[Oneshot Series] Ngư Thúc Quái Đàm

Chương 52: Câu Giao Long



(*Giao long hay thuồng luồng là tên gọi của dân gian trong truyền thuyết Việt Nam để chỉ thủy quái hay quái vật dữ ở nước thuộc lớp bò sát đạt kích cỡ khổng lồ, có thể hại bất cứ sinh vật nào bơi dưới nước bao gồm cả người.

Giao Long: một loài bán long, nửa giao nửa rồng.)

Mấy năm về trước, trên chuyến tàu từ Bắc Kinh đi Quế Lâm, tôi được nghe chính người từng trải kể chuyện câu giao long, rất thần kỳ, nên thuật lại cho mọi người nghe.

Các bạn không nghe lầm đâu, chính là một con giao long sống sờ sờ, bị cao nhân câu lên (câu giao long nhất định phải dùng "hổ cốt"), kết quả dẫn đến một chuỗi những sự kiện quỷ dị.

Câu chuyện phát sinh tại sông Mẫu Đơn, tỉnh Hắc Long Giang, đó là vào khoảng cuối những năm 60, Đông Bắc đại tu hồ thủy lợi, khi sửa hồ, vô tình phát hiện một con cự giao và một con Giao Long sắp sửa hoá rồng.

Kể từ thời điểm bắt đầu đi ha.

Năm đó tôi vẫn còn ở Bắc Kinh, mùa hè Bắc Kinh quá nóng, cho nên cứ tháng Bảy tháng Tám hàng năm là tôi lại đến Dương Sóc ở một thời gian.

Đi Dương Sóc bình thường hay đi tàu, nằm trên giường, ngắm nhìn những ngôi nhà và rừng cây lùi dần về phía sau, bỗng có cảm giác ngơ ngẩn như đang đảo ngược thời gian. Đi tàu đêm thực tế thích hợp kể chuyện xưa, lữ khách xa lạ, không rõ hành trình, tiếng vang ầm ầm, tất cả tạo nên bầu không khí rất đặc biệt, như khi còn bé, nằm trên giường gạch nóng hầm hập, nhìn ngọn lửa bùng cháy trong lò than đỏ hồng, nghe người lớn tuổi kể chuyện nơi rừng sâu núi lớn. Câu chuyện lúc này đây, là do một ông lão người Đông Bắc kể.

Lúc ấy, ở toa ăn, tôi ngồi một bên, ông mang theo cháu trai ngồi ngay đối diện.

Tôi gọi vài món ăn, ông mua một phần cơm hộp, cậu bé nhìn bàn ăn của tôi, không chịu ăn cơm hộp, tôi dứt khoát gọi thêm mấy chai rượu, mời bọn họ cùng ăn.

Ông lão lúng túng, ngồi đó nói chuyện phiếm với tôi, nghe nói tôi thích kỳ văn dị sự, ông chậm rãi uống nửa chén rượu, trầm ngâm cả buổi, rốt cục nương theo tiếng tàu, dùng ngữ điệu trầm thấp kể cho tôi nghe chuyện câu giao long ở sông Mẫu Đơn năm đó.

Đó là cuối những năm 60, cả nước đại tu hồ thủy lợi. Đông Bắc nhiều núi, nếu muốn xây đập, trước tiên phải dùng thuốc nổ nổ tung chân núi, sau đó đào xuống. Khi đó ăn chung nồi, kiếm điểm công, đi sớm về muộn quần quật làm một ngày, cũng không được bao nhiêu điểm. Rất nhiều người vì thế nhắm vào khai thác mỏ.

Khai thác mỏ rất nguy hiểm, nhất là làm pháo thủ, chẳng khác nào treo mạng lên cạp quần mà làm việc. Cho nên pháo thủ không chỉ có nhiều điểm công, việc lại ít, còn có thuốc xịn rượu ngon hầu hạ. Pháo thủ kéo pháo, trước tiên phải đào lấy một cái động, để thuốc nổ vào, sau đó dùng kíp nổ thật dài đốt dần vào.

Kết quả có lần, một lỗ châu mai đốt thế nào cũng không cháy, đành phải nhờ một lão pháo thủ, ông ta đặt lại hỏa dược, oanh một tiếng đã cho nổ rồi.

Đoàn người hoan hô một hồi, trong lòng lão pháo thủ lại lộp bộp một tiếng, ông nghe thấy thanh âm này không đúng lắm.

Đi qua nhìn kĩ, ông phát hiện trong động toàn là máu, đào đất đá ra xong, lại phát hiện xác một con rắn to bị nổ thành mấy mảnh.

Có người nói, con rắn này là để trấn núi, xem ra nơi này chuẩn bị xảy ra chuyện rồi.

Mọi người đều có chút hoang mang,

Lại đào chừng một tháng, đột nhiên đào ra mạch nước ngầm, cột nước to lớn xông lên, thoáng cái làm ngã mấy người, sau đó không ai chạy ra được.

Sự tình phát sinh, lòng người bàng hoàng, cũng không dám cho nổ núi nữa.

Có người nói, ngọn núi này là phủ đệ của Sơn Thần gia gia, không thể cho nổ, không chừng còn gặp chuyện chẳng lành. Nhưng phía trên lại phái ra một chỉ đạo viên, dẫn theo một vị chuyên gia, một đám thanh niên trí thức, ai có thể ngăn được?

Chuyên gia vòng vo trong núi vài ngày, lựa chọn một sườn núi nhỏ.

Lại nói tiếp cũng trách, làng chúng tôi bị vây quanh bởi cả dãy núi lớn, chung quanh lại chỉ có đúng một ngọn núi nhỏ. Ngọn núi này cao khoảng hơn 100m, hình dạng giống nửa bờ mông người, cho nên gọi là núi Mông. Quanh núi còn có mấy suối nước, róc rách chảy xuôi, thoạt nhìn làm đập chứa nước cũng rất thích hợp.

Nếu như phía trên muốn cho nổ, vậy cho nổ chứ sao?!

Mọi người dựa theo ý của chuyên gia, trước tiên đào mấy cái lỗ châu mai ở sườn núi, nhét vào một bó ngòi nổ, dẫn nổ từ rất xa. Mấy cái lỗ châu mai sau khi nổ tung, đá vụn đầy đất, mọi người đi sát lại nhìn, thân núi sụp xuống, pha trộn chất lỏng màu đỏ sền sệt, như là máu loãng vậy.

Sau đó, máu lại biến thành màu đen, mọi người nhìn kỹ, hoá ra, ở trong chất lỏng đỏ quánh đó bò đầy những con kiến đen to bằng đầu ngón tay, đang liều mạng bò ra ngoài, thoạt nhìn quả thực quá kinh người.

Mọi người nhao nhao lui về phía sau, kiến đen to bằng đầu ngón tay, không chừng trên người còn mang độc, bị cắn mấy miếng cũng không phải chuyện đùa.

Có người nói nhỏ: "Rồi xong, núi mà đổ máu là triệu bất tường a..., không thể tiếp tục cho nổ núi nữa, cho nổ tiếp là chúng ta xong đời luôn đấy."

Chuyên gia bước lên trước, dùng tay lấy một chút chất lỏng màu đỏ đó lên ngửi, lắc đầu, nói: "Các vị hương thân, mọi người đừng sợ, đây không phải máu. Đây là nhựa của một loài thực vật, không tin mọi người có thể ngửi thử."

Mọi người bán tín bán nghi, có người gan lớn đi qua ngửi, phát hiện chất lỏng màu đỏ kia quả thật có mùi thuốc Đông Y nhàn nhạt. Đây rốt cuộc là nhựa của loài thực vật nào thì không biết, nhưng dù sao cũng không phải máu.

Nhìn lại, hoá ra đàn kiến đen như thủy triều bò ra ngoài, căn bản không có quan tâm đến mọi người, chẳng qua là dốc sức chạy đi, không bao lâu đã chẳng còn bóng dáng.

Mọi người an tâm, tiếp tục cho nổ núi đào đá. Lại nổ mấy pháo, ngọn núi nhỏ đã biến mất hoàn toàn dưới uy lực của thuốc nổ. Mọi người ngạc nhiên phát hiện, ngọn núi nhỏ này cư nhiên chỉ có một lớp vỏ, phía trong trống rỗng, là một đầm nước.

Đầm nước này còn rất sâu, hàn khí bức người, ném một cục đá xuống, ùng ục ùng ục hơn nửa ngày mới chìm đến đáy.

Mọi người mới hiểu được, khó trách mấy con suối lại ào ào chảy về hướng này, toàn bộ chảy hết vào trong đầm nước sâu ở đây. Mọi người vốn đang đào đập chứa nước, dưới ngọn núi nhỏ này lại vừa vặn có sẵn một hồ nước sâu, cái này chẳng phải tốt rồi sao. Thế nhưng chuyên gia cũng không làm, nói thể tích đầm nước này quá nhỏ, trước tiên cần tháo hết nước trong đầm ra, mọi người đào đầm cho rộng ra hơn chút, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Công xã rất nhanh đã điều đến vài chiếc máy bơm, thoát nước suốt đêm, không nghĩ tới đầm kia thật đúng là chứa không ít nước, bơm suốt một ngày, cũng không tháo sạch nước. Không có biện pháp, đội trưởng sắp xếp mấy cậu trai tráng ở lại, đốt một đống lửa bên đầm, bơm suốt đêm, lại để cho các hương thân đều về nhà.

Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau, các hương thân trở lại xem, đống lửa bên cạnh đầm nước sớm đã tắt, mấy tiểu tử vô tung vô ảnh, mấy chiếc máy bơm nước cũng im ắng nằm trên đập, sớm đã không còn dầu, tự động tắt.

Trong làng có rất nhiều thợ săn kinh nghiệm phong phú, nhìn kỹ mặt đất xung quanh một lần, phát hiện cọc lều cắm sâu dưới nền đất đã bị lật lên, dưới mặt đất rải rác mấy thanh gỗ to bằng miệng bát, trên thảm cỏ cách đó không xa còn có một con dao săn đã bị bẻ gãy.

Lão thợ săn kiểm tra dấu chân, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, mấy tiểu tử kia buổi tối hôm qua gặp một con dã thú lớn đến đáng sợ, nó giấu mình sâu hơn một mét dưới lòng đất, làm gãy cột gỗ to ngang cột điện, sau đó nhẹ nhàng giải quyết mấy tiểu tử mình mang dao săn, vậy mà ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại, đây rốt cuộc là thứ gì?!

Lão thợ săn nói ra phân tích của mình, mọi người cũng có chút sợ hãi, trong đầu nghĩ đây rốt cuộc là một con lợn rừng chúa khổng lồ, hay là một con gấu to đến kinh người, tí nữa nếu nó trở lại thì phải làm cái gì bây giờ? Thi thể của mấy tiểu tử lại đi đâu? Không có khả năng đã ăn hết cả xương cốt a?

Thảo luận cả buổi, một ông lão miệng ngậm tẩu hút thuốc, nói: "Thứ tà dị như vậy chỉ sợ không phải vật trên núi. Con vật lớn đến thế, không có khả năng giết hại mấy người xong, còn không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên mặt đất. Thứ này, căn bản chính là ở dưới đáy nước, nó lôi người xuống dưới nước, ăn hết."

Chuyện tới nước này, mọi người cũng không còn lựa chọn, nếu con thủy quái kia có thể đụng gãy cột gỗ, khẳng định cũng có thể bò lên ăn thịt người. Làng cách nơi này lại không xa, vạn nhất ngày nào đó, nó thừa dịp tối trời, vào làng tác quái thì sao?

Mọi người về làng lấy súng săn, dao săn, dẫn theo chó săn, để phụ nữ, trẻ em cách xa chỗ đó, bao vây đầm nước, lúc này mới bắt đầu bơm nước. Không nghĩ tới, hôm qua bơm suốt một ngày, nước vơi đi một nửa, hiện tại lại đầy.

Chuyên gia phân tích một chút, nói dưới đầm nước này có lẽ thông với sông ngầm, đêm qua sông ngầm đã bù đầy nước cho đầm. Xem ra muốn tháo nước đầm này, nhất định phải liên tục bơm, tháo hết trong một hơi, sau đó ngăn sông ngầm lại mới được.

Mọi người một bên bơm nước, một bên cẩn thận đề phòng, cứ như vậy mãi cho đến đêm muộn, đầm nước vẫn rất yên tĩnh, một chút vấn đề cũng không có.

Mắt thấy trời tối dần, mọi người cũng đều khẩn trương lên. Đại đội trưởng mở một cuộc họp đơn giản với mọi người, quyết định để phụ nữ mang theo trẻ em đi trước, đàn ông trong làng đêm nay ai cũng chớ đi, ở lại chỗ này cùng đối phó con thủy quái kia!

Rút kinh nghiệm đêm qua, mọi người dựng lều cách xa đầm nước, cắm rất nhiều dao quanh đầm, thả toàn bộ mười con chó săn chiến tích hiển hách ra, để chúng nó thủ vệ bên cạnh đầm nước. Lại lấy thêm mấy thùng xăng, chất đầy cọc gỗ, đổ nửa thùng xăng vào, ánh lửa hừng hực, xung quanh sáng như ban ngày, lúc này mọi người mới mở máy bơm lên, xem xem thứ trong đầm nước liệu có dám đi ra hay không.

Cứ như vậy đến gần sáng, đống lửa dần tàn, mọi người cũng đều hơi buồn ngủ, lại không dám ngủ, đều ôm súng săn ngủ gà ngủ gật.

Lúc này, đột nhiên có người cảm thấy có chút không đúng: Xung quanh sao lại an tĩnh như vậy? Sao máy bơm lại không phát ra tiếng?

Ông loạng choạng đứng dậy, vừa ra khỏi lều, liền phát hiện một bóng đen cực lớn, vặn vẹo hung hăng bò về phía lều của bọn họ.

Ông lúc ấy hoàn toàn bị cái bóng đen kia làm cho sợ choáng váng, vô thức bắn một phát súng, tiếng súng như nổ tung sự yên lặng, khiến bóng đen kia khựng lại, nằm bất động trên mặt đất.

Một súng này ngược lại đánh thức những người khác, toàn bộ tỉnh dậy, chứng kiến bóng đen cực lớn kia, cũng bất chấp sợ hãi, nổ súng, bóng đen quằn quại giãy dụa, đụng ngã một cây đại thụ bên cạnh, bịch một phát tháo chạy vào trong đầm.

Lúc này, tất cả mọi người trong lều đều trợn tròn mắt, mọi người quả thực không thể tin được một màn vừa rồi: Bóng đen bò ra từ đầm nước kia, dĩ nhiên là một con cự xà dài chừng mười mét, thân to như phi nước!

Ai cũng thật không ngờ, trong đầm nước này vậy mà ẩn dấu một con cự xà, trên đời này lại có con cự xà lớn như vậy?!

Có người âm thầm líu lưỡi: "Ôi trời ạ, đây không phải là một con rắn sao?!"

Mọi người cuối cùng hồi thần, tranh thủ thời gian kiểm kê nhân số, cũng may lần này phát hiện sớm, vẫn chưa có người nào bị thương.

Có người nhớ tới bên ngoài có một bầy chó săn, con cự xà kia đã giết vào tận cửa, làm sao mấy con chó ngu kia ngay cả sủa cũng không biết sủa một tiếng?! Đi ra ngoài nhìn xem, phát hiện một đám kia bình thường uy phong lẫm lẫm, mấy con chó săn ngay cả gấu cũng dám nhào tới hung hăng ngoạm một miệng, nguyên cả lũ tê liệt nằm bò trên mặt đất, lạnh run, chân mềm nhũn, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên, chớ nói chi là nhào tới.

Mọi người hồi tưởng lại một màn vừa rồi, nhìn lại đầm nước đen nhánh, ánh trăng trắng bệch, gió lạnh từng trận, toàn thân bắt đầu nổi da gà, nào dám ngây người ở chỗ này lâu hơn, một đoàn người suốt đêm chạy trở về làng.

Ngày hôm sau, mọi người mở cuộc họp, thương nghị chuyện bắt rắn. Có người đề nghị mồi độc, có người đề nghị dùng thuốc nổ. Mồi độc rất nhanh bị hủy bỏ, con rắn kia chỉ ăn vật còn sống, không có cách nào đầu độc mồi sống được. Thuốc nổ cũng không được, không chỉ sợ nổ không chết đại xà, còn sợ ảnh hưởng hậu kỳ tu kiến hồ thủy lợi.

Xem ra chỉ có biện pháp của người cuối cùng, câu rắn.

Câu rắn không giống câu cá, rắn không ăn vật chết, phải dùng mồi sống. Bình thường câu rắn nhỏ, bắt một con ếch sống làm mồi là được. Bắt con cự xà này, mọi người chuyên môn tìm mấy đoạn dây thừng da trâu dài chừng mười mét, to bằng ngón tay, một mảnh buộc vào thân cây bạch dương bên bờ sông, mảnh cuối cùng buộc vào móc câu cùng mấy con vịt, bắt bọn nó đi vào đầm nước, chậm rãi đợi con đại xà kia mắc câu.

Không nghĩ tới, mọi người đợi chừng một ngày, con đại xà không chỉ không có mắc câu, đám vịt kia cũng vô dụng, không ngừng chạy lên bờ, đuổi cũng không xuống.

Ban đầu mọi người còn tưởng rằng mấy con vịt sợ hãi, lại thấy không đúng, mấy con vịt sau khi lên bờ, tranh nhau ăn cỏ, bọn chúng đói.

Mọi người quan sát đầm nước kia rất lâu, cũng cảm giác không đúng, trong đầm nước này ngay cả một con cá, thậm chí một con tôm nhỏ cũng không có là sao? Khó trách mấy con vịt kia thấy đói bụng!

Con rắn kia xác thực rất lớn, chẳng lẽ đã ăn hết toàn bộ tôm cá trong đầm rồi?

Hơn nữa, nếu ăn sạch cá tôm, nó dựa vào cái gì sinh tồn?

Hồi tưởng lại khi cho nổ tung sườn núi, đàn kiến đen bò ra như thủy triều, như là rất sợ con đại xà này, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Do dự cả buổi, một lão thợ săn trong thôn nêu ra một khả năng: Xà hẳn là giao long, đầm nước này giấu ở trong núi hoang, mưa gió bình ổn, có phải là con đại xà kia đã thành tinh, sắp hóa rồng rồi không?

Mọi người đều là kẻ đi săn chốn rừng thiêng nước độc nửa đời người, vật tà môn gì mà chưa thấy qua, cổ thụ bị sét đánh chảy máu, sói trắng biết nói tiếng người, nhân sâm biến thành hình người, ngay cả hoàng bì tử cũng có thể thành tinh, vì sao đại xà người ta không thể hóa rồng đâu?

Đúng, tám phần chính là như vậy!

Nhưng nói đến con rắn trong đầm nước chuẩn bị hóa rồng, mọi người càng lo lắng hơn.

Cái phủ đệ Giao Long này đều bị bọn họ dùng ngòi nổ cho nổ tung, nếu hóa thành rồng, còn không lập tức đánh xuống lũ lụt ngập trời, nhấn chìm cái làng này sao?!

Lão thợ săn kia lại đề ra một chủ ý, nói ông lúc trước nghe người khác nói qua một biện pháp, chuyên môn dùng để bắt loại rắn chưa thành hình này.

Cổ nhân có câu "Long Hổ đấu", rồng với hổ trời sinh chính là đối thủ một mất một còn, mặc kệ lúc nào gặp, cũng phải đấu một trận ngươi chết ta sống.

Khi con rắn này chưa thành hình, thứ bình thường không ăn, nhưng lại hận thấu xương hổ cốt, một khi gặp phải là chỉ hận không thể một miếng nuốt trọn.

Cho nên muốn bắt giao long là cần đổi con vịt thành hổ cốt, đại sự ắt thành.

Năm đó, núi lớn hoang vu, Tam Cửu thiên*, tuyết rơi phủ kín cả đỉnh núi, hổ không tìm được thức ăn, ba ngày hai đầu xuống núi, thường xuyên đến gần làng gây sự, cho nên trong nhà rất nhiều người đều có ngâm rượu hổ cốt, thứ này ngược lại rất dễ tìm!

Mọi người lấy mấy mảnh hổ cốt to, móc vào móc sắt, lại một lần nữa quăng vào đầm nước.

(*Tam Cửu thiên: chín ngày lạnh nhất mùa đông)

Lúc này, hổ cốt quăng xuống dưới không bao lâu, đầm nước bắt đầu ùng ục ùng ục nổi lên bong bóng, mặt nước như sôi trào, nửa cái đầm đều nổ tung, đoạn dây thừng buộc vào trên thân cây bạch dương vèo một phát thẳng băng, sau đó một đầu đâm vào trong nước, quay vòng vòng.

Con giao long này thật đúng là mắc câu rồi!

Ai cũng thật không ngờ, lần câu giao long này vậy mà dẫn xuất một thiên đại tai họa, cũng không có nghĩ đến, sau lưng con rắn này, còn cất giấu một con cự giao sắp hóa rồng!

Mọi người thấy con đại xà kia mắc câu, trong lòng vừa vui vẻ, vừa sợ hãi.

Cũng may đoạn dây thừng da trâu kia ngấm nước, lại càng thêm rắn chắc, đừng nói đại xà này, cho dù thêm vài con gấu chó, cũng giãy không đứt.

Lão thợ săn một mực ngồi chồm hổm trên mặt đất hút thuốc, lúc này không chút hoang mang đứng dậy, lấy rượu hùng hoàng đã sớm chuẩn bị tốt ra, đổ hết quanh bờ.

Rắn sợ hùng hoàng, đổ rượu hùng hoàng trên bờ, nó cũng không dám lên đây, chỉ có thể ở giãy dụa dưới đáy nước.

Mọi người mới thả lỏng, đều ngồi dưới đất quan sát con rắn kia. Trong miệng con rắn này treo một cái móc sắt, gì cũng ăn không hết, khẳng định kiên trì không được bao lâu.

Vật trong đầm, dưới đáy nước là bá vương, lên bờ liền hết số!

Dây thừng da trâu bị kéo căng chặt, cắt từng mảng nước, đã qua hơn nửa ngày, dây cũng không chùng xuống chút nào.

Lão thợ săn lại không hề lo lắng, mời mọi người đến, vừa uống rượu vừa nói chuyện, con đại xà này phải giày vò tầm vài ngày mới xong.

Cứ như vậy đã đến sáng sớm ngày thứ hai, dây thừng rốt cục mới chùng xuống, đầm nước lại ùng ục nổi bong bóng, đại xà sắp lên rồi.

Lão thợ săn vung tay lên, chỉ huy mọi người buộc đoạn dây thừng trên cây bạch dương vào một chiếc xe buộc bốn con trâu. Ông ngồi trên xe, trước rưới rượu hùng hoàng lên xe một lần, sau đó thét to một tiếng, xe trâu bắt đầu chậm rãi đi lên phía trước, dây thừng lập tức căng lên.

Ông hung hăng đánh vài roi, mấy con trâu dồn hết sức kéo, liều mạng tiến về phía trước, rốt cục đem kéo dây lên được thêm vài phần.

Lão thợ săn điều khiển xe trâu, lôi kéo con đại xà kia, đi vòng quanh đầm nước, con đại xà ở trong nước dốc sức giãy dụa, thỉnh thoảng nổi lên mặt nước, bờ đầm nổi lên từng trận sóng lớn, nhưng lại sợ hùng hoàng, không dám tới gần.

Lão thợ săn lái xe trâu kéo, trọn vẹn kéo một buổi sáng. Con rắn kia có mấy lần thất thế, lật ngửa bụng, bị kéo đến bên cạnh bờ, nhưng vừa tiếp xúc với hùng hoàng, lập tức liều mạng giãy dụa ra, lao vào nước đầm.

Như vậy mấy lần, con rắn kia rốt cục kiệt sức, lật trắng bụng, cũng không nhúc nhích, bị xe trâu kéo lên.

Lão thợ săn mời mọi người đến, trước tiên dùng nước thuốc lá cùng hùng hoàng ngâm qua thân rắn một lần, sau đó dùng dây thừng trói chặt nó lại, cột vào thân cây.

Rắn, bất kể to bao nhiêu, chỉ cần gặp mùi thuốc lá, thân thể liền mềm nhũn, không nhúc nhích được, nhất là nước bên trong cái tẩu thuốc kia, đổ lên người con rắn, nó liền như bị rút gân, nằm rạp trên mặt đất, không động đậy.

Làm xong những thứ này, mọi người mới xúm lại, nhìn kỹ con cự xà này.

Con rắn kia dài chừng mười mấy mét, toàn thân màu đỏ thẫm, lân phiến dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lung linh lấp lánh. Đầu rắn cực lớn ngóc lên, to bằng cái cối đá. Nó căm tức nhìn mọi người, không ngừng phun ra nuốt vào lưỡi rắn màu đen.

Đối với việc xử lý con cự xà này, thôn dân chia ra hai luồng ý kiến.

Luồng thứ nhất, lão thợ săn là đại biểu, kiên trì giết rắn. Đầu tiên, con rắn này đã giết mấy tiểu tử trong thôn, nợ máu phải trả bằng máu. Hơn nữa rắn rất giỏi trả thù, thả hổ về rừng, hậu hoạ khôn lường, khó bảo đảm nó về sau không phục báo.

Luồng còn lại do một ông lão đứng đầu chủ trương bảo vệ rắn, nói vạn vật đều có linh, con rắn này tu luyện nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng, nói không chính xác nó về sau hóa rồng thăng thiên, còn có thể phù hộ dân chúng một phương này.

Tranh luận đến cuối cùng, mọi người vẫn không quyết định được, nói để con rắn này ở đây một đêm, muốn chém giết lóc thịt các loại rõ ràng còn phải suy nghĩ thêm.

Lão thợ săn có chút bận tâm, biết rõ thứ này tà tính, vì vậy mang theo mấy tiểu tử tự mình canh giữ đại xà, cứ như vậy bắt lại trọn vẹn hơn nửa tháng, còn không có đạt được hiệp nghị cuối cùng.

Đại xà này ban đầu còn lười biếng, về sau càng ngày càng táo bạo, liều mạng giãy dụa, dùng miệng đầy răng sắc cắn xé dây thừng cột trên thân, thậm chí ngay cả da thịt của chính mình cũng cắn mất từng mảng, làm cho toàn thân máu tươi đầm đìa, vô cùng khủng bố.

Vào một đêm, con cự xà kia đột nhiên phát ra tiếng kêu ré quái dị, vùng dậy, hung hăng đâm vào thân cây, sống sờ sờ làm gãy cả cái cây to bằng cột điện, sau đó kéo lấy một nửa cây còn lại, dốc sức kéo vào trong nước.

Nội tâm lão thợ săn lúc ấy trầm xuống, cảm thấy sự tình có gì đó không đúng.

Lúc này, nước trong đầm cũng đã không còn bao nhiêu, mọi người thấy tình huống không tốt, tranh thủ thời gian suốt đêm khởi công, mấy chiếc máy bơm tiếp tục bơm nước lên, bỏ ra thời gian vài ngày, rốt cục tháo cạn nước đầm.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, trong lòng đầm đã không còn con cự xà kia, mà là một con cự xà khác còn khủng bố hơn.

Con cự xà này lớn hơn con lúc trước rất nhiều, khoảng chừng hai, ba mươi mét, cuộn tròn ở đáy đầm, cũng không nhúc nhích, như là ngủ rồi.

Lão thợ săn trấn an mọi người, ôm một thùng hùng hoàng, trước tiên đổ đầy lên trên người mình, sau đó chậm rãi ngang nhiên xông qua, đổ một thùng hùng hoàng lớn lên thân cự xà.

Làm xong những thứ này, lão thợ săn lăn một vòng, nhanh chóng ra khỏi đầm nước, tất cả mọi người ôm súng săn, dao săn, chăm chú vây quanh cự xà.

Một lát sau, lại thêm một lát, con cự xà kia vẫn cuộn mình dưới đáy đầm, không hề nhúc nhích.

Lão thợ săn cảm thấy không đúng, đi qua cẩn thận nhìn xem, phát hiện con cự xà kia toàn thân màu nâu đen, trên người kết đầy lân phiến gồ ghề như vỏ sò, lóng lánh sáng bóng như kim loại.

Cự xà thân to ngang vạc nước, đầu nằm rạp trên mặt đất, như là ngủ rồi, lại nhìn kỹ một chút, trên trán nó có một cái gạc dài chừng một xích, dữ tợn bá đạo, lại như là Giao Long một sừng trong truyền thuyết.

Con giao long này thế nhưng là thần vật trong truyền thuyết, chân lão thợ săn mềm nhũn, muốn đi mà không được.

Cũng may ông tập trung nhìn, chỗ bảy tấc đầu của con rắn kia có một bộ vòng sắt cực lớn, khoá chặt con rắn này lại. Một dây xích to vòng qua, cắm sâu vào nham thạch dưới đáy đầm, không cho con rắn này cơ hội thoát ra.

Lão thợ săn mới thở dài một hơi, khó trách con Giao Long này cũng không nhúc nhích, hoá ra là bị cao nhân giam lại, thật đáng tiếc thay cho một con Giao Long sắp hóa rồng!

Thật nhiều người nói, xà đại vi giao, kỳ thực không có đơn giản như vậy.

Trên sách cổ nói, xà năm trăm năm hóa Giao Long, Giao Long ngàn năm hóa rồng, rồng qua năm trăm năm biến Giác Long, ngàn năm sau là Ứng Long.

Nói đơn giản, chính là đại xà sống đến số năm nhất định, dưới thân sinh trảo, đầu nổi long giác, cái kia chính là Giao Long. Con Giao Long này chỉ cần không làm ác, tiếp tục dốc lòng tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể mượn tiên khí, bị "phong" một hồi, chính là Giao Long hóa rồng, chính thức hòa vào trời cao biển rộng.

Nhưng khó khăn nhất, chính là trong khoảng thời gian Giao Long hóa rồng, rất nhiều Giao Long đã bị cao nhân khóa lại, hóa thành một đống xương khô. Dây xích dưới đầm nước này tối thiểu phải có mấy thập niên, con Giao Long này làm sao có thể chỉ vừa mới chết?!

Ông đột nhiên hồi tưởng lại một việc, lúc ấy đầu óc như có âm thanh bùng nổ vang lên, đặt mông ngã ngồi trong đầm nước.

Trận tai họa này, chỉ sợ tề thiên!

Những người khác không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại chạy tới vây xem Giao Long cốt.

Có người nói, chẳng lẽ trong nước này không có vật gì còn sống, mấy con vịt kia cũng không dám ở lâu, là vì động vật tránh vương! Con Giao Long này tuy đã chết trong đầm, nhưng long uy vẫn còn, cho nên trong nước mới không có bất cứ sinh vật nào!

Còn có người nói, đây không phải một con rắn chết, mà là một bộ xương cốt của rồng lột xác. Cổ nhân nói, xà lột da, long lột cốt, rồng sau mỗi lần biến hóa, sẽ lột cả thân cốt xuống, chân thân bay lên bầu trời! Long cốt thế nhưng là bảo bối đấy!

Thấy mọi người không tin, ông ta trực tiếp dùng dao cắt đứt đầu ngón tay của mình, máu tươi chảy ròng, khiến mọi người hết hồn hết vía.

Không ngờ ông ta lại chẳng hoang mang chút nào, lấy dao cạo một chút bột xương trên long giác xuống đắp lên, máu lập tức ngừng chảy, ngay sau đó miệng vết thương liền khép lại.

Mọi người mới biết long cốt diệu dụng, xem ra thứ này còn là thuốc tiên chữa thương, thứ tốt đó...!

Người nọ hưng phấn lên, lại để cho người lấy một cái bát tới, lấy một ít long cốt cho vào bát, sau đổ nước vào trong. Rất nhanh nước liền đầy, nhưng ông vẫn tiếp tục rót, nước rất nhanh đã tràn ra. Nhưng thần kỳ thay, nước đã đầy qua miệng bát hơn một tấc, quay vòng vòng trong đó, nhưng một giọt cũng không rơi ra!

Ông ta đặt bát nước xuống, hắng giọng một cái, nói: "Đều thấy được a, cái này là long cốt, long cốt tụ thủy! Trên người mang theo một ít long cốt, vài ngày không uống nước đều không cảm thấy khát! "

Mắt mọi người đều nóng lên, nhưng ai cũng không có ý xuất thủ trước, cũng sợ gánh phong hiểm, dù sao thứ này dính đến phong kiến mê tín, làm không khéo lại xong đời.

Cuối cùng, vẫn là đại đội trưởng bảo trì bình thản, ông kéo kéo vạt áo, ồm ồm nói, thứ này làm sao có thể là long cốt? Thứ này á hả, xem ra giống hóa thạch hơn! Đây là của quốc gia, cũng thuộc về dân chúng, tất cả mọi người tới đây lấy, nếu ai có va đập gì, dùng như thuốc bột đắp lên!

Lão thợ săn nghe hắn nói như vậy, lập tức nổi giận, vội vàng ngăn cản, nói mọi người ngàn vạn đừng động đến bộ long cốt này, thứ như vậy, ai động người đó chết!

Các hương thân lại càng hoảng sợ, vội hỏi ông tại sao?

Lão thợ săn nói, ông cẩn thận suy nghĩ, con Giao Long này bị nhốt ở đáy sông tối thiểu có mấy thập niên, dù mạng lớn thế nào, nó cũng phải chết ở chỗ này, làm sao có thể mới vừa chết?

Như vậy, khả năng duy nhất chính là có vật đang nuôi nó, hẳn phải là con cự xà đã chạy trốn kia.

Con cự xà kia sở dĩ đột nhiên nổi giận, liều mạng cắn đứt dây thừng, đụng gãy đại thụ, chính là cảm giác được con giao long này sắp chết rồi, cho nên dù chết cũng muốn đi cứu nó, kết quả vẫn đến chậm một bước.

Xà vốn lạnh nhạt, nó có thể nguyện đánh đổi tính mạng như thế, nói rõ hoặc là nó chính cùng con giao long này yêu nhau hơn mấy trăm ngàn năm, hoặc là con nối dõi của Giao Long, bất kể là loại nào, đều kết huyết hải thâm cừu, lúc này chỉ cầu còn cự xà đã chạy thoát kia không đến trả thù cũng không tệ rồi, còn muốn róc thịt lột da con Giao Long này, đây không phải là ngại mình sống quá lâu rồi sao?

Các hương thân cũng có chút khẩn trương, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, cuối cùng một loạt đi lên, rút gân lột da con Giao Long, chia long cốt.

Lão thợ săn ở bên cạnh thở dài một tiếng, đành phải phất phất tay, chính mình về nhà lấy đồ đi săn, lên núi bắt con cự xà kia.

Trước khi đi, ông liên tục dặn dò thôn dân, phải tất yếu chú ý hết thảy gió thổi cỏ lay, ngàn vạn nhớ đổ hùng hoàng quanh nhà, ngàn vạn phải chú ý phòng rắn!

Kết quả ngày phòng đêm phòng, đến khi lão thợ săn một thân mỏi mệt trở về từ bên ngoài, vẫn đã muộn.

Ông còn chưa vào thôn, đã phát hiện toàn bộ thôn cực kỳ yên tĩnh, là một loại tĩnh lặng đến tuyệt đối, đừng nói khói bếp lượn lờ, gà bay chó sủa, cả thôn như bị hắc ám bao phủ, đừng nói tiếng chó gà, ngay cả tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót đều không có, giống như là một thôn quỷ hoang phế đã lâu.

Ông biết có chuyện chẳng lành, vội tháo súng săn xuống, rắc bột hùng hoàng lên người, chậm rãi đến gần thôn.

Thôn vẫn giống như trước, không bất cứ dấu hiệu tổn hại nào, hàng rào đắp tỉ mỉ, có cửa nhà mở ra, có cây cỏ mọc um tùm, nhìn không khác gì thôn nhỏ trong dĩ vãng.

Khác biệt duy nhất chính là, toàn bộ thôn không thấy được bất luận vật còn sống nào, người, chó, dê, mèo, thậm chí là côn trùng!

Nội tâm lão thợ săn lại càng trầm xuống, mồ hôi lạnh tuôn ra, một màn này, càng lúc càng giống đầm nước khoá Giao Long kia, tĩnh lặng tuyệt đối!

Ông cứ như vậy mà ôm súng săn, chậm rãi đi từ cửa thôn tới cuối thôn.

Cuối thôn có một gốc hòe già, to bằng vạc nước, dưới tán cây có một cái máy đập lúa, lúc trước còn là trung tâm giải trí trong thôn, đánh cờ, hát đối, tán gẫu, hiện tại không khí trầm lặng, không có bất cứ cái gì.

Lão thợ săn run rẩy, thò tay lấy tẩu thuốc ra, mồi mấy lần mới cháy, vừa dùng sức hút hai ngụm, đã cảm thấy có gì đó không đúng, sao bầu trời lại đột nhiên đổ mưa?

Ông lấy tay lau nước mưa trên mặt, lại cảm thấy mùi tanh rất nặng, trong nội tâm đột nhiên phát lạnh, vội ôm súng lên, lại phát hiện một cảnh tượng kinh khủng.

Ngọn cây vốn xanh mơn mởn đột nhiên biến thành màu đen, cả gốc đại thụ như bị nhiễm sắc, từ ngọn cây bắt đầu nhanh chóng lan tràn xuống rễ, bao trùm toàn bộ cây đại thụ.

Lão thợ săn đứng đó, không ôm vững nổi súng, nào có cái gì đại thụ biến thành màu đen, hoá ra trên cây đại thụ kia ẩn giấu hằng hà sa số những con rắn, lúc này toàn bộ theo bò ra khỏi tán cây, bởi vì thật sự quá nhiều rắn, xem ra giống như là cả cây đều biến thành màu đen.

Bầy rắn tràn đến như thủy triều, bao vây lão thợ săn, lão thợ săn cũng không chống cự, ném súng săn sang một bên, kêu to oan có đầu, nợ có chủ, lúc ấy là ta dùng hổ cốt câu ngươi, ngươi thả các hương thân ra, nhắm vào ta là được rồi!

Lời còn chưa dứt, các hương thân đã bị thả xuống.

Từ trên cây, nguyên một đám thi thể lộp bộp rớt xuống, dưới tàng cây chồng chất như một ngọn núi nhỏ.

Khó trách không thấy toàn bộ mọi người trong thôn đâu, hoá ra là bị bầy rắn giữ ở trên cây.

Lão thợ săn nổi điên, quơ lấy súng săn muốn liều mạng với bầy rắn. Lúc này, đại thụ đột nhiên phát ra tiếng xào xạc, lộ ra một một rắn khổng lồ, là con cự xà đã đào thoát kia!

Lão thợ săn nhanh chóng nạp đạn, nhắm ngay mắt của nó, đầu nghĩ bất kể thế nào cũng phải đánh mù một con mắt của nó, báo thù cho các hương thân.

Con cự xà phảng phất biết rõ ý nghĩ của ông, nó lắc lắc đầu, sau đó trườn từ trên cây xuống, cuốn ra một cái rổ, nhẹ nhàng đặt lên trước mặt lão thợ săn.

Trong giỏ là một đứa bé đang ngủ say.

Lão thợ săn quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt lăn dài, đại xà cố ý giữ lại ông không giết, là muốn để cho ông nuôi sống đứa bé này a…!

Ông lão nói đến đây, im lặng, chẳng qua là từng ngụm từng ngụm uống rượu.

Tôi nhịn không được hỏi ông: "Sau đó thì sao?"

Ông lão nhàn nhạt nói: "Về sau ông lão mang đứa bé đi, đi về phía nam. "

Tôi lại hỏi ông lão bầy rắn tàn sát thôn thế nào? Cuối cùng ra sao? Trên người đứa bé kia có đại xà lạc ấn hay không vân vân?

Ông lão cũng không nói gì, nghiêng đầu dựa vào ghế, chỉ chốc lát đã ra phát ra tiếng ngáy.

Tiểu tôn tử nhìn tôi chằm chằm, con mắt đen bóng, như là có nhiều chuyện muốn nói.

Trong lòng tôi đột nhiên run lên, một ông lão mang theo một đứa bé, đi từ Đông Bắc đến phía nam, chẳng lẽ chính là đứa bé này?

Tôi vội hỏi cậu: "Con thấy đại xà bao giờ chưa?"

Cậu bé dùng sức gật gật đầu.

Tôi lại thấp giọng hỏi: "Thế con thấy Giao Long cốt rồi hả?

Cậu bé lại dùng sức gật gật đầu.

Tóc gáy của tôi đã dựng hết cả lên, thấp giọng hỏi tiếp: "Sao con cứ nhìn chú thế?"

Cậu bé giơ tay lên, chỉ vào người tôi, lớn tiếng nói: "Chú, trên mặt chú có cục gỉ mũi to lắm!"