[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 4



Anh nghĩ rồi liền nhanh chóng xuống xe, nhà cũng không dám về, cứ thuận theo con đường cũ từng bước từng bước đi ngược lại, chỉ cảm thấy xung quanh đều là sương mù dày đặc, lạnh lẽo thật sự, giống như có thứ nào đó đang xì xầm bên tai anh nói một điều gì, anh nghe rồi cũng chẳng dám quay đầu, cứ vậy mà đi thẳng về phía trước.

Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng thấy ngọn đèn đường phía trước, sau đó dần dần có lại chút hơi người, anh thở phào nhẹ nhõm, mới biết là anh đã giữ được cái mạng nhỏ này rồi.

Nhưng mà, câu chuyện đến đây vẫn chưa hết.

Sau khi Bạch công tử về đến nhà, trước là ghim sạc vào điện thoại, muốn gọi cho vị cao nhân để nói lời cảm ơn, nhưng phát hiện ra bên đó làm sao cũng không nghe máy. Anh hiểu được là, trước đó ông từng nói qua, ông nợ anh một món ân tình, giờ món nợ đó đã trả xong rồi, sau này có thể sẽ không bắt máy của anh nữa.

Anh nhớ mang máng tới khúc cuối vị cao nhân đó có dặn anh phải chú ý tới những chuyện gì, mà lúc đó anh căng thẳng quá, nên chẳng nghe rõ được nữa.

Tính gọi để nói lời cám ơn rồi sẵn tiện hỏi luôn, kết quả là đầu dây bên đó bị ngắt mất rồi.

Anh suy nghĩ một hồi, vẫn là không dám nói với người nhà anh, sợ lỡ người nhà nổi giận, đem anh đưa về bên Nam Dương, thì sẽ quản giáo nghiêm ngặt hơn, những ngày tháng tốt đẹp cũng không còn nữa.

Nhưng anh cũng chẳng ngốc, biết chắc là lần này vào nghĩa địa đều bị người ta tính kế hết rồi, anh không dám nói lung tung với người ngoài, chỉ tìm những người biết rõ ngọn ngành, kể với họ rằng mấy ngày trước anh ở nghĩa địa hình như đã làm chút chuyện không sạch sẽ, hỏi họ bây giờ anh nên làm sao đây?

Ba cái loại chuyện này, trước giờ cũng chỉ là nghe nói chứ chưa ai gặp qua, nếu thật sự có gặp được chuyện như thế, thì cũng rất khó đấy, có người bảo cậu mau mau đi chùa cúng kiếng, có người kêu phải làm pháp sự, còn có người nói mời đạo sĩ bắt ma, cách nào cũng có cả.

Vào lúc này, có người bản địa Tô Châu tên Hách Vận liền nói, anh ta có ông chú từ nhỏ đã xuất gia, là một tri khách* của cổ tự cao danh đỉnh đỉnh ở Tô Châu, không bằng ngày mai đi tìm ông ta hỏi thử xem như nào.

Bạch công tử không hiểu tri khách là gì, Hách Vận liền giải thích, ngôi chùa này thì cũng như một công ty vậy, cũng phải có người đứng đầu, phải có người quản sự cụ thể, còn phải có người điều phối quan hệ với chính quyền, rồi người phụ trách tiếp đón những vị khách hành hương.

Tri khách ở đây chính là khách “tri kỷ”, phải biết tiếp đãi thật tốt, bảo vệ quyền lợi cho các vị khách lớn (chính phủ/khách hành hương), sắp xếp cho các thí chủ hoặc khách hành hương chỗ ở nghỉ ngơi, rồi sắp xếp làm pháp sự không chừng, cũng do tri khách lo liệu, là trụ cột của các miếu thần và người trong thế gian này.

(Ý là nói những người đi làm tri khách là để tiếp đãi những người hành hương hoặc người dân nếu họ cần làm pháp sự hay gì gì đó thì đều thuộc quyền quản lý của tri khách.)

Bạch công tử nghe xong liền mừng rỡ, nói: Cái tôi muốn chính là cái này! Tôi sẽ không khiến cho chú anh khó xử, bên phía tôi sẽ quyên một chút hương hỏa, để các đại sư giúp tôi làm một trận pháp sự!

Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch công tử liền tắm rửa thay đồ, đi theo Hách Vận đến tu viện đó.

Đây là một cổ tự ngàn năm tuổi, trong thời nhà Đường nơi này là một cổ tự nổi tiếng thiên hạ, dương khí ngàn năm không tan, cho đến tận bây giờ vẫn cao danh đỉnh đỉnh.

Hách Vận dẫn theo Bạch công tư tránh những du khách, đi gần bảy tám vòng thì đến một căn phòng thiền, tìm được chú của anh, liền đem câu chuyện đại khái kể cho ông ấy nghe.

Ông chú gật gật đầu, cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện lớn lao gì, tu viện là nơi để phối hợp giữa nhân gian và ma giới, nếu ma quỷ muốn đến nhân gian hại người, bọn họ phải có nghĩa vụ trừ ma. Huống hồ chi cháu trai của mình cũng nói rõ, vị Bạch công tử này là đại gia tộc ở Tô Châu, lần này đến nếu có thể kết được thiện duyên, ngày sau mỗi năm cũng sẽ cung phụng hương hỏa không ít.

Nhưng mà những chuyện như này, thì cũng nên ghé qua chỗ của trụ trì để hỏi một tiếng, dù sao thì làm một trận pháp sự lớn phải có sự phối hợp của đích thân trụ trì.

Anh ta nhìn Bạch công tử rồi gật đầu, sau đó liền đi vào trong nội viện đến chỗ trụ trì thương lượng.

Mọi người đều tưởng rằng chuyện này cứ vậy mà kết thúc, nhưng không ngờ nửa năm sau, vị tri khách đó đã không còn lộ diện nữa.

Cho đến một ngày trời muốn sập tối, tu viện sắp đóng cửa, đột nhiên có một chú tiểu đi tới, tay cầm một bức họa, nói là sư thúc (tri khách) kêu cậu chuyển giao cho Bạch công tử, đây là một bức họa do phương trượng đích thân vẽ, kêu anh treo ở trong phòng, lãnh ngộ thật kỹ, có thể bảo bình an. Còn những thứ khác, thứ lỗi cho tu viện này quá nhỏ, không thể làm gì nhiều hơn, vẫn mong Bạch công tử tìm một cao nhân khác.

Lần này không chỉ là Bạch công tử, đến Hách Vận cũng bị khiếp sợ không nhỏ, mọi người vội vàng tạm biệt nhau, về đến nhà, mở bức họa ra xem, lại bị dọa cho một phen nữa.

Hách Vận cảm thấy có gì đó lạ lắm, anh ta cũng là người nhiệt tình hiếm có, bản thân cảm thấy không ổn, nên đã cố tình gọi điện cho cha mình, nhờ cha mình đi đến tu viện thăm hỏi một chuyến.

Nhưng không ngờ, cha anh ta đến tu viện rồi, ông chú vẫn kiêng kỵ không gặp, nói ra một số câu chẳng rõ ràng lại còn rất khó hiểu, hồi sau mới nhắc nhở vài câu, nói Bạch công tư là bị người ra gài bẫy rồi, người gài bẫy cũng có một chút công lực, nhưng mà bối cảnh lai lịch thâm hậu, đối với tu viện của họ còn có ân tình hương hỏa, cho nên các trưởng lão không tiện ra mặt.

Người xuất gia luôn nói từ bi duyên phận, nếu như đã gặp phải rồi, cũng không thể không quản được, ông đã chỉ đường cho Bạch công tử, giờ chỉ xem anh có thể hiểu được hay không thôi.

Nói như vậy, chuyện này nếu muốn giải quyết, thì lời giải đáp nằm trong bức họa đó.

Ai ngờ khi mở bức họa ra, mọi người đều ngẩn ngơ cả.

Bạch công tử nghĩ rằng, trong bức họa của vị hòa thượng này đều là đồ trong phật môn, ví dụ như tu viện, kinh văn hoặc là chuông đồng, cá gỗ vân vân... để tránh những thứ tà ma, nhưng không ngờ ông lại vẽ một cái bàn, trên cái bàn đặt một bát trà, trong bát không có nước mà có một con tằm trắng múp.

Mọi người đều mơ hồ, đây có nghĩa là gì?

Vả lại theo ý của tri khách nói, bức họa này phải tham khảo thật kĩ, mới có thể bảo bình an, nếu như không lãnh ngộ thì vẫn là chưa được.

Lần này thì khó cho Bạch công tử rồi, cái thứ này thì phải giải làm sao chứ???

Không lẽ có nghĩa là lấy con tằm để pha trà, ắt có thể giải họa, đây không phải là nói nhăng nói cuội sao!!!

Đều nói rằng, ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng*, nhưng ở đây chỉ toàn là người ăn chơi ngủ nghỉ, làm gì có đứa nào hiểu chuyện chứ?

(Ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng: trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy.)

Mọi người nhốn nháo tận nửa ngày, cuối cùng cũng đem bức họa đó tìm người giải đáp, họ trực tiếp đi đến phố Quan Tiền, nơi náo nhiệt nhất của Tô Châu, bao hết cả trà lâu, lấy bức họa này trưng ra, cầu cao nhân đến giải, giải được sẽ trọng thưởng ngay sau đó.

Kết quả không ngờ là, bức họa vừa được treo lên, thật sự đã đem đến cho họ một nhân vật truyền kỳ.

Bọn họ ai nấy đều không còn cách gì, chỉ biết đem bức họa này treo trên một trà lâu của phố Quan Tiền thôi.

Phố Quan Tiền ban đầu là địa điểm náo nhiệt đầu tiên ở Tô Châu, đồng thời cũng là nơi tọa lạc của ngôi chùa cổ “Huyền Diệu Quan”, vì vậy, hàng ngày dòng người qua lại đông đúc, thu hút khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới, thổ dân địa phương đã được không ít ẩn sĩ cao nhân đến thăm.

Cho nên cái tên “Quan Tiền”, nói tới chính là “Huyền Diệu Quan” ở con phố thứ nhất.

Bạch công tử vốn là một diệu nhân, anh không chỉ tuyên bố trọng thưởng, còn bao cả một tòa trà lâu, ai ghé qua đây đều được tán dóc và uống trà miễn phí, lập tức thu hút được một đám người.

Mọi người đang bàn tán xôn xao về bức họa, đột nhiên bên cạnh chợt phát ra giọng nói trong trẻo của một người con gái: “Sao lại có người đem một con sâu treo lên vậy?”

m thanh đó không lớn, nhưng lại nghe được rất rõ ràng và thanh thoát kiên định, giọng nói chuẩn xác truyền đến tai từng người, như đang ở bên cạnh mọi người để nói chuyện vậy.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một cô gái ngoại tộc mặc bộ trang phục của Miêu Cương*, từ con phố bên kia bước qua.

(Miêu Cương: Từ này được sử dụng nhiều ở thời nhà Minh, nhà Thanh, là chỉ khu tập trung dân cư Miêu tộc phía Tây Nam của Trung Quốc, Miêu Cương được tổng quát bao gồm Vân Nam, Tứ Xuyên, Quý Châu, Hồ Nam, Trùng Khánh, Quảng Tây và các bộ phận thành thị khác… còn người xưa gọi “Miêu Cương”, là nói Miêu Tộc cùng các dân tộc thiểu số tập trung lại.)

Ai nấy cũng đều kinh ngạc, cô gái đó cách trà lâu rõ ràng à hơn hai ba chục mét, trên đường người đông chen chúc, cô chỉ vỏn vẹn nói nhỏ một câu, sao lại có thể nghe được rõ ràng như vậy?

Đợi mọi người nhìn kĩ hơn thì cô gái đó như đã lướt qua đây rồi, tuy là khoảng cách không xa, nhưng có làm sao cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, giống như có một lớp sương che đi mất.

Cô gái nhìn bức họa một cái, tùy tiện nói: “Đúng là con lừa đầu trọc mà, giả thần giả quỷ!”

(Câu này thì ý nói cô gái mắng người vẽ tranh là sư trụ trì, do mắng chửi tăng ni nên mình xin không giải nghĩa rõ hơn nữa nhé, biết đại khái vậy là được rồi nhen!!!)

Cô vừa nâng tay lên, liền có một thứ gì đen thui bay đến trên bức họa, vừa hay lại rơi vào chỗ bát trà, đậy con tằm trắng múp đó lại.

Lúc này có người cùng ngành kêu lên: “Câu đố đã được giải rồi!”

Mọi người vội vàng hỏi: “Giải như nào?”

Người đó nói: “Mọi người nhìn xem, trên bức họa có cái gì đang nằm đó!”

Mọi người đồng loạt chuyển tầm nhìn sang bức họa, mới phát hiện trên đó là một con sâu to bằng bàn tay, khắp người đầy lông lá, mà cả thân mình trên dưới đều vằn vện đỏ ngầu, nhìn cực kỳ hung dữ và kì quái, chưa bao giờ thấy qua một con sâu kinh dị như vậy.

Người đó lại nói: “Đây không phải là con sâu bình thường, rõ ràng là con sâu độc của Miêu Cương! Vạn trùng hóa cổ* a, vị cô nương này là Cổ Nữ của Miêu Cương đấy!!”

(Vạn trùng hóa cổ: vạn con sâu hóa thành con sâu độc, Cổ Nữ là cô gái nuôi sâu độc.)

Mọi người đang nhốn nháo khen ngợi: “Trong bức họa có chữ <Mãnh> dưới bát trà, phía trên có chữ, gộp lại là thành chữ <Cổ> rồi.

Bạch công tử cũng là người từng gặp qua thế sự, lập tức để tách trà xuống, anh nói: “Cô nương xin dừng bước”, rồi mời cô vào để đàm đạo.

Cô gái đó không chút do dự, tiếp tục đi về phía trước.

Cũng không biết di chuyển như thế nào, nhưng cô ấy đã nhanh chóng luồn qua dòng người đông đúc, chuyển mình liền bước vào Huyền Diệu Quan.

Bạch công tử cuối cùng cũng gặp được vị cao nhân sống rồi, tất nhiên sẽ không để cô thoát, lập tức hô to: “Đuổi theo!”, một đám người nhanh chân chạy về phía cô gái đó.

Đợi tới lúc họ chạy đến tu viện rồi, thì thấy cô gái đó đã bước vào đại điện.

Bạch công tử đang muốn xông vào, thì Hách Vận liền la lên: “Đừng vào đó!”

Thì ra Hách Vận này là do từ nhỏ chú mình đã xuất gia, cũng am hiểu một chút quy tắc trong tu viện.

Tu viện này thường là có ba cánh cửa, chính giữa là cửa chính, trái phải mỗi bên một cửa.

Du khách tham quan, tăng ni, phải dựa theo hai cửa phụ mà vào, không được đi cửa chính, cũng không được giẫm vào bậc cửa, đây đều là cấm kỵ.

Cửa chính này không phải dành cho người phàm đi đâu, chỉ những phương trượng có địa vị cao nhất trong tu viện, sáng chiều giảng kinh phật mới có thể đi.

Phương trượng thì khác với sư trụ trì, phải biết là, tại Trung Quốc, cái miếu chùa nhỏ không được kêu là phương trượng, chỉ có những nơi danh miếu cổ tự mới có thể xưng hô thành phương trượng, mà nhưng nơi này còn phải có chính phủ công nhận thì mới có hiệu lực.

Nhưng mà anh ta ở phía sau nhìn thấy rõ mồn một, cô gái này không chỉ đi xấn xấn vô cửa chính, mà trước khi vào còn giẫm lên bục cửa một cái.

Nếu mà nói có một số người không hiểu quy tắc, có đôi lúc cũng sẽ vô ý mà làm như vậy, nhưng mà Hách Vận thật sự đã thấy mọi thứ thật rõ ràng, người đi bên cạnh cô gái đó, khuôn mặt hiền hậu, chính là sư trụ trì của Huyền Diệu Quan chứ còn ai nữa.

Trụ trì đích thân tiếp đón, nghênh ngang đi từ cửa chính vào, còn cố ý giẫm vào bục cửa, chứng minh rằng cô gái này có địa vị sánh ngang phương trượng của Huyền Diệu Quan, một trong tứ đại đạo quán của Trung Quốc.

Vậy mà cô ấy còn cố ý giẫm lên bậc cửa, rõ ràng là cố tình làm vậy mà, điều đó cho biết đôi bên đã có giao tiếp qua rồi, cô gái này… có khả năng là đến làm loạn đây!

Một cô nương tuổi còn trẻ, đem theo một con sâu độc, ngàn dặm xa xôi từ Miêu Cương đến đây, muốn đến làm loạn tứ đại đạo quán của Trung Quốc, nơi lưu truyền Huyền Diệu Quan ngàn năm không đổ, mà đối phương lại tỏ vẻ cung kính cực kì…

Cô gái này, cuối cùng là có lai lịch gì đây!

Bạch công tử cùng đám người bọn họ đều biết là gặp phải cao nhân rồi, sao mà dám có nửa phân bất kính chứ, cho nên đã nghiêm túc đứng trước cửa Huyền Diệu Quan, đợi cô ấy bước ra.

Họ đợi tới lúc mặt trời lặn, cô gái đó mới từ từ ưu nhã đi ra.

Bạch công tử liền đi đến trước mặt cúi người nói: “Xin đại sư cứu mạng!”

Cô gái đó đưa mắt nhìn anh, hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”

Bạch công tử nói: “Không lâu, không lâu, chỉ có hai canh giờ thôi. Không dám quấy rối đại sư xử lý chính sự!”

Cô ấy tùy tiện đáp: “Cũng không có chính sự gì, chỉ là qua đây lấy vài thứ của sư tổ để lại, thuận tiện thu một chút lãi. Mười phút đã xong việc rồi. Ta thấy các người đang đợi ở ngoài đây, cho nên ở lại ngủ một giấc.”

Bạch công tử: “...”

Cô gái đó lại nói: “Phạt ngươi hai canh giờ, cứu được ngươi một mạng, không lỗ đâu.”

Cô đưa tay, con sâu vốn dĩ đang nằm trên bức họa đột nhiên bay lên, đảo quanh một vòng khắp người của Bạch công tử, rồi đậu lên phía dưới ngực anh, cắn mạnh vào đó, ngay lập tức có một cục máu đen vọt ra ngoài.

Bạch công tử đau đớn gào lên, anh biết rằng đây là đang cứu mạng anh, cho nên đã cắn răng chịu đựng, động cũng không động.

Sau khi con sâu đó cắn anh, liền lập tức rời ra, bay ngược lên bả vai của cô gái, lười nhác nằm trên đó, nhìn cũng không thèm nhìn Bạch công tử một cái.

*Con sâu trảnh tró:)*

Đám người xung quanh Bạch công tử cuống cuồng đỡ lấy anh để băng bó vết thương.

Hách Vận cũng am hiểu một chút pháp thuật, cúi đầu nhìn đống bầy nhầy dưới đất, mới phát hiện ra đó không phải là máu đen, mà là một bầy những con sâu màu đen đang chi chít hút lấy đốm máu tươi, rất kinh dị và khủng khiếp.

Lúc đó Bạch công tử mới biết là, thì ra chính mình đã bị trúng Miêu Cổ và được cô gái ấy cứu lấy anh.

Anh làm gì còn tâm trạng quan tâm đến những thứ khác chứ, ngay lập tức quỳ xuống đất, cảm tạ đại sư cứu mạng tri ân.

Cô gái đó lắc lắc tay, nói Bạch công tử còn có các linh vật khác bảo vệ, cho dù hôm nay cô không ra tay cứu giúp, chịu giày vò vài ngày, thì nghiệp chướng đó cũng sẽ tự biến mất thôi, không cần phải cảm ơn cô đâu. Lần này cô ra tay cứu giúp, là muốn nhờ vả Bạch công tử một chuyện.

Bạch công tư liền tỏ thái độ chính nghĩa đáp: "Không cần biết phải lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần đại sư dặn dò, dù có tan xương nát thịt đều không sợ!"

Cô gái bật cười: “Không nghiêm trọng đến thế. Năm nay, anh sẽ gặp được một nam nhân rất thích nói những lời nhảm nhí, cứ nói với anh ta là, tôi ở Bạch Ngọc đợi anh ấy…”

Bạch công tử chợt rùng mình: “<Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Thập Nhị Lâu Ngũ Thành, Tiên Nhân Phủ Ngã Đính, Kết Phát Thụ Trường Sinh>. Đây là con đường thành tiên trong truyền thuyết, có thể giúp ta trường sinh đây mà!”

(Bạch Ngọc Kinh là nơi ở của thượng đế.)

Bạch công tử vội vàng hỏi: “Thử hỏi người đó quý danh là gì?”

Cô gái lại nói: “Không cần hỏi, thiên hạ có những lời nhảm nhí ba phần thì anh ta đã chiếm hết hai phần rồi, anh chỉ cần gặp được anh ta, thì sẽ nhận ra ngay thôi.

Trong lúc nói chuyện, giọng nói càng lúc càng nhỏ, mọi người mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, cô gái đó đã đi rất xa rồi.

Bạch công tử biết là duyên phận đến đây đã tận, cuối cùng cũng hô lên một câu: “Không dám hỏi danh tánh của đại sư, tôi sợ người đó sẽ không biết đấy!!!”

Cô gái đó chợt khựng lại, sau đó một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới tai của Bạch công tử: “Nam Cương, Vu Sinh Nhất.”