[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 36: Minh hôn đám cưới ma



Câu chuyện này được kể bởi Cốc sư phụ.

Những độc giả quen thuộc đều biết, vài năm trước tôi có mua một viện tử cũ gần Bảo Định, là một căn nhà không được may mắn.

*(viện tử: khoảng sân nhỏ, sân trong nhà)

Về căn nhà không may mắn này, tôi đã viết qua hai câu chuyện.

Câu chuyện đầu tiên là khi tôi vừa mới đến đây, phát hiện ra thôn này bị người ta bố trí trận phong thủy, chuyện đó trọng đại, liên quan đến rất nhiều thứ cơ mật.

Câu chuyện thứ hai chính là vào tháng trước, khi tôi đang sửa nhà, đã tùy tiện mời thầy phong thủy dân gian về xem thử, ông ấy lại chỉ ra viện tử đã bị người ta chôn xuống một vài món đồ.

Cái người giúp tôi xem phong thủy chính là Cốc sư phụ, ông ấy năm nay hơn năm mươi tuổi, mang đôi giày thể thao New Balance, lôi thôi lếch thếch, tùy tiện cẩu thả, nhưng lại là một cao nhân trong dân gian.

Mấy ngày nay, tôi không có chuyện gì làm liền tìm Cốc sư phụ uống rượu, rất nhanh đã trở nên thân thiết.

Cốc sư phụ chỉ bảo cho tôi, đừng chỉ nhìn thấy ngôi làng nhỏ này lụp xụp, rách nát, thực ra đây là một ngôi làng cổ, có không ít những cao nhân ẩn mình tại đây.

"Cậu xem, bà lão gầy gò đang ngồi phơi nắng ở đầu ngõ, thực ra xuất thân danh môn, là Tứ tiểu thư Khổng gia tiếng tăm lừng lẫy.

Chồng của bà ấy là tướng lĩnh cấp cao của đảng Quốc Dân, trước giải phóng một ngày ông còn tự tay bắn chết mấy người trong đảng Cách Mạng, kết quả Phó Tác Nghĩa đầu hàng, ông ấy cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, trực tiếp lấy súng tự bắn vào đầu tự sát.

Bà lão ấy cũng từ Bắc Kinh trở về quê nhà (chính là ngôi làng nhỏ này), không mang gì cả ngoại trừ một tủ sách đóng buộc chỉ.

*(sách đóng buộc chỉ: một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa).

Bà ấy không có con cái, hàng ngày đeo kính đọc sách buộc chỉ, tự học Trung y, tự bốc thuốc, xem bệnh, hiện tại đã hơn trăm tuổi rồi.

Còn có hai ông lão đang đánh cờ dưới gốc cây du già kia. Dưới gốc cây du già là một bể nước lớn, bên trên đặt một tấm gỗ, được vẽ như một bàn cờ, họ ở đây đánh cờ, vừa đánh cờ vừa hút thuốc, uống rượu, vẫn là hương vị nồng đậm của rượu nơi này.

Cốc sư phụ nói, hai người này, một người mười mấy năm trước chính là hội trưởng hiệp hội Phật giáo của một tỉnh nào đó, còn người kia là một trong những người chủ chốt xây dựng "Hoa Bắc đệ nhất đạo trường"

*(Đạo trường: nơi làm phép của thầy tu hoặc đạo sĩ)

Tôi rất kinh ngạc, hai ông lão này, một người Phật giáo, một người Đạo giáo, hút thuốc uống rượu, đánh cờ, không biết ai có thể thắng ai?

Cốc sư phụ vốn dĩ đang cười híp mắt, bên cạnh liền có một bà cụ chầm chậm bước đến.

Bà lão tóc trắng bạc đầu, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt, bà ấy nhìn thấy Cốc sư phụ ở đây, liền bước qua vài bước, ân cần chào hỏi ông ấy.

Cốc sư phụ lại vô cùng lạnh nhạt, rất rõ ràng lộ ra vẻ mặt chán ghét, xua tay đuổi bà ấy đi.

Bà lão lại cười híp mắt, thậm chí còn cúi chào ông ấy rồi mới chậm rãi lùi đi.

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không lên tiếng hỏi ông ấy, liền rủ ông ấy đi uống rượu.

Trong thôn này chỉ có tiệm ăn nhỏ, gọi là "Kim Ngọc Mãn Đường", cái tên nghe rất khí thế, nhưng làm việc lại vô cùng phá hoại.

Cửa tiệm này không bao giờ chịu bán cho tôi, lý do là vì tôi toàn gọi món âu, làm rất phiền phức.

Mọi người nghe xem, thời buổi này có tiệm cơm nào buôn bán như thế này không?

Vì làm đồ ăn quá phiền phức, nên không bán!

Ủa, món âu tôi muốn làm phiền phức, nhưng tôi trả cũng trả thêm tiền cơ mà!

Cho nên hôm nay, tôi đã đặc biệt đặt một bàn trong thành phố, muốn cùng Cốc sư phụ ăn một bữa thật ngon.

Tôi vốn định bảo họ mang bàn tiệc đến nhà Cốc sư phụ, nhân tiện đến nhà ông ấy xem thử, không ngờ tới, Cốc sư phụ lại kiên quyết đứng ở cửa, sống chết cũng không cho vào.

Tôi vốn nghĩ ông ấy giấu một cô vợ nhỏ nhắn, yểu điệu, tôi nhìn vào thì thấy trong sân trống trơn, ngay cả quần áo phụ nữ cũng không có, chỉ có một cây táo tàu cổ thụ cao lớn, đứng trơ ​​trọi ở đó.

Bỏ đi, bỏ đi, vẫn là vào trong sân uống rượu thôi!

Bữa tiệc rượu này, chúng tôi uống từ chiều đến tận tối, cả hai người đều mặt đỏ tía tai, cởi hết cả quần áo.

Cốc sư phụ liên tục cảm khái, đời này của ông ấy chưa từng ăn qua bữa tiệc nào ngon đến như vậy. Thật đáng tiếc, ông ấy không có con gái, bằng không nhất định sẽ gả con gái cho tôi!

Cốc sư phụ uống nhiều rồi, nói cũng nhiều, dặn tôi sau này nhất định phải chú ý, tránh tiếp xúc với người trong thôn, già không chết cũng là tay sai, khó nói được là người hay là ma!

*(Tay sai ở đây là chỉ người làm việc xấu, những việc nguy hiểm đến tính mạng người khác)

Ông ấy nấc lên một cái, lại nhắc nhở tôi, nhất là bà lão mà tôi nhìn thấy hôm nay, ngàn vạn lần không được có bất kỳ qua lại với bà ấy, tốt nhất là chạy ngay đi khi nhìn thấy bà ấy!

Tôi không quan tâm, thuận tay cầm một hạt đậu phộng lên cắn, hỏi ông ấy bà lão kia như thế nào.

Cốc sư phụ mặt mũi lạnh tanh, hung hăng nói một câu: "Bà ta buôn bán với âm phủ!"

Người có thể buôn bán với âm phủ? Mắt tôi liền sáng lên, tôi vội vã liều mạng kính rượu ông ấy, cuối cùng cũng moi được chuyện này ra.

Cốc sư phụ nói, vốn dĩ trong thôn này có một gia đình họ Lâm, cha mất sớm, người mẹ nuôi nấng ba anh em khôn lớn, cậu cả tên là Lâm Chí Kính, cậu hai tên là Lâm Chí Tường, cậu ba gọi là Lâm Chí Viễn.

Ba cậu con trai nhà họ Lâm, đều là những chàng trai khoẻ mạnh, hai cậu đầu đã đi làm ăn ở nơi khác, chỉ còn người con thứ ba và mẹ già sống ở đây.

Cậu thứ ba, không những cao to, lại còn vô cùng đẹp trai, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, luôn đứng đầu trong mọi kỳ thi.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mọi người đều điền vào bảng nguyện vọng, thầy giáo đặc biệt đến xem cậu ba, muốn xem xem cậu ấy báo danh Thanh Hoa hay Bắc Đại.

Không ngờ tới, tiểu tử ngốc này lại báo danh đại học Tài Chính.

Thầy giáo gõ đầu cậu một cái: "Em điên à? Sao lại báo danh vào cái trường tồi tàn này?!"

Cậu ba có chút ngượng ngùng: "Em chỉ muốn theo học một trường đại học có thể kiếm được tiền, tốt nghiệp có thể hiếu thảo mẹ em! Người ta đều nói trường tài chính là kiếm được nhiều tiền nhất…"

Thầy giáo dở khóc dở cười: "Ngu xuẩn! Ở Trung Quốc, kiếm tiền thì có ích gì! Muốn hiếu thảo với mẹ em thì phải làm cho nhà nước! Có địa vị thật cao!"

Sau đó, ông ấy giúp cậu ba đổi thành Đại học Thanh Hoa.

Sau đó khi kết quả của kỳ thi đại học được đưa xuống, cậu ba thực sự giành được vị trí đứng đầu của quận và thuận lợi trúng tuyển vào Đại học Thanh Hoa.

Trường học đã dán một bảng tên danh dự thật lớn, muốn cài hoa cho cậu ấy, vậy mà lại không tìm được cậu ấy.

Cậu ấy đang làm gì?

Cậu ấy đang làm thêm trong một tiệm sửa xe, nằm dưới gầm xe để sửa, trên tay dính đầy dầu máy đen.

Thì ra, ở đây mùa đông lạnh nên phải đốt bếp lò, mà bếp lò thì dùng củi đun. Củi đun cần phải tự mình lên núi đốn rồi tự kéo về. Cậu ấy nghĩ rằng bản thân phải lên Bắc Kinh học, không ai ở nhà để đốn củi, vì vậy cậu ấy muốn kiếm một ít tiền trong kỳ nghỉ hè, mua một tấn than, trữ cho mẹ cậu ấy đốt trong mùa đông.

Sửa xe hết nửa ngày, cậu bước ra thở phào một cái thì một bà cụ đi tới.

Bà lão ấy cưỡi một con lừa có chùm lông trắng ở đầu, nhìn thần thái tăng lên gấp bội, cậu ba từ xa nhìn thấy bà ấy "Uyyy" một tiếng gọi con lừa ngừng lại, tự mình leo xuống, mượn cớ nói khát nước, hai ba câu hỏi rõ ràng gia cảnh và ngày sinh bát tự của cậu thứ ba.

Bà lão lại nói, một người như bà ấy, là đại thiện nhân nổi tiếng trong mười dặm tám thôn làng này, cả đời không nhìn được người khác chịu khổ, chàng trai tốt như vậy, lại còn thi đậu được một trường tốt thế kia, bà ấy không thể không giúp!

Nói rồi bà ấy lấy ra một xấp dày cộm quấn chặt khít, được bọc trong giấy đỏ, sống chết nhất quyết phải đưa cho cậu ba.

Cái xấp dày cộm đó, ít nhiều cũng hơn ngàn đồng, vào những năm đó, số tiền này không hề nhỏ, cậu ba sao dám cầm?

Hai bên kiên trì không lấy, bà lão thở dài một hơi nói: "Chàng trai trẻ, số tiền này, hôm nay bà đã lấy ra tuyệt đối không lấy lại! Nếu cậu tin tưởng bà, thì khấu đầu với bà một cái, gọi bà là mẹ nuôi, sau này công thành danh toại, quay về trả ơn bà sau!"

Cậu ba nghe bà ấy nói như vậy, nước mắt rơi lã chã, quỳ gối trên đất, khấu đầu trước bà ấy ba cái.

Bà lão lập tức đỡ cậu ấy đứng dậy, mang tiền đưa cho cậu ba.

Sau đó, bà ta nói một câu: "Chàng trai trẻ, con cũng đã gọi ta là mẹ nuôi rồi, cũng nên tặng lại ta một chút đồ làm kỷ niệm chứ. Những cái khác đều không cần, con chỉ cần nhổ bảy sợi tóc cho bà lão này là được rồi!"

Cậu ba nghĩ cũng không nghĩ, khi đó liền nhổ bảy sợi tóc đem cho bà ta.

Bà lão lại không nhận, nói không vội, không vội!

Bà ta nhổ một đám cỏ, bện vài cái liền thắt thành một hình nhân nhỏ, bảo cậu ba cột bảy sợi tóc vào cổ, tứ chi của hình nhân, bấy giờ mới hài lòng cầm người cỏ quay về.

Cậu ba trong lòng cực kỳ vui mừng khi nhận được tiền, khi đó đã xin nghỉ nửa ngày, muốn về nhà gặp mẹ.

Đi được nửa đường, nghĩ đến việc mua ít đồ ăn nhẹ và bánh ngọt mang về cho mẹ.

Đến một cửa tiệm nhỏ, cậu ấy đang chọn bánh, ở bên cạnh một người liếc nhìn cậu ấy một cái, lẩm bẩm: "Anh chàng này cao ráo, đẹp trai mà sao mặt mũi đen thế!"

Cậu ba lòng đầy vui mừng, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, mang bánh đi như bay về nhà.

Không ngờ, cậu ấy vừa về đến nhà, người mẹ ngạc nhiên nhìn cậu: "Sao mặt con đen thế?"

Cậu cho rằng mình bị đổ dầu trên mặt nên soi gương thì thấy không ổn!

Vốn dĩ khuôn mặt của cậu trắng nõn, bây giờ lại biến thành một màu đen tím, giống như màu đen bị bao trùm bởi vận xấu, nhìn thế nào cũng thấy không ổn.

Vừa rồi nghĩ đến bà lão kỳ quái kia, liền nhanh chóng kể lại với mẹ, cả hai đều cảm thấy có gì đó không ổn!

Người dân địa phương ở nơi đó rất mê tín, sẽ dùng ba nén hương vàng làm từ vỏ cây du, tách ra, cắm vào lư hương và thắp lên, khi nhang cháy được một nửa thì đoán tốt xấu theo độ dài của ba nén hương.

Nén hương này đốt lên, cây hương dài nhất là "Chủ hương", đại diện cho địa vị, chức tước, phú quý, cây hương ngắn nhất là "Phó hương", đại diện cho thiên tai, tai họa trong gia đình, tai hoạ của bản thân, căn cứ vào độ dài ngắn của ba cây hương thì có thể dự đoán được vận thế, cát hung.

Không ngờ tới, người mẹ này vừa đốt ba cây hương này lên, cho ra ba kết quả.

Lần đốt hương đầu tiên, ba cây hương vừa thắp lên, liền tự tắt đi.

Mẹ của cậu kinh hãi, cái này gọi là "Đoạn hương", là hạ hung, nói rõ âm trạch trong nhà xảy ra vấn đề, có tà ma quỷ quái muốn vào nhà.

*(Âm trạch là đất táng tổ tiên ông bà cha mẹ)

Mẹ cậu lập tức đốt nén hương lần thứ hai, kết quả lần thắp này càng tệ hơn, hương chưa cháy hết đã tự đổ xuống, cái này gọi là "Ném hương", ý nói ma quỷ đã đến nhà, là trung hung.

Mẹ cậu run rẩy đốt nén hương thứ ba, kết quả lần này cháy rồi, nén hương kia lại một đường cháy xuống hết, rất nhanh đã cháy hết xuống dưới, rơi ra ngoài lư hương.

Người mẹ ngồi sụp xuống đất, rất lâu sau cũng không đứng dậy được.

Cái này gọi là "Tạc hương", là đại hung xấu nhất, ý chỉ ác quỷ đã nhập thân, là điềm báo nhà tan cửa nát, không thể cứu vãn.

Người mẹ già nhìn thấy điềm dữ, trong lòng lạnh lẽo phần nào, cậu đỡ mẹ dậy, an ủi bà vài câu, rồi tự mình ra ngoài, cậu vô định đi trên đường, đi mãi đi mãi thì bị ai đó giữ lại.

Người kia hét lên: "Này cậu kia, muốn đi đâu đấy!"

Cậu ba vô tri vô giác quay đầu lại nhìn, người đó mặc một bộ y phục xanh lam, mắt sáng như trăng, lại là một đạo sĩ trẻ tuổi tỏa ra hào quang sáng chói.

Nhưng cậu ấy lại không nói được thành lời, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau đó ngã xuống đất.

Đạo trưởng kia lập tức đỡ cậu dậy, nói với mẹ cậu đang đuổi theo phía sau "Nhanh chóng về nấu một bát canh gừng, bỏ thật nhiều đường mật vào!"

*(Đường mật là đường đỏ, loại đường chưa kết tinh)

Vừa vào nhà, vị đạo trưởng liền cạy miệng cậu ba ra, đổ vào một bát canh gừng nhỏ, cậu ấy vừa mới dần dần tỉnh lại, liên tục kêu lên "Cứu mạng!"

Vị đạo sĩ nọ hỏi về ngày sinh bát tự của cậu, bấm tay tính toán, liền nhíu mày lại, lại bấm tay tính toán lại lần nữa, chân mày càng nhíu chặt hơn.

Nhìn vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng của anh ta, hai mẹ con bên cạnh sợ tới mức không dám thở mạnh, một lúc sau người mẹ mới rụt rè hỏi anh ta: "Sư phụ, con của tôi có thể cứu được không?"

Không ngờ, vị đạo nhân lại thở dài một hơi nói: "Thật kỳ lạ, tôi đã tính toán rất nhiều lần, nhưng con của bà không xảy ra chuyện gì cả."

Mọi người đều ngạc nhiên: "Cái gì?! Không vấn đề gì?!"

Đạo sĩ gật đầu: "Đúng, không có vấn đề!"

Bà mẹ vội hỏi: "Con trai tôi không chạm phải đồ bẩn sao?!"

Vị cao nhân gật đầu: "Không có!"

Cậu ba cầm lòng không được, ngập ngừng hỏi: "Tại sao ấn đường của tôi lại biến thành màu đen? Cơ thể lại còn suy nhược?"

Vị đạo sĩ lắc đầu, nói anh ấy cũng thấy chuyện này kỳ quái, nhưng dù anh ta dùng phép thuật gì để kiểm tra cũng thực sự không tìm thấy vấn đề.

Sự việc này càng ngày càng tà môn rồi.

Đạo sĩ kia cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên đưa ra một đề nghị, có thể ở lại đây làm phiền vài ngày không, anh ta muốn ở đây trấn giữ, xem thử rốt cuộc có tà ma nào không.

Hai mẹ con kia đương nhiên rất vui mừng, nhanh chóng quét dọn phòng ốc, giết gà làm ngỗng, hoan nghênh vị cao nhân này.

Vị đạo sĩ ở lại ba ngày nhưng lại không xảy ra chuyện gì, anh ta cũng thở phào một hơi, nghĩ rằng do bản thân mình nhầm lẫn, liền từ biệt hai mẹ con tiếp tục vân du.

*(Vân du dùng để chỉ các đạo sĩ, hoà thượng đi khắp nơi du ngoạn, dạo chơi)

Hai năm sau, anh ta một lần nữa quay lại nơi này, phát hiện ra viện tử này đã hoang tàn quá rồi.

Anh ta hoảng sợ vô cùng, lập tức tìm hàng xóm bên cạnh hỏi thăm, biết được sau khi anh ta rời đi không lâu, trong nhà này liền bị oan quỷ đòi mạng. Trong một đêm, tiểu tử kia cả đầu đều bạc trắng, thất khiếu chảy máu, chết rất thê thảm.

Vào ngày thất đầu của cậu con trai, bà mẹ đốt thư thông báo trúng tuyển và hành lý cậu ấy đã mua trong sân nhà, cũng tại cây táo tàu già kia mà treo cổ tự vẫn.

Cốc sư phụ thở dài: "Lúc đó tôi còn quá trẻ, cũng quá tự tin, thực sự thì tôi nên ở lại thêm vài ngày nữa."

Tôi vỗ nhẹ vai ông ấy, muốn nói gì đó để an ủi, lại không biết nên nói sao mới phải.

Cốc sư phụ nói tiếp: "Tiểu tam tử đó là bị kết âm hôn. Tiền được gói trong bao đỏ, là tiền hồi môn của người chết, bảy sợi tóc của cậu ấy là sính lễ, quấn vào người hình nhân tượng trưng cho sống chết cũng không chia lìa, nhận mẹ đỡ đầu xem như là lời của bà mối, đập đầu là nhờ trời đất chứng giám, mối âm hôn này thực sự làm quá gọn gàng!

Khi đó tôi nhìn thấy đường hôn nhân của tiểu tam tử phúc phận quá mỏng manh, không ngờ tới lại là âm hôn, hơn nữa còn là âm hôn với người chưa chết! Người còn chưa chết, đương nhiên không thể tìm được vấn đề, chỉ khi cô gái kia chết đi, cậu ta sẽ đến Hoàng Tuyền theo hôn ước!"

Cốc sư phụ nắm chặt ly rượu, ly rượu bị ông bóp vỡ nát, mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay, từng giọt từng giọt máu thi nhau chảy xuống.

Cốc sư phụ thở dài: "Sau đó tôi có tìm được bà mối kia, nhưng cũng không làm được gì, bà ta chỉ là người trung gian, đối phương có lai lịch quá lớn, tôi đã tìm mười mấy năm cũng không tìm được, là do tôi quá vô dụng!"

Cuối cùng ông ấy nói: "Sau này, tôi mua lại ngôi nhà đó. Tôi nợ họ bốn ngày, nên sẽ ở cùng họ bốn mươi năm…

Cuối cùng ông ấy gục xuống bàn, mấy cái chậu đổ nhào xuống đất, kêu loảng xoảng trên mặt đất, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi xuống càng thêm cô quạnh và thê lương.

Gió thu se lại, khí trời lạnh dần, nhạn bắc cũng bay về phương Nam.

Tôi đột nhiên rất muốn uống rượu, tôi rót ba ly rượu, một ly kính trời đất, một ly kính hai mẹ con đó, một ly kính Cốc sư phụ...