáng, ưu nhã lại thần bí, rất khó để hình dung ngoại hình của cô, miêu tả cảm giác thôi đi, giống như ngọn lửa bùng cháy trên đỉnh núi băng vậy, đẹp đến kinh tâm động phách.

Tôi rất thích cô ấy.

Lần đầu tiên tôi dẫn một cô gái tới, lão Tất đương nhiên biết là có ý gì, ông lật đật thu dọn, mời cô ngồi, còn định rót cho cô chén trà nóng, nhưng lại chỉ tìm thấy rượu trắng.

Lão Tất vò đầu, ái ngại cười.

Cô ấy cũng bật cười, tự rót cho mình một bát rượu, nâng bát mời lão Tất, ung dung uống hết.

Lão Tất kích động đến nỗi rớt nước mắt, ông suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tháo miếng ngọc bội trên người xuống, sống chết phải tặng cho cô, làm sao cũng không khuyên được.

Cô cầm miếng ngọc bội lên, nhỏ giọng nói với ông một câu.

Lão Tất nghe xong, cả người như bị sét đánh, nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cũng thu lại ngọc bội, không cưỡng cầu nữa.

Cô gái ấy gật gật đầu, ra ngoài, nói muốn đi ngắm cảnh sông nước, bảo chúng tôi cứ uống rượu đi.

Nhìn thấy cô ra ngoài, lão Tất thở phào một hơi, ông chậm rãi ngồi xuống giường, sau lại trượt xuống, ngồi im trên sàn.

Lúc đó tôi còn quá trẻ, cái gì cũng không hiểu, còn cười chê lão Tất chưa uống đã say.

Đêm đó, tôi cùng lão Tất uống rượu cả đêm, lòng tôi nhiệt huyết dâng trào, trong mắt như có sóng ngầm mãnh liệt, tôi bá vai lão Tất, miệng lảm nhảm rất nhiều.

Cuối cùng, tôi nói với lão Tất, tôi rất thích cô gái này, tôi muốn cưới cô ấy.

Bả vai lão Tất đột nhiên run run, ông cúi đầu uống một ngụm rượu, vỗ vỗ vai tôi, bảo rằng sẽ kể cho tôi nghe về một câu chuyện của sư phụ ông.

Mắt tôi lập tức sáng lên.

Sư phụ của lão Tất là một biệt bảo nhân, nhân vật truyền kỳ chân chính.

Biệt bảo nhân truyền thừa từ đâu, không người nào biết, bọn họ hành sự bí hiểm, tự thành một phái, đạo mộ nghe đồn rất thần kỳ cũng chỉ là một tiểu thuật trong giới Biệt bảo nhân.

Ngoài đạo mộ, bọn họ còn có thể phân kim tầm khoáng, tìm ngọc mạch, biện Ngưu Hoàng, lấy lư bảo, săn tìm thiên tài địa bảo trong thiên nhiên, đào Phật cốt xá lợi từ cổ tự, miếu cũ, còn biết định phong thủy, cải âm dương, đơn giản là thượng vàng hạ cám, không gì không biết.

Theo lời lão Tất, chỉ xem bề ngoài hoàn toàn không thể nhìn ra sư phụ ông là cao nhân.

Sư phụ của ông là một lão đầu trông điên điên khùng khùng, quần áo rách rưới, trên vai trái vắt vẻo một con khỉ nhỏ, tay phải dẫn một đồng tử đầu bù tóc rối buộc dựng lên trời (lão Tất đó), vào Nam ra Bắc, lang bạt khắp nơi, một đường biệt bảo đạo mộ, kim tiền qua tay vô số, cũng đều tiện tay tiêu hết, sa sút không gì sánh được, nhưng lại nhẹ nhàng thoải mái hơn bất cứ ai.

Đối với kiểu cao nhân như sư phụ ông, tửu sắc tài khí trước mắt chỉ là vật ngoài thân, duy chỉ có ăn uống là quan trọng.

Lão nhân gia ông còn đặc biệt thích mỹ thực theo mùa, khai xuân đi Thành Đô ăn giò lụa ba chỉ, Thanh minh tới Dương Châu ăn cá nóc, thịnh hạ qua Tô Châu ăn thịt ngỗng ướp rượu, đến Hàng Châu nếm cá sốt giấm Tây hồ, trung thu đi đảo Liên Hoa hồ Dương Trừng ăn cua, đến Sán Đầu ăn tôm he, đi Hulunbuir ăn thịt cừu nướng, đợi đến khi tuyết bắt đầu rơi thì ông chạy đến núi Đại Hưng An ăn gân hươu non, qua Harbin giết lợn làm cơm, đi Phúc Châu thử món Phật nhảy tường.

Sau này lão Tất mới biết, sư phụ ông không chỉ hay ăn, sành ăn, sở trường nhất còn có nấu ăn.

Năm đó, trên núi Trường Bạch, để dẫn dụ một con quái vật nửa người nửa quỷ, cuối cùng, sư phụ ông xuất thủ làm một món ăn.

Ông làm ra một món cực kỳ tinh mỹ, cũng cực kỳ khủng bố.

Theo cách nói của lão Tất, món ăn đó vô cùng tà ác, phàm nhân nhìn thấy đều là tội ác, món đó không phải cho người ăn, mà là để kính thần, cũng là để dẫn dụ ác quỷ.

Bởi vì, đó là một bàn thịnh yến thịt người.

Món mà sư phụ ông làm là một đứa bé mập mạp.

Lão Tất nói, lúc đó ông vẫn còn nhỏ, tóc buộc dựng lên trời, cùng sư phụ lên núi Trường Bạch.

Trước tiên, bọn họ tới Diên Biên - Cát Lâm, ở bên đó ăn no kim chi với lẩu chó, sư phụ bắt đầu mua đồ tích trữ, cả đống to đủ cho hai người lớn.

Sư phụ ông mua rất nhiều thứ, lão Tất chỉ nhớ mơ hồ có đậu phụ, ngó sen, còn có cua với thạch lựu cùng một ít Trung dược.

Sau đó, sư phụ ông vác túi đồ cao hơn đầu người ấy, dẫn theo ông lên núi.

Bọn họ leo lên núi, đi rất lâu, lão Tất đã trụ không nổi, sau đó càng leo đường càng dốc, thậm chí ngẫu nhiên còn nhìn thấy lính biên phòng, chắc là tới biên giới Trung - Triều rồi.

Năm ấy, quan hệ Trung - Triều rất tốt, lính biên phòng nhìn thấy sư đồ bọn họ, xua xua tay để bọn họ đi, còn cho bọn họ mấy bình rượu, hai người lại càng vui vẻ.

Đi qua biên giới, lại cuốc bộ nửa ngày, rất nhiều con đường không thể đi, đều phải bước trên vỏ băng, thậm chí có nơi còn như núi băng, phải đục lỗ trên băng mới có thể trèo qua.

May là sư phụ ông sớm có chuẩn bị, các loại đồ đạc đều rất đầy đủ, đi mãi, cuối cùng cũng đến nơi.

Địa phương đó… Nói thế nào nhỉ?

Lão Tất bảo, cực kỳ quái dị.

Sao lại quái dị chứ?

Đầu tiên, nơi này vô cùng hoang vắng, hơn nữa còn phải vượt qua biên giới, vượt qua núi tuyết, vỏ băng, căn bản không có khả năng có người ở.

Nhưng trước mắt bọn họ lại xuất hiện một ngôi miếu nhỏ.

Thật sự là một ngôi miếu!

Hơn nữa cửa ngôi miếu này còn rất thấp, chỉ tầm nửa mét, phải khom người xuống mới có thể chui vào.

Lão Tất chui vào xem, bên trong thờ rất nhiều tượng thần, tất cả đều là thân người đầu vật, trông thấy từng khuôn mặt động vật đầy lông lá, còn mang biểu tình âm lãnh trào phúng, lão Tất rùng mình, lập tức chui ra ngoài.

Ngôi đền quái dị này rốt cuộc là do ai xây vậy?

Sư phụ của lão Tất lại tuyệt nhiên không để ý, đưa cho ông một chút thịt khô, bắt đầu bận rộn một mình.

Lão Tất nhai thịt khô, vừa nhai vừa hỏi sư phụ đang làm cái gì.

Sư phụ lão Tất nói, ông đang làm một món ăn, đêm nay trăng tròn, là ngày tốt, ông làm để mời khách.

Lão Tất không hiểu, bảo chỗ khỉ gió này làm gì có bóng người nào, trừ khi là mời quỷ!

Sư phụ lão Tất cười, nói đúng vậy, chính là mời quỷ!

Lão Tất ngồi ngay ở bên cạnh, xem sư phụ nấu ăn.

Sư phụ ông động thủ rất nhanh, trước tiên gọt ngó sen, tỉ mỉ điêu khắc, còn thêm hạt thạch lựu cho đủ sắc, bỏ qua một bên.

Lão Tất nhìn thật kỹ: "Uầy, cái này trông y hệt cánh tay em bé, trắng trắng mập mập!"

Sư phụ lão Tất bật cười, bảo tay của em bé trắng hồng, tròn tròn mập mập, tương tự ngó sen, cho nên dùng ngó sen khắc ra trông rất giống!

"Tiểu Tất, con biết thịt người có vị gì không?"

Sư phụ của lão Tất nói, thịt người ngọt lịm, hơi giống thịt cua thượng hạng, có điều con cua béo tốt nhất cũng không thơm ngọt như thịt người được. Nó còn có vị chua nhẹ, hao hao vị thạch lựu chín.

Ông nói, ở Giang Nam, đến Tết Trung Thu là phải ăn cua với thạch lựu, còn phải ngắm trăng, cái này nghe qua rất có nét tao nhã cổ kính, thực ra cũng có hàm ý ăn thịt người, chỉ là mọi người không biết mà thôi.

Suy cho cùng, bàn tiệc tối thượng này, nguyên liệu đáng quý nhất phải kể đến thịt người!

Sư phụ lão Tất vừa nói vừa làm, lão Tất nghe vậy, cả người như chết lặng.

Rất nhanh, sư phụ đã dùng những nguyên liệu khác cắt thành thân người, đầu, còn có bắp chân mập mạp của trẻ con, thậm chí trong bụng nó, sư phụ lão Tất còn lấy thịt cua, đậu phụ các thứ làm thành lục phủ ngũ tạng, cuối cùng còn thêm tóc cho đầu đứa bé, rất giống một tiểu đồng tử mập mạp.

Lão Tất nhìn đồng tử mập mạp này, rất giống một đứa bé vừa đầy tuổi, cũng không nhịn được ngồi xổm ở đó xem.

Cuối cùng, sư phụ lão Tất dùng ngân châm đâm vào đầu ngón tay lão Tất, lấy một giọt máu tươi, điểm vào giữa mi tâm đứa bé, đứa bé này hoàn toàn “sống" rồi.

Đứa bé này không chỉ trông giống, mà thần thái cũng rất giống, đáng yêu cực kỳ, vô ưu vô lo, đặc biệt là điểm đỏ ở mi tâm, có cảm giác đẹp thiên chân vô tà.

Lão Tất không nhịn được hỏi: “Sư phụ, chúng ta sẽ ăn con búp bê này sao?”

Sư phụ lão Tất lắc đầu: “Mặc dù nó được làm từ đậu phụ với ngó sen, nhưng ngũ tạng đầy đủ, nhân huyết khai quang, cũng được tính một nửa là người rồi, ăn vào sẽ thương tổn nguyên khí, không được ăn đâu!”

Lão Tất lại hỏi: “Vậy sư phụ nấu cái này làm gì? Có phải để dẫn quỷ không?”

Sư phụ lão Tất cười bảo: “Con có nghe ai nói quỷ ăn người bao giờ chưa? Quỷ là một đạo linh thể, tương đương với ảo ảnh, ảo ảnh nào có thể hại người? Nó chỉ dọa dẫm con, dụ dỗ con, tâm trí con kiên định là không sao rồi.”

Lão Tất hỏi tiếp: “Vậy có phải dẫn yêu tinh không? Con thấy trong Tây Du ký bảo yêu tinh thích ăn thịt trẻ con nhất!”

Sư phụ lão Tất lại cười: “Đấy là trong tiểu thuyết thôi, thực ra tinh quái đã mở linh trí, đừng nói ăn người, chúng nó ngay cả sát sinh cũng không dám sơ ý, những thứ này đều có nhân quả, sẽ bị trời phạt đó.”

Lão Tất hiểu rồi: “Vậy chúng ta làm cái này để làm gì?”

Sư phụ lão Tất bảo: “Con người, yêu vật đương nhiên là không dám ăn, nhưng nếu không phải là người, chúng nó liền dám ăn.”

Ông lấy ra một chiếc hộp được đóng kín mít, bên trong là một gốc nhân sâm hoàn mỹ vô khuyết, to bằng bắp tay trẻ con, ngay cả rễ tơ cũng chỉnh tề.

Nhân sâm như thế này, chí ít cũng phải có cả ngàn năm, đều là để bảo mệnh.

Những đại hộ nhân gia ngày xưa, trong nhà thường chuẩn bị một gốc nhân sâm lâu năm, vạn nhất có người bị tổn thương kinh mạch, hoặc lạnh chết, liền cấp tốc cắt một lát bỏ vào miệng, có thể kéo lại cái mạng.

Vì thế, đại hộ nhân gia trăm phương nghìn kế cũng phải kiếm được một gốc nhân sâm trấn trong nhà.

Gốc nhân sâm này tương đương với mấy mạng người, cho nên nói giá trị liên thành cũng không ngoa.

Sư phụ lão Tất lại không hề để tâm, lấy từ trong túi ra một cái nồi, tùy tiện thêm chút nước tuyết tan liền thả nhân sâm vào đun.

Đun xong, ông cẩn thận đổ nước ấy lên người con búp bê, trên người nó tức khắc tỏa ra mùi vừa đắng vừa ngọt đặc trưng của nhân sâm.

Mắt lão Tất sáng lên: “Con biết rồi, sư phụ muốn làm một em bé nhân sâm!”

Sư phụ lão Tất bật cười: “Rốt cục con cũng nhìn ra rồi.”

Sư phụ đặt đứa bé ở ngoài cửa miếu, sau đó kéo lão Tất đến phụ cận, làm một cái lều tuyết, hai người thoải mái nằm xuống, nhỏ giọng nói chuyện.

Lão Tất hỏi sư phụ, em bé nhân sâm là có thật sao?

Sư phụ lão Tất gật gật đầu, nói: “Giới tu hành có một thuyết pháp, phàm là thủ vĩ tương liên giả*, đều dễ dàng tu hành. Giống như Hoàng Đại tiên Đông Bắc, Hoàng bì tử, rắn, nhím, đều có não chiếm đến tận đuôi, còn có chó mèo các loại, đều dễ tu luyện thành tinh.

Cái này là đối với động vật, còn đối với thực vật, thân rễ hình dáng càng giống người thì càng dễ tu hành. Con xem xem, nhân sâm với hà thủ ô, cả những cây cổ thụ trên thân mọc rất nhiều mắt, đều giống hình người, dễ dàng tu luyện thành tinh lắm."

(Thủ vĩ tương liên giả: đầu đuôi nối liền).

Lão Tất lại hỏi: "Vậy những động vật thực vật này tu luyện khác nhân loại ở chỗ nào?"

Sư phụ lão Tất nói: "Chúng nó tu hành năm trăm năm mới có thể biến thành hình người, chỉ có tu thành người thì mới thành tiên được."

Lão Tất hỏi tiếp: "Vậy sư phụ, tiên là thế nào?"

Vẻ mặt sư phụ ông rất quái lạ, nói: "Tiên à, chính là một cục đá."

Lão Tất không hiểu.

Sư phụ ông khẽ lắc đầu: "Cái gọi là tiên, phải diệt tuyệt thất tình lục dục, dứt đoạn hồng trần, mới có thể thành tiên. Loại tiên này không phải một cục đá sao. Muốn thành tiên thì phải thành cục đá trước. Tiên như thế, cho cũng chẳng thèm."

Lão Tất suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Đúng, người không thể làm một cục đá!"

Sư phụ lão Tất cười ha hả, xoa xoa đầu lão Tất, im lặng không nói.

Trời dần dần tối.

Có điều đêm nay là đêm trăng tròn, xung quanh tuyết phủ trắng xóa, cho nên có thể nhìn rõ mồn một.

Sư phụ lão Tất sớm đã ngủ rồi, ông nằm trong lều tuyết, ngủ say, chú khỉ nhỏ ở bên vai cũng đang lơ mơ.

Lão Tất không ngủ được, ông cảm thấy mọi thứ hôm nay thực sự quá mới mẻ kích thích, khiến ông nhịn không được nhìn chằm chằm em bé nhân sâm, xem xem có thể dẫn tinh quái đến không.

Dưới ánh trăng, em bé nhân sâm ngồi trên đất, như là đang đả toạ, nhìn còn thực sự giống đang tu hành trong ánh trăng.

Lúc này, lão Tất cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, phía trước vốn trống rỗng bỗng xuất hiện một bóng đen.

Lão Tất dụi mắt mấy lần, không sai, xác thực có thêm một người.

Người đó vóc dáng cao lớn, mặc một bộ hí phục, làm sao lại thấy quen quen nhỉ?

Lão Tất nhìn không chớp mắt, ông bỗng nhớ ra, "người" này ông từng gặp, chính là tượng đất thân người mặt vật được thờ phụng trong ngôi miếu kia mà!

Nhưng mấy cái tượng đó ông đã tự tay gõ rồi, cứng công cốc, chắc chắn là tượng đất, thứ này sao có thể sống dậy rồi?!

Ông vừa định gọi sư phụ, phía sau đột nhiên có một cánh tay vươn ra, bịt chặt miệng ông lại.

Ông bị doạ cho hết hồn, lại nghe thấy tiếng sư phụ nói nhỏ bên tai: "Đừng nói gì!"

Ông mới trấn định lại, ngẩng đầu nhìn, tượng đất đó đã nâng em bé lên, đi vào miếu.

Sư phụ ông nhảy lên: "Đi!"

Con khỉ nhỏ kêu chít một tiếng, nhảy từ trên vai sư phụ xuống, chạy ra ngoài trời tuyết, hướng đến ngôi miếu nhỏ.

Có sư phụ, lão Tất gì cũng không sợ, cũng nhiệt huyết dâng trào, theo chú khỉ xông vào trong.

Bọn họ đi vào miếu, quả nhiên phát hiện thiếu mất một tượng đất.

Tại chỗ đặt tượng ban đầu có thêm một lỗ hổng, xem ra là tượng đất kia ôm em bé nhân sâm theo lỗ này chạy đi rồi.

Sư phụ lão Tất nghĩ cũng không nghĩ, lập tức nhảy xuống, miệng la: "Hủy mất gốc nhân sâm năm ngàn năm của ta, ngươi có chạy đến âm tào địa phủ, ta cũng phải bắt được ngươi!"

Lão Tất đương nhiên cũng theo ông chạy xuống.

Đi xuống mới biết dưới này có một mật đạo, toàn là những bậc thang đá, từng bước từng bước dẫn xuống sâu hơn.

Sư phụ lão Tất làm mấy cây đuốc đơn giản, hai người một khỉ theo bậc thang đi xuống dưới.

Bọn họ đi không biết bao lâu, dần cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.

Đầu tiên, nhiệt độ trong hang càng ngày càng lạnh, cảm giác âm lãnh ẩm ướt, giống như đang đi trong sương mù, gió lạnh như cắt vào tận xương.

Thứ hai, càng đi xuống, xung quanh lại càng tối, như chìm trong vũng mực, ánh lửa căn bản chiếu không thấu, chỉ thấy hơi lờ mờ, những tảng đá được điêu khắc hoa văn quái dị, vách hang khảm nạm những vòng đồng khổng lồ.

Lúc này, nơi tận cùng của sơn động đột nhiên truyền ra tiếng sáo, du dương động lòng người, nhưng lại vô cùng bi thương, thanh âm rất nhỏ, lại truyền rõ ràng vào tai.

Sư phụ lão Tất đột nhiên nghiêm người, hơi thất thần, nói: "Động quỷ, dưới này cư nhiên có một động quỷ!"

Sau đó, ông hét to với lão Tất: "Chạy! Chạy mau!"

Lão Tất dường như đã bị tiếng sáo khống chế, có bịt tai lại cũng không được, âm thanh đó phảng phất truyền thẳng vào trong tâm trí con người, khuấy động tất cả ưu tư trong lòng, đó là một loại cảm giác tuyệt vọng bi thương đến cùng cực, khiến lão Tất không nhịn được hét to, muốn phát tiết, muốn chạy theo con đường xuống dưới.

Cuối cùng, sư phụ phải đánh ngất ông, khiêng ông ra ngoài.

Câu chuyện của lão Tất đến đây là hết rồi.

Tôi hỏi ông, nơi đó rốt cuộc là địa phương nào?

Lão Tất nhẹ lắc đầu, nói sư phụ ông là người rất thoải mái, không có gì không dám nói, duy chỉ có chuyện này là giữ kín như bưng, trước giờ không nhắc tới, cũng không cho lão Tất hỏi.

Tôi gật gật đầu: "Động quỷ, phải chăng là nơi tận cùng của địa ngục? Không biết có ác quỷ không nhỉ?"

Lão Tất thế nhưng không cười nữa.

Ông hít sâu một hơi, nói với tôi: "Vừa rồi cô gái kia nói với tôi, cô ấy từng thấy miếng ngọc bội này."

Tôi không hiểu cho lắm: "Miếng ngọc bội nào?"

Lão Tất nóng nảy: "Ông đây còn có mấy miếng ngọc bội?! Có mỗi miếng lúc sư phụ tạ thế cho thôi chứ mấy!"

Tôi nói: "Vậy cô ấy làm đúng rồi chứ sao! Đây là kỷ vật sư phụ ông để lại, ông cứ giữ cho tốt, không chừng còn không rẻ nha."

Lão Tất nổi bão: "Cậu biết cái khỉ gì, đây là tín vật của Biệt bảo nhất môn chúng tôi, làm sao ước tính được bằng tiền!"

Tôi la: "Vậy ông còn cho cô ấy! Ông ngốc hả? Đó là vợ tôi, không phải vợ ông!"

Lão Tất có chút ưu thương: "Cậu biết đấy, tôi căn bản không biết gì về Biệt bảo môn, thực ra ở chỗ tôi truyền thừa tính ra chẳng còn gì, miếng ngọc bội này cũng không có tác dụng, thà rằng cho cô ấy luôn, triệt để cắt đứt mọi tưởng niệm."

Tôi thấy hơi quái lạ: "Thế ông thu lại làm gì?"

Lão Tất nhìn tôi với ánh mắt quái dị, nói: "Cô ấy nói từng nhìn thấy miếng ngọc bội này, nhưng bị thiếu mất nửa góc."

Tôi cảm thấy kỳ quái: "Ở đâu?"

Lão Tất nói rõ từng chữ: "Động quỷ."

Tôi kinh ngạc: "Động quỷ?!"

Lão Tất gật gật đầu: "Là động quỷ."

Tôi khó tin: "Sao lại thế được?"

Lão Tất lại nói: "Là thật đó, ngọc bội của Biệt bảo môn có hai mảnh, hai mảnh đó có thể hợp thành một, năm đó ở động quỷ, sư phụ dùng nửa miếng ngọc bích chặn lại một lần, bị vỡ mất nửa góc."

Tôi nhìn ông, đột nhiên không biết nên nói gì.

Lão Tất vỗ vỗ vai tôi, cũng không nói gì, chỉ thở dài một hơi.

Trong lòng tôi bỗng nhiên rất hoảng loạn, giống như có gì nghẹn lại, tôi đẩy cửa ra ngoài, đi tìm cô gái đó.

Đêm đó trăng tròn.

Cô đứng bên bờ sông, tuyết phủ trắng xoá, thân hình đơn bạc của cô dưới ánh trăng ngập tràn bi thương.

Nơi xa, nước sông đã đóng băng đột nhiên như sôi lên, lớp băng bên bờ sông nứt ra, cuồng bạo chảy xuống hạ du, hoa tuyết như mưa, chẳng khác nào những chùm pháo hoa màu trắng nổ tung trên bầu trời.

Đầy trời hoa tuyết, cô bước từng bước đến chỗ tôi.

Cô nói: "Thiên thượng Bạch Ngọc kinh, Thập Nhị lâu Ngũ thành. Tiên nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sinh."

Lại bảo: "Tôi sẽ không biến thành viên đá."

Tôi gật gật đầu.

Ngoảnh đầu lại xem, bên ngôi nhà gỗ, lão Tất miệng ngậm điếu thuốc, nhìn nước sông cuồn cuộn chảy, lông mày nhíu chặt.

Sau đó thế nào?

Sau đó cô ấy mất tích một cách thần bí, biến mất sạch sẽ, ngoại trừ một cái tên, ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại, phảng phất như một giấc mộng, một chùm pháo hoa trắng tuyết nổ tung bên bờ sông.

Đã vậy, thì thôi.

Cuối cùng cũng viết xong câu chuyện này, hiện tại đã khuya.

Nhìn cảnh đêm tiêu điều, trước mắt tôi tựa như lại hiện lên hình ảnh cô thiếu nữ thông tuệ phong nhã ấy, nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước rồi.

Đã lâu không gặp, Vu Sinh Nhất...