[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 46: Tạ Tần Hán Đường



Đây là câu chuyện của Vu Sinh Nhất kể lại.

Sự cố phát sinh ở nhiều năm về trước, nghiêm khắc mà nói thì chính là xảy ra ngay lần đầu gặp mặt của chúng tôi, cũng chính là lúc cô bị thương ở Âm Thành.

Lúc đó, cô ấy vẫn còn là một tiểu cô nương, đi theo sư phụ đến Nam Tân Cương tu hành, vì muốn cô tu hành tốt hơn, nên sư phụ của cô đã dẫn cô đến núi tuyết thâm sơn tại Côn Lôn, hang động bí mật của giáo phái họ chính là ở trong đó.

Sâu trong dãy núi Côn Lôn hiểm trở, những tầng tầng lớp lớp trong núi tuyết lớn là một hang động ẩn chứa bao nhiêu thần bí, những vị này đều là những người tu hành hơn ngàn năm bế quan tại nơi này, nhiều nhất là động Mật tông của Phật giáo Tây Tạng.

Tạng giáo chú trọng về Phật sống chuyển thế, sau khi Phật sống chuyển thế, sẽ trải qua một “thai trung mê”, thông tục nói rằng đây chính là khi người trong lúc luân hồi sẽ quên đi ký ức của kiếp trước, mơ mơ hồ hồ nhớ lại một số thứ, thì cần phải “kích hoạt”

(Kích hoạt cũng có nghĩa là sống lại, hoạt với sống có chung nghĩa là 活 nhé.)

Cho nên Phật sống ấy, không phải là “Phật đang sống sờ sờ” đâu, mà là “Người có trí tuệ cao”, trí tuệ ở đây là chỉ tu hành mấy kiếp trước của họ, nhưng thành tựu của kiếp này, vẫn là cần phải tu hành lại từ đầu, cho nên có rất nhiều linh đồng chuyển thế sẽ được đưa đến đây, cách xa trần thế, không linh tĩnh mịch, bên ngoài ngoại trừ dãy núi tuyết thần thánh trang trọng thì đều là chi chít những tượng điêu khắc bằng tuyết, phủ khắp đất trời, cảnh tượng thật thiêng liêng.

Những nơi như này có thể khiến tâm linh của người trở nên thuần khiết, càng tiếp cận những cảm giác như “không”, “đạo”, dễ dàng “nhập định”, càng nhanh chóng nhớ lại tu hành của kiếp trước.

Nhưng mà dựa theo cách nói của Vu Sinh Nhất thì cái loại bế tử quan này là cực khổ mà còn rất cô đơn, chủ yếu là không có gì ngon để ăn, bởi vì là do phải bảo trì không linh, nên chỉ có nước trắng với những thức ăn đơn giản.

Cho nên trong lúc cô ấy ở đây tu hành, luôn thích lén trốn xuống núi làm vài miếng thịt rừng nướng.

Núi tuyết thâm sơn khắp nơi đều là dã thú, gấu lớn, tuyết báo, tuyết kê, tuyết lang, nhiều nhất là mấy con tuyết điêu ngu ngơ ngớ ngẩn.

Tuyết điêu ở đây, thật ra nó là cú mèo, chính là những con cú mèo trắng cỡ lớn, Bác Hagrid tặng cho Harry Potter một con Hedwig làm quà, chính là con cú mèo trắng này.

Tuyết điêu nhìn thì trông nó có vẻ uy nghiêm, nhưng thực chất nó ngu ngơ lắm, chỉ cần gặp phải người mà nó thích thì nó sẽ lắc đầu cười ngây ngô, cái loại ngu ngơ đáng yêu như thế này, sao mà nuốt vào bụng được chứ?

Cho nên Vu Sinh Nhất quả nhiên là bỏ qua chúng nó, tiếp tục trốn xuống núi, tìm xem có chim tùng kê hay là cá lớn gì không.

Nhưng mà những con tuyết điêu đó lại rất thích cô, chỉ cần cô xuất hiện, nó sẽ đi theo sau cô, bay lượn lên xuống, hình thành lên một vầng sáng khổng lồ, y như là trời giáng dị tượng, cho nên mỗi lần cô muốn trốn ra ngoài thì ngay lập tức sẽ bị sư phụ cô phát hiện rồi bắt cô trở về.

Cô chỉ đành đợi những con tuyết điêu ngủ mới lén trốn ra, tại sơn cốc thường phát hiện những con tuyết báo, tuyết lang đang lười nhác nằm đó dõi theo cô, những loài này đều là động vật có linh tính, sẽ âm thầm bảo vệ những người tu hành.

Sư phụ của Vu Sinh Nhất nói rằng, có một vị đại tu hành ngồi bên sườn núi giảng kinh, bên ngoài những bục đá đều nằm dài những con dã thú, nghiêng đầu lắng nghe tiên âm, Phật pháp nữa kia.

(Sự việc về những con động vật nghe người tu hành giảng pháp là chuyện có thật. Trước kia tôi có viết qua một chuyện cũng là lúc tôi đích thân trải qua ở Thanh Hải ngọc thụ, nghe lão Lạt-ma niệm kinh hiến tế xong, có một con dê trắng nhỏ chủ động đi lên đàn tế, rồi nghiêng mình nằm xuống mặc cho người ta giết mổ, dùng tính mạng và máu tươi của mình để cầu phúc cho nhân loại.)

Vu Sinh Nhất nói, vào một ngày, có một tăng nhân còn rất trẻ, trên người khoác bộ tăng y màu trắng, ngồi bên vách núi giảng kinh, hơn hàng trăm vạn con tuyết điêu bay lượn ở sau lưng người đó, bên dưới nằm dài chi chít các loài động vật, lắng nghe Phật pháp.

Cô còn nói, lúc đấy đang là lúc mặt trời mọc, phật quang lả lướt, như Phật ra đời, tăng nhân áo trắng ngồi trên vách núi, ưu nhã nghiêm nghị, phong thái ung dung.

Rồi đột nhiên cô lại nhớ đến một câu: Phật quang chiếu ta, ta tức là Phật.

Sớm đã nghe đồn trên thâm sơn núi tuyết có ẩn giấu một đệ tử Phật môn kinh tài tuyệt diễm, được xưng là Phật tử, xem ra chính là anh ta rồi.

Sau đó Vu Sinh Nhất nhân lúc mọi người bị anh ta hấp dẫn, liền mau chóng trốn xuống núi!

Cô tìm đến một khe suối, bắt được vài con cá lớn, lại nhóm một đống lửa (lửa này thật sự không phải dễ dàng gì đâu), khó lắm mới có thể đưa cá lên giá nướng, nhưng làm sao cũng nướng không được tốt.

Vào lúc này, bên cạnh đi đến một người, chính là vị tăng nhân áo trắng đó, chắp tay hỏi cô: "Có thể được dùng chung không?"

Sinh Nhất cười khẩy nói: "Dựa vào cái gì?"

Phật tử đưa ra một bịch muối: "Tiểu tăng lược thông nấu nướng!"

Họ lập tức thống nhất, người thì phụ trách bắt cá, người kia thì phụ trách nấu nướng.

Tay nghề của Phật tử không tồi, sau đó họ còn dùng gạch để đánh được vài con chim tùng kê, rồi lại nướng lên ăn.

Phật tử đó ăn rất nhiều, Vu Sinh Nhất có chút bất mãn, liền chất vấn anh ấy: “Phật gia mấy người nên tịnh tâm quả dục, ăn chay nhiều một tí.”

Vị Phật tử đó hỏi ngược lại cô: “Phật là cái gì?”

Vu Sinh Nhất lắc đầu.

Anh ấy nói: “Phật quang chiếu ta, ta tức là Phật. Còn những nơi mà Phật quang chiếu không tới thì sao? Cũng giống như tôi ngồi bên sườn núi giảng kinh, vĩ đại trang nghiêm, tín đồ dâng lễ cúng bái, Phật quang soi sáng... Nhưng họ đâu ai biết rằng, tôi vì muốn du ngoạn núi tuyết, đã giết chết ba con sói, uống qua bảy ngày huyết báo, bên trong cái tăng bào màu trắng thật ra toàn là máu tươi."

Vu Sinh Nhất chỉ chú tâm để đối phó với cái đùi gà, đành gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, ngươi nói đúng, toàn bộ những gì ngươi nói đều chính xác!”

Tăng nhân áo trắng cười ha hả: “Nghe nói các người đã nghênh đón một vị thánh nữ sáu trăm năm hiếm thấy, kêu gọi mọi người trong nhân gian cùng nhau tế niệm để tiếp tục với con đường thành tiên?"

Vu Sinh Nhất nói: “Đúng đúng, vị thánh nữ đó chắc chắn là rất xinh đẹp!”

Tăng nhân áo trắng lại hỏi: “Nghe nói đại hộ pháp của Tây Vương Mẫu cũng là từ Côn Lôn thiên cung xuống, đích thân đi hộ pháp cho cô ấy, nói là đất trời bao phủ hắc ám, thiên thai trở lại nhân gian, muốn san bằng động quỷ mười vạn, tiếp tục con đường thành tiên.”

Vu Sinh Nhất đáp lời: “Thánh nữ lợi hại lắm đó, không biết làm thành nữ có đùi gà để ăn không nữa…”

Tăng nhân áo trắng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nói: “Thiên sanh tiên thai Vu Sinh Nhất, người còn muốn giả điên tới khi nào đây!?”

Vu Sinh Nhất cầm lấy cái đùi, rối rít kê tay đáp lời: “Hổ thẹn! Thật là hổ thẹn! Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có gì tặng anh cả, thôi thì tôi tặng anh một cái đùi nhé!"

Tăng nhân áo trắng: “....”

Vu Sinh Nhật nói: “Sau khi em về thì liền hỏi sư phụ, vị Phật tử đó rốt cuộc là như nào vậy?”

Sư phụ rất căng thẳng, bảo em tránh xa tên đầu trọc đó ra, ông ta đã thuyết giảng qua rồi, người đó sẽ là kẻ địch lớn nhất của em đấy!"

Ông lại nói: “Những Phật tử xuất thân họ Tạ, thành Kim Lăng, đây là thế gia có phẩm chất tốt nhất trong nước thời đó, được xưng là 'Chi Lan Ngọc Thụ, Phong lưu mãn <Tấn Thư>', cũng là một gia tộc lễ nghi, mười mấy đời lễ phật trọng đạo, mới có thể kết được đoạn thiện duyên này.

Nghe nói khi đứa bé này ra đời, trời giáng dị tượng, phía bên Nam Tân Cương long trời lở đất, sông nước chảy ngược, màn mây khắp trời hóa thành tượng Phật tổ, một tay cầm lấy nhành hoa, một tay chỉ hướng đông, chính là chỉ đến đứa bé đó.

Nghe nói trong thời khắc đó, đứa bé cũng mở đôi mắt ra, nhìn về hướng Tây mỉm cười, làm một vài động tác kỳ lạ.

Động tác cổ quái đó, không phải chắp tay xá lạy, cũng không giống trả lễ, rất khó để nói rõ rốt cuộc đó là gì.

Phật quang vô lượng hiển hóa, tất nhiên là đại cơ duyên rồi, cho nên anh ta vừa ra đời, những vị đại hộ pháp ẩn cư khắp nơi tại Nam Tân Cương liền khẩn cấp tập kết lại, vội vàng đi đến Kim Lăng, đưa anh ta nghênh đón qua đây.

Ai nấy đều tưởng rằng, đây chính là một vị Phật cổ chuyển thế, sau này mới phát hiện là không phải, anh ta chính là độc nhất vô nhị, phải tự mình tu hành thành Phật.

Người phàm thành phật, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nhưng anh ta đích thực là khác người, không cần biết là Phật pháp khó hiểu đến mức nào, chỉ cần anh nghe qua thì hiểu ngay, một chút đã thấu, các đại pháp sư của mấy viện chùa lớn đều liên hợp lại cùng anh tranh luận kinh pháp, mà không ai có thể vượt qua anh cả, cho nên được xưng danh thành thiên sanh Phật tượng, gọi là Phật tử.

Nghe nói anh bị bí mật giấu trong động Mật Tông, được các vị pháp sư của những viện chùa lớn giảng kinh cho anh để giải thích những nghi hoặc của kinh văn, hôm nay là ngày đầu tiên anh ta diện thế mà đã làm rùm beng náo nhiệt đến vậy rồi.

Con nghĩ rằng những động vật kia là tự nguyện đến sao, đều là bọn họ đã đến đây trước nhiều ngày, sau lưng có hai mươi ba mươi vị cao nhân hộ pháp, giúp đỡ tên đầu trọc này, chính là rất giỏi trong việc tạo uy thế, toan tính quá nhiều đi!"

Ông ta nhấp một ngụm rượu, khịt khịt mũi, nói: "Này, con lại đi ăn vụng đấy à? Có mang về cho ta một cái chân gà không!"

Vu Sinh Nhất nhịn không được liền nói: "Người nhìn người ta, rồi nhìn lại mình đi, ngay cả một cái chân gà cũng muốn giành với con! Bên ngoài nói cái gì mà người là đại hộ pháp, con nói ra cũng cảm thấy ngượng."

Ông ta dùng sức gặm chân gà, miệng lẩm bẩm lẩm bẩm nói: "Ta vốn là Đại Hộ Pháp, dòng dõi của chúng ta nhưng thực ra xuất thân từ thần cung của Tây Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu là vị thần tối cao, trên trời dưới đất, tam giới thập phương, nữ tử đắc đạo thành tiên, tất cả đều quy phục. Phàm là người thành tiên trên thế gian, bước vào thiên đình, đều muốn 'Trước gặp Tây Vương Mẫu, sau bái kiến Đông Vương Công'"

Vu Nhất Sinh căm phẫn: "Người bảo vệ điện thờ của Tây Vương Mẫu còn muốn cướp chân gà của con?!"

Lão đạo nhân ngượng ngùng: "Đây không phải là con đường thành tiên bị đứt... cho nên con cần phải tu luyện cho thật tốt, chờ con nắm lại được Côn Luân thiên cung, lại tiếp tục con đường thành tiên, sư phụ con, ta và gà chó của con cũng đều lên trời, đến lúc đó làm một thần tiên tự tại, không có việc gì thì chỉ bảo gì đó cho các tiên nữ ở Dao Trì…"

Vu Sinh Nhất đẩy ông ta một cái rồi đi mất.

Cô ấy nói, sau này, Phật giáo phái người đưa thiệp tới, nói Phật Tử đã thành Phật trước muốn phát một tâm nguyện lớn, mời chúng em đến dự lễ.

Cô ấy nói, sư phụ em mặc dù cảm thấy bọn họ đang ngang nhiên khiêu khích, nhưng cũng có chút tò mò, em cũng đang buồn chán nên xúi ông ấy đi xem thử.

Tại buổi lễ, người đứng đầu các phái đều ngồi chật cả chỗ, Phật Tử một thân bạch y trắng hơn cả tuyết, đứng một mình ở giữa, thân dài mặt ngọc, bộ bộ sinh liên, ngay cả sư phụ em cũng không nhịn được khen anh ta vài câu, không ngờ tới Phật môn vẫn có nam tử cấp bậc này, cũng may là một gã trọc đầu, bằng không sẽ gây tai hoạ cho không biết bao nhiêu cô gái!

(Bộ bộ sinh liên nghĩa là từng bước đi đều nở ra một đoá hoa sen)

Mục đích dự buổi lễ của chúng em, chủ yếu là muốn xem anh ta phát tâm nguyện gì.

Người thành Phật trước, cần phát tâm nguyện, tâm nguyện có lớn có nhỏ, tâm nguyện càng lớn, càng khó thành Phật, nhưng một khi thành Phật, pháp lực tự nhiên cũng lớn hơn.

Thời cơ đã đến, Phật tử bắt đầu phát tâm nguyện, mọi người đều trông đợi, muốn xem thử tâm nguyện vị thiếu niên kinh tài tuyệt diễm này phát sẽ là gì.

(Kinh tài tuyệt diễm: là vẻ đẹp kiến người khác phải kinh sợ)

Phật Tử cất lời, anh ta nói:

"Quan Thế m Bồ Tát nói: Không độ hết khổ ách trong nhân gian, thề không thành Phật."

"Địa Tạng Vương Bồ Tát nói: địa ngục không trống, thề không thành Phật"

"Tôi không được như hai vị thánh nhân."

Anh ta dừng lại một chút, nói: "Nếu như ánh sáng của Phật không thể chiếu khắp nơi trên mặt đất, tôi nguyện biến thành ác quỷ, ở trong bóng đêm bảo vệ nhân gian."

Sau đó anh ta phát ba đại hồng nguyện, một cái so với một cái càng đáng sợ hơn.

(Đại hồng nguyện: ý nguyện vĩ đại)

Anh ta một tay chỉ tôi, nói: "Tôi nguyện thịnh thế huy hoàng giống như cô, vĩnh viễn không lụi tàn."

Anh ta một tay chỉ bản thân mình: "Tôi nguyện những tội lỗi vô tận kia gia tăng vào thân này, vĩnh viễn rơi vào địa ngục."

Anh ta chắp tay trước ngực hướng chúng sinh bái lạy: "Tôi nguyện máu của thiếu niên kia, vĩnh viễn không chảy vô ích."

Nói xong, anh ta cởi bỏ tăng y màu trắng, lộ ra trường bào đen, nhanh chóng rời đi, tất cả những người ngồi đây đều kinh sợ, ba mươi vị hộ pháp cũng không giữ nổi anh ta.

Không ai biết anh ta đã đi đâu.

Vu Nhất Sinh nói, sau này em tu hành thành công một chút, nghe sư phụ nói nơi tà tính nhất trên thế gian chính là động quỷ thập phương ở Âm Thành, nơi đó là bắt nguồn của mọi sự xấu xa, em khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, đầu đội Chí Tôn cốt, tay cầm Vô Lượng kiếm, một người một kiếm, muốn san bằng động quỷ.

Em phát hiện, trong động quỷ máu chảy ngược dòng, xương cốt đầu lâu nằm đầy trên đất, khắp nơi đều là âm tà lệ quỷ, em một hơi giết hết tất cả, lại phát hiện ra nơi tăm tối tận cùng nhưng có phật quang bao phủ, lúc sáng lúc tối, có một người mặc trường bào đen, tóc trắng bạc đầu, đang ngồi trên một chiếc vương tọa chất đầy xương trắng viết chữ.

Em nhận ra anh ta, giơ kiếm lên hỏi anh ta: "Phật tử, một ý nghĩ sai lệch, hà tất đến mức này?"

Hắn giả như không biết, tiếp tục viết chữ, trường bào đen nhập thân, tóc trắng tung bay, cả người như được đắm chìm trong Phật quang, lộ ra tà mị vô cùng, đã rực sáng đến cực điểm, cũng tà ác đến cực điểm.

Em không phải đối thủ của anh ta, vẫn chưa đến ba hiệp, đã bị anh ta đánh trọng thương.

Anh ta thả em về, trước khi đi đưa cho em một bức thư, chữ trên đó viết: "Phật cốt dùng làm củi, đạo tạng thành hoả dẫn, nguyện đốt thân vô lượng, tái hiện Tần Hán Đường".

(Dịch là: dùng xương Phật làm củi, kho kinh phật làm chất dẫn lửa, nguyện đốt thân vô lượng, tái hiện Tần Hán Đường)

Bên dưới ký tên: Tạ Tần Hán Đường.

______________________________________