[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 5: Hoàng Hà huyết đỉnh (P1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tổ tiên của bạch công tử, đó là câu chuyện của Biệt bảo nhân mang trong mình tuyệt kỹ.

Các mối làm ăn của nhà họ Bạch đều phân bố khắp Đông Nam Á, nước Thái đầu tư vườn cao su, Singapore đầu tư ngân hàng, India có xưởng gia công, gia thế thật hiển hách.

Người của đại gia tộc, ai nấy đều thích nghiên cứu những thứ thần bí, còn anh thì chỉ thích nghiên cứu những cái đỉnh cổ, khắp mọi triều đại, đa dạng các kiểu, sưu tầm đầy cả nhà.

(Cái đỉnh: là cái vạc, người xưa gọi là cái đỉnh, cái đỉnh cổ là cái vạc thời xưa, gồm ba chân hai tai.)

Bạch công tử không chỉ thích tham gia những cuộc đấu giá khác nhau để sưu tầm đỉnh, mà còn ra giá cao để mua những chiếc đỉnh từ nước ngoài, thậm chí còn mua cả các loại đỉnh từ những kẻ trộm mộ hằng năm.

Có một lần, anh đang giao dịch với một đám trộm mộ, bị người ta tính kế, xém chút nữa là mất mạng rồi, cũng may là lúc đó có một người bạn của tôi tại hiện trường, là Tiểu Bàng mở tiệm đồ cổ tại Phan gia viên xuất hiện, cứu anh ấy một mạng.

Đám người trộm mộ đó, rất tàn ác, ra tay là muốn lấy mạng người, không để ai sống cả. Đem người mua giết chết, rồi kiếm đại chỗ nào trong cổ mộ chôn đi, có bị đào ra thì cũng chỉ nghĩ là xác cổ thôi.

Bọn chúng chẳng thèm quan tâm đến lai lịch của bạn đâu, đa phần họ đều là những nhân vật hắc hóa*, phải có người quen dẫn vào, nếu chúng phát hiện có gì đó không ổn thì lập tức lấy mạng mình như chơi.

(Hắc hóa là từ ngữ của văn hóa ACGN, từ này nói đến một nhân vật bị thay đổi tính cách và trạng thái tinh thần, mình cứ hiểu là trở thành người xấu nhé 3)

Đám trộm mộ dám đắc tội với công tử ca chứ không dám đắc tội với Tiểu Bàng, không có cách nào vì Phan gia viên chỉ có mấy căn đó, những thứ được trộm ra đều cần phải có chỗ để phi tang, cho nên đã nể mặt của Tiểu Bàng, tha cho anh một mạng.

Cứ như vậy, mấy người bọn họ cũng tính là quen biết rồi, suốt ngày cùng nhau ăn uống chơi bời, quan hệ cũng tốt lắm.

Tính tình của Bạch công tử trầm ổn, thận trọng, xử sự không hoảng, chỉ có khi gặp được đỉnh cổ thì sáng mắt, đến mạng cũng không cần nữa.

Chúng tôi cũng không hiểu, có câu cà rốt và bắp cải, mỗi người mỗi sở thích, còn về phần anh ra, thì thật là có chút bất thường, nhất định phải có chuyện gì đó. Nhưng có vài lần hỏi đến hoặc khiêu khích anh, anh đều cấm kỵ không hở miệng, chết cũng không muốn nói ra nguyên nhân.

Chúng tôi cũng không tìm hiểu thêm nữa, sau này có lần anh uống hơi quá chén, tôi liền mượn rượu để gặng hỏi anh, anh mới miễn cưỡng nói ra ngọn ngành của đỉnh cổ với gia tộc của anh.

Hóa ra gia tộc anh bắt đầu giàu có đều do một cái đỉnh cổ, nói chính xác hơn là người ở trong cái đỉnh cổ đó.

Có thể, người đó không hẳn là người, mà có thể là một vị thần hoặc một ác quỷ.

Lúc đó là trước giải phóng, quân phiệt cát cứ, đời sống người dân không được tốt, nhiều nhân sĩ cũng dồn dập xuất quan, hành tẩu giang hồ.

Ông cố của Bạch công tử, chính là loại người đó, ông là một “Biệt bảo nhân”.

Cái gọi là “Biệt bảo nhân”, chính là một nghệ nhân hành tẩu giang hồ, biết chút võ công, biết đẽo gọt tiếng lóng, xử sự tàn độc điêu luyện, ánh mắt cay nghiệt, đi khắp nơi để tìm tòi bảo vật.

Biệt bảo nhân là những người khách độc hành, làm việc không hạn chế một kiểu, nhìn thấy cổ mộ liền trộm mộ, nhìn thấy mỏ vàng liền trộm vàng, gặp phải miếu chùa cổ treo bảo vật ở đại điện, cũng sẽ thành phi tặc, canh đêm khuya vào cắp mất, có thể xem như nhân vật Yến Tử Lý Tam*

(Yến Tử Lý Tam: Một nhân vật nhân gian trong phim “Yến Tử Môn”.)

Câu chuyện này xảy ra ở sông Hoàng Hà, đoạn Hà Nam.

Năm đó, trên sông Hoàng Hà đã phát sinh ra một chuyện rất kì quái.

Hạ lưu của sông Hoàng Hà bị đứt đoạn, toàn bộ nước của Hoàng Hà đều trở thành màu máu tươi, vừa đặc vừa nhớt, cá tôm trong nước chết hết, nổi lềnh bềnh trên mặt sông, nhìn cực kinh dị.

Hoàng Hà lưu huyết là điềm báo đại họa, có rất nhiều băng cướp và lừa đảo nhân cơ hội này tung những tin đồn thất thiệt, lừa gạt tiền của, báo hại đến người dân hai bên sông đều tẩu tán tứ phía, hoang mang lo sợ.

Chuyện này đã kinh động đến vị Biệt bảo nhân.

Người này họ Bạch, ông nghe được chuyện, biết chắc là dưới dị tượng đó nhất định sẽ có đại bảo vật ra lò, cho nên ngày đêm lên đường, vội vàng đi đến đó.

Nhìn từ xa, chỉ thấy phía dưới bầu trời trăng sao, nước Hoàng Hà đục ngầu, chất nước màu đỏ sẫm, vừa thối vừa khó chịu.

Những đốm trắng trắng trong huyết hà, đều là những con cá tôm đã chết đang thối rữa trong nước. Ánh trăng màu đỏ ảm đạm chiếu lên mặt nước, đáy sông như đang chuyển động những dòng máu, có chút quái dị khó tả.

Nhìn xung quanh tứ phía, phát hiện ra khúc sông Hoàng Hà này ẩn giấu trong một hẻm núi lớn, đi vòng qua hẻm núi vài vòng, cuối cùng chảy vào một mạch sông ngầm của hẻm núi.

Dòng nước trước khi tiến vào con sông ngầm thì vẫn còn bình thường, nhưng khi ra ngoài rồi liền biến thành huyết hà.

Xem ra, vấn đề nhất định là xuất phát từ khúc sông ngầm đó.

Thường nói người tài giỏi thì gan cũng lớn, ông lúc đó liền sử dụng những thủ pháp như phân thủy định bảo, trụy sơn thám huyệt, tìm cách từ từ tiến vào con sông ngầm từ hẻm núi.

(Phân thủy định bảo, trụy sơn thám huyệt: dò tìm kĩ càng mực nước sông và núi để tìm cách đi vào sông ngầm.)

Vào được sông ngầm, ông kinh ngạc phát hiện ra, nguyên dãy núi bị người ta khoét rỗng hết cả rồi, bên trong được thiết kế thành một con đường thủy đạo rất tinh xảo, dẫn xuống đáy núi.

Vì vậy, ông dùng dây thừng để thuận theo đường nước đi vào trong, phát hiện ra dưới đáy núi lại ẩn giấu một vực thẳm không thấy đáy.

Nước sông Hoàng Hà chính là chảy vào vực thẳm đó, rồi từ những đường nứt trào ra từ bên trong, chính là dòng nước màu huyết đỏ đó.

Xem ra, vấn đề xuất phát từ dưới vực thẳm này rồi.

Thế là ông cột chặt dây thừng, thuận theo vực thẳm đó mà trèo xuống, càng sâu, thì càng cảm thấy lạnh, đợi tới lúc đã mò xuống được hơn một nửa, nguyên người cảm thấy như đã phủ một lớp băng, đến nỗi tóc và lông mi đều phủ một lớp sương trắng mỏng.

Ông lại trượt xuống không biết bao lâu, cuối cùng cũng không chịu được, đánh vài que diêm ném xuống dưới.

Những que diêm cứ thế mà rơi xuống, đột nhiên ông phát hiện dưới vực thẳm đó có thêm một vật gì đen xì xì, như một con thú nhỏ đang lạnh lùng nhìn ông vậy.

Ông bị dọa đến khắp mình mồ hôi lạnh, muốn xoay người trèo lên, nhưng nghĩ lại có gì đó không đúng, bèn lấy ra một cây đuốc nhỏ bôi mỡ bò lên rồi bắt lửa, thuận theo chỗ bóng đen đó ném xuống.

Đợi khi ngọn đuốc đó rơi xuống, đôi mắt ông ngưng đọng, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, trong cái vực thẳm không đáy này, cư nhiên lại chằng chịt những sợi dây xích bằng sắt đan xen nhau, những sợi xích đó đang khóa một cái đỉnh cổ cực lớn lại, treo lơ lửng ở giữa vực, dưới ánh sáng của đuốc lửa, tình cảnh này trở nên quỷ dị hơn, thứ ấy như là một con mắt quỷ, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông.

Trước là Hoàng Hà chứa máu, sau là hiệp cốc âm động*, núi lớn bị người ta khoét rỗng, vực sâu không đáy vô tận, mọi thứ ở đây đều như được sắp đặt sẵn hết vậy.

(Hiệp cốc âm động: hẻm núi, những hang động tăm tối.)

Suy đi nghĩ lại, ông vẫn quyết định xuống dưới khám phá đỉnh, nếu không thì ông sẽ hối hận suốt đời mất.

Nghĩ vậy, ông liền lấy ra hỗn hợp những sợi lông bò và vỏ cây tóc người đặc chế thành sợi dây thừng bách kim, một đầu dùng móng vuốt sắt cố định vào khe của vực thẳm, một đầu cột chặt lấy thắt lưng trên người mình, nhẹ nhàng thận trọng trèo xuống, muốn khám phá chiếc đỉnh cổ thực hư thế nào.

Xuống không sâu lắm, thì cảm thấy phía dưới đang truyền đến một luồng khí nóng, như là một hố lửa cực lớn vậy.

Nhưng cái nơi ở giữa vực sâu, lại vù vù toát ra khí lạnh, trước ngực ông lạnh băng, sau lưng lại nóng hổi, lúc lạnh lúc nóng, cảm giác kì lạ đó thật sự rất khó chịu.

Cúi đầu nhìn xuống, tựa hồ như thấy được một màu đỏ rực dưới vực thẳm, hơi nóng bốc lên, giống miệng núi lửa vậy, đây có lẽ chính là nguồn gốc của những cơn nóng.

Nhưng trong vực thẳm đó vẫn tỏa ra hơi lạnh xào xạc, lại không biết rõ là nguyên do gì.

Ông từ từ mò xuống thêm vài chục mét, cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu đã là miệng núi lửa, tất nhiên là phải càng xuống dưới càng nóng, nhưng ông lại thấy nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, sự băng giá khoan thẳng vào xương cốt.

Người trong giang hồ hành sự, ắt sẽ có nguyên tắc riêng của mình: Phàm là những thứ không tuân theo tự nhiên, chắc chắn sẽ là chuyện bất thường.

Nhận ra được nhiệt độ xung quanh không đúng lắm, lúc đó, hai tay nắm chặt sợi dây thừng, hai chân quấn lên dây, xoay người quấn một vòng bên trái, rồi một vòng bên phải. Sau đó, bỏ cả tay và chân ra khỏi dây nhìn như một con nhện đang nhe nanh múa vuốt, treo lơ lửng giữa không trung rồi cứ giữ nguyên tư thế đó.

Đây gọi là “Nhện cái đảo bàn tơ”, một thế trận phòng thủ, tấn công kịp lúc, rút lui kịp thời.

(Để giải thích cho hiểu cái con nhền nhện này nè: ý là đôi chân thì quắp chặt sợi dây thừng, còn phần thân thì chúi xuống, sợi dây là ám chỉ sợi tơ mà con nhện cái đang làm thành một bàn tơ lớn á. Ý nói người và dây giống như một con nhện đang treo trên sợi tơ của chính nó vậy. Tấu hài thật sự )

Từ trong người ông lấy ra một hỏa chiết tử, ném xuống vực sâu, tiếp đó ông vặn mạnh sợi dây, cơ thể cũng thuận theo sợi dây mà quay một vòng, mượn ánh sáng của lửa đảo mắt nhìn xung quanh vực sâu.

Cây hỏa chiết tử đó rơi xuống tầm vài mét thì dừng lại, treo lơ lửng, ngọn lửa đang cháy lúc tối lúc sáng, giống như những con ma trơi vậy.

Nhờ ánh sáng của ngọn lửa, ông phát hiện ra rằng, cách vài mét dưới chân đều là những sợi xích ngang dọc đan xen lẫn nhau.

Sợi xích có độ dày như cỡ cổ tay, hai đầu cắm sâu vào thành đá của vực, chi chít dày đặc, đan xen chồng chéo nhau, hình thành một tấm lưới xích sắt độc đáo ngăn cách giữa phần trên và dưới của vực thẳm, khiến cho đồ vật từ trên xuống không được, từ dưới lên không xong.

Ông thử trượt lên màn xích đó, những sợi xích chắc nịch, người có thể giẫm lên mà đi.

Lại nhìn xuống lần nữa, phía dưới vẫn là một mảng màu đỏ, có thể cách miệng núi lửa càng lúc càng gần rồi.

Nhưng trên lưới xích lại tỏa ra khí lạnh bức người, thậm chí còn kết thêm một lớp băng sương dày đặc, cái lạnh giá thấu xương, chính là do những sợi xích đó truyền tới đấy.

Lúc này, chắc là do ông gan lớn tày trời, mới cảm thấy vực thẳm này cổ quái cực kỳ.

Ông định thần lại, bắt đầu phân tích.

Trước tiên, những sợi xích này dùng để làm gì?

Còn tấm lưới chi chít xích sắt này, nói ít cũng có hơn trăm ngàn sợi, dày bằng cỡ cổ tay, từng sợi từng sợi cắm sâu vào thân núi, công phu thực chất không nhỏ đâu nha.

Vả lại, nhìn sự thô ráp và mức độ rỉ sét của xích sắt, e là đã trải qua mấy trăm năm lịch sử, các bậc tiền nhân nếu đã cất công dùng xích sắt phong ấn vực sâu này, hẳn phải có lý do của họ.

Nếu muốn phong ấn cái vực này không cho ai vào, thì vẫn có thể dùng cự thạch để phong ấn miệng vực cũng được mà.

Trong lòng ông chợt run lên, không lẽ cái họ muốn không phải là ngăn cản người đi vào, mà là muốn ngăn cản cái thứ dưới vực thẳm này đi ra?

Dưới đáy là miệng núi lửa, dĩ nhiên độ nóng không chỗ nào sánh bằng, nhưng vì sao những sợi xích sắt này lại lạnh đến thấu xương như thế?

Xem ra, bên dưới vực sâu vừa nóng vừa lạnh, nhất định đang ẩn giấu một vật cực kỳ cổ quái.

Trong lòng ông liền nóng ran lên, nghĩ đến cự bảo dưới đáy, người ta thường nói phú quý hiểm trung cầu*, vì cự bảo đành liều một phen cũng là đáng.

(Phú quý hiểm trung cầu: Sự phú quý là phải trải qua nguy hiểm mới mong cầu có được.)

Nghĩ tới đây, ông lấy ra chiếc cưa kim cương, cưa đứt vài sợi xích, lộ ra một cái lỗ vừa vặn cơ thể mình chui qua.

Lại kiểm tra kỹ càng sợi dây thừng trên người, một tay cầm hỏa chiết tử, một tay cầm một cây tiêm đao tai bò, cẩn trọng từng chút đưa cơ thể mình chui qua lỗ hổng đó. Xuống dưới thăm dò mới biết, xung quanh rét đến thấu xương, gió lạnh phả thẳng lên mặt. Phía trên xích sắt đã rét buốt như vậy rồi, không ngờ phía dưới này còn lạnh hơn ba phần.

Càng xuống sâu càng thấy lạnh hơn.

Lại mò xuống được vài chục mét, cảm thấy như sâu bên dưới vực thẳm có những con dao băng điên cuồng bắn ra, cứ nhằm lên thân người, lên mặt mà phóng tới.

Tận mắt chứng kiến tay chân bị đông cứng lại, đến sợi dây cũng không giữ được nữa, lúc này dưới chân liền khựng lại, rõ ràng là vừa chạm phải thứ gì đó.

Ông hoảng sợ trong lòng, vội vã kéo chặt sợi dây vài lần, ngăn chặn động tác đi xuống.

Ông nhóm lửa lên vài cây hỏa chiết tử, ném thẳng xuống dưới, rồi đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là một màn đen tối vô tận, những cây hỏa chiết tử như sao băng, cứ vậy mà rơi xuống, chớp mắt đã biến mất vĩnh viễn trong màn đen tối đó.

Cái lạnh trong vực thẳm vô tận kia, khiến người ta cảm thấy thật hoang vắng cô đơn, cảm giác thế sự khó lường, sinh mệnh thâm viễn, không có điểm dừng, nhất thời làm cho thần trí hoảng loạn, bi ai từ tâm mà đến, toàn thân run rẩy, cơ hồ như muốn rớt xuống đáy vực mà thôi.

Cũng may ông là người có lý trí cực mạnh, ngay lập tức đã định thần lại, dùng dây giữ chặt lấy cơ thể mình.

Lại cảm thấy có gì đó không đúng, bản thân đã vào Nam ra Bắc nhiều năm, trải qua bao nhiêu sinh ly tử biệt, làm sao chỉ một ánh nhìn mà lại có cảm giác vắng vẻ hoang tàn như vậy?

Vực sâu này ắt phải có chuyện kì quái.

Càng nghĩ càng sợ hãi, vực sâu kia như là cái động không đáy, phảng phất có thể hút hết thần khí của con người, khiến cho người ta bất giác liền bị nó hấp dẫn, trong lòng sản sinh ra cảm giác chán ghét cuộc đời, nếu thiếu đi sự kiên định, thậm chí là có thể không cưỡng lại được mà nhảy xuống dưới, lập tức kết liễu mạng sống của mình.

Ông liền vội vàng móc từ trong bách bảo nang* một miếng tiêu thạch*, dùng móng tay cạo một ít phấn đưa lên mũi, mạnh bạo hắt xì vài cái, mới có thể từ thần trí mơ hồ mà tỉnh táo lên một chút.

(Bách bảo nang: túi thần kỳ của doremon đó mọi người ^^)

(Tiêu thạch: diêm tiêu/nitrat.)

Trong vực sâu này thật sự là kì lạ lắm, ông cũng không dám tiếp tục mò xuống nữa, quyết định quay trở lên rồi tính tiếp.

Vừa muốn bò lên trên, đột nhiên dưới chân ông như tiếp xúc với thứ gì đó, không biết là cái gì, liền vội vàng lấy một cây hỏa chiết tử ném xuống dưới xem sao.

Cây hỏa chiết tử đó rơi xuống dưới, vừa hay lại rớt trúng ngay vật đó, khiến ông chỉ kịp nhìn qua đường viền của vật dưới chân.

Vật đó có kích cỡ như một con ngựa, dưới ánh sáng của hỏa chiết tử có thể nhìn thấy nó rất hung mãnh, toàn thân bốc lửa, tựa như con ác quỷ bước ra từ địa ngục thâm sơ, trừng mắt nhìn chằm chặp vào ông.

Ông hét lên một tiếng “Aaaaaa”, lập tức lật người lại, rút ra cây dao tai bò muốn liều mạng, bình tĩnh nhìn một cái, ông không khỏi rùng mình, lông tóc dựng toàn thân, cây dao tai bò trong tay cũng giữ không vững, đột ngột rơi xuống dưới.

Vị biệt bảo nhân đó bị con quái vật dọa cho một phen, mồ hôi tuôn ra khắp người, xém chút nữa là rơi xuống vực thẳm đó rồi.

Trong lúc hoảng loạn, ông gấp gáp tạo tư thế phòng bị, nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy con vật đó xông lên.

Ông định thần, lại nhìn kỹ hơn chút, thân hình của con vật đó hình tròn, dưới ánh lửa của hỏa chiết tử lóe lên một tia màu xanh lục, nhìn rất kỳ quái, trông không giống như là vật sống.

Suy nghĩ một lúc, ông đột nhiên vỗ lên đầu mình, cười thầm mình thật ngốc. Cái thứ tròn trĩnh này không gì khác ngoài vật đó cả.

Nhìn lên trên có thể thấy khẩu huyền* của cái đỉnh được treo ngay phía dưới những sợi xích sắt.

(Khẩu huyền: Với sự trợ giúp của dây thừng, móc, đinh, v.v..., các đồ vật được gắn vào một điểm hoặc nhiều điểm ở một nơi nhất định.)

Ông chậc chậc khen ngợi, lại liên tục ném thêm vài cây hỏa chiết tử, đem toàn thân của cái đỉnh nhìn kỹ một lần, càng nhìn trong lòng càng thấy kinh ngạc.

Dưới ánh sáng của lửa, cái đỉnh cổ xuất hiện một màu xanh ngọc bích. Đây là một chiếc đỉnh đồng đã nhiều năm tuổi rồi, trên thân của đỉnh đã kết đầy những lớp gỉ sét dày đặc, vừa nhìn thì biết là cổ vật rồi - Nhưng chưa rõ có phải từ thời đồ đồng hay không. Nếu thật thì đúng là chuyện lớn!

Phải biết là, người xưa coi đỉnh như một vật linh thiêng, thường được vua chúa dùng để bói toán hoặc tế lễ mới sử dụng đến, địa vị của nó rất cao.

Kỹ thuật luyện đồng thời xưa còn non nớt, việc nấu một thứ gì đó cao bằng nửa thân người là cần sự góp sức của hàng trăm người cùng làm.

Một cái đỉnh đồng to lớn như vậy, e là phải huy động lực lượng toàn quốc mới có thể chế tạo ra, được xem là một món thần khí của đồ cổ thời xưa rồi!

Nhưng cái hấp dẫn hơn chính là, cái đỉnh này vì sao lại bị những sợi xích treo ở đây?

Trên cái đỉnh có đậy một cái nắp, không lẽ trong đỉnh có chứa đựng thứ gì sao?

Sự việc đã đi đến nước này rồi, ngọn lửa đang cháy trong tim khiến ông ngứa ngáy, dù cho phải bỏ mạng, cũng phải tận mắt chứng kiến trong cái đỉnh đó thật ra là có cái gì!

Kế hoạch đã định, trong lòng cũng bình tĩnh được một chút, biết là người xưa đã tốn không ít công sức mới có thể khóa được cái đỉnh cổ này tại đây, nên chắc chắn phải có công dụng của nó.

Nói không chừng trong cái đỉnh này đang nhốt loại bùa chú thời xưa thậm chí là quái vật, tới chừng đó thả hổ về rừng, phạm phải tội lớn tày trời, lúc ấy thì tiêu mất.

Nghĩ đến đây, ông liền từ bách bảo nang lấy ra một bộ móng vuốt sắt. Cái bộ móng vuốt này được tinh luyện trăm năm từ sắt chế tạo thành hình móc câu đặc thù, giống một thứ có thể dính chặt lấy tay người, phía trên là tám cái nanh sắt có thể dễ dàng hoạt động, có thể dùng sợi dây liền nhau ở phía trên để khống chế móng vuốt đóng mở, rất là tiện dụng, đây cũng là vật dụng cần thiết phải có của những người thủ nghệ để leo cây trèo tường.

Đung đưa bộ móng vuốt trên tay vài vòng, nhẹ nhàng lắc tay, bộ vuốt liền móc vào một sợi xích sắt dày ở đối diện…