[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 6: Hoàng Hà huyết đỉnh (P2)



Ông dùng dây thừng đem móng vuốt cột chặt, thử lại lần nữa, bộ móng vuốt đã bám chắc vào sợi xích sắt rồi.

Ông nắm lấy sợi dây, lấy một hơi dài, cơ thể đung đưa theo sợi dây, giống như xích đu vậy nhẹ nhàng đung đưa qua bên đó.

Đợi tới lúc cơ thể ông đung đưa trong không trung, đột nhiên thả lỏng tay, nhào xuống dưới, hai chân vững vàng đáp lên cái đỉnh đồng cực lớn.

Cơ thể ông đã vững rồi, trước là dùng sức lấy chân đạp mạnh lên cái đỉnh đồng, phát hiện ra cái đỉnh bị những sợi xích khóa lại vô cùng chặt chẽ. Mặc cho ông giày vò cỡ nào, cái đỉnh đồng đó cũng không có động tĩnh gì thì ông mới thấy yên tâm được phần nào.

Lấy cây hỏa chiết tử ra, đợi nó bắt lửa rồi, lại từ phía bên vách đỉnh đồng soi vào nó, phát hiện ra xung quanh mặt đỉnh đều chi chít những minh văn, vừa như con nòng nọc, vừa như con rắn nhỏ, lại giống một bức họa kỳ quái.

Ông nhìn nửa ngày vẫn không hiểu gì, thôi thì soi lên phía trên, xem thử có thể tìm được cái nắp để mở đỉnh đồng này ra không và rốt cuộc bên trong nó thật ra là thứ gì.

Đợi ánh sáng của lửa soi kĩ hơn, thì phát hiện ra có gì đó không ổn.

Nhìn kĩ thêm chút nữa, ông thất kinh biến sắc, hỏa chiết tử trong tay xém tí nữa là cầm không vững rơi xuống vực sâu rồi.

Thì ra đỉnh cổ được chia làm hai loại có nắp và không nắp, đỉnh đồng có nắp là chuyện thường tình, không có cái nào là không có nắp đỉnh và thân đỉnh ghép chặt với nhau hợp làm một.

Thậm chí có nhiều đỉnh còn bị người ta đào ra, mở nắp đỉnh đã niêm phong, phát hiện bên trong lại có nửa vò rượu ngon hơn ngàn năm tuổi.

Còn cái nắp của đỉnh đồng này lại khác với hình dạng của phần thân, đến chất liệu của nắp đều cách biệt rõ rệt - cái nắp này được điều chế bằng thép.

Phải biết là, đồ thép và đồ đồng là hai thời đại khác nhau.

Trước thời chiến quốc, đa phần các vật phẩm đều được nung nấu bằng đồng, vì các mỏ đồng đa số đều lộ thiên và dễ khai thác. Sau thời chiến quốc, các vật phẩm bằng đồng dần dần mới bị đồ thép thay thế.

Nếu đã là sau thời chiến quốc, người xưa cũng sẽ không phí ngàn sức lực tiêu hao trên cái đỉnh đồng cực lớn này để làm gì, cuối cùng lại có cái đạo lý phối cho nó một cái nắp bằng thép?

Trừ phi…. Trừ phi cái đỉnh đồng này căn bản là không có cái nắp, hoặc là bị mất cái nắp rồi, thế hệ sau mới phối cho nó một cái nắp để đậy lại.

Nhưng mà, hậu nhân vì sao lại phải dùng cái nắp bằng thép để niêm phong cái đỉnh cổ này? Không lẽ cái đỉnh này có chứa thứ gì đó không thể nói ai biết sao?

Xem ra, buộc phải khai đỉnh thôi.

Lúc đó ông khẽ dùng sức, vặn người một cái, chân đạp mạnh lên chỗ kết hợp giữa nắp và thân đỉnh.

Cú đạp chân này mà nói, chính là chín chân bò cạp quay. Xoay người, tựa lưng vào cái đỉnh lớn đạp về phía sau. Sau khi một chân đạp lên nắp cái đỉnh, toàn thân mượn thế như con bọ cạp bám lên dây xích sắt, thuận theo dây sắt đung đưa, nhìn xuống quan sát động tĩnh ở trong đỉnh.

Sở dĩ mọi chuyện rắc rối như vậy, chính là vì muốn đề phòng trong cái đỉnh cổ đó sẽ có cơ quan, cũng sợ cái đỉnh này bị niêm phong quá lâu, những thứ trong đỉnh bị thối rữa, sẽ có chướng khí, cát độc, bọ cạp độc vân vân… phi ra làm hại người.

Tương truyền qua những người thủ nghệ của Hoàng Hà, cái đỉnh này không phải là vật phàm, những người khai đỉnh, nhất định phải thật thận trọng và để ý.

Ở thời xa xưa, đỉnh đều là thần khí dùng để tế lễ sử dụng, truyền thuyết nói rằng vật này phương diện giao tiếp giữa người và quỷ thần, là bảo vật của trời. Vì vậy, ngoại trừ việc khắc các loại minh văn* kỳ quái trên đỉnh, người xưa còn cho vào đỉnh nhiều thứ kỳ dị như đầu người, nọc rắn, thiết sa, thiên thạch... chuyện quái gở gì cũng có thể xảy ra được.

(Minh văn: chữ khắc trên đồ đồng.)

Khi ông sử dụng chiêu chín chân bò cạp quay, một chân đá mạnh vào nắp đỉnh, cơ thể lúc đó bay lên rồi treo trên sợi xích sắt, lấy đà vung một cú hướng về sau đạp nó ra.

Sau cái đạp đó, cơ thể đã sớm bay xa vài mét rồi, yên lặng nhìn xem, chỗ cái đỉnh đó lại không có một chút động tĩnh gì.

Lạ vậy ta?

(Ờ thì làm cho đủ trò xong cuối cùng là không mở được đó, lạ ghê ha:)))

Ông trước đó đã kiểm tra qua, nắp đỉnh tuy là được đậy lại rất chắc, phía trên rất sạch sẽ, không hề bị cặn sắt hay nước chì niêm phong lại.

Cú đá lúc nãy của ông có thể đá văng một vật nặng tầm mấy trăm ký đấy, nhưng tại sao đến nỗi nắp đỉnh cũng không đạp ra được???

Ông cúi người xuống, cẩn thận đưa tay sờ nhẹ lên nắp đỉnh, lạnh ngắt cả bàn tay, lúc đó ông mới hiểu rằng, thì ra dưới vực sâu này rất ẩm, hơi nước đọng trên đỉnh đã đông lại thành một lớp băng mỏng, lớp băng làm cho nắp và thân đỉnh liền lại thành một khối, chắc đến nỗi không đạp ra được.

Ông lại lấy ra cây dao nhỏ trong người, muốn loại bỏ lớp băng trên cái đỉnh lớn đó, nhưng lại thấy cái đỉnh quá lớn, tuy là lớp băng không dày, nhưng trì hoãn rất nhiều thời gian đó là điều khó tránh.

Ông lại suy nghĩ, đập tay một phát, trước là cười chính mình quá hồ đồ, đem những đuốc lửa cắm trên sợi xích sắt lấy xuống, dùng lửa đốt bên ngoài vỏ đỉnh.

Lửa bắt đầu cháy, không lâu sau, lớp băng đó tan dần.

Vừa yên tâm được chút, nhưng lại ngửi được mùi máu tanh nồng nặc xộc tới. Trong lòng bắt đầu run, nhìn kỹ cái đỉnh thêm chút nữa, thì thấy được không biết từ lúc nào, trên thân đỉnh đã chảy xuống từng dòng máu màu đỏ, từng vệt từng vệt huyết tươi, thuận theo thân đỉnh bắt đầu chảy dọc xuống, cái đỉnh trang trọng và lộng lẫy của ban đầu, dưới ánh lửa đung đưa, nhìn như cái huyết đỉnh quái dị tà ác.

Thì ra lớp băng trên cái đỉnh lớn, đó không phải do sự ẩm ướt kết thành, mà là có người tạt một lớp máu lên mặt đỉnh.

Lớp máu đông lại thành lớp băng, cho nên đã không ngửi được mùi lạ gì, sau khi bị lửa đốt cho tan ra, từng giọt máu tươi liền nhỏ giọt xuống, mới phát hiện sự kỳ quái trong đó.

Biệt bảo nhân cũng bị một phen hết hồn.

Người xưa vì muốn niêm phong những thứ như cửa đá, cổ mộ, cơ quan, đỉnh cổ, sẽ lóc da của một con ngựa sống, nhân lúc còn máu me lã chã thì dán vào chỗ hở trên cái đỉnh lớn.

Da thú gặp lạnh sẽ rút lại, khiến chỗ hở dính thật chắc, lâu rồi trở thành một miếng keo màu đen chặt chẽ, muốn gỡ cũng không tài nào gỡ được. Nhưng trực tiếp tạt máu lên mặt đỉnh như vậy, thì thật sự là chuyện lạ chưa bao giờ nghe qua.

Ông đem những huyết băng đó làm tan đi hết, xác nhận chỗ hở đã không còn vật gì trở ngại, rồi đem những đuốc lửa treo lại lên sợi xích sắt, dùng hết sức lực, đạp mạnh cái nắp của đỉnh cổ qua bên kia.

Đồng thời, cơ thể ông như đang chơi xích đu vậy, đung đưa qua lại.

Chỉ nghe được một tiếng “ken két…”, cái nắp đỉnh cực lớn cứ theo đó mà rơi xuống vực sâu.

Cái nắp đỉnh rơi xuống không lâu, liền nghe được tiếng va vào thành đá, cùng tiếng vang vọng khi rơi xuống, bên dưới đã truyền đến không biết bao nhiêu tiếng vang buồn bã “ting, ting, tong, tong…”

Biệt bảo nhân đang giữ cơ thể mình trên bàn xích, hai tay nắm chặt lấy những sợi xích, đem cây dao tai bò ngậm lên miệng, trân mắt nhìn kỹ cái đỉnh lớn đó, xem thử bên trong sẽ xông ra thứ gì.

Đợi được một lúc, nắp đỉnh cùng tiếng va đập của tường đá càng lúc càng xa, chỉ còn lại những tiếng vang nhỏ xíu.

Ông thầm giật mình, dựa theo tiếng va đập của nắp đỉnh, cái vực sâu này nói ra cũng còn sâu tận mấy trăm mét. Đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Sao mà có thể sâu thế? Phía dưới lại chứa đựng thứ gì đây?

Ông bắt lửa một cây hỏa chiết tử, đem ánh sáng đưa vào trong cái đỉnh đó, nhưng lại thấy ngọn lửa đó chớp một cái, cây hỏa chiết tử lại tắt lửa không đúng lúc thế chứ!!

Chuyện này có gì đó lạ lắm, không lẽ vì chướng khí trong đỉnh quá nặng mới khiến cho cây hỏa chiết tử bị dập lửa?

Ông lại thay đổi góc nhìn khác, lại nhóm lửa ba cây hỏa chiết tử. Trong đó có hai cây đưa vào trong đỉnh liền bị dập tắt, còn lại một cây vừa hay lại nằm trên thành đỉnh, đang cháy với ánh lửa mờ nhạt.

Trong lòng ông liền ngấm ngầm gật gù, cúi thấp đầu xuống, nhìn kĩ từ phía thân đỉnh, biết được phía trong đỉnh là một màu đen như mực, chứ chẳng thấy gì cả, chỉ có cây hỏa chiết tử đó đang phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, vừa thần bí lại vừa quái lạ.

Đang không biết phải làm sao cho vừa, thì nghe được tiếng sột soạt trong cái đỉnh truyền đến, giống như trong đỉnh có thứ gì đó vậy.

Cho dù là cao nhân lớn dạ, cũng không tránh khỏi kinh ngạc “ayda” một tiếng, xích sắt trên người càng giữ chặt hơn.

Lúc này, chuyện kinh khủng nhất đã xuất hiện - cây hỏa chiết tử thứ ba cũng bị dập tắt rồi.

Ông ở phía trên sợi xích nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, cây hỏa chiết tử thứ ba đang cháy ngon lành, đột nhiên từ trong cái đỉnh cổ đó thò ra một cái tay, đem cây hỏa chiết tử đó dập tắt đi.

Trong cái đỉnh đó, vậy mà lại giấu một người sống bên trong à!!!

Ông hít một hơi lạnh, tứ chi bắt đầu đông cứng lại, nghĩ là lần này có thể sẽ bỏ mạng tại đây thôi.

Không ngờ rằng, trong đỉnh này lại phong ấn một bộ thi sát*, nhìn bộ thi sát này e là đạo hạnh không ít, thì ra dùng chiếc đỉnh cổ này để trấn áp nó.

(Thi sát là trạng thái giữa xác chết và cương thi, nếu như thi thể cứng lại thì gọi là cương thi, thi sát là trạng thái chưa đạt đến mức độ của cương thi, còn được gọi là xác sống, xác chết sống lại trong các bộ phim.)

Ông chỉ hận bản thân mình quá tùy ý, đem nắp đỉnh mở ra, hôm nay ngủm ở đây là chuyện nhỏ, nếu như phạm phải tội lớn, vậy thì hối hận cũng không kịp nữa.

Nghĩ đến đây, ông vội vàng lấy một cây phi tiêu giấu trong người, một phát làm rơi đuốc lửa.

Ngọn đuốc lăn xuống vực sâu, lúc đầu còn chiếu sáng sợi xích sắt đó, lúc sau chỉ còn những tia sáng nhỏ nhoi, xung quanh chìm vào bóng tối triệt để.

Vào lúc này, dưới vực sâu truyền đến tiếng vang tong tong từng chập, hình như là có thứ gì đó đang bò lên thì phải.

Ngay lúc ông không biết nhanh chóng bò lên trên hay là ngồi yên để quan sát, thì trong cái đỉnh lớn liền phát ra âm thanh, giọng nói đó nghe thật lạnh lùng: “Đợi nó lên tới đây thì ngươi sẽ chạy không thoát đâu.”

Ông ngẩn ra một hồi, mồ hôi lạnh từ trán nhiễu từng giọt.

Ban đầu ông còn không dám tin, nhưng câu nói đó nghe rành rọt từng chữ, đích thực là do con người nói ra, âm thanh cũng rõ rõ ràng ràng đến từ cái đỉnh đó.

Ở trong cái vực sâu tựa như không đáy này, bị những sợi xích sắt chi chít khóa lại, bị huyết dịch niêm phong ở trong cái đỉnh to lớn, thì ra lại là một con người còn sống sờ sờ đây!!!

Trong cái đỉnh to lớn đó không phải là ma quỷ, thi sát, mà lại là một con người còn sống đây này!!!

Nhưng mà cái đỉnh này bị người ta dùng da thú, huyết thú niêm phong chặt chẽ, bên ngoài bị kết đông một lớp băng, lại không biết được treo ở đây bao nhiêu năm rồi, tại sao người vẫn không chết thì còn là một dấu chấm hỏi.

Bạch công tử nói, sau này ông cố của anh dẫn theo người đó rời khỏi vực sâu của huyết hà.

Trên đường về, cái người mà không biết là yêu ma hay quỷ quái nhìn ông cố anh nói, thiên hạ sắp đại loạn rồi, muốn giữ mạng thì đi tới vùng Đông Nam đi, rời khỏi thổ đất này mới có thể giữ mạng.

Sau này quả nhiên là thiên hạ đại loạn, cũng may là ông được cao nhân chỉ điểm, đã sớm dẫn theo gia đình rời quê đến Nam Dương, đỡ được cái là những năm làm Biệt bảo nhân, gia sản cũng dư dả, sau này vận may không tồi, đầu tư vào một vài mối làm ăn cũng nổi tiếng đó đây, cuối cùng trở thành một trong số những gia tộc giàu nhất.

Nhưng mà gia đình anh đối với Hoàng Hà, đối với những cái đỉnh lớn luôn rất cung kính, những năm gần đây, gia đình anh cũng đã bỏ ra số tiền khổng lồ để giúp đỡ nhiều nhóm người sang Trung Quốc dưới những danh nghĩa khác nhau, hy vọng có thể tìm được người trong cái đỉnh ở vực sâu, tìm được người thanh niên thần bí đó, nhưng tìm mãi vẫn chẳng tìm được.

Đây cũng là một bí mật lớn đối với gia tộc của anh, chỉ có trưởng tử đích tôn mới có thể biết được bí mật này, mà trưởng tử đích tôn sẽ vào một thời gian nhất định nào đó đi đến Hoàng Hà cúng tế.

Nhắc tới chuyện cúng tế, sắc mặt anh ta liền thay đổi hẳn, như gặp phải chứng khủng hoảng vậy.

Bạch công tử là người thừa kế của thế hệ mới, cũng là sau khi thành niên mới biết được bí mật này, cho nên mới điên cuồng sưu tầm đỉnh cổ ở khắp nơi, muốn nghiên cứu bí mật này.

Nghe câu chuyện đó xong, chúng tôi cũng chỉ biết thở dài, từng nghĩ là Trung Quốc quả nhiên thần bí khó đoán, nhưng ai ngờ được một Hoàng Hà cổ đại lại ẩn giấu bao nhiêu bí mật lớn như vậy.

Tiểu Bàng nhấm nháp một ly rượu rồi hỏi anh ta: Ông cố của cậu năm đó có phải là phát hiện ra bí mật của cái đỉnh lớn không?

Bạch công tử do dự một chút, khi ông cố sắp lìa đời có nói, cởi bỏ hết quần áo, lấy nước máu của thân đỉnh bôi lên minh văn của đỉnh một chút, sau này cũng có một chút phát hiện, nhưng đây là bí ẩn của gia tộc anh, hi vọng chúng tôi thông cảm, đừng hỏi thêm nữa.

Nói xong anh xin lỗi và đứng dậy cáo từ.

Tôi hỏi Tiểu Bàng: Minh văn trên thân đỉnh cùng với người đó rốt cuộc là có chuyện gì?

Tiểu Bàng lắc đầu, nói trước khi anh bắt đầu thu mua cổ đỉnh, có nghe người ta kể qua, có người là vì trường sinh, sẽ lấy bản thân mình phong ấn tại long mạch, mong được nuôi dưỡng bằng tinh hoa của đất trời thiên nhiên, sống cuộc sống thứ hai.

Tôi bàng hoàng: Cái người… Cái người ở trong đỉnh sao?

Tiểu Bàng liền gật đầu: Tôi luôn nghĩ đó chỉ là truyền thuyết thôi, xem ra bây giờ, e rằng cái loại tà thuật đó vẫn là có người thành công rồi.

Tôi nhịn không được liền nói: Đây không phải là trường sinh rồi sao!? Nếu như biện pháp này có thể trường sinh được, vậy hoàng đế cổ đại há không phải là muốn điên luôn à!?

Tiểu Bàng cười lạnh: Thiên đạo luân hồi, làm gì có chuyện dễ dàng nghịch thiên đổi mệnh như vậy? Cái loại tà thuật này thật ra là một phương pháp để duy trì sự sống, cậu không nghe anh ta nói gì về vệt máu bên ngoài cái đỉnh à? Anh ta nói như vậy chính là đã hoa mỹ qua rồi, thực tế bắt buộc phải lấy máu tươi của cháu đích tôn ông ta để lấp đầy nguyên cái đỉnh lớn, cái duy trì sự sống mà anh ta nói, thật ra là vay mạng, tức là phải vay cái mạng của cháu ông ấy.

Tôi lại há hốc mồm, nhưng mà Bạch công tử không phải đã nói là do ông cố của anh ta vô tình phát hiện ra sao?

Tiểu Bàng nở nụ cười: cho nên nói anh là một văn nhân mà, văn nhân chính là rất dễ hành sự theo cảm tính!

Anh cũng không nghĩ lại xem, cái thứ huyết đỉnh ở vực sâu, làm sao dễ dàng bị người ta phát hiện được? Đây rõ ràng là muốn lấp liếm! Cậu quên lúc nãy anh ta nói rồi sao, mỗi khi qua một thời gian, người nối dõi gia tộc đều phải đến Hoàng Hà cúng tế, ước chừng máu ở trong đỉnh đã tiêu hao gần hết rồi, cần người mới để duy trì mạng sống thôi!

Tôi sửng sốt: Vậy Bạch công tử?

Tiểu Bàng cảm khái nói: Bạch công tử khẳng định cũng biết chuyện này, nếu không thì làm sao anh ta lại điên cuồng thu mua đỉnh lớn để làm gì, còn không phải là muốn phá giải đi cái này sao!

Tôi thở một hơi dài, cũng chẳng còn biết nói gì nữa.

Tiểu Bàng liền khuyên tôi uống rượu đi, nói mình đã xem tướng cho Bạch công tử rồi, không phải là tướng đoản mệnh đâu, sau này có thể sẽ không có vấn đề gì! Nhưng mà anh ta bị người khác dùng mạng mình để duy trì sự sống, thân thể yếu, sau này sơn tinh dã quỷ rất dễ dàng tia trúng anh ta rồi!

Tôi cũng cảm khái, sau này thì anh ta phải chú ý hơn thôi.

Tiểu Bàng do dự một chút, nói: Sơn tinh dã quỷ không đáng sợ, tổ tiên của anh ta cả gan dám dùng thủ đoạn nghịch thiên để duy trì sự sống, năm đó ắt hẳn là một cao nhân thông thiên, chỉ sợ là…

Tôi vội vàng hỏi: Sợ gì chứ?

Tiểu Bành liền nói: Từ xưa ai mà không muốn trường sinh? Từ Tần Thủy Hoàng đến Caesar Đại Đế, dù là người khôn ngoan đến đâu, tới lúc cuối đời, trân mắt nhìn bản thân mình càng lúc càng suy yếu, cũng phải nhịn không được mà đánh liều thôi! Nếu có những nhân vật lớn biết chuyện này, thì e rằng Tiểu Bạch sẽ lành ít dữ nhiều đây!

Tiểu Bàng một lời thành sấm, sau này Bạch công tử quả nhiên là bị cuốn vào một loại tà thuật quỷ dị để duy trì sự sống, mà đó… lại là một câu chuyện khác rồi.