[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 7: Vu Sinh Nhất (P1)



Câu chuyện này có liên quan đến người bạn gái thần bí của tôi.

*Tôi đã tin tưởng ông Ngư sẽ kể về cô bạn gái của ông cho đến khi đọc câu thứ hai =-=...*

Nhưng trước khi kể về cô ấy, thì trước tiên tôi sẽ kể về người này: Bạch công tử.

Tổ tiên của Bạch công tử là một nhân vật trong giang hồ, được gọi là “Biệt bảo nhân”. Biệt bảo nhân mang trong mình tuyệt kỹ, giàu đến độ có thể địch quốc, sau này ở Hoàng Hà cứu được một dị nhân nửa người nửa quỷ, dựa theo chỉ dẫn của người đó, họ chuyển nhà đi đến Nam Dương, trở thành một hào môn, sau này cùng Giang Nam vọng tộc liên hôn, cuối cùng chính là một gia tộc lớn nổi tiếng ở Tô Châu.

(Biệt bảo nhân: người săn lùng bảo vật mà người thường không thể thấy được)

Gia tộc lớn ở Tô Châu thật ra giàu cỡ nào?

Tôi cho một ví dụ nhé, địa danh nổi tiếng nhất ở Tô Châu có thể là Viên Lâm rồi.

Một Tứ Đại Viên Lâm cao danh đỉnh đỉnh của Tô Châu, di sản văn hóa thế giới, “Vườn sư tử” của Viên Lâm được tái xây dựng vào thời nhà Nguyên, là hậu duệ của đại gia tộc Giang Nam, hậu hoa viên này của vị kiến trúc sư nổi tiếng leoh Ming Pei (I.M.Pei).

(leoh Ming Pei: 26/4/1917 - 16/5/2019, vị kiến trúc sư nổi tiếng đã đạt nhiều giải quốc gia, tên tiếng việt được sub ra là Bối Duật Minh. Chi tiết tại google)

Ừm, Bạch gia với Bối gia nhìn na ná nhau, cho nên chúng tôi gọi anh ra là Bạch công tử.

(Na ná ở đây có thể là chữ Bạch và chữ Bối có nét gần như nhau, nếu ai biết có thể nhắn mình nhé.)

Thật ra là tôi quen biết với cha của Bạch công tử trước, sau này mới thông qua Tiểu Bàng mà quen biết anh, cả hai trải nghiệm này đều là những chuyện rất ly kỳ, phía dưới sẽ nói tới.

Chúng ta trước là nói về Bạch công tử này nhá.

Bạch công tử là người rất mê tín, tựa hồ gần như đến mức thần kinh vậy, thậm chí đang lái xe trên đường có ngang qua một miếu thờ hay tháp phật, anh ta cũng phải ngừng lại để lạy một cái, tôi đã phải quát cho anh vài lần.

Sau này có lần anh uống say be bét, mới nói cho chúng tôi biết nguyên nhân.

Anh làm như vậy là để trả lễ, quỷ thần là không thể không tin được, đã nguyện thì không thể tùy tiện cầu được, nếu không sẽ chết người đó.

Anh kể lúc anh bắt đầu lập nghiệp vào năm 20 tuổi, từ Nam Dương vừa về nước, tiếp tay vài sản nghiệp của gia tộc và sống trong một biệt thự cổ ở bên phố Quan Tiền ở Giang Tô.

Đang là lúc thanh xuân nhiệt huyết, gia đình giàu có, người nhà lại ở Nam Dương, cho nên ngày nào anh cũng mời những người không ra gì về ăn chơi thác loạn, thâu đêm suốt sáng.

Cứ như vậy, anh bị người ta nhắm làm mục tiêu.

Có người tạo ra cái bẫy, đặt cược cùng anh, hỏi anh có dám đi đến nghĩa địa ma ám nổi tiếng nhất của Tô Châu để ở một đêm không?

Nếu như anh dám đi, thì anh em ai cũng nhận anh làm đại ca. Còn đã không dám đi, thì chẳng qua cũng là cái đồ lắm tiền hơn người ta, có mà xem thường anh thôi!

Bạch công tử sớm đã uống nhiều rồi, lúc đó trong tay đang ôm một cô nương nên liền đồng ý ngay, nói ai không đi thì người đó là “cháu trai”!

Người đó nói là, để chứng mình rằng Bạch công tử thật sự đã ở trong đó cả đêm, hắn lấy ra nửa lon vôi sống, lại đưa cho anh một cây gậy. Tới lúc đó Bạch công tử dùng cây gậy nhúng vào vôi sống rồi chấm một chấm lên đầu mỗi ngôi mộ, ngày thứ hai chúng ta đếm lại những chấm trắng, thì biết ngay là anh có ở đây cả đêm không chứ gì.

Bạch công tử không nghĩ nhiều, liền cầm vôi sống và cây gậy đi đến nghĩa địa.

Anh ta là người vừa về nước, làm gì mà biết quy tắc ở đây chứ?

Cây liễu này sinh trưởng ở bên cạnh hồ, vốn dĩ thuộc loại gỗ cực âm, nhưng cực âm sinh dương, chính vì là cực âm, ngược lại có dương khí rất nặng, vật cận thân của Quan m Bồ Tát, được cho rằng cùng với gỗ đào là thứ đánh ma quỷ tốt nhất, còn được xưng “đánh một cái, ngắn một tấc”, chuyên dùng để khắc chế những thứ dơ bẩn.

Vôi sống thì không cần phải nói tới rồi, cũng là thứ cực dương lại cực mạnh.

Dùng cành liễu trám vôi sống rồi đi vẽ lung tung lên các phần mộ là khái niệm gì?

Nó tương đương với một người đang cầm cây kiếm bằng gỗ đào, xông vào 19 tầng địa ngục, một câu cũng không nói liền đổ nước phân lên đầu người ta trước, đây đúng là muốn kết mối huyết thù không chết không cam lòng mà.

Bạch công tử cũng là thanh niên trai tráng sức khỏe tốt, cộng thêm tổ tiên tích đức, sau một đêm giày vò, cư nhiên lại không bị gì, chỉ cảm thấy khắp người lạnh tanh, trong đầu ong ong, cứ tưởng mình bị cảm thôi chứ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Cái mà gọi là trúng tà, thật ra cũng không quá tà như người ta thường nói, cái gì mà gặp ma giữa ban ngày, đêm đến quỷ đòi mạng bla bla… Nhưng vẫn sẽ có một chút điềm báo.

Ví dụ như, liên tục mấy ngày anh đều nằm mơ, trong mơ anh thấy một đứa trẻ trần truồng khắp người đều là máu đang bò dần lên người anh, muốn cắn vào cổ anh, dọa anh sợ đến nỗi đêm đó anh không còn dám ngủ, tiếp đến là ban ngày thì tinh thần hoảng hốt, cứ cảm thấy trên đường luôn có người đang xì xầm bên tai anh, hoặc là có một bóng trắng phớt qua, có vài lần xém chút nữa là bị tai nạn xe.

Còn cái nữa là vận may kém, vốn dĩ bảo anh tiếp tay những mối làm ăn của gia tộc, cũng không cần anh phải làm gì, chỉ là đi theo uống trà, học hỏi thêm là được, nhưng bất thình lình không kiềm được cơn giận, những hạng mục đã bàn xong hết rồi, cũng đều do anh đột nhiên nổi điên lên, còn không thì là nói sai lời, tất cả đi tong hết, nói chung là làm gì cũng không được thuận lợi.

Lúc đó anh cũng chẳng phát giác ra gì, chỉ là thấy có chút xui xẻo thôi, bữa nào đi uống rượu giải khuây đổi vận may mới được, nhưng không ngờ rằng hôm đó lại là ngày xảy ra chuyện.

Mà chuyện này lại là một chuyện cực kỳ tà ác.

Tối hôm đó, anh uống xong rượu rồi vội vã trở về thì cũng đã mười hai giờ đêm rồi.

Anh chạy một hơi về tới phố Quan Tiền, trước mắt mình là nhà của anh, nhưng lại cảm thấy con đường này có gì đó không đúng, sao nhìn xa lạ vậy?

Anh cứ tưởng là do mình uống quá nhiều, đưa tay dụi mắt thật mạnh, phía trước thật sự có gì đó không đúng, đây không phải nơi hàng ngày anh thường đi qua, mà lại là một con đường chỉ toàn đá, những phiến đá màu xanh lạnh tanh được ánh trăng chiếu rọi xuống, nhìn thật lạ lùng mà quỷ dị.

Lá gan của Bạch công tử lớn, nhưng lại không ngốc, anh biết đã xảy ra chuyện gì, nên giảm tốc độ của xe lại, từ từ tiến về phía trước.

Quả nhiên, chưa chạy được vài mét, trên con đường đá liền xuất hiện một thứ gì đó ngay trước mắt anh.

Ở giữa con đường đó, có một con thú nhỏ màu vàng đang ngồi xổm ngay ngắn, hai con mắt trừng lên nhìn chằm chằm, không hề quan tâm gì mà từ từ tiến lại gần chiếc xe của anh.

Anh đột nhiên thắng gấp, cơ thể va mạnh vào vô lăng, rồi chiếc xe dừng ngay trước mặt của con thú nhỏ đó.

Nhưng một màn quỷ dị hơn đã bắt đầu xuất hiện.

Đối mặt với chiếc xe như muốn lao tới, con thú nhỏ đó động cũng không động, vẫn ngồi thẳng tắp giữa đường, ánh mắt còn có chút giễu cợt nhìn vào anh.

Mồ hôi lạnh trên người anh liền toát ra liên hồi.

Giờ đây anh đã có thể nhìn rõ, đó là một con chồn màu vàng, cũng giống như mọi con chồn bình thường khác, nhưng lại là truyền thuyết Đông Bắc trong ngũ đại tiên gia, Hoàng Đại Tiên. (Trong phần <Chồn yêu đổi mạng>).

Trong ngũ đại tiên thì Hoàng đại tiên là thứ tà môn nhất, cũng là thứ mà khiến cho con người khiếp sợ nhất.

Nói tới đây, có thể sẽ có người muốn hỏi, không phải chỉ là con chồn ngáng đường thôi sao, tà môn cái gì chứ?

Tới đây thì phải nói đến Ngũ Đại Tiên Gia của Đông Bắc rồi.

Ngũ đại tiên gia, chính là nói về năm loài động vật mà dân gian vùng Đông Bắc cung phụng, bao gồm hồ ly, chồn, nhím, rắn và chuột.

Trong năm loài động vật này rất dễ thành tinh đắc đạo, cho nên được lấy chữ tiên để xưng danh, gọi là Hồ Tiên, Bạch Tiên (Nhím), Hoàng Tiên vân vân…

Ngũ đại tiên gia này, mỗi loài đều có tính khí khác nhau, Hồ tiên thì có tiên khí, Bạch tiên tâm thiện, Chuột tiên thích sạch sẽ, Liễu tiên (Rắn) có linh tính, chỉ duy nhất Hoàng tiên là tà tính nhất.

Hoàng đại tiên chính là con chồn, những câu chuyện liên quan đến nó ở Đông Bắc thì được lưu truyền rất nhiều.

Có người nói, cái thứ này biết nhập xác, đôi mắt xanh long lanh đó sẽ nhìn chằm chặp vào bạn, rồi làm bạn chóng mặt, sau đó là nhập vào cơ thể, khống chế khiến bạn muốn ăn gà, muốn hút thuốc, phát ra tiếng động lạ, hành động kì quái, kinh dị thật sự.

Cũng nghe nói là, thứ này còn biết tu luyện, có người đi đường trong đêm trăng tròn, ngang qua một nấm mồ cổ, liền thấy cái thứ này đang đứng thẳng bằng hai chân, nhìn mặt trăng cúi lạy, con hoàng bì tử sau đó trở nên trắng xóa toàn thân, đây là muốn thành tinh rồi.

Còn có người nói là, thứ này có ám khí nặng nhất, ổ của nó luôn được làm dưới những nấm mồ cổ, có thể đào cho nguyên nấm mộ đó trống không, bên trong đầy những chiếc vòng bạc nhỏ, chính là bắt con nít về ăn thịt đây mà.

Nói chung bất kể là như nào, dân gian đều thống nhất cho rằng, hoàng đại tiên ám khí nặng, cực kì thù dai, lại rất tàn nhẫn, đối với bản thân nó còn tàn nhẫn hơn.

Chuyện tàn nhẫn nhất của nó chính là đổi mệnh, dùng cái mạng của nó, đi đổi lấy cái mạng của người khác.

Cái cách gần như muốn chết chùm này, cơ bản không có thuốc chữa, vả lại còn kinh khủng cực kì, hầu như là nó muốn giày vò bạn đến chết mới thôi.

Cách chết tàn ác cực kì, những người bị đổi mạng thường là thất khiếu trào máu, tứ chi đứt đoạn, chảy cạn máu tươi, đau đớn tột đỉnh mà chết, như bị trúng tà vậy, rất kinh khủng.

Bạch công tử cuối cùng cũng biết sợ rồi, mồ hôi lạnh toát ướt hết cả người.

Bây giờ dù có ngốc cỡ nào cũng biết là con hoàng đại tiên này rõ ràng đang ngồi ở đó đợi anh rồi.

Chỉ là không ai biết được, con hoàng đại tiên này muốn lấy mạng của anh, hay là muốn giữ mạng cho anh đây?

Dưới những cột đèn sáng ngời ở hai bên đường, một con chồn kích cỡ to gần bằng con mèo, đang ngồi thẳng tắp giữa đường, hai con mắt long lanh, nhìn chằm chặp vào anh.

Anh vẫn còn ý thức được cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiển thị rõ ràng đúng mười hai giờ.

Bạch công tử toát mồ hôi đầm đìa, cảm giác như lúc nãy là do quỷ đả tường đang kéo dài thời gian, còn đây mới là chính chủ a!!!

Anh lại ngẩng đầu lên nhìn, anh và con chồn đó cũng chỉ cách nhau có hai ba mét, đến nổi từng sợi lông trên người nó anh đều nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Nó cứ như vậy mà ngồi giữa đường, đầu hướng thẳng, hai đôi mắt sâu như không còn thấy đáy mắt đâu nữa, nó cười như không cười mà nhìn anh, cảm giác đó, giống như một vị võ lâm cao thủ đang ngồi đó, đợi mình xuất chiêu vậy.

Bộ dáng của nó, nhìn thế nào cũng không phải là loài vật, nó giống người hơn, khiến ai trông thấy cũng phải toát mồ hôi đầy mình, từng tế bào trong cơ thể như dần dần đông cứng lại.

Bạch công tử lấy điện thoại ra, lập tức gọi cho đám bằng hữu của mình, sóng điện thoại dù là đang đầy cây, nhưng có gọi thế nào cũng không thể kết nối được.

Anh lại thử gọi về cho gia đình anh, cũng không được.

Cuối cùng anh đột nhiên nhớ đến một người, liền vội vã đánh điện thoại qua cho người đó.

Cũng may là anh gọi được cuộc gọi này, nếu không thì đêm ấy có lẽ anh đã chết tại đó rồi.

Người mà anh gọi đến là một cao nhân và cũng là một kỳ nhân*.

(Kỳ nhân: là một người kiệt xuất, có sức hấp dẫn rất lớn với mọi người.)

Mỗi năm, Bạch công tử đều phải theo người nhà đến Chung Nam Sơn, đi khắp miếu chùa làm từ thiện, còn cho những người tu đạo và cư sĩ tại Chung Nam Sơn một chút lương thực và ngân lượng, để kết thiện duyên.

(Kết thiện duyên: là làm nhiều việc thiện, được mọi người quý mến.)

Năm đó, họ đi đến một bãi lau sậy, có một cư sĩ áo trắng đang ngồi trên phiến đá xanh, không hề ngẩng đầu khi cha anh hào phóng bố thí, vậy mà ông lại ngước nhìn anh gật đầu và cười.

Bạch công tử hiếu kỳ, liền hỏi ông sao lại nhìn anh như anh đã lọt vào mắt xanh của ông vậy? Nhưng người đó lại cười, nói rằng ông vốn dĩ không phải gật đầu với anh, mà là gật đầu với người ở trên đầu anh.

Cha của Bạch công tử liền giật mình, bởi vì người này là một nhân vật đỉnh đỉnh đại danh ở Chung Nam Sơn, thời niên thiếu bởi vì tình cảm trắc trở, nên mới đến Chung Nam Sơn để tu đạo, đã kiên trì hơn mười mấy năm rồi, kèm thêm bát tự thuần dương, trời sanh gần đạo, được mọi người cho là ông sắp thành tiên.

Ông liền kêu Bạch công tử im miệng, rồi cung kính nói với vị cao nhân đó, khuyển tử trẻ người non dạ, nếu có chỗ nào bất kính, vẫn mong đại sư chỉ giáo cho.

Vị cao nhân đó lắc tay, nói lệnh tử là rất tốt, anh không chỉ không làm sai việc gì, mà còn biết tích đức kết thiện duyên, sau này ắt có phúc lộc. Nhưng mà… không biết lệnh công tử có thể giúp tôi một việc nhỏ không?

Cha của Bạch công tử liền gật đầu, nói đại sư cứ việc mở miệng, khuyển tử nhất định làm theo.

(Khuyển tử là chỉ con của ông, người xưa hay dùng từ này để chỉ con trai của mình.

Lệnh tử, lệnh công tử là chỉ danh xưng của người khác đối với một công tử, cũng như là “vị công tử này”...)

Vị cao nhân hỏi Bạch công tử, có phải lúc còn nhỏ anh từng nuôi qua một con mèo, là con mèo đực mà còn là mèo mun không?

Bạch công tử gật đầu, đúng thật là có con mèo này, đó là chuyện từ hồi còn rất nhỏ, dưới ngày mưa anh nhìn thấy được một con mèo lang thang, sau anh mới ẵm về nhà nhận nuôi nó.

Rồi Bạch công tử rưng rưng, nói rằng anh và nó cùng nhau sống chung đã mười mấy năm, sau này nó cũng qua đời mất rồi.

Vị cao nhân liền gật đầu, nói: Thật ra nó chưa bao giờ rời xa anh, vẫn luôn ở cạnh để bảo vệ anh.

Lúc này Bạch công tử mới hiểu ra rằng, thì ra vị cao nhân này không phải gật đầu với anh, mà là gật đầu làm lễ với con mèo đó.

Vị cao nhân mới nói, con mèo này vì muốn bảo vệ anh, một mực không chịu đi đầu thai. Nhưng mà nếu cứ như vậy, thì cuối cùng nó sẽ hồn xiêu phách lạc mất. Con mèo này cùng tôi có một chút duyên, anh có thể cho nó rời đi không?

Bạch công tử khóc như mưa, cuối cùng cũng hiểu ra được, vì sao mỗi khi anh gặp ác mộng, đều sẽ mơ thấy con mèo này đến bảo vệ anh, vì sao anh luôn cảm thấy con mèo này như còn ở cạnh mình, thì ra trước giờ nó vẫn không có rời đi.

Vị cao nhân sau khi siêu độ cho con mèo, rồi nhìn sang Bạch công tử nói, đây là một đoạn nhân quả, sau này Bạch công tử sẽ gặp chuyện, đến lúc đó cứ gọi cho ông là được.

Cuộc gọi lần này của anh, chính là gọi cho vị cao nhân đó.

Tiếng reo chỉ vừa vang lên thì rất nhanh đã có người nghe máy.

Vị cao nhân như đã đoán ra được chuyện gì, nghe anh nói xong, thì nói với anh, Hoàng đại tiên chặn xe, chỉ có hai loại khả năng, một là giữ mạng, hai là lấy mạng, trước tiên hãy xem là loại nào đã.

Sau đó ông dạy cho Bạch công tử một biện pháp phân biệt đơn giản nhất…

Ông nói gặp phải động vật ngáng đường, nhất định phải rải tiền, đây là tiền mua mạng.

Nếu như sau khi rải tiền, con vật đó đi rồi, vậy thì sẽ không sao.

Còn nếu vẫn không đi, vậy thì là chuyện lớn rồi.

Bạch công tử lật đật móc bóp của mình, bắt đầu rải tiền ra ngoài, móc một tấm thẻ tín dụng, rồi còn mấy tấm kia đều là các loại thẻ vip, thẻ đen, thẻ hoàng kim của các câu lạc bộ đêm, cuối cùng là móc ra một tờ khăn giấy, cái gì cũng không còn nữa.

(Rồi tính đưa ba cái thẻ này cho nó đi quẩy hả gì *_*)

Anh bắt đầu hoang mang, bây giờ phải làm sao đây?

Lục lọi thêm một chút, ngoại trừ singum ra, cái gì cũng không còn nữa.

Anh cắn răng, thử ném thẻ tín dụng ra ngoài xem sao. Nhưng con hoàng đại tiên vẫn ngồi lì ở đó, động cũng không động.

“Mẹ nó, liều ăn nhiều vậy!!” - Anh liền một phát quăng qua đó, tất cả những gì anh có trên tay!

Hoàng đại tiên lại ngồi thêm một lúc, đột nhiên nó đứng dậy quay người, bắt đầu chầm chậm tiến về phía trước, chưa đi được bao xa, nó chợt dừng lại quay đầu nhìn anh, giống như muốn anh đi theo nó vậy.

(À thì ra là anh Hoàng muốn đi quẩy thiệt, đến quỳ với anh Hoàng *_*)

Bạch công tử thấy có chút gì không đúng, liền vội vàng gọi cho vị cao nhân đó, nhưng phát hiện ra điện thoại anh đã sập nguồn, hết pin mất rồi.

Vị cao nhân nói, trước tiên là phải phán đoán con Hoàng tiên này là muốn lấy mạng hay giữ mạng đã, nếu như rải tiền liền đi, chứng tỏ là vẫn còn cứu vãn, thiện ý chiếm nhiều hơn. Còn nếu rải tiền mà không đi, vậy thì phải làm một trận pháp sự mới có thể hóa giải được.

Nhưng bất kể là như thế nào, Hoàng tiên ngáng đường, thì đều không thể tiếp tục đi về phía trước nữa.

Điều đó có nghĩa rằng đoạn đường phía trước hỏng mất rồi, cậu đã chạy đến ngã ba, đừng tưởng có con đường đi tiếp, đợi cậu lái qua đó, có thể là vực thẳm hoặc vách đá, còn không thì là một hồ nước lớn, nếu thật sự lái xe đi tới, người sẽ không còn nữa…