[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 51: Xà Thê



Mấy năm trước, ở Bắc Thái, tôi trải qua rất nhiều chuyện huyền bí, liên quan đến mãng xà sông Mê Kông, cá sấu ăn thịt người, thủy quái, ngẫm lại còn thấy đáng yêu ra phết, cho nên đã viết lại.

Tết Trung Nguyên năm năm trước, tôi gặp phải chuyện này. Thái Lan là một đất nước… nói thế nào đây nhỉ?

Một câu thôi, đất nước này rất kỳ lạ.

Đây là một quốc gia có truyền thống Phật giáo, nhưng việc mại dâm lại hợp pháp, một bên là chùa tháp nguy nga trang nghiêm, một bên là phố đèn đỏ xa hoa trụy lạc.

Nếu bạn nói nơi này rất không phù hợp với truyền thống, những ngôi nhà treo bên bờ sông Mê Kông, những cột điện hình vuông (cái này để phòng tránh rắn bò lên), những người chèo thuyền bận rộn, đâu đâu cũng có những nhà sư chắp tay trước ngực, những thôn dân khiêm tốn lịch sự, hay cả những cô học trò hồn nhiên trong bộ váy trắng.

Nếu bạn nói nơi này rất truyền thống, thì lại thấy vô cùng buông thả, chỉ cần có tiền là có thể mua được bất cứ thứ gì, ngay cả vợ cũng có thể thuê. Rất nhiều người ngoại quốc qua đây, đến Pattaya chơi, trước tiên thuê một cô em người Thái, sáng làm hướng dẫn viên, tối làm "vợ".

Mặt khác phải đặc biệt nói một chút, con gái Thái vừa đen vừa lùn, vừa xấu, người chuyển giới lại cao ráo yêu kiều, da trắng dáng đẹp, đất nước Thái Lan này căn bản không tồn tại mỹ nữ chân chính.

Người Thái tin Phật.

Tin Phật tất tin quỷ, bằng không thì Phật tổ trừ yêu hàng ma kiểu gì?

Trên đất Thái, truyền thuyết quỷ quái nhiều không đếm xuể, cái gì mà hạ hàng đầu, nuôi tiểu quỷ, quỷ nhập, quỷ đả tường, rất nhiều khách du lịch tới Thái Lan còn bị bóng đè, dù sao chính là không sạch sẽ.

Có điều ở đây tôi muốn nói, không phải quỷ, mà là thủy quái sông Mê Kông.

Lúc ấy, công ty của tôi tiếp nhận một công trình công nghiệp quân sự tại Bắc Thái, bởi vì liên quan đến cơ mật thương nghiệp, tôi cùng kỹ sư với tư cách đại biểu công ty ngây người ở đây trọn vẹn ba tháng.

Tôi không tiện tiết lộ địa danh cụ thể, chỉ có thể nói nơi đó nằm trên vùng biên giới giao tế giữa mấy quốc gia, vô cùng hoang vu, phải đi hơn mười dặm mới có thể nhìn thấy một khu chợ nhỏ.

Đồ vật bán trong chợ rất có tính đặc sắc địa phương, một vài người dân bản xứ bưng chậu gỗ, bên trong chứa thịt rắn, thịt cá sấu trắng loá, và cả các loại thịt không rõ tên khác, có tiền mà cũng chẳng tiêu được.

Ở đây được một tháng là đã chán ngán đến tận họng rồi. Hơn nữa kỹ sư còn bị tiêu chảy, vội vàng trốn về nước, một mình tôi lại càng thêm tẻ nhạt.

Vì vậy, tôi ra giá cao thuê một người gốc Hoa làm hướng dẫn viên, dẫn tôi ra ngoài dạo chơi, kiếm trò tiêu khiển.

Hướng dẫn viên này rất lắm mồm, phiền chết tôi mất thôi, cả ngày cứ ba hoa với tôi, địa vị của người Hoa cao thế nào, anh ta lấy mấy người vợ xinh đẹp ra sao, giây nào phút nào cũng muốn mang tôi đi tìm gái bán hoa hoặc mấy cô em chuyển giới.

Không có cách, tôi chỉ có thể bảo anh ta ngậm miệng, thuê cho tôi một người dân bản xứ, dẫn tôi ra sông Mê Kông câu cá.

Hướng dẫn viên nhanh chóng chạy đi, không mất bao lâu đã dẫn theo một người bản địa trẻ tuổi đến, bảo cậu ta là ngư dân, nắm rõ nơi này trong lòng bàn tay, muốn câu cái gì cũng được.

Tôi cố ý châm chọc, nói: "Tôi muốn câu cá ăn thịt người, có ư?"

Không ngờ rằng, cậu ngư dân kia lại cung kính dùng tiếng Hán nói lưu loát: "Tiên sinh, nếu ngài muốn câu cá ăn thịt người, thì phải đi hai ngày đường núi."

Tôi kinh ngạc hỏi: "Cậu, cậu biết nói tiếng Hán?"

Cậu ta gật gật đầu, lại dùng tiếng Anh nói: "Tiên sinh, tôi cũng nói được tiếng Anh."

Tôi nhất thời cảm thấy hứng thú.

Nơi chúng tôi ở vô cùng hẻo lánh, người dân bản địa ngay cả tiếng Thái còn không nói sõi, càng đừng đề cập đến tiếng Trung, tiếng Anh.

Tôi đánh giá cậu ta một cách tỉ mỉ, cậu ta là một người Thái điển hình, da ngăm đen, không cao lắm, ưỡn lưng thẳng tắp, thoạt nhìn rất thành thật.

Hỏi qua vài câu, tôi mới biết, cậu ấy tốt nghiệp Đại học Chulalongkorn nổi tiếng Thái Lan, sau đó bởi vì sức khỏe của vợ không tốt, cần người thời khắc ở bên chăm sóc, mới trở về thôn nhỏ này, bình thường dựa vào đánh cá với thỉnh thoảng làm hướng dẫn viên sống qua ngày.

Tôi rất vừa ý, vì vậy liền thanh toán gấp đôi tiền thù lao một ngày cho hướng dẫn viên du lịch luôn lải nhải không ngừng kia, cho anh ta về, không ngờ anh ta lại nổi trận lôi đình, sống chết không đi, còn uy hiếp tôi.

Tôi định báo cảnh sát, kết quả cậu ngư dân kia đi đến, nói mấy câu tiếng Thái với anh ta, sắc mặt hướng dẫn viên du lịch kia thoáng cái thay đổi, không ngừng xin lỗi tôi, sau đó chạy trối chết, không dám quay đầu.

Tôi thấy quái quái, hỏi cậu ta làm thế nào mà đuổi được hắn?

Cậu ngư dân bật cười, nói với tôi: "Hôm nay là tết Trung Nguyên, nơi này của chúng tôi nháo quỷ dữ lắm, anh ta sợ chạy mất luôn."

Tôi cười ha hả, chỉ cho là một câu chuyện cười.

Sau này tôi mới biết, thực ra cậu ta không hề kể chuyện cười.

Cậu ngư dân chèo một chiếc thuyền cổ nhỏ, chúng tôi xuôi dòng đi xuống, vừa chèo thuyền vừa câu cá. Nước sông Mê Kông chảy rất xiết, đục ngầu như bùn, trên mặt sông rộng lớn khắp nơi đều là tảo nước quấn lại thành những bó to, trông vừa cuồng dã lại vừa kích thích.

Cá ở đây thực sự quá dễ câu!

Cậu ta nhặt một cái gậy gỗ, giật lấy một nhánh dây leo trên cây, buộc vào gậy, thế là thành cần câu.

Sau đó, cậu bắt mấy con côn trùng trên cỏ xuống, buộc vào, cả lưỡi câu cũng không cần, quăng vào trong nước, lập tức có thể kéo lên một con cá sống còn giãy tưng bừng!

Kiểu câu cá hoang dã thế này khiến tôi vô cùng rung động.

Cậu ngư dân giới thiệu với tôi, đoạn đường thủy này vô cùng nguy hiểm, hầu như không người nào dám đi thuyền. Theo Hiệp hội Bảo vệ Động vật Thế giới, hệ sinh thái sông Mê Kông sở hữu nhiều loài cá có kích thước khổng lồ nhất thế giới, cự niêm* ăn thịt chó (tại loài này thích thịt chó), cá chép Xiêm La (cá ở đoạn sông Mê Kông chảy qua Campuchia, cân nặng trung bình lên tới 300kg), cá đuối bồng, cự cổ xà ngư, cá chuối dài chừng năm mét, cá láng (trứng có kịch độc), thậm chí có cả cá sấu.

(*Niêm: cá nheo)

Nói đến bắt cá lớn, tôi bắt đầu hứng khởi.

Tôi từng ở Nghi Xương một khoảng thời gian, đã thấy người bản địa bắt cá lớn trong Trường Giang.

Người chưa từng bắt cá lớn sẽ không thể nào tưởng tượng được vẻ đẹp và sự lực lưỡng của chúng đâu.

Có câu nói, "trên bờ nặng một cân, dưới nước lực một chục", chính là nói một con cá nặng một cân, ở dưới nước có thể có sức mạnh bằng mười cân. Vậy những con cá lớn thường nặng cả mấy trăm cân, tức là sẽ có lực lượng hàng ngàn hàng vạn cân, dùng lưới đánh cá truyền thống căn bản không giữ được nó, quẫy mình vài cái là lưới đã rách bung cả rồi.

Câu cá lớn phải dùng móc câu.

Móc câu là móc sắt được làm thủ công, mấy trăm móc buộc lên dây thừng tẩm dầu trẩu, mắc chì vào, để nó lơ lửng dưới tầng nước đáy, có cá lớn bơi qua thì sẽ bị móc câu móc lại.

Bọn họ từng móc được một con cá lớn, dùng bốn chiếc thuyền đi kéo cá, con cá kia dài chừng một trượng*, không biết là giống gì, vùng vẫy dưới nước, làm lật hai chiếc thuyền (sau đó chết mất hai người, một người mất tích), kéo đứt dây thừng, nghênh ngang rời đi.

(1 trượng ~ 3.3 mét)

Về sau, mọi người cùng phân tích, con cá đó phải nặng đến nửa tấn, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ móc câu, cá càng to càng dễ bắt, cá giãy giụa càng mạnh, móc câu đâm vào thịt càng sâu, giày vò hành hạ đến khi nó kiệt sức. Cho nên cá nặng dưới ba tạ tuyệt đối chạy không thoát.

Con cá kia không chỉ nhẹ nhõm chạy trốn, trái lại còn có thể làm lật thuyền, tuyệt đối có hơn năm trăm cân, khả năng là Thủy Long Vương.

Cậu ngư dân nói: "Bên sông Mê Kông này bắt cá lớn, vẫn còn tương đối nguyên thủy, chủ yếu vẫn là dùng lưỡi câu, câu được liền lái thuyền quần nhau với nó, thường thường phải vật lộn cả ngày. Nếu đến tối còn kéo không được, phải chém đứt dây câu đi về, bằng không thì buổi tối cá lớn sẽ đi qua giả bộ lật thuyền, ăn thịt người."

Tôi nghe vậy, hỏi: "Nói như thế tức là buổi tối sông Mê Kông rất nguy hiểm à?"

Cậu ta gật đầu: "Đúng là thế."

Tôi hỏi: "Vậy cậu có dám đi câu đêm không?"

Cậu ta gật gật đầu: "Dám chứ."

Tôi thắc mắc: "Tại sao?"

Cậu thành kính đáp: "Bởi vì vợ tôi sẽ bảo hộ chúng ta."

Đây là lần thứ hai cậu ta nhắc đến vợ của mình, trong giọng nói không chỉ có thân mật, còn có vẻ tự hào nồng đậm.

Tôi gật gật đầu, cho rằng đây là nguyên nhân cậu ta yêu vợ mình, nhưng không có nghĩ đến, vợ cậu ta thật sự có bổn sự này.

Càng không nghĩ tới, vợ cậu ta vậy mà có thân phận hiển hách như thế.

Con thuyền nhỏ xuôi dòng chậm rãi trôi đi, đã đến một vịnh lưu, nước sông chảy chầm chậm, rất nhiều loài chim vùng sông nước đậu trên những tán cây bên bờ sông, xa xa có mấy đầu thú lấp ló, không biết là dê hay hươu.

Cậu ngư dân nói, có thể dừng thuyền ở đây, lên bờ nghỉ ngơi ăn uống, đi xuống dưới nước chảy mạnh hơn, không tiện cho lắm.

Cậu ta rất quen thuộc nơi này, nhanh nhẹn cột thuyền vào cọc gỗ bên cạnh bờ sông, sau đó cầm lấy dao săn, dẫn tôi lên bờ hái hoa quả.

Lên bờ, tôi lại càng hoảng sợ: Nhiều cây ăn quả như vậy!

Trên bờ sông trồng toàn chuối tiêu, rất nhiều quả, thò tay là có thể hái được. Dưới gốc cây chồng chất dày đặc một tầng chuối tiêu nát, cao chừng nửa thước.

Ôi mẹ ơi!

Còn có cả dứa!

Dứa mọc trên đất, trông như những quả bom nhỏ, chín vàng ươm, rất rắn chắc, thoạt nhìn có vẻ ngon lắm.

Còn cả măng cụt, sầu riêng nữa.

Hai loại quả này đều mọc trên cây cao vài chục mét, rất khó hái.

Cậu ngư dân bảo, dân bản địa có thuần dưỡng khỉ, để cho chúng nó leo lên cây hái hoa quả.

Ôm một đống hoa quả to, chúng tôi thắng lợi trở về.

Cậu ngư dân nói, trên thuyền có gia vị, chúng tôi có thể nhóm một đống lửa bên bờ sông, nướng cá, ăn hoa quả, vừa có dinh dưỡng, lại bổ sung nước.

Tôi hơi nghi ngờ: "Trước kia nghe hướng dẫn viên nói, không thể nướng đồ ăn bên sông Mê Kông, bởi vì có rất nhiều mãnh thú đến bờ sông uống nước, ngửi thấy mùi thịt nướng sẽ tấn công người, có đúng không?"

Cậu ta bảo: "Thực ra không phải vậy, bên bờ sông có rất ít mãnh thú, hơn nữa chúng lại sợ lửa. Không nướng đồ bên bờ sông, chủ yếu là sợ cá sấu trong sông. Cá sấu có thể ẩn núp bên cạnh người mấy giờ, như một khúc gỗ mục, rất khó phát hiện, lúc nó bạo khởi, ngay cả trâu cũng có thể kéo xuống nước!"

Tôi lại càng hoảng, nói: "Vậy chúng ta vẫn nướng đồ bên sông hả?"

Cậu ta nở nụ cười, nói: "Không có việc gì, vẫn ở bờ sông, lấy nước dễ dàng, cũng không dễ cháy. Yên tâm đi, vợ của tôi sẽ bảo hộ chúng ta!"

Đây là lần thứ ba cậu ta nhắc đến vợ mình.

Tôi cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Cậu luôn mồm bảo vợ cậu sẽ bảo hộ chúng ta, vậy bây giờ cô ấy ở đâu?"

Cậu ta đáp: "Cô ấy đương nhiên là ở nhà."

Tôi lại hỏi: "Vậy cô ấy bảo hộ chúng ta thế nào?"

Cậu mỉm cười: "Cô ấy không lúc nào không chú ý."

Tôi không nói gì, chỉ cho cậu ta là một chàng trai si tình, tôn vợ như thần.

Trên đường, tôi với cậu ta hàn huyên không ít, phát hiện cậu là một người rất có lý tưởng, đồng thời cũng vô cùng bảo thủ.

Cậu ta cho rằng, Thái Lan bây giờ vấn đề là văn hóa hỗn loạn, kinh tế hỗn loạn, chính trị hỗn loạn. Ngành mại dâm phát đạt, nam nhân hoặc là làm hòa thượng, hoặc là đồng tính, chẳng ra cái gì cả, kinh tế chủ yếu dựa vào khách du lịch, quốc gia không có tôn nghiêm gì, lái mấy cái xe tăng chạy ra đầu đường cũng có thể đảo chính.

Năm đó, khi Nhật Bản đánh Thái Lan, quốc vương Thái Lan vậy mà hiệu triệu nhân dân không nên chống cự, tất cả vào chùa ngồi niệm kinh, mặc cho lính Nhật giết hại, bọn họ giết mệt rồi thì sẽ không giết nữa.

Nhưng cậu ta cũng kiên định cho rằng, gia đình quan trọng hơn sự nghiệp rất nhiều, như cậu vậy, sống ở chỗ này, đã rất tốt!

Trên đường đi, chúng tôi câu được không ít cá.

Có cá rô phi, cá trích, cá nheo, cá chép, cá chim, cá chuối, cùng với rất nhiều loại cá khác mà tôi không biết tên.

Đương nhiên, chúng tôi không có câu được cá ăn thịt người với cá khổng lồ, cậu ngư dân bảo, nếu muốn câu loại cá này, chúng tôi phải đi theo dòng chảy sông Mê Kông, dự tính mất hai ngày, có một cái thác nước lớn, ít người lui tới, ở đó mới câu được cá lớn thực thụ.

Lần này, chúng tôi đi thuyền đuôi dài Thái Lan truyền thống, không có cách nào qua bên kia, nếu muốn đi thì phải thuê một cái ca-nô mới được.

Nói đến đây, cậu ta hơi do dự: "Tốt nhất không nên qua bên kia, bên đó không quá sạch sẽ…"

Tôi hỏi cậu ta: "Cậu nói không sạch sẽ, là chỉ chuyện ma quái à?"

Cậu bảo: "Không chỉ như vậy, dưới đáy nước còn có một vài vật rất cổ quái."

Tôi lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi cậu: "Có phải thủy quái không? Đúng rồi, sông Mê Kông rốt cuộc có thủy quái không?"

Cậu ta hỏi lại tôi: "Anh nghĩ sao?"

Tôi nói: "Trên phạm vi toàn cầu, có khả năng có thủy quái nhất, chính là sông Amazon ở Nam Mỹ, sông Nile ở Châu Phi, còn có sông Mê Kông này. Lưu vực rộng, nước sông sâu, có rừng mưa nhiệt đới, có đầy đủ thực vật cùng không gian, mới có thể sinh ra thủy quái khổng lồ.

Cậu gật gật đầu, bảo tôi nói rất đúng, thủy quái nhất định xuất hiện tại mưa rừng nhiệt đới. Cậu ta học chuyên ngành sinh vật học, dựa vào quy luật tiến hoá cơ bản của sinh vật mà nói, sông Mê Kông vô cùng thích hợp gây giống cự quái. Đầu tiên, rừng mưa nhiệt đới cung cấp cho nó thực vật vô cùng vô tận, tiếp theo, thuỷ vực rộng rãi, thủy lưu có thể gánh chịu thân thể khổng lồ của nó, trong hoàn cảnh như vậy, cá lớn, cá sấu, mãng xà, hầu như có thể sinh trưởng không hạn chế, cuối cùng trở thành sinh vật trong truyền thuyết.

Tôi hỏi cậu: "Vậy thứ dưới thác có phải mấy con cự quái không?"

Cậu lắc đầu, chắp tay bảo: "Không phải, đó là nơi Naga nghỉ ngơi, không thể quấy rầy."

"Naga là cái gì? Thủy quái sao?" - Tôi thắc mắc.

Cậu ta rất nghiêm túc, kính cẩn nói: "Cô ấy là thần của chúng tôi."

Tôi cũng đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Naga ở đất Thái, đây là một loài sinh vật cổ giống rắn. Trong rất nhiều chùa chiền ở Thái Lan, có một vài tượng Đại Phật thu phục Bát Bộ Thiên Long. Bát Bộ Thiên Long nơi đây được điêu khắc vừa dữ tợn lại vừa khủng bố, giương nanh múa vuốt, phun hoả diễm, đó chính là Naga.

Tôi hỏi cậu: "Vậy là Naga không khác rồng của Trung Quốc lắm đúng không?"

Cậu gật gật đầu: "Trong tiếng Phạn cổ không phân biệt rồng và rắn, cho nên Naga là rồng, mà cũng là rắn."

"Trung Quốc là quốc gia nông nghiệp truyền thống, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chỉ hy vọng mưa thuận gió hoà, vậy nên diễn hoá ra sinh vật thần thoại có thể hô mưa gọi gió là 'rồng', ngay cả hoàng đế sau đó cũng tự xưng là 'long tử'. Thái Lan là đất nước có truyền thống Phật giáo, làm sao cũng tín ngưỡng rồng vậy?"

Cậu ấy thế mà lại hỏi tôi: "Anh có từng nghe về cầu lửa Naga chưa?"

Tôi hỏi: "Cậu là nói cầu lửa Naga trong mười hiện tượng chưa có lời giải xuyên suốt lịch sử sao?"

Cậu gật đầu: "Đúng vậy."

Tôi nghi hoặc: "Theo truyền thuyết, từ đáy sông Mê Kông sẽ nổi lên những quả cầu lửa, điều này làm sao có thể chứ?"

"Đây không phải là truyền thuyết, là có thật đó. Tháng Mười hàng năm, vào đêm không trăng không sao, người bản địa chúng tôi đều sẽ đứng bên bờ Mê Kông, chờ những quả cầu lửa này xuất hiện." - Cậu giải thích.

Tôi nói: "Đó có phải là khí metan dưới đáy sông không? Bởi vì nhiệt độ quá cao, dẫn đến hiện tượng tự bốc cháy."

Cậu lắc đầu: "Khí metan không mùi không màu, những quả cầu lửa này thì lại có thể được nhìn thấy rất rõ, màu đỏ nhạt. Hơn nữa khí metan rời khỏi mặt nước sẽ lập tức tản ra, còn những quả cầu lửa này thì rời khỏi mặt sông xong còn tiếp tục bay lên trên trời, sau đó dần dần tiêu thất."

Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: "Vậy những thứ này là cái gì?"

Cậu do dự một hồi, nói: "Người bản địa chúng tôi đều cho rằng, những quả cầu lửa này là do Naga phun ra."

Tôi bật cười.

Cậu bảo: "Anh là người Trung Quốc, vậy trong văn hoá của các anh, Thủy tổ loài người là Phục Hy, Nữ Oa, hình tượng nguyên sơ nhất của họ đều là đầu người thân rắn, có đúng không?"

Tôi gật gật đầu: "Xác thực là thế."

Cậu nói tiếp: "Trong ghi chép của Phật giáo chúng tôi, Quan Âm Bồ Tát có 32 sắc tướng, trong đó có một tướng là Mahoraga (Ma Hầu La Gia), chính có thân rắn đầu người, rất giống với Phục Hy, Nữ Oa của các anh. Ở Ai Cập cổ đại, ngoại trừ Nhân sư, thực ra còn có không ít vị thần đầu người thân rắn. Sau này tôi phát hiện, tại một số vùng châu Phi, cũng có rất nhiều sinh vật thần thoại đầu người thân rắn. Đối với việc này, anh nghĩ thế nào?"

Tôi nói: "Đây có phải là đại biểu, vào thời cổ đại, nhân loại có một loại sùng bái mù quáng đối với rắn. Ví dụ như nọc độc rắn có thể giết chết người, khiến loài người cảm thấy chúng có một loại ma lực nào đó, chính là hình thức ban đầu của Vu thuật."

Cậu lắc lắc đầu, bình tĩnh nhìn mặt nước: "Tôi cảm thấy, Naga thật sự tồn tại. Những quả cầu lửa từ đáy sông Mê Kông chính là do chúng phun ra. Trong Phật giáo có nói, Naga có thể phun lửa, cho nên khi chúng hô hấp có thể phun ra cầu lửa."

Tôi bật cười: "Vậy cậu giải thích thế nào về những sinh vật thần thoại thân rắn đầu người?"

Anh ta xoay người, nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Tiên sinh, anh đã từng suy nghĩ, nếu Naga kết hợp với con người, vậy hậu đại có phải sẽ là đầu người thân rắn hay không?"

Tôi lại bật cười.

Nếu người kết hợp với rắn mà có thể sinh ra hậu đại có đầu người thân rắn, vậy thế giới này chỉ sợ đã sớm trở thành đại lục Azeroth* rồi.

(*Azeroth: Trong làn sương mờ ảo từ thời quá khứ xa xưa, thế giới Azeroth chứa đầy những sinh vật lạ lùng với rất nhiều chủng loài phong phú. Những vị tiên thần bí và người lùn cứng cáp sánh bước cùng với những nhóm con người trong một mối quan hệ yên bình hòa hợp – cho tới khi một đạo quân ma quỷ mang tên Quân Đoàn Rực Lửa xuất hiện tàn phá sự bình yên vốn có của toàn thế giới. Quái Orc, Rồng, Yêu tinh và Quỷ lùn đua nhau giành giật lãnh địa, các vương quốc hỗn loạn và bị chia cắt – khởi đầu cho một âm mưu hiểm ác cực kỳ to lớn sẽ quyết định số phận của toàn thế giới. – Trích miêu tả tại bìa sau bộ Warcraft Archive.

Nhưng mọi người đừng có cười nhá, chuyện như vậy thực sự có thật đó.

Mà còn có không ít cơ.

Trước kia, tôi có đọc qua bản ghi chép về y học Tây Tạng truyền thống của một vị thầy thuốc già. Vị thầy thuốc người Tạng này rất có danh khí, ông chủ yếu phụ trách điều dưỡng thân thể cho mấy lão nhân gia ở Trung Nam Hải* (mấy vị lão nhân gia này bình thường không dùng thuốc Tây, thuốc Tây dược hiệu quá mạnh, chủ yếu dựa vào Trung dược điều dưỡng, đặc biệt là Tạng dược).

(*Trung Nam Hải: Trung Nam Hải là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Các chủ tịch của Trung Quốc, bao gồm Tập Cận Bình và các nhân vật cấp cao khác của Trung Quốc thường đón tiếp các quan chức cấp cao quốc tế tại đây.)

Thầy thuốc này rất thần kỳ, bữa ăn hàng ngày của ông rất đạm bạc, toàn rau dưa. Tôi từng đến nhà ông ăn một bữa, có bánh bao nhà làm, nhân bánh có đậu hà lan, kèm theo rất rất nhiều gừng!

Năm ông bảy mươi sáu tuổi, vẫn còn mọc tóc đen, răng lợi cũng rất khoẻ, như là phục lão hoàn đồng vậy.

Thật đó.

Lúc đó ông còn vén tóc lên cho tôi xem, chân tóc màu đen, đuôi tóc vẫn còn trắng, đích xác là tóc mới mọc ra, không phải nhuộm.

Cả cuộc đời của ông là một câu chuyện truyền kì, sau này tôi sẽ viết hẳn thành một chương khác cho mọi người cùng đọc nhé.

Trong câu chuyện này, tôi muốn nói đến chính là, trong sổ tay của thầy thuốc người Tạng này có viết, dòng đầu tiên chính là: "Người muốn dưỡng sinh, phải hạn chế quan hệ với động vật, tốt nhất không nên giao phối với động vật."

Tôi thỉnh giáo ông ý nghĩa của câu nói này.

Ông nói, ở Tây Tạng, nhiều địa phương rất hoang vu, đừng nói đến nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng không có, chỉ có dê. Rất nhiều thanh niên đến tuổi dậy thì, ham muốn tăng vọt, dưới tình huống cực đoan còn cùng dê mẹ…

Có phải rất "sụp đổ"*?

(*Tam quan sụp đổ.)

Thật ra tôi cũng thấy "ba chấm" lắm.

Được rồi, tiếp tục với câu chuyện của chúng ta nào.

Cậu ngư dân thấy tôi không tin, cũng không nói gì nữa, tiếp tục lái thuyền, thuận theo dòng chảy đi xuống hạ du sông Mê Kông.

Con thuyền chạy đến một đoạn đường sông khá hẹp, đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái, khi thuyền của chúng tôi chạy qua, cả khúc sông thoáng cái nổ tung, những con cá to dài cả xích nhao nhao nhảy lên khỏi mặt nước, có một số thậm chí nhảy cả vào trong thuyền, trên sông lên xuống một trận "mưa cá".

Cậu ngư dân trẻ khẽ mỉm cười, chèo thuyền trong cơn mưa cá, chậm rãi đi tiếp, như là đã sớm biết sẽ có một màn này.

Tôi giữ lấy một con cá to, lại một con cá to đùng nữa rơi lên thuyền, giãy đành đạch trên sàn thuyền.

Tôi kinh ngạc nói: "Cá trong sông này điên rồi!"

Cậu ngư dân cười nói: "Là vợ của tôi, cô ấy nói khá thích anh."

"Vợ của cậu?"

Tôi kinh ngạc: "Vợ của cậu có thể làm cho cá nhảy lên thuyền của chúng ta?"

Cậu chắp tay trước ngực, hướng về mặt nước, thành kính nói: "Vợ của tôi, cô ấy không gì không làm được."

Tôi nhịn không được hỏi: "Chàng trai trẻ, vợ của cậu rốt cuộc là người như thế nào?"

Cậu đáp: "Vợ của tôi, cô ấy không phải là người…"

Nói xong, thuyền chạy ra khỏi khúc sông nhỏ hẹp, dòng nước chuyển hướng, tạo thành một đầm nước hẹp dài.

Bằng kinh nghiệm, tôi biết rõ, trong đầm nước này nhất định có cá lớn, vì vậy kích động, chuẩn bị ở đây câu một chút.

Cậu ngư dân lại cất mái chèo, nói: "Tiên sinh, anh ngồi dịch vào trong một chút."

Tôi nói: "Ngồi dịch vào trong, vậy câu cá thế nào? "

Cậu nói: "Đoạn đường này, tốt nhất không nên câu cá."

Tôi có chút khó hiểu: "Tại sao?"

Cậu dùng mái chèo chỉ chỉ vào một chỗ gần đó, ngoặt sông nổi lên một mảng toàn những khúc gỗ mục dài, theo gợn sóng, nặng nề trôi nổi.

Cậu nói: "Nơi đây khá nhiều cá sấu."

Tôi rất đỗi kinh ngạc.

Đầu tiên là kinh ngạc trong ngoặt sông này có nhiều cá sấu như vậy, cậu ta còn dám dẫn tôi tới đây.

Cá sấu sông Mê Kông là cá sấu nước mặn*, đây là loài cự thú vô cùng kinh khủng, chiều dài hình thể có thể đạt đến bảy mét, lúc bạo khởi có thể nhảy lên cao hơn một mét, một ngoạm cắn gãy xương trâu rừng.

(*Cá sấu nước mặn: https://vi.wikipedia.org/.../C%C3%A1_s%E1%BA%A5u_n%C6%B0... )

Vào thời Thế chiến II, trên đảo Ramree, bờ Đông vịnh Bengal, cá sấu một lần cắn nuốt hết một quân đoàn Nhật Bản (hơn 1000 người), danh chấn thiên hạ, được mệnh danh là cá mập trắng trên cạn.

Đúng rồi, chúng còn có một biệt danh khác là cá sấu ăn thịt người.

Kinh ngạc hơn chính là, cậu nói những lời này với ngữ điệu rất tùy ý, phảng phất những thứ này nổi trên mặt nước, cũng không phải cá sấu ăn thịt người kinh khủng, chẳng qua là mấy con gián nước, một chút phiền toái mà thôi, căn bản không đáng nói.

Thế nhưng, vào thời điểm đó, tôi căn bản không dám chất vấn cậu.

Đừng nói chất vấn cậu, nhìn một mảng cá sấu nổi trên mặt nước, thậm chí có con ở ngay bên người chúng tôi, có thể chứng kiến rõ ràng lớp vảy rắn chắc trên lưng nó, những hoa văn trên miệng nó, trái tim muốn nhảy cả ra ngoài, thở cũng không dám thở mạnh.

Tôi tận mắt thấy một con cá sấu khổng lồ dài chừng sáu bảy mét, lười biếng nằm trên bờ, há to miệng để lộ ra hàm răng đáng sợ.

Trong miệng của nó, có một con chim lông xám, ức đỏ đi tới đi lui, mổ thức ăn còn sót lại trong miệng của nó.

Tôi kinh ngạc, đây cư nhiên là chim choi choi cộng sinh với cá sấu trong truyền thuyết.

Nghe nói, loài chim này là "bạn tốt" của cá sấu.

Sau khi cá sấu ăn no, nằm trên bờ phơi nắng, sẽ há to hàm để nó chui vào trong miệng, loại bỏ thịt mảnh còn sót lại trên răng, là hiện tượng cộng sinh rất hiếm thấy trong giới động vật.

Nhưng, mặc dù rất nhiều nhà sinh vật học tin tưởng chắc chắn có tình huống như vậy xuất hiện, lại không có ai chính thức quay chụp thành công cảnh chim choi choi ở trong miệng cá sấu.

Đầu tiên, là do ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh, hơn nữa hình thể khổng lồ, vô cùng cuồng bạo, bất luận thứ gì có can đảm tiến vào lãnh địa riêng của nó, nó cũng sẽ lập tức quét đi, không ai có thể tới gần.

Tiếp theo, chim choi choi vô cùng cảnh giác, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, nó sẽ chạy ngay ra khỏi miệng cá sấu, chỉ để cho nhiếp ảnh gia một cái bóng.

Tôi thật sự nhịn không được, con cá sấu này không thèm quan tâm chuyện thuyền của chúng tôi đang ở gần nó tí nào, vẫn nằm thảnh thơi trên đất, chim choi choi đang hết sức chuyên chú làm công việc của mình, nhìn cũng chẳng thèm nhìn chúng tôi.

Tôi nhịn không được vụng trộm lấy máy ảnh trong ba lô ra, nhanh chóng điều chỉnh ống kính, màn ảnh vừa nhắm ngay cá sấu, đã bị cậu ngư dân phát hiện.

Sắc mặt cậu đại biến: "Không được, ở đây không thể chụp ảnh!"

Cậu nói đã muộn.

Trong khi cậu đang nói, tôi đã nhanh chóng nhấn nút, tách một cái, chụp được hình ảnh cá sấu và chim choi choi cùng cộng sinh.

Không nghĩ tới, theo tiếng chụp ảnh vang lên, con cá sấu lười biếng kia đột nhiên đứng lên, lắc lắc cái cổ xấu xí, hung dữ nhìn chúng tôi, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Theo thanh âm của nó, tất cả những con cá sấu khác đang nổi trên mặt nước đều như bừng tỉnh, chúng quậy mình, chìm vào trong nước, trên mặt đầm nổi lên nguyên một đám bọt nước cực lớn.

Ngay sau đó, con cá sấu kia chầm chậm xoay người lại, thân thể to lớn để lại dấu vết thật sâu trên bờ sông ẩm ướt. Nó nhảy vào trong nước, không che dấu chút nào mà há rộng miệng, chậm rãi bơi về phía chúng tôi, rõ ràng cho thấy muốn nuốt chửng chúng tôi luôn.

Con cá sấu kia đến càng ngày càng gần, tôi đã có thể nhìn rõ con mắt hung tàn, hàm răng sắc nhọn của nó, gần như tuyệt vọng.

Vào lúc này, cậu ngư dân trẻ tuổi lại bình tĩnh chắp tay trước ngực, hướng phía mặt nước lẩm bẩm gì đó.

Tôi cho là cậu đang cầu xin Phật phù hộ, như khi một Phật tử gặp nguy hiểm vẫn làm vậy.

Trong nháy mắt đó, tôi cũng cảm thấy rất có lỗi, xin cậu tha thứ, bởi vì sai lầm cấp thấp của tôi mà liên lụy đến cậu phải cùng chết ở chỗ này.

Cậu lại lắc đầu, không lo lắng chút nào, chậm rãi tiến gần con cá sấu, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Sau khi đàn cá sấu chìm xuống nước, mặt nước lại càng thêm bình tĩnh.

Đột nhiên, nước như sôi lên, những quả bong bóng ục ục bốc lên, từ đáy sông nổi lên những đám bọt nước cực lớn, thuyền của chúng tôi tròng trành, ngã trái ngã phải.

Ngay sau đó, một con cự xà thân thô như cái vạc nước, đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, khí thế kinh người, thân rắn cực lớn dựng thẳng lên, đầu rắn khổng lồ nâng cao cao, nhìn chằm chằm vào con cá sấu đang nhanh chóng tới gần kia.

Con cá sấu kia như bị súng bắn trúng, nó đột ngột quay đầu, sau đó dùng cái đuôi to lớn dốc sức liều mạng quẫy nước, chạy trối chết về một hướng khác.

Cậu ngư dân trẻ tuổi chắp tay, nhẹ nhàng nói với tôi: "Tiên sinh, xin cho phép tôi giới thiệu với anh, đây là vợ của tôi, người khác bình thường gọi cô ấy là Naga, mà tôi thì gọi cô ấy là Lisa."

Cự xà kia rụt rè nhẹ gật đầu với tôi, chìm vào trong nước, theo nước sông chậm rãi bơi đi.

Nơi nó đi qua, cá lớn cá bé tất cả đều sợ tới mức liều mạng nhảy lên, cả con sông lại nổi lên một trận mưa cá cuồng nhiệt.

Tôi cuối cùng cũng rõ ràng, trận mưa cá trước đó là ở đâu ra, cũng đã hiểu vì sao cậu ngư dân nói vợ của cậu ta không gì không làm được.

Cô quả thực không gì không làm được.

Phải hiểu rằng, cô chính là tồn tại cấp cao nhất trong hệ sinh vật sông Mê Kông, thậm chí là cả sinh giới, Naga, một con cự mãng dài đến ba mươi mét.

Sinh vật cấp bậc này là khái niệm gì?

Tôi lấy một ví dụ, trong chiến tranh Việt Nam, khi quân Mỹ tìm kiếm đường Hồ Chí Minh, vật lộn với một con cự mãng dài mấy chục mét rất lâu, cuối cùng phải dùng pháo cối, mới cho nổ chết nó. Bụng cự mãng bị pháo làm cho nổ tan tành, trong phổi tuôn ra nửa sọt cúc áo.

Sau đó, cậu ngư dân kể cho tôi nghe về câu chuyện giữa cậu và Naga.

Cậu sinh ra trong một gia đình ngư dân, nhiều thế hệ tin vào Naga, cậu tự nhiên cũng tin, trong sông Mê Kông có một con cự xà, bảo hộ cậu và người nhà của cậu.

Hai mươi năm trước, cậu vẫn còn nhỏ, vụng trộm chèo thuyền ra sông Mê Kông câu cá, đi vào vịnh cá sấu này, kết quả bị cá sấu tấn công, trong lúc tuyệt vọng, Naga xuất hiện, cứu được cậu.

Từ đó trở đi, cậu và Naga đã trở thành bạn tốt.

Đây là bí mật thuộc về chỉ hai người bọn họ.

Thiếu niên dần dần lớn lên, tình cảm của cậu đối với Naga cũng dần dần biến đổi.

Naga là một con rắn cái, nó sống quá lâu, đã có được trí tuệ cùng cảm tính không khác gì con người.

Nó không chỉ là người bạn tốt nhất của cậu, mà còn là đạo sư của cậu, thậm chí là người yêu.

Nhưng cậu biết rõ, đây không chỉ là bất luân chi luyến, càng là một loại cấm kỵ chi luyến.

Để quên đi tình cảm này, cậu dứt khoát thi đậu Đại học ở nơi khác, hy vọng có thể quên nó.

Nhưng, cuối cùng, tình yêu chiến thắng thế tục luân lý, cậu lựa chọn thôi học, cách xa người nhà, cùng Naga đi dọc theo sông Mê Kông, cuối cùng đã chọn thôn trang nhỏ hẻo lánh ở Bắc Thái này, định cư ở đây, trải qua cuộc sống người và rắn.

Cuối cùng, cậu hỏi tôi: "Anh nói xem, trong lịch sử tại sao lại có tượng đầu người thân rắn? Có phải là đang nói, cũng có một số người yêu rắn không?"

Tôi không biết nên nói cái gì, nhìn vào sự chân thành trong mắt cậu, chỉ có thể chúc phúc bọn họ.

Tôi ở lại Bắc Thái thêm một tháng.

Một tháng này, tôi không còn gặp lại thanh niên ấy.

Về sau, tôi đi hỏi rất nhiều người bản xứ, bọn họ đều nói chưa bao giờ thấy người như vậy.

Câu chuyện của chàng trai này vẫn chưa hết đâu.

Về sau, tôi lại đến Thái Lan mấy lần, lại gặp được cậu ở một số nơi bất khả tư nghị, cùng với cô vợ thần thông quảng đại.

Đó lại là một câu chuyện khác.

Có thời gian, tôi sẽ viết lại.